Bảy người nhìn nhau một cái, hai mặt nhìn nhau.
Cuối cùng, vẫn là Nhiếp Hàn lên tiếng, gật đầu nói:
- Chúng ta trước hết để cho nó ra.
Rất nhanh, sức mạnh bảy cái di lạc báu vật rút đi.
Ầm ầm ầm. . .
Sức mạnh phong ấn đại trận, đột nhiên ảm đạm, vỡ tan tầng tầng, linh khí thuỷ triều kia, hình thành bão táp to lớn.
Linh khí toàn bộ Tiểu Ngư giới, sản sinh đột biến càng to lớn hơn.
- Ngô!
Linh khí chi tỉnh mãnh liệt lay động, Kình Thiên cự ma ba đầu sáu tay kia, toả ra Ma khí di thiên, sắp hiện ra dưới ánh mặt trời.
Răng rắc!
Sức mạnh phong ấn đại trận, từng tầng từng tầng bóc ra từng mảng.
Bảy chủ nhân báu vật, dồn dập lui lại mấy chục dặm, sắc mặt ngơ ngác.
Theo lực lượng Kình Thiên cự ma xung kích, hư không giới bốn phía, phạm vi lớn đổ nát, một giới giống như thủy tinh, vết rạn nhanh chóng lan tràn.
Trung tâm không gian sụp xuống kia, chỉ còn lại một thanh niên anh tuấn, trôi lơ lửng ở trên không vực sâu, trực diện đối mặt viễn cổ cự ma.
- Cùng với lưu lại hậu hoạn này, còn không bằng một lần bóp chết.
Từ Huyền hít sâu một hơi, nỉ non tự nói, ánh mắt đột nhiên mạnh mẽ tựa như lưỡi đao, một tay chậm rãi giơ lên.
Vù!
Trong tay Từ Huyền bỗng dưng ngưng tụ lên một Kim Từ quang kiếm, không gian bốn phía đổ nát, không ngừng mà cắt chém cắn nát. Một cỗ kim sắc bén khí, xuyên thủng chân không, không gian tiểu giới giống như giấy mỏng.
Đối mặt viễn cổ cự ma cường đại chưa từng có, Từ Huyền không chút do dự, thôi thúc công kích mạnh nhất.
Băng ầm ầm ầm…
Viễn cổ cự ma giống như pháo đài, đang trong linh tỉnh ra sức xông phá phong ấn, phong ấn đại trận thượng cổ, hào quang ảm đạm đến mức tận cùng, nghiền nát đại phiến, đã không ngăn được hắn chốc lát.
Một khắc kia, toàn bộ Tiểu Ngư giới đều nhẹ nhàng lay động, ngàn tỉ sinh linh sợ run bất an.
Thất Bảo chủ nhân phụ cận Linh khí chi tỉnh, trên mặt mang theo hồi hộp, hô hấp ngừng lại, vẻ mặt ngơ ngác, chứng kiến một khắc sắp đến kia.
Chính như Từ Huyền từng nói, viễn cổ cự ma đối với Tiểu Ngư giới, là một tai hoạ ngầm to lớn, cùng với kéo dài phong ấn, còn không bằng một lần chấm dứt.
Xì xì…
Một đạo kim từ nhuệ quang chói mắt, xông lên tận chín tầng trời, linh khí thuỷ triều cùng bão táp phụ cận, bị cắt chém thành phấn vụn.
- Kiếm khí thật sắc bén.
Trong lòng Nhiếp Hàn trực nhảy, hắn có thể nói là đệ nhất kiếm tu Tiểu Ngư giới, phóng tầm mắt Tử Thiên đại giới, cũng không có người thứ hai có thể sánh vai.
Mà giờ khắc này cỗ kiếm khí kia xuất hiện, sắc bén phong mang, vượt qua hắn tưởng tượng.
Một kiếm kia, đến từ Từ Huyền!
Răng rắc!
Kim từ quang kiếm lấy tư thế không gì không xuyên thủng, trảm vào vực sâu.
Xác thực mà nói, là chém ở trên thượng cổ phong ấn đại trận.
