- Chỉ sợ không còn kịp rồi.
Vũ Mặc mở to mắt, sâu kín thở dài, cảnh giới Luyện Khí thất trọng cũng không phải chuyện đùa.
Hai người Từ Huyền vừa chạy ra ngoài mười trượng, chỉ thấy trong xà huyệt thông suốt bốn phương này, bò ra vô số độc xà.
Bốn phương tám hướng, đều là vô số độc xà, yêu hóa độc xà, rậm rạp chằng chịt, chật như nêm cối, trải rộng mỗi nơi hẻo lánh, bắt đầu lao tới mọi người.
Tràng cảnh kia làm cho da đầu bọn người Từ Huyền run lên, Dương Tiểu Thiến sắc mặt tái nhợt, cơ hồ sợ tới mức hồn phi phách tán.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Cầm trắng bệch, cơ hồ đứng không vững, Từ Huyền cầm chặt tay của nàng, vận chuyển Tĩnh tự quyết, một cổ khí tức lạnh buốt lan tràn.
- Cảm ơn.
Du Cầm bình tĩnh trở lại, một bàn tay nhỏ bé ở trên hư không vẽ một cái, liên tục niệm pháp quyết, một đạo hỏa quang bao phủ hai người lại.
Cọ sưu sưu sưu…
Đại bộ phận độc xà không có yêu hóa, khi tiếp cận quầng sáng hỏa diễm, đều không dám tiến lên đây, lập tức dừng lại, những con không kịp lùi lại, lập tức thiêu đốt cháy đen.
Nhưng mà còn có một ít yêu hóa độc xà, trực tiếp nhảy lên, lướt qua vòng hỏa diễm cắn tới hai người.
Từ Huyền tâm luôn phẳng lặng, thiếp thân bảo hộ Du Cầm, những yêu hóa độc xà kia thân ở giữa không trung, còn không đợi tiếp cận hai người, đã bị điểm trúng, lập tức chết tại chỗ.
Du Cầm rót vào càng nhiều pháp lực hơn nữa, để cho hỏa diễm bốn phía sáng càng mãnh liệt, nhưng như trước có bộ phận yêu hóa hoặc nửa yêu hóa độc xà, vượt qua tiến đến.
Cũng may năng lực cận thân bác đấu của Từ Huyền, có thể nói là hoàn mỹ vô địch, dù là đồng thời có bốn năm yêu hóa độc xà công kích tới, hắn cũng có thể nhẹ nhõm chém giết.
Mà đổi thành bên kia, bọn người Vũ Mặc, Nhạc Phong, đồng dạng gặp phải độc xà giống như thủy triều công kích, nhao nhao thi triển pháp thuật hoặc là kiếm quyết, giết chết mảng lớn độc xà.
Bọn hắn bên này nhân số nhiều, trong khoảng thời gian ngắn tựa hồ có thể bỏ qua.
Thế nhưng mà tiệc vui chóng tàn, "Ầm ầm", nham bích xà huyệt cách đó không xa mãnh liệt lắc lư, Xà Vương thô nhám như thùng nước mang theo gió lạnh lăng lệ ác liệt cùng khói độc màu xanh lá, khí thế vô cùng hung hãn xông lại.
Pháp thuật hỏa diễm chung quanh bị hủy diệt, mọi người tứ tán lẩn trốn, kinh hô một tiếng, nhao nhao vận chuyển pháp lực hộ thể.
Trong lúc hỗn loạn, Vũ Mặc cùng Nhạc Phong miễn cưỡng chế trụ Xà vương, nhưng mấy người khác cũng lâm vào cục diện độc xà vây khốn.
- Chúng ta phải giết ra một sinh lộ.
Bạch Phan gấp gáp vạn phần, nếu như cứ bị vây khống như vậy, một khi pháp lực hao hết, bọn hắn sớm muộn sẽ trở thành thức ăn trong bụng độc xà.
- Độc xà quá nhiều, có khả năng trên vạn, yêu hóa độc xà cũng không ít, rất khó lao ra.
