Thủy chử đại thần

Chương 44: Bình thê


Đường Đại trở về Phù Vân tiểu trúc, Hà Hinh thần sắc
quái dị, Đường Đại nghi hoặc, nàng bắt đầu kéo Đường Đại đi về phía trước, cúi
đầu nói hai chữ —— Dung Sơ. Đường Đại thấy đầu choáng váng, nàng kỳ thực không
muốn quản mấy chuyện nhàn rỗi này, nàng thầm nghĩ phải ngủ cho khỏe một giấc,
cho dù là từ đó an giấc ngàn thu không tỉnh lại…

Nhưng nàng tới cuối cùng cũng xốc lại tinh thần đi vào
trong, ở phía sau hành lang bên ao sen thấy hai người sóng vai mà đứng, dĩ
nhiên là Trì Dung Sơ và Dụ vương.

Đồng Bình nhi ở bên cạnh lan can nhìn, vẻ mặt mất
hứng. Đường Đại thấy ý thức càng ngày càng ảm đạm, nàng từ lúc đi săn về liền
tắm, vội vã đi tìm Hàn Phong, ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không.

Lúc này đã gần đến hoàng hôn, hoa sen trong ao sớm đã
héo rũ, lá sen cũng dần tàn úa, chỉ có hoa cúc, cây cam, đạm phấn, tuyết thanh,
yên hồng, kim hồng, khoe sắc vây quanh tiểu kính, con đường như vết mực trải
lên cánh đồng hoa.

Đường Đại giẫm lên đường đá nhỏ đi qua, hai người đang
nói chuyện rất vui vẻ, đôi người giữa hoa cỏ, vốn là việc phong nhã, nàng lại
là người phá hoại phong cảnh: “Vương gia.”

Dụ vương quay đầu nhìn nàng: “Đã trở về?” Hắn hướng
nàng vươn tay, đỡ Đường Đại qua, vô ý thức lại chen Trì Dung Sơ qua một bên.
Trì Dung Sơ cúi đầu, hai tay tự nhiên buông xuống, rất cung kính đứng hầu hạ,
chỉ là đầu cúi rất thấp, nhìn không ra sắc mặt.

“Vương gia, các ngươi đang nhìn cái gì vậy?” Thanh âm
Đường Đại rất thấp, nàng chỉ cảm thấy búi tóc trên cổ nặng nề, Dụ vương kéo tay
nàng: “Nhìn sen tàn, cũng thuận tiện chờ ngươi trở về.”

Đường Đại cười mỉa: “Vì vậy Vương gia chờ không, không
thú vị thuận tiện đùa giỡn nha đầu của tiểu dân.”

Dụ vương gia không hài lòng: “Chậc, tốt xấu gì ngươi
cũng tự nhận là một xuyên không giả tư tưởng cởi mở, làm sao mà bản Vương cùng
nha đầu của ngươi nói hai câu lại trở thành đùa giỡn? Đó là giao lưu bình
thường, hiểu chưa? Ở thời đại các ngươi nam nhân không được cùng nữ nhân khác
nói chuyện sao?”

Đường Đại tư duy có chút hỗn loạn, cho nên nàng cười
không chút khách khí: “Thôi đi, nếu ở thời đại chúng ta, ngươi không biết bị
tạt axit bao nhiêu lần nữa.”



Dụ vương thấy nàng sắc mặt đỏ bừng, với tay tìm hiểu
rồi nhíu mày: “Phát bệnh cũng đừng cậy mạnh a!”

Hắn phân phó Ôn quản gia mời đại phu, đem Đường Đại bế
đi, đi qua đường mòn trồng hoa cúc, áo choàng gấm quét qua vô số cánh hoa, bị
bám đầy hương thơm mát.

Hà Hinh ở bên ngoài ngăn trở Trì Dung Sơ, hai người
tản bộ vòng quanh ao sen: “Ngươi đi đi Trì Dung Sơ, rời khỏi thành Trường An.”

