Nhưng so tu vi, Cửu điện hạ so với Từ Huyền cao hơn rất nhiều, thân là còn thứ chín của Hoàng Thiên Đại Đế có thiên phú nhất. Nghĩ đến huyết mạch, công pháp, đều là đứng đầu thập phương thế giới.
Bất quá, giờ khắc này nỗi nhớ nhà của Từ Huyền tựa như biển, nghĩ sớm một chút trở về Tiểu Ngư giới, không có suy nghĩ nhiều.
- Thời gian đại nạn năm mươi năm sắp đến rồi, phải nhanh trở về cố hương một chút.
Từ Huyền hết sức khẩn cấp, một khắc không ngừng, xuyên qua đại giới đường hầm.
Sau đó, hắn một đường hoành hành, sử dụng từng cái từng cái đại giới đường hầm.
Dọc đường, khi thì gặp phải một giới do Đốt Ma quân đoàn chưởng khống, Từ Huyền không nhìn thẳng, đấu đá lung tung.
Thời điểm vừa rời khỏi Tiểu Ngư giới, Quân hoàng chính là nhân vật cao cao tại thượng, chỉ có ngưỡng mộ.
Thế nhưng hiện nay, Từ Huyền trong nháy mắt, lập tức có thể giết chết Quân hoàng.
Phần lớn tiểu giới, Anh Biến Quân hoàng chính là thống trị.
Từ Huyền tiến vào tiểu giới, trực tiếp vượt lên một giới, có ai có thể ngăn cản hắn?
Ngày hôm đó…
Từ Huyền đi tới Thiên Sa Ngọc giới, đột nhiên dừng lại.
Trong đầu của hắn hiện lên dung nhan tuyệt mỹ thanh lịch, gánh vác túi thuốc kia.
Ngày xưa, bởi vì thực lực không đủ, Từ Huyền không thể mang Thiền Phức Nhi đi.
Lần này, trở về Thiên Sa Ngọc giới, Từ Huyền không chút do dự, thẳng đến Linh Phương giới, Huyền Ngọc Đan tông.
- Sát thần kia lại trở lại. . .
- Trời ạ! Là Bất Diệt viêm thần!
Một ít cường giả Huyền Ngọc Đan tông, nhìn thấy Từ Huyền, giống như nhìn thấy quỷ một dạng, từng cái từng cái không rét mà run, sợ đến không nhẹ.
Từ Huyền không nhìn thẳng tất cả, xông vào Huyền Ngọc Đan tông.
Thần thức của hắn rất nhanh tìm được Thiền Phức Nhi, lóe lên trong lúc đó, hoành lược mấy ngàn dặm, trong khoảnh khắc hiện thân trước mặt giai nhân.
- Người nào!
Thiền Phức Nhi hoa dung thất sắc, kinh hô một tiếng.
Còn không chờ nàng phản ứng lại, đã bị Từ Huyền ôm vào trong lòng.
- Từ đại ca. . .
Thiền Phức Nhi mừng đến phát khóc, bên trong đôi mắt trong suốt, hơi nước mông lung, nhìn chăm chú thân ảnh trước mắt sáng nhớ chiều mong này.
Thời gian qua đi mấy chục năm, linh hồn cảnh giới của Thiền Phức Nhi, càng đạt đến Anh Biến đỉnh cao, nhưng tu vi kém xa Từ Huyền.
- Từ Huyền, thả Phức Nhi ra!
Thiền Tông chủ quát một tiếng chói tai, hiện thân ở bầu trời sơn cốc, phụ cận còn có mấy vị trưởng lão.
Từ Huyền ngẩng đầu nhìn một cái, tu vi cao nhất bất quá là nửa bước Anh Biến, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Trên chiến trường dĩ vãng, như cường giả cấp bậc này, Từ Huyền thậm chí xem thường động thủ.
- Thiền Tông chủ, lâu rồi không gặp có khoẻ hay không. Ta cùng Phức Nhi, ngươi tình ta nguyện, ai có thể can thiệp?
Từ Huyền lại cười nói.
Thiền Tông chủ một mặt sương lạnh, cắn chặt hàm răng, nhưng không thể làm gì.
