Thiết lập mới Bảng kim cương phú hào của Đường Đại rốt
cục bắt đầu cạnh tranh giá cả, ngày ấy, các thương nhân quyền quý Trường An
hoặc là khoe tiền hoặc là nhìn mặt mũi Dụ vương, rồi cũng rơi vào trận chiến
này.
Ôn quản gia vừa nghĩ đến giá cả quy định 1000 lượng
một tháng, thì mồ hôi lại ướt áo.
Đường Đại cũng không nói gì, nàng muốn mượn cơ hội
này, đem Hà Hinh giới thiệu cho mọi người nhận biết, thuận tiện công bố kế
hoạch đưa ra thị trường của nàng, từ các nhà quyền quý liên quan lấy ra chút
tiền.
Hội trường lộ thiên, trực tiếp mượn bãi đất trống
ngoài Công Khai Đình, Đường Đại cho các gia nhân đẩy nhanh tốc độ dựng đài, lại
đi Di Hồng viện mời một hồng bài gọi là Ngô Đồng, từ gánh hát mời một đội diễn,
thuận tiện mời luôn mười mấy vũ cơ ở Thọ vương phủ, chuẩn bị an bài hội diễn
văn nghệ. Hà Hinh với mấy thứ này không giải thích được: “Mấy cái này có cần
thiết không? Hồng bài Di Hồng viện, rao giá rất là cao a?”
Đường Đại không hề để ý: “Luyến tiếc cái nhỏ thì không
bắt được sói, có cái hồng bài để xem, bọn họ tất nhiên sẽ ở lại tới cùng đúng
không?”
Vì vậy quá trình đại hội cạnh tranh, cứ như thế định
ra.
Đường Đại cùng Hà Hinh chung xe mà tới, lúc đó đầu
người trong hội trường đều di chuyển, các tân khách đến hơn phân nửa. Hai
người trên xe xuống tới thì cho dù là khách đang trong bữa tiệc hay Dụ
vương cũng bị hoảng sợ.
Lúc đó Hà Hinh một thân quần dài đỏ thẫm, phía trên
thêu mẫu đơn tường vân bằng kim tuyến, váy dài nhẹ nhàng, tay áo dùng hồng sa
tạo hình lá sen, kim tuyến ở cổ tay hơi siết lại, cánh tay trắng thon dài giữa
hồng sa như ẩn như hiện, rõ ràng nhìn rất chân thật, nhưng lại làm cho người ta
cảm giác như sương như tuyết. Tà váy rất dài, uốn lượn che đi gót ngọc.
Bên hông dùng ngọc san hô kết thành tương tư kết đeo
trên đai lưng, trân châu phía đuôi tạo thành một tua dài, gọn gàng mảnh mai,
cho người ta cảm giác như nghênh phong. (ghét cái đoạn tả cảnh
này quá >”
Cách khá xa, không thấy rõ khuôn mặt nàng, thế nhưng
diễm hương thất sắc, phảng phất kinh hồng.
Dụ vương buông chén, tay nắm thành quyền đặt bên môi,
Hình đại thị vệ hiếm khi nhìn chắm chú trong chốc lát, tiếng người ồn ào ở Công
Khai Đình, đột nhiên yên lặng đến kim rơi cũng có thể nghe được.
Khi tuyển chọn bộ quần áo này, Hà Hinh còn có nghi
ngờ: “Ôn tổng quản nói ngươi vắt cổ chày ra nước (keo
kiệt), nghĩ không ra ngươi cũng không vắt cổ chày ra nước
như trong truyền thuyết nha… Nhưng y phục này không tiện lợi lắm?”
Khi đó Đường Đại thay nàng kéo thẳng nếp nhăn trên
váy, đắc ý nói: “Ôn lão đầu nói bậy, khi cần dùng tiền ta tuyệt không nương
tay. Lúc này đây, Đường Đại cùng Hà Hinh từ nay về sau thiên hạ đều biết, nhìn
qua ắt không thể quên!”
Hà Hinh giơ tay áo, từ từ xoay quanh trước mặt nàng:
“Thế nào?”
Đường Đại nước miếng tràn lan: “Khiến cho người ta
phạm tội!!”
“Vậy còn ngươi? Ngươi mặc cái gì? Hay là mặc bộ giống
như ta được rồi.”
“Ta? Ta xin ngươi tha ta đi, như này mặc váy, ta mặc
nó xuống xe lên đài, nó quấn chân ta ngã lộn nhào hơn mười lần tin hay không!!”