Hơn nửa thượng cổ phong ấn đại trận kia nguyên bản đã lờ mờ, nhất thời bị chém thành nát tan, trong linh tĩnh vang một tiếng thật lớn, lay động vũ nội.
- Cái gì!
Thất Bảo chủ nhân dồn dập biến sắc.
Bọn họ vạn vạn lần không nghĩ tới, Từ Huyền sẽ đích thân chung kết thượng cổ đại trận phong ấn.
Bởi vậy có thể thấy được, sát ý kiên quyết trong lòng Từ Huyền, thậm chí tự tin.
Xì xì!
Ánh kiếm kim từ phá tan phong ấn đại trận, dư uy không tiêu tan, liên tục cắt chém chân không, sắc bén không thể đỡ, chém ở trên thân viễn cổ cự ma.
Viễn cổ cự ma vừa lộ ra mừng như điên, rên lên một tiếng, thân thể cương run.
Phốc!
Trên người hắn, bị cắt ra một vết máu, thâm nhập xương cốt, nhìn thấy mà giật mình.
Công kích thật đáng sợ!
Cường như viễn cổ cự ma, giờ khắc này trên mặt cũng lộ ra cực kỳ kiêng kỵ, kinh hãi bất an.
Sức mạnh một kiếm kia của Từ Huyền, đã bị phong ấn đại trận suy yếu, rơi xuống trên người hắn.
Một kiếm này, nếu như đổi làm diệt thế Hắc Giao Long, cường đại hơn vài lần nữa, cũng là trong nháy mắt thuấn sát.
- Nhận lấy cái chết!
Từ Huyền quát một tiếng chói tai, tay cầm kim từ quang kiếm, thế không thể đỡ, giết tiến vào trong linh tỉnh.
Băng ầm ầm ầm…
Linh khí trong cự tỉnh, một trận trời đất xoay vần.
Cái thế ma quang giống như dòng lũ lao ra, vô tận sấm gió màu đen, bừa bãi tàn phá đan dệt với bão táp linh khí.
Vẻn vẹn là một tia dư uy, liền làm Thất Bảo chủ nhân liên tục rút lui, không dám cứng rắn chống đỡ.
- A. . .
Trong cự tĩnh rất nhanh truyền đến âm thanh tan nát cõi lòng, ánh sáng đỏ như máu ngút trời, đất trời rung chuyển.
Hư không Tiểu Ngư giới, to lớn lay động, cắt ra một hồng câu to lớn.
Thất Bảo chủ nhân, không ngừng lui về phía sau, nếu không có di lạc báu vật hộ thể, thậm chí có nguy cấp sinh mệnh.
- Từ sư huynh không có việc gì chứ?
Du Cầm mặt cười trắng xám, sợ hãi không thôi.
Tình cảnh khu vực chiến đấu kia. Bọn họ căn bản khó có thể dò xét.
Chỉ có Nhiếp Hàn cùng Tuyết Vi, tu vi cảnh giới cao, có thể nhìn thấy đại thể.
- Thật mạnh!
Nhiếp Hàn một mặt ngơ ngác, trong con ngươi lộ ra khiếp sợ, một chữ cũng chưa hề nói.
Tuyết Vi kinh hỉ nói:
- Thực lực chủ nhân cường đại như vậy, viễn cổ cự ma bị giết đến không có sức lực chống lại.
Trong cự tĩnh kinh thiên gào thét, chính là đến từ viễn cổ cự ma.
Kim Từ quang kiếm của Từ Huyền, sắc bén cường đại đến mức nào, ngày đó ở chiến trường Biên Hoàn giới. Ngay cả Dạ Thương một trong Chín đại kỳ tài, cũng một chiêu kiếm tuyệt sát, không hề huyền nghi.
Hôm nay đối mặt Viễn cổ cự ma, về bản chất so với Dạ Thương cường hơn không quá nhiều, nhưng thể phách quá mạnh mẽ, cũng quá mức khổng lồ, nên vướng tay chân rất nhiều.
Ở phương diện lực sinh tồn, viễn cổ cự ma này so với Dạ Thương ít nhất phải cường gấp mười lần trở lên.
