- Khó.
Bên cạnh một vị Quân hoàng cấp tiên diễn sư, lắc lắc đầu, ánh mắt minh mẫn:
- Một, Từ Huyền rơi vào trung tâm quân địch, trong khoảng thời gian ngắn, phương ta không thể nào giết đi vào, thứ hai, đối thủ là Dạ Thương, một trong chín đại kỳ tài, coi như là Đại thống lĩnh giết tới, cũng là dữ nhiều lành ít
- Đúng vậy, muốn cứu viện Từ Huyền, trừ khi đế tôn ra tay.
Một phương Hoàng Thiên thánh triều, căn bản là hữu tâm vô lực
Quân hoàng cấp tiên diễn sư kia, lại lẩm bẩm tự nói:
- Từ trong suy diễn phân tích, Từ Huyền này đối mặt chín đại kỳ tài, không hẳn là không thể tự vệ.
Trên chiến trường khổng lồ, vô số cường giả, đều đang bí ẩn quan tâm tình huống khu vực này.
Chín đại kỳ tài…
Từ Huyền tâm thần tập trung cao độ, ngóng nhìn thanh niên tóc bạc phấp phới bay tới, ánh mắt dần dần mạnh mẽ lạnh lùng:
- Từ mỗ ngược lại muốn mở mang kiến thức một chút, Chín đại kỳ tài có đáng sợ như trong truyền thuyết hay không, có thể ngăn trở bước tiến của ta hay không?
Từ khi xuất quan đến nay, hắn một đường hoành trùng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không người nào có thể ngăn trở hắn chốc lát.
Có thể nói, Từ Huyền đến nay vẫn không có gặp phải đối thủ thật sự .
Nhưng Chín đại kỳ tài, là một cái ngoại lệ.
- Ngươi lập tức liền có thể nhìn thấy.
Khóe miệng Dạ Thương, hiện lên một tia trào phúng, một đầu tóc bạc bỗng dưng không gió mà bay.
- Xoạt.
Nguyệt quang màu bạc chói mắt bay khắp nơi, trong thời gian ngắn bao phủ phương viên mấy ngàn dặm, nhật nguyệt tinh hà thất sắc.
Thân hình Dạ Thương, biến mất không còn tăm hơi, phảng phất hóa thành một bộ phận của hư không.
Vô Hình Vô Ảnh, không thể chạm đến.
Trong lòng Từ Huyền phát lạnh, nhưng chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh lẽo, từ các góc thiên địa vọt tới.
- Tử…
Một âm thanh đông lạnh linh hồn, đến từ trước người.
Đột nhiên, một ánh sáng màu bạc, vô thanh vô tức, từ trong thế giới nguyệt quang màu bạc diễn sinh, trong nháy mắt đâm trúng gáy Từ Huyền.
Đinh phốc…
Trên Bất diệt Kim thân của Từ Huyền bắn lên một trận Hỏa tinh, chợt xuất hiện một vết máu, thậm chí lan tràn vào trong cơ thể.
Này còn là Từ Huyền tu luyện bất diệt Kim thân tới tầng ba, nếu như đổi thành Đại thống lĩnh phổ thông, có khả năng chết tại chỗ.
Băng…
Hắn theo bản năng thôi thúc kim cương lồng, ánh sáng màu vàng óng ánh khắp nơi, mạnh mẽ chấn động, hư không bốn phía đổ nát.
- Quả nhiên có chút bản lĩnh.
Một tàn ảnh màu bạc ở trong hư không rên lên một tiếng, bị đẩy lui đi ra ngoài.
- Chạy đi đâu.
Từ Huyền hung hăng bổ tới một chưởng, sức mạnh thổ chi tỳ cùng hỏa chi tâm trong nháy mắt bắn ra.
- Ha ha…
Đạo ánh sáng màu bạc kia ở trong thế giới nguyệt quang loáng một cái biến mất không còn tăm hơi, sau một khắc từ mặt bên đâm về Từ Huyền
Đinh xì. . .
Một đạo quang kiếm hình trăng lưỡi liềm nửa trong suốt, hiện ra một tầng sương lạnh, mạnh mẽ chém ở trên kim cương lồng của Từ Huyền.