Phí sư huynh cố gắng giữ tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào Xà vương cách đó không xa, nhẹ hít một hơi:
- Hy vọng duy nhất là chém giết Xà Vương, chúng ta mới có cơ hội chạy trốn.
Chém giết Xà Vương? Ở trong đại quân ngàn vạn độc xà?
Trong lòng mọi người cười khổ, này nói dễ vậy sao.
Từ Huyền đang không ngừng trong quá trình chém giết độc xà, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể chạy trốn?
Thời gian kéo dài, pháp lực của Du Cầm không có khả năng kiên trì lâu như vậy.
- Có lẽ ta có thể thử xem. . . có thể chạy bao xa tính bao xa
Từ Huyền hít sâu một hơi, nói khẽ với Du Cầm:
- Ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh.
- Sư huynh, ngươi muốn làm gì. . .
Du Cầm nói còn chưa hết lời, chỉ thấy Từ Huyền ở bên trong một tiếng rít gào, lao ra bên ngoài quyển lửa, một mảnh độc xà bốn phía, bị đánh chết như ngã rạ.
Lấy hắn làm trung tâm, tại chỗ lập tức xuất hiện một khu vực trạng thái chân không, nhưng rất nhanh lại bị độc xà như thủy triều bổ khuyết.
Lập tức Từ Huyền bị đại quân độc xà bao phủ, hắn không có đạt tới cấp bậc tiên sĩ, không có pháp lực, không có thần thông, như thế nào đối mặt ngàn vạn độc xà này?
Du Cầm bị hù đến sắc mặt tái nhợt.
Nếu như là Phàm sĩ bình thường, cho dù là Luyện Thể cửu trọng, cũng khó có thể đối kháng độc xà như thủy triều này.
Nhưng mà, Từ Huyền đứng ở chính giữa bầy rắn, thân hình cao ngất, lù lù như núi.
Trong tầm mắt, độc xà rậm rạp chằng chịt, miệng phun lưỡi rắn, mở ra răng nọc, nguyên một đám đánh tới, chỉ làm cho người ta kinh hồn sợ hãi, sởn hết cả gai ốc.
Tình cảnh như thế, so với ngày đó ở bên trong động dơi, không biết nguy hiểm gấp bao nhiêu lần.
Những độc xà này, không thể nghi ngờ là có kịch độc, người bình thường bị cắn một ngụm sẽ bỏ mệnh, huống chi còn có yêu hóa độc xà thực lực càng mạnh hơn nữa?
Ở trong sát na nguy cơ buông xuống kia, Từ Huyền hít sâu một hơi, chậm rãi đánh ra một chưởng.
Một chưởng…
Chậm chạp như thế, nhìn về phía trên căn bản không phải chiêu thức.
Nếu thật là chiêu thức, còn không đợi ra xong, đã bị địch nhân chém giết mười lần.
Nhưng ở trong một sát na đó, theo một chưởng đẩy ra chậm chạp này, ngàn vạn độc xà như thủy triều bốn phía, toàn bộ run rẩy không ngừng.
PHỐC ba ba ba…
Độc xà bổ nhào vào giữa không trung, như mưa rơi rơi xuống.
Từ Huyền đứng yên tại chỗ, không chút sợ hãi, một chưởng kia như trước chậm rãi đẩy ra.
Nhìn xu thế, một chưởng này tựa hồ vĩnh viễn cũng không có cuối cùng.
Thế nhưng mà, một chưởng này không cần ra xong, đã để cho tất cả địch nhân "Bất chiến mà bại" .
Bất chiến mà bại!
Lấy Từ Huyền làm trung tâm, ngàn vạn độc xà bốn phía phủ phục đầy đất.
Hắn tận lực cùng Du Cầm bảo trì khoảng cách nhất định, để tránh lực uy hiếp này ảnh hưởng đến nàng.
Nhưng tràng cảnh lần này, lại để cho bọn người Bạch Phan, Dương Tiểu Thiến, Cổ sư huynh ở một phương khác tâm thần rung động.