Trì Dung Sơ theo phía sau nàng, không nói. Hà Hinh nhẹ
giọng thở dài: “Ta biết ngươi hận chúng ta, ta cũng biết ngươi vì sao muốn tiếp
cận Thẩm Dụ, nếu như người ở gần có thể giết hắn, vậy đầu của hắn cũng không
tới phiên ngươi đến lấy.” Nàng đứng ở đình viện trong ao sen mặt trăng hình
tròn trên cao, áo choàng tố cẩm trong gió thu bay bay: “Mang theo tàn dư của
Thái Bình Thiên Quốc rời khỏi thành Trường An, tìm một nơi hẻo lánh thành lập
căn cứ địa. Lúc nào Thái Bình Thiên Quốc thật sự có được một nơi chốn ở cái
thời không này, ngươi tính ra cũng không phụ Lê Kiều.”

“Ngươi có cái tư cách gì nói đến Lê Kiều!” Tư tưởng
Trì Dung Sơ bắt đầu kích động: “Vì sao… Hà Hinh, vì sao các ngươi muốn giết
chết hắn?” Dung Sơ gắt gao nắm váy Hà Hinh : “Vì sao các ngươi giết chết chồng
ta!?”

“Thứ nhất, cho dù hắn không chết, cũng chỉ có thể ở
trong đại lao hình bộ chịu đủ các loại cực hình sống không bằng chết. Nếu như
hắn chịu không nổi những cực hình này đầu hàng, nhục nhã thanh danh hắn một
đời. Nếu như hắn chết cũng không hàng, cũng không thoát khỏi cái chết.” Thanh
âm Hà Hinh vẫn rất bình tĩnh, cứ như đang nói một chuyện thiết thực: “Thứ hai,
nếu như hắn không chết, Thái Bình Thiên Quốc nhất định dùng hết lực lượng đi
vào tìm cách cứu viện, thật ra khi Thừa Minh hoàng đế có ý lưu hắn lại, cũng
chính là ý này. Thái Bình Thiên Quốc lực lượng tuy lớn, nhưng có thể từ trong
nhà lao của hắn cứu người thoát ra sao? Sau cùng cũng chỉ là tăng thêm thương
vong mà thôi.”

Nàng cúi đầu từ trên cao nhìn xuống Trì Dung Sơ: “Muốn
đạt thành sự nghiệp, bản thân phải nỗ lực trả giá. Cái mà họ gọi là anh hùng
khí đoản, nhi nữ tình trường chính là gốc rễ làm hỏng việc. Ngươi hiện tại tiếp
cận Thẩm Dụ, hậu quả chỉ có một, chính là chịu cực chịu khổ bị hắn bày đủ trò
đùa giỡn một phen, sau đó giết chết.” Thanh âm của nàng mang theo ý cười, lãnh
đạm tàn khốc: “Ngươi như vậy thì sau này có mặt mũi nhìn Lê Kiều nữa không?”


“Hà Hinh,” Dung Sơ rốt cục ngẩng mặt nhìn nàng, trong
ánh mắt vẫn ánh lên thù hận như cũ: “Nếu sau này còn gặp lại, Trì Dung Sơ nhất
định sẽ lấy tính mạng của ngươi và Đường Đại!”

Hà Hinh nghiêng người nhặt hoa, gió thổi qua đình
viện, có cánh hoa vàng óng ánh quấn trên mép tóc nàng, tao nhã quyến luyến:
“Cái đầu của Hà Hinh này, mặc dù ngươi không lấy, vài năm về sau, cũng chỉ là
một bộ xương khô, Hà Hinh không tiếc. Về phần đầu Đường Đại, nàng bảo ta khuyến
cáo ngươi, nếu có duyên gặp lại, ngươi thật có loại thực lực này, nàng hết sức
vinh hạnh.”

Đường Đại tỉnh lại sắc trời đã không còn sớm, Dụ vương
chờ đại phu khám xong liền rời đi, nàng uống thuốc, vừa ngủ một giấc thì ngủ
đến khi mặt trời lên cao. Hà Hinh ở trong phòng nàng, ở bên án lật xem các tư
liệu từ các trạm quảng cáo truyền tới, nàng tỉnh dậy liền thấy một bàn tay chìa
qua thăm dò cái trán của nàng: “Rốt cục hạ sốt. Đại tử,ngươi hiện tại không
phải trở thành một thân đa sầu đa bệnh rồi chứ?”

Đường Đại buồn nôn: “Đi chết đi, ta thân thể khỏe như
trâu!”