Ôn tổng quản đỡ Hà Hinh xuống xe, phía sau một người
cũng nhảy xuống, không hề nghi ngờ đó chính là Đường Đại.
Khiến người ta kinh dị chính là, quần áo của nàng
không đủ trình độ hoa mỹ, nàng một thân mô phỏng nhung trang của Đại Huỳnh võ
tướng, tóc dài buộc cao cao, hai dây tóc từ hai bên trái phải khuôn mặt buông
xuống, không trang điểm minh châu, không tô son vẽ phấn, sạch sẽ linh hoạt.
Nhung trang Đại Huỳnh là máu xám, rất nhiều chỗ biết
may kiểu dáng này, nguyên nhân không phải là chiến trường thật sự nên Đường
Đại đem kiểu áo sửa lại đôi chút dùng màu đen cùng màu vàng phối hợp,
không cầu thực dụng, không cầu hoa trương , nhưng cầu xinh đẹp.
Sau khi thay đổi phục sức bảo lưu sự anh tuấn của
nhung trang, thắt lưng cắt may vô cùng tốt. Đai lưng thuộc da cài bên sườn
phải, Đường Đại ưỡn ngực hóp bụng, lại phối hợp giày bó màu đen phía dưới, bên
hông treo đoản kiếm, ẩn giấu vẻ lãnh ngạo. Hơn nữa mang theo giai nhân hồng
trang chậm rãi mà đến, mọi người thấy qua vẻ đẹp của Hà Hinh, cho rằng thiên hạ
không có ai bận hồng trang đẹp hơn được nữa, trong trường hợp đó Đường Đại ôm
lấy nàng, hai người đi qua thảm lông dê bạch sắc trên mặt đất, như vua ôm hoàng
hậu, cảnh sắc hài hòa chỉ tăng chứ không giảm.
Dụ vương khóe môi mỉm cười, ánh mắt mọi người một
đường theo đuôi bọn họ, nàng kéo Hà Hinh chậm rãi bước đến bàn, ở cạnh vị trí chủ
thượng ngồi xuống.
Các thương nhân quyền quý lúc trước chờ đợi đang
oán giận đột nhiên nhẫn nại lên, trong hội trường nhân sĩ tân khách vây xem,
nhân số không dưới một ngàn, các Thành quản uy vũ duy trì trị an, Đường Đại ánh
mắt nhìn đến giữa sân khấu, hướng Ôn quản gia gật đầu tỏ ý bắt đầu đi.
Hà Hinh ưu nhã bưng chén trà, nhẹ nhấp một ngụm, đem
thanh âm phóng thấp: “Đại tử, ta thấy chúng ta như hai con khỉ trong vườn bách
thú.”
Đường Đại cũng vui vẻ: “Một câu thành danh thiên hạ
biết không?”
Hà Hinh che miệng cười: “Đủ rồi!”
Đường Đại làm chủ sự lên tiếng, vài lời khách khí đơn
giản. Khách vốn do Ôn quản gia giới thiệu, Đường Đại để cho Hà Hinh giới thiệu,
các thương nhân quý tộc bị nàng điểm danh đến so với được nắm tay Vương Thượng
càng thêm vinh hạnh. Giữa sân thượng khách ánh mắt cực kỳ hâm mộ giống như đèn
pha truy đuổi chờ đợi đến lượt thăm hỏi.
Mắt thấy bầu không khí không khác so với dự định,
Đường Đại ý bảo cạnh tranh bắt đầu.
Tiếp theo dĩ nhiên hết sức thuận lợi, các đại gia vắt
cổ chày ra nước đều hùng hổ đứng lên. Nguyên kế hoạch vốn là để cho Dụ vương
gia làm đệm lót, ra một vạn lượng làm khởi điểm, không nghĩ tới căn bản không
cần ra, giá cả đã lên tới năm vạn lượng một tháng.
Đường Đại nghĩ nên dừng lại ở đây, dù sao bảng PK tài
phú này mỗi tháng đều thay đổi, thoáng cái rất cao, sau này khó có thể làm tốt.
Mổ gà lấy trứng là chuyện không nên làm. Hà Hinh nghĩ còn có thể tăng hơn được
nữa, dù sao chuyện sau này không ai biết trước, con gà còn có thể đẻ trứng hay
không cũng không xác định.