Từ Huyền rõ ràng chỉ là một động tác xuất chưởng, từ xa nhìn lại, không có thanh thế gì, nhưng mà vô số độc xà quanh thân, lại sợ run không dám di động.
Một chưởng này cũng không có đánh ra, mà là chậm rãi thu hồi.
Vụt sưu sưu sưu…
Cơ hồ là đồng thời, ngàn vạn độc xà khôi phục bình thường, nhe răng đánh tới.
Hô!
Từ Huyền chậm rãi nâng một chân lên, phần đông độc xà lại nhao nhao phủ phục đầy đất, một bộ phận từ giữa không trung rơi xuống.
Sau đó, hắn lại từ từ triển khai lần lượt động tác, ke hở ở giữa mỗi động tác, những độc xà này đều đột nhiên toán loạn, khi thì cứng ngắc, khi thì tháo chạy.
Thời gian dần trôi qua, Từ Huyền thi triển đủ loại động tác ở bên trong Long Xà Cửu Biến.
Nghiễm nhiên ở giữa, hắn hóa thân thành một đầu linh xà, mỗi một động tác, đều ẩn chứa chi uy quỷ thần khó lường, phảng phất có thể dẫn dắt ngàn vạn độc xà, tùy theo nhẹ nhàng nhảy múa, làm cho người ta rung động.
- Cái gì! Hắn rõ ràng có thể nhảy múa ở bên trong bầy độc xà?
Một đệ tử của Kiếm Tông hoảng sợ thất sắc.
Động tác của Từ Huyền, chấn nhiếp ngàn vạn độc xà, hấp dẫn sáu thành độc xà trên trận, để cho áp lực của mọi người giảm nhiều.
Đương nhiên, uy năng Nhiếp tự quyết trên người hắn, tận lực thu liễm, bởi vì Du Cầm ở gần, không thể ảnh hưởng đến tinh thần của nàng.
Vũ Mặc mở to mắt, sâu kín thở dài, cảnh giới Luyện Khí thất trọng cũng không phải chuyện đùa.
Hai người Từ Huyền vừa chạy ra ngoài mười trượng, chỉ thấy trong xà huyệt thông suốt bốn phương này, bò ra vô số độc xà.
Bốn phương tám hướng, đều là vô số độc xà, yêu hóa độc xà, rậm rạp chằng chịt, chật như nêm cối, trải rộng mỗi nơi hẻo lánh, bắt đầu lao tới mọi người.
Tràng cảnh kia làm cho da đầu bọn người Từ Huyền run lên, Dương Tiểu Thiến sắc mặt tái nhợt, cơ hồ sợ tới mức hồn phi phách tán.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Cầm trắng bệch, cơ hồ đứng không vững, Từ Huyền cầm chặt tay của nàng, vận chuyển Tĩnh tự quyết, một cổ khí tức lạnh buốt lan tràn.
- Cảm ơn.
Du Cầm bình tĩnh trở lại, một bàn tay nhỏ bé ở trên hư không vẽ một cái, liên tục niệm pháp quyết, một đạo hỏa quang bao phủ hai người lại.
Cọ sưu sưu sưu…
Đại bộ phận độc xà không có yêu hóa, khi tiếp cận quầng sáng hỏa diễm, đều không dám tiến lên đây, lập tức dừng lại, những con không kịp lùi lại, lập tức thiêu đốt cháy đen.
Nhưng mà còn có một ít yêu hóa độc xà, trực tiếp nhảy lên, lướt qua vòng hỏa diễm cắn tới hai người.
Từ Huyền tâm luôn phẳng lặng, thiếp thân bảo hộ Du Cầm, những yêu hóa độc xà kia thân ở giữa không trung, còn không đợi tiếp cận hai người, đã bị điểm trúng, lập tức chết tại chỗ.
