Toàn bộ Mộng Huyễn Thiên Đường, yên tĩnh đến đáng sợ, ánh mắt mọi người, nhao nhao nhìn về phía hai thân ảnh to lớn cao ngạo trên kia.
Hai đại thần sư đánh cờ kinh thiên vĩ địa rốt cục đã có một cái kết cục.
Từ Huyền à Hiên Phẫn, sắc mặt xiết chặt, nhìn về phía hai toàn Mộng Huyễn Thiên Đài đứng thẳng trong đám mây.
Trong đó, Thần huyễn Thiên Sư, khóe miệng tràn ra một tia vết máu, mặt không biểu tình, đạm mach trước sau như một.
Tông Như Ma cũng không bị thương, nhưng cũng không còn vẻ thư giãn thích ý như trước, trên mặt lộ ra vài phần hồi hộp, thần sắc phiêu hốt bất định.
Đến cùng ai thắng ai thua?
Trên trận đông đảo đỉnh phong cường giả, trong mắt rất ngạc nhiên, ngừng lại hô hấp.
- Nhìn qua thì Thiên Sư hơi chút thụ thương, mà Tông Như Ma lại không hề không tổn hao gì.
Từ Huyền thầm nghĩ trong lòng.
Hiên Phẫn vẻ mặt ngưng trọng, lấy năng lực diễn toán của hắn, còn nhìn không ra sâu cạn hư thật của hai đại thần sư.
Giữa hai đại thần sư mặc dù không phân ra thắng bại rõ ràng, nhưng ưu khuyết tựa hồ cũng triển lộ không thể nghi ngờ.
Trên mặt mọi người vẫn bức thiết và tò mò như trước, chờ đợi Thiên Sư, Ma Sư, cởi bỏ bí ẩn.
Nhưng mà Tông Như Ma và Thần huyễn Thiên Sư, bốn mắt nhìn nhau, không nói được lời nào.
Đặc biệt là Thần huyễn Thiên Sư, lạnh lùng như vậy, trên mặt không có bất kỳ tình cảm chấn động nào cả.
Thật lâu sau.
Tông Như Ma sắc mặt bình tĩnh trở lại, trong mắt nhiều ra vài phần kính trọng và kiêng kị, chậm rãi mở miệng:
- Không hổ là Thiên Sư!.! Thần huyễn không gian chi năng, khai sáng thiên cổ chi vị hữu, tông mỗ lĩnh giáo… Ngày sau sẽ đến luận bàn!.!
Dứt lời, hắn đột nhiên xoay người, nói với một đám cao tầng Ám Thế thánh triều:
- Sau hôm nay, Ám Thế thánh triều Nhiên Ma Quân Đoàn, rút khỏi Hoàng Thiên bổn nguyên giới.
Lời vừa nói ra.
Bên trong Mộng Huyễn Thiên Đường lập tức xôn xao một mảnh.
- Lui lại?
Ám Thế thánh triều, một ít Đại Đế, Đế Tôn mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, khó có thể tin.
Hiện nay, trong tranh phong của hai đại thánh triều, Ám Thế thánh triều chiếm cứ ưu thế áp đảo, thậm chí đánh vào bổn nguyên giới trọng yếu nhất của Hoàng Thiên thánh triều.
Dưới loại tình huống này, sao có thể nói lui là lui được.
Hơn nữa nhìn tranh phong của hai đại thần sư, Ma Sư tựa hồ chiếm cứ ưu thế, ít nhất cũng không bị thua.
Không chỉ có Ám Thế thánh triều, mà ngay cả Hoàng Thiên thánh triều cũng đều kinh dị khó hiểu.
Bá!.!
Tông Như Ma thân hình nhoáng một cái, biến mất khỏi Mộng Huyễn Thiên Đường.
Một sát na trước khi rời đi, hắn nhìn thoáng qua một góc khuất.
Hiên Phẫn đứng cạnh Từ Huyền lại rồi đột nhiên thừa nhận một cổ áp lực cực lớn, thể xác và tinh thần linh hồn cơ hồ bị giam cầm lại.
Trong cơn sợ hãi, Hiên Phẫn miễn cưỡng tỉnh táo lại, duy trì trấn định.