Vì vậy giá cả tiếp tục dâng lên, đến 21 vạn lượng, mới
dừng lại. Bởi vậy có thể thấy được, mỹ nhân trước mặt, mặt mũi cũng trở nên
đáng giá hơn.
Ôn quản gia nhỏ giọng: “Vậy chủ tử, chúng ta chỉ thu
được có 21 vạn lượng thôi sao?”
Đường Đại cũng nhỏ giọng: “Không thể không nói các
ngươi là heo a, có thể đặt chỗ trước, rèn sắt phải rèn lúc nóng, trước cho đặt
chỗ trước một năm!!”
Cạnh tranh xong, Bảng kim cương phú hào một năm mười
hai tháng đã kín chỗ, Đường Đại thu vào hai trăm vạn lượng.
Ngay cả dụ Vương gia keo kiệt cũng vì Vạn Tượng thư
cục mua bảng vị một tháng. Đường Đại khi nhìn xem xong sổ sách thấp giọng hỏi
Ôn quản gia: “Cái này…có thật hay không?”
Ôn quản gia nhìn qua tên tuổi khách hàng, xác nhận một
lần, khi trở về mặt mày hớn hở: “Chủ tử nói là thật, đặt trước thật.”
“Amen.” Đường Đại rất không bình thường: “Trước đây ta
chưa từng thấy qua hắn hào phóng như vậy. Hà Hinh a nha, sắc đẹp đúng là mãnh
lực a!”
Hà Hinh ngồi bên người nàng, nhợt nhạt cười, dung sắc
khuynh thành: “Đừng khiêm nhường a. Lúc này ta mới thấy ngươi xứng đáng làm
chiến hữu của ta.” Đôi mắt đẹp của nàng xẹt qua trang phục trên người Đường
Đại: “Đại tử, ngươi ghen tị ta sao?”
Vốn là lòng người khó suy đoán, nàng lại hỏi thẳng
thắn lưu loát. Kỳ thực thế gian phần lớn chuyện như thế này, nếu như trong lòng
hai bên ít nhiều có gút mắt, có thể trực tiếp nói thẳng, miễn trừ đi nhiều ít
hiểu lầm.
Dưới đài mọi người chỉ nhìn thấy giai nhân phía trên
trò chuyện cười dịu dàng không nhìn được sự sắc bén trong lời nói. Đường Đại
xoay người thay nàng một lần nữa cài lại trâm cài, thanh âm ép xuống cực thấp,
trên đài vội vàng lấy tiền đăng ký, thanh âm hỗn độn, khó tránh khỏi tai mắt
bên ngoài: “Chỉ có người yếu mới đố kị, ta cũng không yếu hơn ngươi, làm sao
lại phải đố kị?” Nàng nét mặt tràn ra ý cười, không giống Hà Hinh câu hồn đoạt
phách, nhưng có phong thái tự tin lóa mắt: “Ta hiểu rõ ý của ngươi Hà Hinh.
Nhưng chúng ta hai người chung một thuyền, ai cũng không thể xuống. Cho nên
trước khi chán sống, tốt nhất là ai cũng không nên có hai lòng. Cái gì danh
tiếng, thanh danh, hư vinh, so với sống sót làm sao quan trọng hơn.”
Hà Hinh nghiên người vịn vai nàng, hơi thở như hoa
lan: “Đại tử, ta và ngươi kết làm tỷ muội đi? Xưa có Lưu, Quan, Trương ba người
kết nghĩa đào viên, nay cũng có ngươi với ta hai người bắt chước làm theo. Từ
nay về sau bất luận giàu nghèo hung hiểm, trước sau như một, không phản bội
không rời bỏ.”
Khi đó nắng gắt như lửa, hội trường quý khách ngồi
xung quanh sân khấu được dựng lên tạm thời lấy vải bố che bóng râm, Đường Đại
nắm tay nàng, bỗng dưng nhớ tới bạch đầu như tân, nghiêng người lời nói chua
xót: “Ngươi nói có thật không?”
Hà Hinh vẫn như cũ câu hồn đoạt phách: “Trở về chúng
ta uống rượu cắt máu?”
“Được.”
Có giai nhân kinh diễm đi lên sân khấu, đó là hồng bài
ở Di Hồng viện Ngô Đồng, chỉ còn là dong chi tục phấn, tiếng vỗ tay thưa thớt.