Du Cầm rót vào càng nhiều pháp lực hơn nữa, để cho hỏa diễm bốn phía sáng càng mãnh liệt, nhưng như trước có bộ phận yêu hóa hoặc nửa yêu hóa độc xà, vượt qua tiến đến.
Cũng may năng lực cận thân bác đấu của Từ Huyền, có thể nói là hoàn mỹ vô địch, dù là đồng thời có bốn năm yêu hóa độc xà công kích tới, hắn cũng có thể nhẹ nhõm chém giết.
Mà đổi thành bên kia, bọn người Vũ Mặc, Nhạc Phong, đồng dạng gặp phải độc xà giống như thủy triều công kích, nhao nhao thi triển pháp thuật hoặc là kiếm quyết, giết chết mảng lớn độc xà.
Bọn hắn bên này nhân số nhiều, trong khoảng thời gian ngắn tựa hồ có thể bỏ qua.
Thế nhưng mà tiệc vui chóng tàn, "Ầm ầm", nham bích xà huyệt cách đó không xa mãnh liệt lắc lư, Xà Vương thô nhám như thùng nước mang theo gió lạnh lăng lệ ác liệt cùng khói độc màu xanh lá, khí thế vô cùng hung hãn xông lại.
Pháp thuật hỏa diễm chung quanh bị hủy diệt, mọi người tứ tán lẩn trốn, kinh hô một tiếng, nhao nhao vận chuyển pháp lực hộ thể.
Trong lúc hỗn loạn, Vũ Mặc cùng Nhạc Phong miễn cưỡng chế trụ Xà vương, nhưng mấy người khác cũng lâm vào cục diện độc xà vây khốn.
- Chúng ta phải giết ra một sinh lộ.
Bạch Phan gấp gáp vạn phần, nếu như cứ bị vây khống như vậy, một khi pháp lực hao hết, bọn hắn sớm muộn sẽ trở thành thức ăn trong bụng độc xà.
- Độc xà quá nhiều, có khả năng trên vạn, yêu hóa độc xà cũng không ít, rất khó lao ra.
Phí sư huynh cố gắng giữ tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào Xà vương cách đó không xa, nhẹ hít một hơi:
- Hy vọng duy nhất là chém giết Xà Vương, chúng ta mới có cơ hội chạy trốn.
Chém giết Xà Vương? Ở trong đại quân ngàn vạn độc xà?
Trong lòng mọi người cười khổ, này nói dễ vậy sao.
Từ Huyền đang không ngừng trong quá trình chém giết độc xà, trong đầu suy nghĩ nhanh chóng, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể chạy trốn?
Thời gian kéo dài, pháp lực của Du Cầm không có khả năng kiên trì lâu như vậy.
- Có lẽ ta có thể thử xem. . . có thể chạy bao xa tính bao xa
Từ Huyền hít sâu một hơi, nói khẽ với Du Cầm:
- Ngươi hành sự tùy theo hoàn cảnh.
- Sư huynh, ngươi muốn làm gì. . .
Du Cầm nói còn chưa hết lời, chỉ thấy Từ Huyền ở bên trong một tiếng rít gào, lao ra bên ngoài quyển lửa, một mảnh độc xà bốn phía, bị đánh chết như ngã rạ.
Lấy hắn làm trung tâm, tại chỗ lập tức xuất hiện một khu vực trạng thái chân không, nhưng rất nhanh lại bị độc xà như thủy triều bổ khuyết.
Lập tức Từ Huyền bị đại quân độc xà bao phủ, hắn không có đạt tới cấp bậc tiên sĩ, không có pháp lực, không có thần thông, như thế nào đối mặt ngàn vạn độc xà này?
Du Cầm bị hù đến sắc mặt tái nhợt.
Nếu như là Phàm sĩ bình thường, cho dù là Luyện Thể cửu trọng, cũng khó có thể đối kháng độc xà như thủy triều này.
Nhưng mà, Từ Huyền đứng ở chính giữa bầy rắn, thân hình cao ngất, lù lù như núi.