Với tư cách đại đệ tử Thiên Sư, hắn tuyệt đối không thể mất mặt trước mắt bao người được.
Huống chi, Hiên Phẫn xác định, Tông Như Ma không phải đang nhìn mình, mà là Từ Huyền ở bên cạnh.
Hắn khó có thể tưởng tượng, Từ Huyền chính thức thừa nhận ánh mắt Ma Sư sẽ bị áp lực đáng sợ thế nào.
Từ Huyền tâm thần hơi khẽ chấn động, Nguyệt Quang Bí Châu trong cơ thể sinh ra một tia cảm ứng huyền diệu.
Giờ khắc này, hắn cũng rõ ràng bắt được kiện Tiên Hà Chí Bảo trong cơ thể Tông Như Ma.
Trong đầu, chậm rãi hiển hiện một đồng thiết hạng quyển vòng tròn đeo ở trước ngực Tông Như Ma, coi như là Đế Tôn cũng không thể thăm dò.
Chờ hắn kịp phản ứng lúc, Tông Như Ma đã tiêu nặc vô ảnh.
- Chênh lệch giữa Tông Như Ma và Đế Tôn bình thường chỉ sợ không chỉ như biểu hiện.
Từ Huyền trong lòng rùng mình, thần sắc lộ ra ngưng trọng.
Tông Như Ma có thể đi được đến hiện giờ, đúc thành cấp độ cao như thế, không chỉ là ngộ tính thực lực của bản thân, còn có sự ảnh hưởng của các loại nhân tố như vận khí tạo hóa nữa.
Theo Tông Như Ma rời đi, đám cao cấp của Ám Thế thánh triều đều nhao nhao lui lại.
Tông Như Ma cho dù không phải Đại Đế chân chánh thống ngự Ám Thế thánh triều, nhưng không thể nghi ngờ là nhân vật linh hồn của thánh triều, hắn mà nói, ngay cả Đại Đế cũng không dám làm trái.
Độ cao của Tam đại thần sư, đã hoàn toàn áp đảo trên quyền lực vương triều.
Như vậy cũng giống với quan hệ giữa Từ Huyền và Tinh Phong vương triều.
- Tông Như Ma sao lại đột nhiên hạ lệnh lui quân thế!.!
- Trước đây, Ma Sư chỉ ngẫu nhiên nhúng tay vào chiến tranh, nhưng cũng không can thiệp vào quyền lực vương triều.
Một đám cao tầng của Hoàng Thiên thánh triều kinh hoặc khó hiểu, thật sự không rõ lắm.
Mà tất cả bí ẩn, đều nằm giữa đánh cờ quỷ thần khó lường của Thiên Sư, Ma Sư.
Hai đại thần sư, biểu hiện ra chỉ là giằng co thật lâu, không có động thủ.
Nhưng kì thực giao phòng của bọn hắn, người bên ngoài căn bản không cách nào chạm đến.
Kết quả thắng bại chính thức, người bên ngoài cũng chỉ có thể xem được mặt ngoài thôi.
Ý niệm tới đây, một đám cao tầng Hoàng Thiên thánh triều nhìn về phía Thiên Sư trên Mộng Huyễn Thiên Đài, thần sắc trở nên càng thêm kính ngưỡng.
Có thể làm cho Ma Sư chủ động lui binh, phóng mắt khắp vũ nội, chỉ có Thiên Sư có thể làm được.
Mà lúc này, Thần huyễn Thiên Sư, ngồi xếp bằng trên Mộng Huyễn Thiên Đài, tâm thần hơi có vẻ mệt mỏi, khí sắc cũng không tốt.
- Nhờ có Thiên Sư ra tay, thay đổi nguy cơ thánh triều.
Hoàng Thiên Đại Đế trên mặt cảm kích, xa xa hơi khom người với Thần huyễn Thiên Sư.
Đám cao tầng khác, mặt mũi trà�n đầy sùng kính, kinh sợ.
- Sư tôn, chiến đấu giữa người và Ma Sư rốt cục thế nào.
Hiên Phẫn nhịn không được hiếu kỳ, vội hỏi thăm.