Nàng không biết Từ Huyền trở thành chín đại kỳ tài mới, nhưng lấy tu vi Anh Biến sơ kỳ đỉnh cao của Từ Huyền nàng cũng không dám động thủ.
Ngày xưa, thời điểm tu vi của Từ Huyền vẫn chưa tới Hóa Anh hậu kỳ, liền có thể ngang hàng Quân hoàng phổ thông, huống hồ là bây giờ.
Tin tức Từ Huyền trở về Linh Phương giới, rất nhanh truyền tới các nơi.
Linh Phương giới, Tiên cung Thánh cốc.
- Họ Từ tiểu tử kia, dám nghênh ngang trở lại Linh Phương giới?
Trong mắt Tiên cốc cung chủ còn hiện lên sát khí oán hận.
Mối thù năm đó giết chết nhi tử Phương Ngọc Tề, hắn vẫn chôn dấu dưới đáy lòng.
Hắn trước tiên liên hệ Phương gia lão tổ, vị Quân hoàng. kia
Ngăn ngắn thời gian uống cạn nửa chén trà, tin tức truyền về các vị Quân hoàng Linh Phương giới, thậm chí cường giả lánh đời.
- Cái gì, ngươi là nói Bất Diệt viêm thần Từ Huyền, tiểu tử trong Đốt Ma lệnh truy nả kia?
Linh Phương giới có một vị Đốt Ma trung vị thống lĩnh.
Nghĩ đến lượng lớn giải thưởng trong Đốt Ma lệnh truy nả, Đốt Ma trung vị thống lĩnh này, cười gằn vài tiếng, liếm liếm đầu lưỡi.
Để cho an toàn, hắn sử dụng thông tin phù, liên hệ mấy thống lĩnh cường đại quanh thân.
Lúc này, một ít giới phụ cận Thiên Sa Ngọc giới, còn không biết tin tức Từ Huyền liệt cư chín đại kỳ tài.
Mà Từ Huyền, đang giao dịch công bằng cùng Thiền Tông chủ Huyền Ngọc Đan tông.
- Tâm ý nho nhỏ, mong rằng Thiền Tông chủ vui lòng nhận.
Từ Huyền tựa như cười mà không phải cười, đưa lên một chiếc nhẫn trữ vật.
- Ngươi cho rằng dựa vào chút tiểu lợi, liền có thể đánh đụng đến ta, để Phức Nhi đi theo ngươi?
Trên mặt Thiền Tông chủ mang một nụ cười lạnh lùng, theo bản năng vẫn nhìn lướt qua chiếc nhẫn chứa đồ kia.
Một sát na sau.
Biểu hiện trên mặt nàng, trong nháy mắt biến đổi, đầu tiên là vạn phần chấn động, chợt mặt lộ vẻ mừng như điên, tiện đà thân thể mềm mại không tự chủ được run rẩy, khó có thể tin:
- Thượng phẩm tinh thạch. . . Bát phẩm linh đan. . . Bát phẩm truyền thừa Thánh khí. . . Bát phẩm linh tài. . .
Trong nhẫn chứa đồ kia, tùy tiện một dạng, đều là kinh thế hãi tục, đủ để Quân hoàng đỏ mắt điên cuồng, để đế tôn động tâm.
Giá trị vật phẩm bên trong một chiếc nhẫn trữ vật này, đủ để thừa sức mua lại toàn bộ Huyền Ngọc Đan tông.
Thiền Tông chủ nắm chặt chiếc nhẫn chứa đồ, tay ngọc nhẹ nhàng run rẩy, trong con ngươi tràn ngập giãy dụa.
Nhưng dù như thế nào, nàng cũng khó có thể dứt bỏ bảo tàng kinh thiên dễ như trở bàn tay này.
Vật phẩm tài nguyên trong nhẫn chứa đồ này, đối với tư bản của Từ Huyền mà nói, chỉ là một số không, nhưng khoản tài phú này, đối với Quân hoàng, nắm giữ mê hoặc trí mạng, đủ để vì đó điên cuồng liều mạng.
Thậm chí, ngay cả đế tôn phổ thông, cũng khó mà chống đỡ mê hoặc.