- Từ Huyền. . . Xem như ngươi lợi hại!
Viễn cổ cự ma liều mạng trọng thương, xé rách thiên địa, hướng ra ngoài phóng đi.
Hư không Tiểu Ngư giới giới, càng lay động mãnh liệt hơn.
- Viễn cổ cự ma muốn chạy trốn!
Đám người Nhiếp Hàn líu lưỡi, khó có thể tin.
Phải biết, viễn cổ cự ma này ngay cả những thượng cổ đại năng Tiểu Ngư giới kia cũng không làm gì được, trả giá rất lớn, thậm chí phải mượn sức mạnh phân thần đế tôn, mới có thể phong ấn.
Nhưng không ngờ hôm nay, Từ Huyền một người một ngựa, đem viễn cổ cự ma giết đến hoa rơi nước chảy.
Không nghi ngờ chút nào, thực lực Từ Huyền đã vượt qua những đại năng Tiểu Ngư giới thời kì viễn cổ kia.
Tuy Viễn cổ cự ma ngông cuồng, nhưng cũng thấy rõ thế cuộc.
Từ Huyền công kích thực sự quá sắc bén, không gì không xuyên thủng, coi như là phân thân đế tôn trước kia, cũng không có thể không nhìn.
Mà nói thể phách phòng ngự, lấy thực lực viễn cổ cự ma, không cách nào mang đến thương tổn thực chất cho Từ Huyền.
Từ Huyền lấy bất diệt Kim thân, mạnh mẽ chống đỡ viễn cổ cự ma công kích, vô cùng ung dung, dù cho tình cờ chịu chút thương tổn, cũng là trong nháy mắt khép lại.
Với ưu thế như vậy, làm viễn cổ cự ma không có phần thắng, thậm chí đối mặt sinh mệnh nguy cấp.
- Muốn chạy trốn sao?
Từ Huyền cười lạnh một tiếng, vận chuyển huyết mạch thần thông thổ chi tỳ, bên ngoài thân mơ hồ hiện lên một tầng đồ văn như dãy núi.
Cuối cùng, vẫn là Nhiếp Hàn lên tiếng, gật đầu nói:
- Chúng ta trước hết để cho nó ra.
Rất nhanh, sức mạnh bảy cái di lạc báu vật rút đi.
Ầm ầm ầm. . .
Sức mạnh phong ấn đại trận, đột nhiên ảm đạm, vỡ tan tầng tầng, linh khí thuỷ triều kia, hình thành bão táp to lớn.
Linh khí toàn bộ Tiểu Ngư giới, sản sinh đột biến càng to lớn hơn.
- Ngô!
Linh khí chi tỉnh mãnh liệt lay động, Kình Thiên cự ma ba đầu sáu tay kia, toả ra Ma khí di thiên, sắp hiện ra dưới ánh mặt trời.
Răng rắc!
Sức mạnh phong ấn đại trận, từng tầng từng tầng bóc ra từng mảng.
Bảy chủ nhân báu vật, dồn dập lui lại mấy chục dặm, sắc mặt ngơ ngác.
Theo lực lượng Kình Thiên cự ma xung kích, hư không giới bốn phía, phạm vi lớn đổ nát, một giới giống như thủy tinh, vết rạn nhanh chóng lan tràn.
Trung tâm không gian sụp xuống kia, chỉ còn lại một thanh niên anh tuấn, trôi lơ lửng ở trên không vực sâu, trực diện đối mặt viễn cổ cự ma.
- Cùng với lưu lại hậu hoạn này, còn không bằng một lần bóp chết.
Từ Huyền hít sâu một hơi, nỉ non tự nói, ánh mắt đột nhiên mạnh mẽ tựa như lưỡi đao, một tay chậm rãi giơ lên.
Vù!
Trong tay Từ Huyền bỗng dưng ngưng tụ lên một Kim Từ quang kiếm, không gian bốn phía đổ nát, không ngừng mà cắt chém cắn nát. Một cỗ kim sắc bén khí, xuyên thủng chân không, không gian tiểu giới giống như giấy mỏng.