Hỏa tinh tung toé, quang kiếm trăng lưỡi liềm kia dĩ nhiên ở trên kim cương lồng, chém ra một vết nứt, nhiều tia nguyệt quang sương lạnh kỳ dị kia, lan tràn đến gần cơ thể Từ Huyền.
Từ Huyền chỉ cảm thấy sương lạnh quỷ dị kia, đồng thời đông lại huyết nhục cùng linh hồn.
Cũng may Mộng Hồi đại pháp của hắn, đã tu luyện chạm đến tầng bảy, cảnh giới linh hồn có thể so với Thần Hư đế tôn, Dạ Thương công kích tuy mạnh, nhưng vẫn không cách nào chân chính uy hiếp đến hắn.
Băng đang…
Nháy mắt Kim cương lồng vỡ tan, lực phản chấn cường đại kia, để thân hình Dạ Thương lần thứ hai hóa thành ánh sáng màu bạc, đẩy lui đi ra ngoài
Mà vết thương trên người Từ Huyền cũng trong thời gian ngắn khép lại.
- Không hổ là Bất Diệt viêm thần, thế nhưng ngày hôm nay gặp phải ta, ngươi bất diệt truyền thuyết, đến đây chấm dứt.
Dạ Thương hiện thân bên ngoài hư không mấy ngàn dặm, trong tay lần thứ hai ngưng kết lên quang kiếm trăng lưỡi liềm, nhưng dần dần hiện ra mấy phần ánh sáng lộng lẫy, mặt ngoài ngưng kết một tầng sương lạnh màu bạc dày đặc.
Kiếm quang hình trăng lưỡi liềm kia, chưa phát động đã lạnh lẽo thấu xương, trực thấu linh hồn.
- Đây là tuyệt kỹ thành danh của Dạ Thương… Nguyệt Quang hàn ảnh kiếm.
Trên chiến trường có một vị thống lĩnh, kinh hô lên tiếng
Nguyệt Quang hàn ảnh kiếm, lấy lực lượng cực âm thuần túy của nguyệt quang ngưng tụ, công kích xuất quỷ nhập thần, hầu như thực chất, đồng thời còn ẩn chứa lực lượng linh hồn đáng sợ.
Trong mắt Dạ Thương lóe lên sát khí, Nguyệt Quang hàn ảnh kiếm trong tay lôi đình chém ra.
Xì xì…
Trong chớp mắt ấy, không gian bốn phía đầu tiên là đổ nát, sau đó trong nháy mắt bị một tầng sương lạnh ngưng kết, thậm chí ngay cả hư không giới cũng bị đông lại, khó có thể tưởng tượng được sức mạnh của cỗ hàn khí cực âm này.
Hết lần này tới lần khác Nguyệt Quang hàn ảnh kiếm kia, ở trình độ nhất định ngưng ra vật chất, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Xoạt một thoáng, kiếm ảnh âm trầm lạnh lẽo kia, chém ở trước người Từ Huyền, hầu như không có thời gian né tránh.
Sức mạnh một kiếm này, có thể trong nháy mắt thuấn sát Đại thống lĩnh, mà lại tập trung linh hồn, Nguyên Anh cũng đừng hòng may mắn.
Nếu như bị chính diện chém trúng, kim cương lồng của Từ Huyền, cũng rất khó chống đối.
Từ Huyền sớm có phòng ngự, hét lớn một tiếng, giơ lên một tay chặn ở trước người.
Trong chớp mắt ấy, cánh tay Từ Huyền phác hoạ ra một tầng tinh quang xán lạn, hoa văn Đồ Đằng giống như đồi núi, đột ngột lay động, ánh sáng dày nặng mà giản dị.
Đinh bành…
Nguyệt Quang hàn ảnh kiếm có thể thuấn sát Đại thống lĩnh kia, trong nháy mắt ổn định.
Ngăn cản ở trước mặt nó, là một tấm chắn Đồ Đằng tinh quang xán lạn, cổ phác dày nặng, mặt trên hiện ra hoa văn đồi núi, đột ngột bất bình, phảng phất đem núi lớn vạn tầng, ngưng kết ở phía trên.