Với tư cách thân truyền đệ tử của Thiên Sư, hắn cũng xa xa không cách nào nhìn trộm được sâu cạn của sư tôn.
Trong mắt Hiên Phẫn, sư tôn vĩnh viễn đặt mình trong vân điên hải vụ, thậm chí không ở vào phàm thế, lòng của hắn đã sớm đã vượt qua phàm thế, trường kỳ ngưng lại trong Thần huyễn không gian mà mình miêu tả.
- Lần này giao phong với Tông Như Ma, chỉ giới hạn ở mặt ý cảnh, ta dùng Thần huyễn không gian, hơn nữa ưu thế địa lý của Mộng Huyễn Thiên Đường mới miễn cưỡng hơi thắng nửa phần.
Thiên Sư bình tĩnh nói.
Hơi thắng nửa phần?
Bọn người Từ Huyền kinh ngạc vạn phần.
Bọn người Hoàng Thiên Đại Đế nhao nhao lộ ra cuồng hỉ.
- Các ngươi không nên cao hứng quá sớm.
Thiên Sư thình lình nói:
- Thông qua thần huyễn không gian, ta cơ bản phân tích Bất Tử Luân Hồi Ma Công của Tông Như Ma, chiến lực chính thức của người này trong hiện thực, phóng mắt khắp ngoại giới vực, có thể nói là vô địch. Nếu quả thật chân chính đánh nhau, phần thắng của ta không vượt qua ba thành.
Nguyên lai, giữa Thiên Sư và Ma Sư cũng không chính thức giao phong trong hiện thực.
Địa điểm hai đánh cờ tranh phong là ở không không gian hư ảo khác, người bên ngoài không thể chạm đến.
Không gian kia tên là Thần huyễn không gian, là do Thiên Sư quanh năm mô phỏng, miêu tả.
Tông Như Ma tâm thần bị thu hút thần huyễn không gian, tranh phong với Thiên Sư, nhưng cũng chỉ là tranh phong về mặt lý luận ý cảnh thôi.
Mà ở phương diện này, Thiên Sư quanh năm ở vào mô phỏng suy diễn, tự nhiên có ưu thế. Huống hồ còn ở trong địa bàn của mình nữa.
Hai đại thần sư đánh cờ kinh thiên vĩ địa rốt cục đã có một cái kết cục.
Từ Huyền à Hiên Phẫn, sắc mặt xiết chặt, nhìn về phía hai toàn Mộng Huyễn Thiên Đài đứng thẳng trong đám mây.
Trong đó, Thần huyễn Thiên Sư, khóe miệng tràn ra một tia vết máu, mặt không biểu tình, đạm mach trước sau như một.
Tông Như Ma cũng không bị thương, nhưng cũng không còn vẻ thư giãn thích ý như trước, trên mặt lộ ra vài phần hồi hộp, thần sắc phiêu hốt bất định.
Đến cùng ai thắng ai thua?
Trên trận đông đảo đỉnh phong cường giả, trong mắt rất ngạc nhiên, ngừng lại hô hấp.
- Nhìn qua thì Thiên Sư hơi chút thụ thương, mà Tông Như Ma lại không hề không tổn hao gì.
Từ Huyền thầm nghĩ trong lòng.
Hiên Phẫn vẻ mặt ngưng trọng, lấy năng lực diễn toán của hắn, còn nhìn không ra sâu cạn hư thật của hai đại thần sư.
Giữa hai đại thần sư mặc dù không phân ra thắng bại rõ ràng, nhưng ưu khuyết tựa hồ cũng triển lộ không thể nghi ngờ.
Trên mặt mọi người vẫn bức thiết và tò mò như trước, chờ đợi Thiên Sư, Ma Sư, cởi bỏ bí ẩn.
Nhưng mà Tông Như Ma và Thần huyễn Thiên Sư, bốn mắt nhìn nhau, không nói được lời nào.
Đặc biệt là Thần huyễn Thiên Sư, lạnh lùng như vậy, trên mặt không có bất kỳ tình cảm chấn động nào cả.
Thật lâu sau.