Hà Hinh cười đến run rẩy cả người: “Được rồi, Đại tử
khỏe mạnh như trâu, người tình nào đó của ngươi sáng sớm đã tới rồi, ở trong
thư phòng đợi ngươi hơn nửa ngày rồi đó!”

Đường Đại kinh hoàng: “Người tình nào của ta?”

Hà Hinh lấy ngón trỏ đâm cái trán của nàng: “Ha, người
tình của ngươi cũng không phải một hai người a!! Là cái người cũng viết sách gì
đó, Hàn Phong.”

Nụ cười của Đường Đại lại thu đi ba phần: “Hàn Đại a…”
Nàng xuống giường mò tìm quần áo mặt vào: “Chẳng lẽ là vội tới phát cho ta giải
thưởng an ủi?!”

…=.=!

Khi Đường Đại đến thư phòng, Hàn Phong xác thực đã đợi
rất lâu. Chỉ là thư phòng của Đường Đại cũng rất thú vị, các loại sách giấy bên
trong, hắn ‘đào móc’ ra rất nhiều > > các loại sách báo WC, đâu đâu cũng thấy mùi thơm.


Khi đi vào Đường Đại nghĩ có chút mắc cỡ, nàng mỗi khi
có khách đều hoảng sợ phát giác thư phòng của mình thật là rất rối loạn. Dụ
vương gia từng đánh giá đây là nơi có trình độ bảo mật tốt nhất, kẻ trộm dù cho
có cao minh tới đâu, vào thư phòng này đều bị đống sách báo bản thảo này chôn
chết!!

Đường Đại chỉ phải cười gượng: “Khụ, Hàn Đại, ngài xem
ngài… đến cũng không báo trước một tiếng, này… Hắc hắc, ở đây đang sửa sang
lại, không tiện đãi khách, hay là chúng ta đi ra hoa viên ngồi?”

Hàn Phong đứng lên, hắn hôm nay mặc một thân trường
bào lam bạch, toàn thân trang sức phối vào hết sức đơn giản, bên hông chỉ đeo
một huyền bội, càng tôn lên dáng người cao ngất. Hắn đi tới trước người Đường
Đại, nhìn nàng một lát, rốt cục nắm lấy tay nàng: “Đại tử, ta hôm qua đã suy
nghĩ kỹ càng.” Hắn bình tĩnh nhìn nàng, âm thanh trong sáng: “Bây giờ ta muốn
nghiêm túc trả lời vấn đề ngày hôm qua của nàng —— Đường Đại, gả cho ta đi?”

Hắn từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ chế tác cực kỳ
tinh xảo, mở hộp, Đường Đại bị chấn động, bên trong vậy mà là hai chiếc nhẫn,
hoàng kim giới hoàn, bên trên nhẫn có chạm một đóa lan hoa năm cánh.

Hai chiếc nhẫn đều đồng dạng về kiểu dáng, Hàn Phong
lấy ra một cái đeo vào đầu ngón tay nàng: “Ta buổi chiều ngày hôm qua có đi hỏi
một ít bằng hữu xuyên không, bọn họ nói ở thời đại của nàng, thành thân cần
phải dùng chiếc nhẫn này mới xem như là thừa nhận.” Hắn nắm tay Đường Đại, nhìn
cái nhẫn trên ngón tay áp út của nàng: “Ta đặc biệt tìm một hiệu vàng đúc một
đôi, ông chủ nói nếu hôm nay cần dùng thì rất gấp gáp, cho nên không thể làm gì
khác hơn là dùng loại điêu khắc hoa văn đơn giản này, Đại tử nàng thích không?”

Đường Đại cũng nhìn cái nhẫn của mình, qua thật lâu
thật lâu sau nàng mới ngẩng đầu, sau đó cả người nhào vào lòng Hàn Phong. Đường
Đại nghĩ nếu như việc này xuất hiện trong một bộ phim Hàn cẩu huyết, tuyệt đối
biên tập sẽ dùng phương thức quay chậm phát lại từ ba đến năm lần để biểu đạt
sự hạnh phúc cùng cảm động của nữ chính.

Thế nhưng cuối cùng Đường Đại chỉ ôm hắn có một lần.