Huống hồ Thiền Tông chủ, bất quá là nửa bước Anh Biến, cho dù là chủ nhân một tông, so với Quân hoàng bình thường, cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
- Thiền Tông chủ nghĩ như thế nào? Tin tưởng lấy thực lực Từ mỗ, đủ khiến Phức Nhi đi xa hơn, trải qua tháng ngày càng tốt hơn.
Ánh mắt Thiền Tông chủ lấp loé không yên, nhìn Từ Huyền chằm chằm:
- Từ Huyền, nói thật cho ta biết, ngươi thật đúng là hậu bối của vị quý khách tổ sư kia?
- Thử nghĩ trong thiên địa này, còn có người thứ hai, có thể mở phủ đệ kia hay không? Cho dù là đế tôn tới, cũng không làm được.
Từ Huyền cười nhạt một tiếng.
Đạt được Từ Huyền xác nhận, sắc mặt Thiền Tông chủ hòa hoãn rất nhiều, đôi mắt đẹp đảo qua Từ Huyền cùng Thiền Phức Nhi, thở thật dài nói:
- Đây là sức mạnh số mệnh.
- Không sai, chính là số mệnh!
Trong mắt Từ Huyền ngưng tụ một điểm thần quang:
- Ta cùng Phức Nhi gặp nhau, cũng như mười vạn năm trước, tổ tiên Thiền gia cùng vị quý khách kia gặp nhau. . . Đây là số mệnh kéo dài!
Lời vừa nói ra, Thiền Tông chủ tâm thần chấn động, chăm chú nhìn hắn, thần tình vô cùng phức tạp.
Nàng đột nhiên đối với Phức Nhi, có mấy phần ước ao.
Lúc trước Thiền Phức Nhi theo Từ Huyền tiến vào phủ đệ tổ thừa, sau khi đi ra, linh hồn cảnh giới, trực tiếp sánh ngang nửa bước Anh Biến.
Sau đó những năm này, tu vi cảnh giới của nàng, có thể nói thần tốc, một lần vượt qua Thiền Tông chủ, đạt đến cấp độ Quân hoàng, thậm chí còn vượt qua Quân hoàng phổ thông.
Bất quá, giờ khắc này nỗi nhớ nhà của Từ Huyền tựa như biển, nghĩ sớm một chút trở về Tiểu Ngư giới, không có suy nghĩ nhiều.
- Thời gian đại nạn năm mươi năm sắp đến rồi, phải nhanh trở về cố hương một chút.
Từ Huyền hết sức khẩn cấp, một khắc không ngừng, xuyên qua đại giới đường hầm.
Sau đó, hắn một đường hoành hành, sử dụng từng cái từng cái đại giới đường hầm.
Dọc đường, khi thì gặp phải một giới do Đốt Ma quân đoàn chưởng khống, Từ Huyền không nhìn thẳng, đấu đá lung tung.
Thời điểm vừa rời khỏi Tiểu Ngư giới, Quân hoàng chính là nhân vật cao cao tại thượng, chỉ có ngưỡng mộ.
Thế nhưng hiện nay, Từ Huyền trong nháy mắt, lập tức có thể giết chết Quân hoàng.
Phần lớn tiểu giới, Anh Biến Quân hoàng chính là thống trị.
Từ Huyền tiến vào tiểu giới, trực tiếp vượt lên một giới, có ai có thể ngăn cản hắn?
Ngày hôm đó…
Từ Huyền đi tới Thiên Sa Ngọc giới, đột nhiên dừng lại.
Trong đầu của hắn hiện lên dung nhan tuyệt mỹ thanh lịch, gánh vác túi thuốc kia.
Ngày xưa, bởi vì thực lực không đủ, Từ Huyền không thể mang Thiền Phức Nhi đi.
Lần này, trở về Thiên Sa Ngọc giới, Từ Huyền không chút do dự, thẳng đến Linh Phương giới, Huyền Ngọc Đan tông.
- Sát thần kia lại trở lại. . .
- Trời ạ! Là Bất Diệt viêm thần!