Ở trước mặt tấm chắn thần bí này, Nguyệt Quang hàn ảnh kiếm kia, khó tiến vào nửa thốn, chỉ để lại một vết kiếm nhợt nhạt .
Đây chính là phòng ngự bí thuật mạnh nhất của Từ Huyền… Vạn Khâu Thuẫn.
- Điều này sao có thể. . .
Ánh mắt Dạ Thương gần như dại ra, thực sự khó có thể tin.
Nguyệt Quang hàn ảnh kiếm công kích cường đại, hắn so với bất luận người nào đều rõ ràng, dưới đế tôn, không ai có thể ngăn cản, coi như là những cái được gọi là nửa bước đế tôn, bị một kiếm này chém trúng, cũng khó có thể sống sót.
Trên thực tế, Từ Huyền dùng Vạn Khâu Thuẫn ngăn trở một kiếm này, vẫn có thể cảm nhận được một cỗ hàn ý vô hình vô chất, rót vào thể phách cùng linh hồn, đổi làm Đại thống lĩnh phổ thong, như trước khó có thể toàn thân trở ra.
Đáng tiếc, đối thủ của Dạ Thương là Từ Huyền, tu luyện bất diệt Kim thân tới tầng ba, Mộng Hồi đại pháp chạm đến Viễn cổ thể tu tầng sáu.
Đặc biệt là Vạn Khâu Thuẫn kia, sức mạnh phòng ngự cường đại đến mức khiến đế tôn thay đổi sắc mặt.
- Đến phiên ta.
Vạn Khâu Thuẫn trong tay Từ Huyền chậm rãi co rút lại, chỉ là nơi cánh tay ngưng kết một tầng quang văn Đồ Đằng, bất cứ lúc nào cũng có thể thôi thúc.
Mà cánh tay còn lại của hắn, đột nhiên ngưng tụ ra một thanh quang kiếm kim sắc, ánh kiếm mạnh mẽ kim nhuệ kia hiện ra mấy phần long lanh.
Bên cạnh một vị Quân hoàng cấp tiên diễn sư, lắc lắc đầu, ánh mắt minh mẫn:
- Một, Từ Huyền rơi vào trung tâm quân địch, trong khoảng thời gian ngắn, phương ta không thể nào giết đi vào, thứ hai, đối thủ là Dạ Thương, một trong chín đại kỳ tài, coi như là Đại thống lĩnh giết tới, cũng là dữ nhiều lành ít
- Đúng vậy, muốn cứu viện Từ Huyền, trừ khi đế tôn ra tay.
Một phương Hoàng Thiên thánh triều, căn bản là hữu tâm vô lực
Quân hoàng cấp tiên diễn sư kia, lại lẩm bẩm tự nói:
- Từ trong suy diễn phân tích, Từ Huyền này đối mặt chín đại kỳ tài, không hẳn là không thể tự vệ.
Trên chiến trường khổng lồ, vô số cường giả, đều đang bí ẩn quan tâm tình huống khu vực này.
Chín đại kỳ tài…
Từ Huyền tâm thần tập trung cao độ, ngóng nhìn thanh niên tóc bạc phấp phới bay tới, ánh mắt dần dần mạnh mẽ lạnh lùng:
- Từ mỗ ngược lại muốn mở mang kiến thức một chút, Chín đại kỳ tài có đáng sợ như trong truyền thuyết hay không, có thể ngăn trở bước tiến của ta hay không?
Từ khi xuất quan đến nay, hắn một đường hoành trùng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không người nào có thể ngăn trở hắn chốc lát.
Có thể nói, Từ Huyền đến nay vẫn không có gặp phải đối thủ thật sự .
Nhưng Chín đại kỳ tài, là một cái ngoại lệ.
- Ngươi lập tức liền có thể nhìn thấy.
Khóe miệng Dạ Thương, hiện lên một tia trào phúng, một đầu tóc bạc bỗng dưng không gió mà bay.
- Xoạt.
Nguyệt quang màu bạc chói mắt bay khắp nơi, trong thời gian ngắn bao phủ phương viên mấy ngàn dặm, nhật nguyệt tinh hà thất sắc.