Yến mama của Di Hồng viện mắt phát ánh xanh nhìn Đường Đại với Hà Hinh ——
hai người này nếu tìm cách đưa về viện, có thể kiếm biết bao nhiêu tiền a… =.=!
cục bắt đầu cạnh tranh giá cả, ngày ấy, các thương nhân quyền quý Trường An
hoặc là khoe tiền hoặc là nhìn mặt mũi Dụ vương, rồi cũng rơi vào trận chiến
này.
Ôn quản gia vừa nghĩ đến giá cả quy định 1000 lượng
một tháng, thì mồ hôi lại ướt áo.
Đường Đại cũng không nói gì, nàng muốn mượn cơ hội
này, đem Hà Hinh giới thiệu cho mọi người nhận biết, thuận tiện công bố kế
hoạch đưa ra thị trường của nàng, từ các nhà quyền quý liên quan lấy ra chút
tiền.
Hội trường lộ thiên, trực tiếp mượn bãi đất trống
ngoài Công Khai Đình, Đường Đại cho các gia nhân đẩy nhanh tốc độ dựng đài, lại
đi Di Hồng viện mời một hồng bài gọi là Ngô Đồng, từ gánh hát mời một đội diễn,
thuận tiện mời luôn mười mấy vũ cơ ở Thọ vương phủ, chuẩn bị an bài hội diễn
văn nghệ. Hà Hinh với mấy thứ này không giải thích được: “Mấy cái này có cần
thiết không? Hồng bài Di Hồng viện, rao giá rất là cao a?”
Đường Đại không hề để ý: “Luyến tiếc cái nhỏ thì không
bắt được sói, có cái hồng bài để xem, bọn họ tất nhiên sẽ ở lại tới cùng đúng
không?”
Vì vậy quá trình đại hội cạnh tranh, cứ như thế định
ra.
Đường Đại cùng Hà Hinh chung xe mà tới, lúc đó đầu
người trong hội trường đều di chuyển, các tân khách đến hơn phân nửa. Hai
người trên xe xuống tới thì cho dù là khách đang trong bữa tiệc hay Dụ
vương cũng bị hoảng sợ.
Lúc đó Hà Hinh một thân quần dài đỏ thẫm, phía trên
thêu mẫu đơn tường vân bằng kim tuyến, váy dài nhẹ nhàng, tay áo dùng hồng sa
tạo hình lá sen, kim tuyến ở cổ tay hơi siết lại, cánh tay trắng thon dài giữa
hồng sa như ẩn như hiện, rõ ràng nhìn rất chân thật, nhưng lại làm cho người ta
cảm giác như sương như tuyết. Tà váy rất dài, uốn lượn che đi gót ngọc.
Bên hông dùng ngọc san hô kết thành tương tư kết đeo
trên đai lưng, trân châu phía đuôi tạo thành một tua dài, gọn gàng mảnh mai,
cho người ta cảm giác như nghênh phong. (ghét cái đoạn tả cảnh
này quá >”
Cách khá xa, không thấy rõ khuôn mặt nàng, thế nhưng
diễm hương thất sắc, phảng phất kinh hồng.
Dụ vương buông chén, tay nắm thành quyền đặt bên môi,
Hình đại thị vệ hiếm khi nhìn chắm chú trong chốc lát, tiếng người ồn ào ở Công
Khai Đình, đột nhiên yên lặng đến kim rơi cũng có thể nghe được.
Khi tuyển chọn bộ quần áo này, Hà Hinh còn có nghi
ngờ: “Ôn tổng quản nói ngươi vắt cổ chày ra nước (keo
kiệt), nghĩ không ra ngươi cũng không vắt cổ chày ra nước
như trong truyền thuyết nha… Nhưng y phục này không tiện lợi lắm?”
Khi đó Đường Đại thay nàng kéo thẳng nếp nhăn trên
váy, đắc ý nói: “Ôn lão đầu nói bậy, khi cần dùng tiền ta tuyệt không nương
tay. Lúc này đây, Đường Đại cùng Hà Hinh từ nay về sau thiên hạ đều biết, nhìn
qua ắt không thể quên!”
Hà Hinh giơ tay áo, từ từ xoay quanh trước mặt nàng:
“Thế nào?”
Đường Đại nước miếng tràn lan: “Khiến cho người ta
phạm tội!!”
“Vậy còn ngươi? Ngươi mặc cái gì? Hay là mặc bộ giống
như ta được rồi.”
“Ta? Ta xin ngươi tha ta đi, như này mặc váy, ta mặc
nó xuống xe lên đài, nó quấn chân ta ngã lộn nhào hơn mười lần tin hay không!!”