Một ít cường giả Huyền Ngọc Đan tông, nhìn thấy Từ Huyền, giống như nhìn thấy quỷ một dạng, từng cái từng cái không rét mà run, sợ đến không nhẹ.
Từ Huyền không nhìn thẳng tất cả, xông vào Huyền Ngọc Đan tông.
Thần thức của hắn rất nhanh tìm được Thiền Phức Nhi, lóe lên trong lúc đó, hoành lược mấy ngàn dặm, trong khoảnh khắc hiện thân trước mặt giai nhân.
- Người nào!
Thiền Phức Nhi hoa dung thất sắc, kinh hô một tiếng.
Còn không chờ nàng phản ứng lại, đã bị Từ Huyền ôm vào trong lòng.
- Từ đại ca. . .
Thiền Phức Nhi mừng đến phát khóc, bên trong đôi mắt trong suốt, hơi nước mông lung, nhìn chăm chú thân ảnh trước mắt sáng nhớ chiều mong này.
Thời gian qua đi mấy chục năm, linh hồn cảnh giới của Thiền Phức Nhi, càng đạt đến Anh Biến đỉnh cao, nhưng tu vi kém xa Từ Huyền.
- Từ Huyền, thả Phức Nhi ra!
Thiền Tông chủ quát một tiếng chói tai, hiện thân ở bầu trời sơn cốc, phụ cận còn có mấy vị trưởng lão.
Từ Huyền ngẩng đầu nhìn một cái, tu vi cao nhất bất quá là nửa bước Anh Biến, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Trên chiến trường dĩ vãng, như cường giả cấp bậc này, Từ Huyền thậm chí xem thường động thủ.
- Thiền Tông chủ, lâu rồi không gặp có khoẻ hay không. Ta cùng Phức Nhi, ngươi tình ta nguyện, ai có thể can thiệp?
Từ Huyền lại cười nói.
Thiền Tông chủ một mặt sương lạnh, cắn chặt hàm răng, nhưng không thể làm gì.
Nàng không biết Từ Huyền trở thành chín đại kỳ tài mới, nhưng lấy tu vi Anh Biến sơ kỳ đỉnh cao của Từ Huyền nàng cũng không dám động thủ.
Ngày xưa, thời điểm tu vi của Từ Huyền vẫn chưa tới Hóa Anh hậu kỳ, liền có thể ngang hàng Quân hoàng phổ thông, huống hồ là bây giờ.
Tin tức Từ Huyền trở về Linh Phương giới, rất nhanh truyền tới các nơi.
Linh Phương giới, Tiên cung Thánh cốc.
- Họ Từ tiểu tử kia, dám nghênh ngang trở lại Linh Phương giới?
Trong mắt Tiên cốc cung chủ còn hiện lên sát khí oán hận.
Mối thù năm đó giết chết nhi tử Phương Ngọc Tề, hắn vẫn chôn dấu dưới đáy lòng.
Hắn trước tiên liên hệ Phương gia lão tổ, vị Quân hoàng. kia
Ngăn ngắn thời gian uống cạn nửa chén trà, tin tức truyền về các vị Quân hoàng Linh Phương giới, thậm chí cường giả lánh đời.
- Cái gì, ngươi là nói Bất Diệt viêm thần Từ Huyền, tiểu tử trong Đốt Ma lệnh truy nả kia?
Linh Phương giới có một vị Đốt Ma trung vị thống lĩnh.
Nghĩ đến lượng lớn giải thưởng trong Đốt Ma lệnh truy nả, Đốt Ma trung vị thống lĩnh này, cười gằn vài tiếng, liếm liếm đầu lưỡi.
Để cho an toàn, hắn sử dụng thông tin phù, liên hệ mấy thống lĩnh cường đại quanh thân.
Lúc này, một ít giới phụ cận Thiên Sa Ngọc giới, còn không biết tin tức Từ Huyền liệt cư chín đại kỳ tài.
Mà Từ Huyền, đang giao dịch công bằng cùng Thiền Tông chủ Huyền Ngọc Đan tông.
- Tâm ý nho nhỏ, mong rằng Thiền Tông chủ vui lòng nhận.