Thân hình Dạ Thương, biến mất không còn tăm hơi, phảng phất hóa thành một bộ phận của hư không.
Vô Hình Vô Ảnh, không thể chạm đến.
Trong lòng Từ Huyền phát lạnh, nhưng chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý lạnh lẽo, từ các góc thiên địa vọt tới.
- Tử…
Một âm thanh đông lạnh linh hồn, đến từ trước người.
Đột nhiên, một ánh sáng màu bạc, vô thanh vô tức, từ trong thế giới nguyệt quang màu bạc diễn sinh, trong nháy mắt đâm trúng gáy Từ Huyền.
Đinh phốc…
Trên Bất diệt Kim thân của Từ Huyền bắn lên một trận Hỏa tinh, chợt xuất hiện một vết máu, thậm chí lan tràn vào trong cơ thể.
Này còn là Từ Huyền tu luyện bất diệt Kim thân tới tầng ba, nếu như đổi thành Đại thống lĩnh phổ thông, có khả năng chết tại chỗ.
Băng…
Hắn theo bản năng thôi thúc kim cương lồng, ánh sáng màu vàng óng ánh khắp nơi, mạnh mẽ chấn động, hư không bốn phía đổ nát.
- Quả nhiên có chút bản lĩnh.
Một tàn ảnh màu bạc ở trong hư không rên lên một tiếng, bị đẩy lui đi ra ngoài.
- Chạy đi đâu.
Từ Huyền hung hăng bổ tới một chưởng, sức mạnh thổ chi tỳ cùng hỏa chi tâm trong nháy mắt bắn ra.
- Ha ha…
Đạo ánh sáng màu bạc kia ở trong thế giới nguyệt quang loáng một cái biến mất không còn tăm hơi, sau một khắc từ mặt bên đâm về Từ Huyền
Đinh xì. . .
Một đạo quang kiếm hình trăng lưỡi liềm nửa trong suốt, hiện ra một tầng sương lạnh, mạnh mẽ chém ở trên kim cương lồng của Từ Huyền.
Hỏa tinh tung toé, quang kiếm trăng lưỡi liềm kia dĩ nhiên ở trên kim cương lồng, chém ra một vết nứt, nhiều tia nguyệt quang sương lạnh kỳ dị kia, lan tràn đến gần cơ thể Từ Huyền.
Từ Huyền chỉ cảm thấy sương lạnh quỷ dị kia, đồng thời đông lại huyết nhục cùng linh hồn.
Cũng may Mộng Hồi đại pháp của hắn, đã tu luyện chạm đến tầng bảy, cảnh giới linh hồn có thể so với Thần Hư đế tôn, Dạ Thương công kích tuy mạnh, nhưng vẫn không cách nào chân chính uy hiếp đến hắn.
Băng đang…
Nháy mắt Kim cương lồng vỡ tan, lực phản chấn cường đại kia, để thân hình Dạ Thương lần thứ hai hóa thành ánh sáng màu bạc, đẩy lui đi ra ngoài
Mà vết thương trên người Từ Huyền cũng trong thời gian ngắn khép lại.
- Không hổ là Bất Diệt viêm thần, thế nhưng ngày hôm nay gặp phải ta, ngươi bất diệt truyền thuyết, đến đây chấm dứt.
Dạ Thương hiện thân bên ngoài hư không mấy ngàn dặm, trong tay lần thứ hai ngưng kết lên quang kiếm trăng lưỡi liềm, nhưng dần dần hiện ra mấy phần ánh sáng lộng lẫy, mặt ngoài ngưng kết một tầng sương lạnh màu bạc dày đặc.
Kiếm quang hình trăng lưỡi liềm kia, chưa phát động đã lạnh lẽo thấu xương, trực thấu linh hồn.
- Đây là tuyệt kỹ thành danh của Dạ Thương… Nguyệt Quang hàn ảnh kiếm.
Trên chiến trường có một vị thống lĩnh, kinh hô lên tiếng
Nguyệt Quang hàn ảnh kiếm, lấy lực lượng cực âm thuần túy của nguyệt quang ngưng tụ, công kích xuất quỷ nhập thần, hầu như thực chất, đồng thời còn ẩn chứa lực lượng linh hồn đáng sợ.