Ôn tổng quản đỡ Hà Hinh xuống xe, phía sau một người
cũng nhảy xuống, không hề nghi ngờ đó chính là Đường Đại.
Khiến người ta kinh dị chính là, quần áo của nàng
không đủ trình độ hoa mỹ, nàng một thân mô phỏng nhung trang của Đại Huỳnh võ
tướng, tóc dài buộc cao cao, hai dây tóc từ hai bên trái phải khuôn mặt buông
xuống, không trang điểm minh châu, không tô son vẽ phấn, sạch sẽ linh hoạt.
Nhung trang Đại Huỳnh là máu xám, rất nhiều chỗ biết
may kiểu dáng này, nguyên nhân không phải là chiến trường thật sự nên Đường
Đại đem kiểu áo sửa lại đôi chút dùng màu đen cùng màu vàng phối hợp,
không cầu thực dụng, không cầu hoa trương , nhưng cầu xinh đẹp.
Sau khi thay đổi phục sức bảo lưu sự anh tuấn của
nhung trang, thắt lưng cắt may vô cùng tốt. Đai lưng thuộc da cài bên sườn
phải, Đường Đại ưỡn ngực hóp bụng, lại phối hợp giày bó màu đen phía dưới, bên
hông treo đoản kiếm, ẩn giấu vẻ lãnh ngạo. Hơn nữa mang theo giai nhân hồng
trang chậm rãi mà đến, mọi người thấy qua vẻ đẹp của Hà Hinh, cho rằng thiên hạ
không có ai bận hồng trang đẹp hơn được nữa, trong trường hợp đó Đường Đại ôm
lấy nàng, hai người đi qua thảm lông dê bạch sắc trên mặt đất, như vua ôm hoàng
hậu, cảnh sắc hài hòa chỉ tăng chứ không giảm.
Dụ vương khóe môi mỉm cười, ánh mắt mọi người một
đường theo đuôi bọn họ, nàng kéo Hà Hinh chậm rãi bước đến bàn, ở cạnh vị trí chủ
thượng ngồi xuống.
Các thương nhân quyền quý lúc trước chờ đợi đang
oán giận đột nhiên nhẫn nại lên, trong hội trường nhân sĩ tân khách vây xem,
nhân số không dưới một ngàn, các Thành quản uy vũ duy trì trị an, Đường Đại ánh
mắt nhìn đến giữa sân khấu, hướng Ôn quản gia gật đầu tỏ ý bắt đầu đi.
Hà Hinh ưu nhã bưng chén trà, nhẹ nhấp một ngụm, đem
thanh âm phóng thấp: “Đại tử, ta thấy chúng ta như hai con khỉ trong vườn bách
thú.”
Đường Đại cũng vui vẻ: “Một câu thành danh thiên hạ
biết không?”
Hà Hinh che miệng cười: “Đủ rồi!”
Đường Đại làm chủ sự lên tiếng, vài lời khách khí đơn
giản. Khách vốn do Ôn quản gia giới thiệu, Đường Đại để cho Hà Hinh giới thiệu,
các thương nhân quý tộc bị nàng điểm danh đến so với được nắm tay Vương Thượng
càng thêm vinh hạnh. Giữa sân thượng khách ánh mắt cực kỳ hâm mộ giống như đèn
pha truy đuổi chờ đợi đến lượt thăm hỏi.
Mắt thấy bầu không khí không khác so với dự định,
Đường Đại ý bảo cạnh tranh bắt đầu.
Tiếp theo dĩ nhiên hết sức thuận lợi, các đại gia vắt
cổ chày ra nước đều hùng hổ đứng lên. Nguyên kế hoạch vốn là để cho Dụ vương
gia làm đệm lót, ra một vạn lượng làm khởi điểm, không nghĩ tới căn bản không
cần ra, giá cả đã lên tới năm vạn lượng một tháng.
Đường Đại nghĩ nên dừng lại ở đây, dù sao bảng PK tài
phú này mỗi tháng đều thay đổi, thoáng cái rất cao, sau này khó có thể làm tốt.
Mổ gà lấy trứng là chuyện không nên làm. Hà Hinh nghĩ còn có thể tăng hơn được
nữa, dù sao chuyện sau này không ai biết trước, con gà còn có thể đẻ trứng hay
không cũng không xác định.
Vì vậy giá cả tiếp tục dâng lên, đến 21 vạn lượng, mới
dừng lại. Bởi vậy có thể thấy được, mỹ nhân trước mặt, mặt mũi cũng trở nên
đáng giá hơn.