Từ Huyền tựa như cười mà không phải cười, đưa lên một chiếc nhẫn trữ vật.
- Ngươi cho rằng dựa vào chút tiểu lợi, liền có thể đánh đụng đến ta, để Phức Nhi đi theo ngươi?
Trên mặt Thiền Tông chủ mang một nụ cười lạnh lùng, theo bản năng vẫn nhìn lướt qua chiếc nhẫn chứa đồ kia.
Một sát na sau.
Biểu hiện trên mặt nàng, trong nháy mắt biến đổi, đầu tiên là vạn phần chấn động, chợt mặt lộ vẻ mừng như điên, tiện đà thân thể mềm mại không tự chủ được run rẩy, khó có thể tin:
- Thượng phẩm tinh thạch. . . Bát phẩm linh đan. . . Bát phẩm truyền thừa Thánh khí. . . Bát phẩm linh tài. . .
Trong nhẫn chứa đồ kia, tùy tiện một dạng, đều là kinh thế hãi tục, đủ để Quân hoàng đỏ mắt điên cuồng, để đế tôn động tâm.
Giá trị vật phẩm bên trong một chiếc nhẫn trữ vật này, đủ để thừa sức mua lại toàn bộ Huyền Ngọc Đan tông.
Thiền Tông chủ nắm chặt chiếc nhẫn chứa đồ, tay ngọc nhẹ nhàng run rẩy, trong con ngươi tràn ngập giãy dụa.
Nhưng dù như thế nào, nàng cũng khó có thể dứt bỏ bảo tàng kinh thiên dễ như trở bàn tay này.
Vật phẩm tài nguyên trong nhẫn chứa đồ này, đối với tư bản của Từ Huyền mà nói, chỉ là một số không, nhưng khoản tài phú này, đối với Quân hoàng, nắm giữ mê hoặc trí mạng, đủ để vì đó điên cuồng liều mạng.
Thậm chí, ngay cả đế tôn phổ thông, cũng khó mà chống đỡ mê hoặc.
Huống hồ Thiền Tông chủ, bất quá là nửa bước Anh Biến, cho dù là chủ nhân một tông, so với Quân hoàng bình thường, cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
- Thiền Tông chủ nghĩ như thế nào? Tin tưởng lấy thực lực Từ mỗ, đủ khiến Phức Nhi đi xa hơn, trải qua tháng ngày càng tốt hơn.
Ánh mắt Thiền Tông chủ lấp loé không yên, nhìn Từ Huyền chằm chằm:
- Từ Huyền, nói thật cho ta biết, ngươi thật đúng là hậu bối của vị quý khách tổ sư kia?
- Thử nghĩ trong thiên địa này, còn có người thứ hai, có thể mở phủ đệ kia hay không? Cho dù là đế tôn tới, cũng không làm được.
Từ Huyền cười nhạt một tiếng.
Đạt được Từ Huyền xác nhận, sắc mặt Thiền Tông chủ hòa hoãn rất nhiều, đôi mắt đẹp đảo qua Từ Huyền cùng Thiền Phức Nhi, thở thật dài nói:
- Đây là sức mạnh số mệnh.
- Không sai, chính là số mệnh!
Trong mắt Từ Huyền ngưng tụ một điểm thần quang:
- Ta cùng Phức Nhi gặp nhau, cũng như mười vạn năm trước, tổ tiên Thiền gia cùng vị quý khách kia gặp nhau. . . Đây là số mệnh kéo dài!
Lời vừa nói ra, Thiền Tông chủ tâm thần chấn động, chăm chú nhìn hắn, thần tình vô cùng phức tạp.
Nàng đột nhiên đối với Phức Nhi, có mấy phần ước ao.
Lúc trước Thiền Phức Nhi theo Từ Huyền tiến vào phủ đệ tổ thừa, sau khi đi ra, linh hồn cảnh giới, trực tiếp sánh ngang nửa bước Anh Biến.
Sau đó những năm này, tu vi cảnh giới của nàng, có thể nói thần tốc, một lần vượt qua Thiền Tông chủ, đạt đến cấp độ Quân hoàng, thậm chí còn vượt qua Quân hoàng phổ thông.