Trong tầm mắt, độc xà rậm rạp chằng chịt, miệng phun lưỡi rắn, mở ra răng nọc, nguyên một đám đánh tới, chỉ làm cho người ta kinh hồn sợ hãi, sởn hết cả gai ốc.
Tình cảnh như thế, so với ngày đó ở bên trong động dơi, không biết nguy hiểm gấp bao nhiêu lần.
Những độc xà này, không thể nghi ngờ là có kịch độc, người bình thường bị cắn một ngụm sẽ bỏ mệnh, huống chi còn có yêu hóa độc xà thực lực càng mạnh hơn nữa?
Ở trong sát na nguy cơ buông xuống kia, Từ Huyền hít sâu một hơi, chậm rãi đánh ra một chưởng.
Một chưởng…
Chậm chạp như thế, nhìn về phía trên căn bản không phải chiêu thức.
Nếu thật là chiêu thức, còn không đợi ra xong, đã bị địch nhân chém giết mười lần.
Nhưng ở trong một sát na đó, theo một chưởng đẩy ra chậm chạp này, ngàn vạn độc xà như thủy triều bốn phía, toàn bộ run rẩy không ngừng.
PHỐC ba ba ba…
Độc xà bổ nhào vào giữa không trung, như mưa rơi rơi xuống.
Từ Huyền đứng yên tại chỗ, không chút sợ hãi, một chưởng kia như trước chậm rãi đẩy ra.
Nhìn xu thế, một chưởng này tựa hồ vĩnh viễn cũng không có cuối cùng.
Thế nhưng mà, một chưởng này không cần ra xong, đã để cho tất cả địch nhân "Bất chiến mà bại" .
Bất chiến mà bại!
Lấy Từ Huyền làm trung tâm, ngàn vạn độc xà bốn phía phủ phục đầy đất.
Hắn tận lực cùng Du Cầm bảo trì khoảng cách nhất định, để tránh lực uy hiếp này ảnh hưởng đến nàng.
Nhưng tràng cảnh lần này, lại để cho bọn người Bạch Phan, Dương Tiểu Thiến, Cổ sư huynh ở một phương khác tâm thần rung động.
Từ Huyền rõ ràng chỉ là một động tác xuất chưởng, từ xa nhìn lại, không có thanh thế gì, nhưng mà vô số độc xà quanh thân, lại sợ run không dám di động.
Một chưởng này cũng không có đánh ra, mà là chậm rãi thu hồi.
Vụt sưu sưu sưu…
Cơ hồ là đồng thời, ngàn vạn độc xà khôi phục bình thường, nhe răng đánh tới.
Hô!
Từ Huyền chậm rãi nâng một chân lên, phần đông độc xà lại nhao nhao phủ phục đầy đất, một bộ phận từ giữa không trung rơi xuống.
Sau đó, hắn lại từ từ triển khai lần lượt động tác, ke hở ở giữa mỗi động tác, những độc xà này đều đột nhiên toán loạn, khi thì cứng ngắc, khi thì tháo chạy.
Thời gian dần trôi qua, Từ Huyền thi triển đủ loại động tác ở bên trong Long Xà Cửu Biến.
Nghiễm nhiên ở giữa, hắn hóa thân thành một đầu linh xà, mỗi một động tác, đều ẩn chứa chi uy quỷ thần khó lường, phảng phất có thể dẫn dắt ngàn vạn độc xà, tùy theo nhẹ nhàng nhảy múa, làm cho người ta rung động.
- Cái gì! Hắn rõ ràng có thể nhảy múa ở bên trong bầy độc xà?
Một đệ tử của Kiếm Tông hoảng sợ thất sắc.
Động tác của Từ Huyền, chấn nhiếp ngàn vạn độc xà, hấp dẫn sáu thành độc xà trên trận, để cho áp lực của mọi người giảm nhiều.
Đương nhiên, uy năng Nhiếp tự quyết trên người hắn, tận lực thu liễm, bởi vì Du Cầm ở gần, không thể ảnh hưởng đến tinh thần của nàng.