Ôn quản gia nhỏ giọng: “Vậy chủ tử, chúng ta chỉ thu
được có 21 vạn lượng thôi sao?”
Đường Đại cũng nhỏ giọng: “Không thể không nói các
ngươi là heo a, có thể đặt chỗ trước, rèn sắt phải rèn lúc nóng, trước cho đặt
chỗ trước một năm!!”
Cạnh tranh xong, Bảng kim cương phú hào một năm mười
hai tháng đã kín chỗ, Đường Đại thu vào hai trăm vạn lượng.
Ngay cả dụ Vương gia keo kiệt cũng vì Vạn Tượng thư
cục mua bảng vị một tháng. Đường Đại khi nhìn xem xong sổ sách thấp giọng hỏi
Ôn quản gia: “Cái này…có thật hay không?”
Ôn quản gia nhìn qua tên tuổi khách hàng, xác nhận một
lần, khi trở về mặt mày hớn hở: “Chủ tử nói là thật, đặt trước thật.”
“Amen.” Đường Đại rất không bình thường: “Trước đây ta
chưa từng thấy qua hắn hào phóng như vậy. Hà Hinh a nha, sắc đẹp đúng là mãnh
lực a!”
Hà Hinh ngồi bên người nàng, nhợt nhạt cười, dung sắc
khuynh thành: “Đừng khiêm nhường a. Lúc này ta mới thấy ngươi xứng đáng làm
chiến hữu của ta.” Đôi mắt đẹp của nàng xẹt qua trang phục trên người Đường
Đại: “Đại tử, ngươi ghen tị ta sao?”
Vốn là lòng người khó suy đoán, nàng lại hỏi thẳng
thắn lưu loát. Kỳ thực thế gian phần lớn chuyện như thế này, nếu như trong lòng
hai bên ít nhiều có gút mắt, có thể trực tiếp nói thẳng, miễn trừ đi nhiều ít
hiểu lầm.
Dưới đài mọi người chỉ nhìn thấy giai nhân phía trên
trò chuyện cười dịu dàng không nhìn được sự sắc bén trong lời nói. Đường Đại
xoay người thay nàng một lần nữa cài lại trâm cài, thanh âm ép xuống cực thấp,
trên đài vội vàng lấy tiền đăng ký, thanh âm hỗn độn, khó tránh khỏi tai mắt
bên ngoài: “Chỉ có người yếu mới đố kị, ta cũng không yếu hơn ngươi, làm sao
lại phải đố kị?” Nàng nét mặt tràn ra ý cười, không giống Hà Hinh câu hồn đoạt
phách, nhưng có phong thái tự tin lóa mắt: “Ta hiểu rõ ý của ngươi Hà Hinh.
Nhưng chúng ta hai người chung một thuyền, ai cũng không thể xuống. Cho nên
trước khi chán sống, tốt nhất là ai cũng không nên có hai lòng. Cái gì danh
tiếng, thanh danh, hư vinh, so với sống sót làm sao quan trọng hơn.”
Hà Hinh nghiên người vịn vai nàng, hơi thở như hoa
lan: “Đại tử, ta và ngươi kết làm tỷ muội đi? Xưa có Lưu, Quan, Trương ba người
kết nghĩa đào viên, nay cũng có ngươi với ta hai người bắt chước làm theo. Từ
nay về sau bất luận giàu nghèo hung hiểm, trước sau như một, không phản bội
không rời bỏ.”
Khi đó nắng gắt như lửa, hội trường quý khách ngồi
xung quanh sân khấu được dựng lên tạm thời lấy vải bố che bóng râm, Đường Đại
nắm tay nàng, bỗng dưng nhớ tới bạch đầu như tân, nghiêng người lời nói chua
xót: “Ngươi nói có thật không?”
Hà Hinh vẫn như cũ câu hồn đoạt phách: “Trở về chúng
ta uống rượu cắt máu?”
“Được.”
Có giai nhân kinh diễm đi lên sân khấu, đó là hồng bài
ở Di Hồng viện Ngô Đồng, chỉ còn là dong chi tục phấn, tiếng vỗ tay thưa thớt.
Yến mama của Di Hồng viện mắt phát ánh xanh nhìn Đường Đại với Hà Hinh ——
hai người này nếu tìm cách đưa về viện, có thể kiếm biết bao nhiêu tiền a… =.=!