Tông Như Ma sắc mặt bình tĩnh trở lại, trong mắt nhiều ra vài phần kính trọng và kiêng kị, chậm rãi mở miệng:
- Không hổ là Thiên Sư!.! Thần huyễn không gian chi năng, khai sáng thiên cổ chi vị hữu, tông mỗ lĩnh giáo… Ngày sau sẽ đến luận bàn!.!
Dứt lời, hắn đột nhiên xoay người, nói với một đám cao tầng Ám Thế thánh triều:
- Sau hôm nay, Ám Thế thánh triều Nhiên Ma Quân Đoàn, rút khỏi Hoàng Thiên bổn nguyên giới.
Lời vừa nói ra.
Bên trong Mộng Huyễn Thiên Đường lập tức xôn xao một mảnh.
- Lui lại?
Ám Thế thánh triều, một ít Đại Đế, Đế Tôn mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, khó có thể tin.
Hiện nay, trong tranh phong của hai đại thánh triều, Ám Thế thánh triều chiếm cứ ưu thế áp đảo, thậm chí đánh vào bổn nguyên giới trọng yếu nhất của Hoàng Thiên thánh triều.
Dưới loại tình huống này, sao có thể nói lui là lui được.
Hơn nữa nhìn tranh phong của hai đại thần sư, Ma Sư tựa hồ chiếm cứ ưu thế, ít nhất cũng không bị thua.
Không chỉ có Ám Thế thánh triều, mà ngay cả Hoàng Thiên thánh triều cũng đều kinh dị khó hiểu.
Bá!.!
Tông Như Ma thân hình nhoáng một cái, biến mất khỏi Mộng Huyễn Thiên Đường.
Một sát na trước khi rời đi, hắn nhìn thoáng qua một góc khuất.
Hiên Phẫn đứng cạnh Từ Huyền lại rồi đột nhiên thừa nhận một cổ áp lực cực lớn, thể xác và tinh thần linh hồn cơ hồ bị giam cầm lại.
Trong cơn sợ hãi, Hiên Phẫn miễn cưỡng tỉnh táo lại, duy trì trấn định.
Với tư cách đại đệ tử Thiên Sư, hắn tuyệt đối không thể mất mặt trước mắt bao người được.
Huống chi, Hiên Phẫn xác định, Tông Như Ma không phải đang nhìn mình, mà là Từ Huyền ở bên cạnh.
Hắn khó có thể tưởng tượng, Từ Huyền chính thức thừa nhận ánh mắt Ma Sư sẽ bị áp lực đáng sợ thế nào.
Từ Huyền tâm thần hơi khẽ chấn động, Nguyệt Quang Bí Châu trong cơ thể sinh ra một tia cảm ứng huyền diệu.
Giờ khắc này, hắn cũng rõ ràng bắt được kiện Tiên Hà Chí Bảo trong cơ thể Tông Như Ma.
Trong đầu, chậm rãi hiển hiện một đồng thiết hạng quyển vòng tròn đeo ở trước ngực Tông Như Ma, coi như là Đế Tôn cũng không thể thăm dò.
Chờ hắn kịp phản ứng lúc, Tông Như Ma đã tiêu nặc vô ảnh.
- Chênh lệch giữa Tông Như Ma và Đế Tôn bình thường chỉ sợ không chỉ như biểu hiện.
Từ Huyền trong lòng rùng mình, thần sắc lộ ra ngưng trọng.
Tông Như Ma có thể đi được đến hiện giờ, đúc thành cấp độ cao như thế, không chỉ là ngộ tính thực lực của bản thân, còn có sự ảnh hưởng của các loại nhân tố như vận khí tạo hóa nữa.
Theo Tông Như Ma rời đi, đám cao cấp của Ám Thế thánh triều đều nhao nhao lui lại.
Tông Như Ma cho dù không phải Đại Đế chân chánh thống ngự Ám Thế thánh triều, nhưng không thể nghi ngờ là nhân vật linh hồn của thánh triều, hắn mà nói, ngay cả Đại Đế cũng không dám làm trái.
Độ cao của Tam đại thần sư, đã hoàn toàn áp đảo trên quyền lực vương triều.
Như vậy cũng giống với quan hệ giữa Từ Huyền và Tinh Phong vương triều.