Đối mặt viễn cổ cự ma cường đại chưa từng có, Từ Huyền không chút do dự, thôi thúc công kích mạnh nhất.
Băng ầm ầm ầm…
Viễn cổ cự ma giống như pháo đài, đang trong linh tỉnh ra sức xông phá phong ấn, phong ấn đại trận thượng cổ, hào quang ảm đạm đến mức tận cùng, nghiền nát đại phiến, đã không ngăn được hắn chốc lát.
Một khắc kia, toàn bộ Tiểu Ngư giới đều nhẹ nhàng lay động, ngàn tỉ sinh linh sợ run bất an.
Thất Bảo chủ nhân phụ cận Linh khí chi tỉnh, trên mặt mang theo hồi hộp, hô hấp ngừng lại, vẻ mặt ngơ ngác, chứng kiến một khắc sắp đến kia.
Chính như Từ Huyền từng nói, viễn cổ cự ma đối với Tiểu Ngư giới, là một tai hoạ ngầm to lớn, cùng với kéo dài phong ấn, còn không bằng một lần chấm dứt.
Xì xì…
Một đạo kim từ nhuệ quang chói mắt, xông lên tận chín tầng trời, linh khí thuỷ triều cùng bão táp phụ cận, bị cắt chém thành phấn vụn.
- Kiếm khí thật sắc bén.
Trong lòng Nhiếp Hàn trực nhảy, hắn có thể nói là đệ nhất kiếm tu Tiểu Ngư giới, phóng tầm mắt Tử Thiên đại giới, cũng không có người thứ hai có thể sánh vai.
Mà giờ khắc này cỗ kiếm khí kia xuất hiện, sắc bén phong mang, vượt qua hắn tưởng tượng.
Một kiếm kia, đến từ Từ Huyền!
Răng rắc!
Kim từ quang kiếm lấy tư thế không gì không xuyên thủng, trảm vào vực sâu.
Xác thực mà nói, là chém ở trên thượng cổ phong ấn đại trận.
Hơn nửa thượng cổ phong ấn đại trận kia nguyên bản đã lờ mờ, nhất thời bị chém thành nát tan, trong linh tĩnh vang một tiếng thật lớn, lay động vũ nội.
- Cái gì!
Thất Bảo chủ nhân dồn dập biến sắc.
Bọn họ vạn vạn lần không nghĩ tới, Từ Huyền sẽ đích thân chung kết thượng cổ đại trận phong ấn.
Bởi vậy có thể thấy được, sát ý kiên quyết trong lòng Từ Huyền, thậm chí tự tin.
Xì xì!
Ánh kiếm kim từ phá tan phong ấn đại trận, dư uy không tiêu tan, liên tục cắt chém chân không, sắc bén không thể đỡ, chém ở trên thân viễn cổ cự ma.
Viễn cổ cự ma vừa lộ ra mừng như điên, rên lên một tiếng, thân thể cương run.
Phốc!
Trên người hắn, bị cắt ra một vết máu, thâm nhập xương cốt, nhìn thấy mà giật mình.
Công kích thật đáng sợ!
Cường như viễn cổ cự ma, giờ khắc này trên mặt cũng lộ ra cực kỳ kiêng kỵ, kinh hãi bất an.
Sức mạnh một kiếm kia của Từ Huyền, đã bị phong ấn đại trận suy yếu, rơi xuống trên người hắn.
Một kiếm này, nếu như đổi làm diệt thế Hắc Giao Long, cường đại hơn vài lần nữa, cũng là trong nháy mắt thuấn sát.
- Nhận lấy cái chết!
Từ Huyền quát một tiếng chói tai, tay cầm kim từ quang kiếm, thế không thể đỡ, giết tiến vào trong linh tỉnh.
Băng ầm ầm ầm…
Linh khí trong cự tỉnh, một trận trời đất xoay vần.
Cái thế ma quang giống như dòng lũ lao ra, vô tận sấm gió màu đen, bừa bãi tàn phá đan dệt với bão táp linh khí.