Trong mắt Dạ Thương lóe lên sát khí, Nguyệt Quang hàn ảnh kiếm trong tay lôi đình chém ra.
Xì xì…
Trong chớp mắt ấy, không gian bốn phía đầu tiên là đổ nát, sau đó trong nháy mắt bị một tầng sương lạnh ngưng kết, thậm chí ngay cả hư không giới cũng bị đông lại, khó có thể tưởng tượng được sức mạnh của cỗ hàn khí cực âm này.
Hết lần này tới lần khác Nguyệt Quang hàn ảnh kiếm kia, ở trình độ nhất định ngưng ra vật chất, tốc độ nhanh đến cực điểm.
Xoạt một thoáng, kiếm ảnh âm trầm lạnh lẽo kia, chém ở trước người Từ Huyền, hầu như không có thời gian né tránh.
Sức mạnh một kiếm này, có thể trong nháy mắt thuấn sát Đại thống lĩnh, mà lại tập trung linh hồn, Nguyên Anh cũng đừng hòng may mắn.
Nếu như bị chính diện chém trúng, kim cương lồng của Từ Huyền, cũng rất khó chống đối.
Từ Huyền sớm có phòng ngự, hét lớn một tiếng, giơ lên một tay chặn ở trước người.
Trong chớp mắt ấy, cánh tay Từ Huyền phác hoạ ra một tầng tinh quang xán lạn, hoa văn Đồ Đằng giống như đồi núi, đột ngột lay động, ánh sáng dày nặng mà giản dị.
Đinh bành…
Nguyệt Quang hàn ảnh kiếm có thể thuấn sát Đại thống lĩnh kia, trong nháy mắt ổn định.
Ngăn cản ở trước mặt nó, là một tấm chắn Đồ Đằng tinh quang xán lạn, cổ phác dày nặng, mặt trên hiện ra hoa văn đồi núi, đột ngột bất bình, phảng phất đem núi lớn vạn tầng, ngưng kết ở phía trên.
Ở trước mặt tấm chắn thần bí này, Nguyệt Quang hàn ảnh kiếm kia, khó tiến vào nửa thốn, chỉ để lại một vết kiếm nhợt nhạt .
Đây chính là phòng ngự bí thuật mạnh nhất của Từ Huyền… Vạn Khâu Thuẫn.
- Điều này sao có thể. . .
Ánh mắt Dạ Thương gần như dại ra, thực sự khó có thể tin.
Nguyệt Quang hàn ảnh kiếm công kích cường đại, hắn so với bất luận người nào đều rõ ràng, dưới đế tôn, không ai có thể ngăn cản, coi như là những cái được gọi là nửa bước đế tôn, bị một kiếm này chém trúng, cũng khó có thể sống sót.
Trên thực tế, Từ Huyền dùng Vạn Khâu Thuẫn ngăn trở một kiếm này, vẫn có thể cảm nhận được một cỗ hàn ý vô hình vô chất, rót vào thể phách cùng linh hồn, đổi làm Đại thống lĩnh phổ thong, như trước khó có thể toàn thân trở ra.
Đáng tiếc, đối thủ của Dạ Thương là Từ Huyền, tu luyện bất diệt Kim thân tới tầng ba, Mộng Hồi đại pháp chạm đến Viễn cổ thể tu tầng sáu.
Đặc biệt là Vạn Khâu Thuẫn kia, sức mạnh phòng ngự cường đại đến mức khiến đế tôn thay đổi sắc mặt.
- Đến phiên ta.
Vạn Khâu Thuẫn trong tay Từ Huyền chậm rãi co rút lại, chỉ là nơi cánh tay ngưng kết một tầng quang văn Đồ Đằng, bất cứ lúc nào cũng có thể thôi thúc.
Mà cánh tay còn lại của hắn, đột nhiên ngưng tụ ra một thanh quang kiếm kim sắc, ánh kiếm mạnh mẽ kim nhuệ kia hiện ra mấy phần long lanh.