Hay là ta phải nói một vài câu tình cảm, nói cho chàng
hết thảy những yêu thương gắn bó, hạnh phúc cùng tương tư, nói cho chàng ta
muốn cứ vậy mà ôm chàng, một lần trong đời, một lần đến suốt đời.

Đường Đại ghé vào trong gáy Hàn Phong, cảm động hết
nửa ngày, cuối cùng mở miệng: “Hàn Phong, vì sao bằng hữu xuyên không giả của
chàng không nói cho chàng biết trên mặt nhẫn là phải khảm kim cương?”

…=.=!

Đường Đại trong buổi chiều đó chính thức hướng về phía
Dụ vương gia đưa ra đề nghị xin Dụ vương tứ hôn cho Hàn Phong. Trên bàn
cơm ở Phù Vân tiểu trúc, Dụ vương gia bắt đầu xoay ban chỉ trong tay, nửa ngày


mới hỏi: “Hàn Phong đồng ý?”

Đường Đại đưa chiếc nhẫn trên tay cho hắn xem: “Chàng
đồng ý, Đại tử tạ ơn Vương gia thành toàn.”

Dụ vương gia cũng không phải ác bá đầu đường, không
thể ở trước mặt mọi người xấu tính đổi ý, hắn nhìn chiếc nhẫn hoàng kim đó, ngữ
khí đương nhiên mang theo một tia ghen tuông: “Hàn Phong cưới Đại tử của chúng
ta lại chỉ có thể đưa mỗi cái
này? Một miếng vàng lá có thể
đúc ra mấy cái?”

Hà Hinh bên kia nở nụ cười: “Gia, đây chính là tâm ý.”

“Tâm ý?” Ngữ thanh Dụ vương gia giận tái đi: “Một món
đồ chơi nhỏ như thế là đại diện cho tâm ý?”

Đường Đại không muốn ở lúc này chọc giận hắn, nàng
đứng dậy thay hắn chia thức ăn: “Dụ vương gia, Đường Đại vốn là một người thô
bỉ, Vương gia không vứt bỏ mới sống tạm đến hôm nay. Đại ân của Vương gia, tiểu
dân tất nhiên ghi khắc.”

Dụ vương hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không cần nâng bản
Vương, bản Vương nếu đã chấp nhận việc này, nhất định không đổi ý.” Hắn ngẩng
đầu nhìn gần Đường Đại: “Bản Vương hiện tại hỏi ngươi một lần, ngươi có thật
hay không phải gả cho Hàn Phong làm vợ?”

Đường Đại nhìn thẳng hắn, chữ chữ rõ ràng: “Tiểu dân
tạ ơn Vương gia thành toàn.”

Hắn lần thứ hai ném đũa bỏ đi, ngay cả Hà Hinh trong
lòng cũng thấp thỏm: “Đại tử, hắn sẽ không làm gì Hàn Phong chứ?”

Việc này Đường Đại vẫn tương đối an tâm: “ Việc này
đúng là sẽ không, bản thân hắn có nhiều giai lệ quốc sắc thiên hương như vậy,
không cần phải vì một Đường Đại đi động vào vai chính của Vạn Tượng thư cục. Ta
nghe nói trong đám cơ thiếp của hắn, cũng có vài người hắn đồng ý gả ra ngoài.
Đường Đại vô mạo vô tài, không đáng cho hắn gây chiến.”

Nói xong lời này đột nhiên Đường Đại chẳng hiểu làm
sao nhớ tới con thỏ rừng xấu xí mập ú trong lần thu săn, nàng cố sức lắc đầu,
đem một ít tâm tư lộn xộn thanh lý ra ngoài.

Ngày 18 tháng 10, Dụ vương chỉ hôn Đường Đại cho Hàn
Phong, Hàn gia vui vẻ tiếp nhận, hôn kỳ quyết định là ngày 20 tháng 11.

Ngày 19 tháng 10, Vương thượng hạ chỉ, cho trưởng nữ
Phó Vân Dao của Trung nghĩa hầu ban thưởng cho Hàn Phong làm vợ, hôn kỳ cùng
quyết định là ngày 20 tháng 11. Nguyên nhân trước đó đã có hôn ước, nhị thê
cùng cưới, cùng làm bình thê, không phân cao thấp.

back top