Vẻn vẹn là một tia dư uy, liền làm Thất Bảo chủ nhân liên tục rút lui, không dám cứng rắn chống đỡ.
- A. . .
Trong cự tĩnh rất nhanh truyền đến âm thanh tan nát cõi lòng, ánh sáng đỏ như máu ngút trời, đất trời rung chuyển.
Hư không Tiểu Ngư giới, to lớn lay động, cắt ra một hồng câu to lớn.
Thất Bảo chủ nhân, không ngừng lui về phía sau, nếu không có di lạc báu vật hộ thể, thậm chí có nguy cấp sinh mệnh.
- Từ sư huynh không có việc gì chứ?
Du Cầm mặt cười trắng xám, sợ hãi không thôi.
Tình cảnh khu vực chiến đấu kia. Bọn họ căn bản khó có thể dò xét.
Chỉ có Nhiếp Hàn cùng Tuyết Vi, tu vi cảnh giới cao, có thể nhìn thấy đại thể.
- Thật mạnh!
Nhiếp Hàn một mặt ngơ ngác, trong con ngươi lộ ra khiếp sợ, một chữ cũng chưa hề nói.
Tuyết Vi kinh hỉ nói:
- Thực lực chủ nhân cường đại như vậy, viễn cổ cự ma bị giết đến không có sức lực chống lại.
Trong cự tĩnh kinh thiên gào thét, chính là đến từ viễn cổ cự ma.
Kim Từ quang kiếm của Từ Huyền, sắc bén cường đại đến mức nào, ngày đó ở chiến trường Biên Hoàn giới. Ngay cả Dạ Thương một trong Chín đại kỳ tài, cũng một chiêu kiếm tuyệt sát, không hề huyền nghi.
Hôm nay đối mặt Viễn cổ cự ma, về bản chất so với Dạ Thương cường hơn không quá nhiều, nhưng thể phách quá mạnh mẽ, cũng quá mức khổng lồ, nên vướng tay chân rất nhiều.
Ở phương diện lực sinh tồn, viễn cổ cự ma này so với Dạ Thương ít nhất phải cường gấp mười lần trở lên.
- Từ Huyền. . . Xem như ngươi lợi hại!
Viễn cổ cự ma liều mạng trọng thương, xé rách thiên địa, hướng ra ngoài phóng đi.
Hư không Tiểu Ngư giới giới, càng lay động mãnh liệt hơn.
- Viễn cổ cự ma muốn chạy trốn!
Đám người Nhiếp Hàn líu lưỡi, khó có thể tin.
Phải biết, viễn cổ cự ma này ngay cả những thượng cổ đại năng Tiểu Ngư giới kia cũng không làm gì được, trả giá rất lớn, thậm chí phải mượn sức mạnh phân thần đế tôn, mới có thể phong ấn.
Nhưng không ngờ hôm nay, Từ Huyền một người một ngựa, đem viễn cổ cự ma giết đến hoa rơi nước chảy.
Không nghi ngờ chút nào, thực lực Từ Huyền đã vượt qua những đại năng Tiểu Ngư giới thời kì viễn cổ kia.
Tuy Viễn cổ cự ma ngông cuồng, nhưng cũng thấy rõ thế cuộc.
Từ Huyền công kích thực sự quá sắc bén, không gì không xuyên thủng, coi như là phân thân đế tôn trước kia, cũng không có thể không nhìn.
Mà nói thể phách phòng ngự, lấy thực lực viễn cổ cự ma, không cách nào mang đến thương tổn thực chất cho Từ Huyền.
Từ Huyền lấy bất diệt Kim thân, mạnh mẽ chống đỡ viễn cổ cự ma công kích, vô cùng ung dung, dù cho tình cờ chịu chút thương tổn, cũng là trong nháy mắt khép lại.
Với ưu thế như vậy, làm viễn cổ cự ma không có phần thắng, thậm chí đối mặt sinh mệnh nguy cấp.
- Muốn chạy trốn sao?
Từ Huyền cười lạnh một tiếng, vận chuyển huyết mạch thần thông thổ chi tỳ, bên ngoài thân mơ hồ hiện lên một tầng đồ văn như dãy núi.