- Tông Như Ma sao lại đột nhiên hạ lệnh lui quân thế!.!
- Trước đây, Ma Sư chỉ ngẫu nhiên nhúng tay vào chiến tranh, nhưng cũng không can thiệp vào quyền lực vương triều.
Một đám cao tầng của Hoàng Thiên thánh triều kinh hoặc khó hiểu, thật sự không rõ lắm.
Mà tất cả bí ẩn, đều nằm giữa đánh cờ quỷ thần khó lường của Thiên Sư, Ma Sư.
Hai đại thần sư, biểu hiện ra chỉ là giằng co thật lâu, không có động thủ.
Nhưng kì thực giao phòng của bọn hắn, người bên ngoài căn bản không cách nào chạm đến.
Kết quả thắng bại chính thức, người bên ngoài cũng chỉ có thể xem được mặt ngoài thôi.
Ý niệm tới đây, một đám cao tầng Hoàng Thiên thánh triều nhìn về phía Thiên Sư trên Mộng Huyễn Thiên Đài, thần sắc trở nên càng thêm kính ngưỡng.
Có thể làm cho Ma Sư chủ động lui binh, phóng mắt khắp vũ nội, chỉ có Thiên Sư có thể làm được.
Mà lúc này, Thần huyễn Thiên Sư, ngồi xếp bằng trên Mộng Huyễn Thiên Đài, tâm thần hơi có vẻ mệt mỏi, khí sắc cũng không tốt.
- Nhờ có Thiên Sư ra tay, thay đổi nguy cơ thánh triều.
Hoàng Thiên Đại Đế trên mặt cảm kích, xa xa hơi khom người với Thần huyễn Thiên Sư.
Đám cao tầng khác, mặt mũi trà�n đầy sùng kính, kinh sợ.
- Sư tôn, chiến đấu giữa người và Ma Sư rốt cục thế nào.
Hiên Phẫn nhịn không được hiếu kỳ, vội hỏi thăm.
Với tư cách thân truyền đệ tử của Thiên Sư, hắn cũng xa xa không cách nào nhìn trộm được sâu cạn của sư tôn.
Trong mắt Hiên Phẫn, sư tôn vĩnh viễn đặt mình trong vân điên hải vụ, thậm chí không ở vào phàm thế, lòng của hắn đã sớm đã vượt qua phàm thế, trường kỳ ngưng lại trong Thần huyễn không gian mà mình miêu tả.
- Lần này giao phong với Tông Như Ma, chỉ giới hạn ở mặt ý cảnh, ta dùng Thần huyễn không gian, hơn nữa ưu thế địa lý của Mộng Huyễn Thiên Đường mới miễn cưỡng hơi thắng nửa phần.
Thiên Sư bình tĩnh nói.
Hơi thắng nửa phần?
Bọn người Từ Huyền kinh ngạc vạn phần.
Bọn người Hoàng Thiên Đại Đế nhao nhao lộ ra cuồng hỉ.
- Các ngươi không nên cao hứng quá sớm.
Thiên Sư thình lình nói:
- Thông qua thần huyễn không gian, ta cơ bản phân tích Bất Tử Luân Hồi Ma Công của Tông Như Ma, chiến lực chính thức của người này trong hiện thực, phóng mắt khắp ngoại giới vực, có thể nói là vô địch. Nếu quả thật chân chính đánh nhau, phần thắng của ta không vượt qua ba thành.
Nguyên lai, giữa Thiên Sư và Ma Sư cũng không chính thức giao phong trong hiện thực.
Địa điểm hai đánh cờ tranh phong là ở không không gian hư ảo khác, người bên ngoài không thể chạm đến.
Không gian kia tên là Thần huyễn không gian, là do Thiên Sư quanh năm mô phỏng, miêu tả.
Tông Như Ma tâm thần bị thu hút thần huyễn không gian, tranh phong với Thiên Sư, nhưng cũng chỉ là tranh phong về mặt lý luận ý cảnh thôi.
Mà ở phương diện này, Thiên Sư quanh năm ở vào mô phỏng suy diễn, tự nhiên có ưu thế. Huống hồ còn ở trong địa bàn của mình nữa.