Trên gương mặt chim sa cá lặn của Trương Vũ Hàm, nở ra một tia tiếu ý, âm thầm gật đầu.
- Quá tốt!
Trương Phong vỗ tay, gia tộc đệ tử phụ cận hò hét trợ uy.
Lâm Huy bên cạnh Trương Phong, thần tinh cứng nhắc, mặt giống như vừa bị ném cà chua.
- Ngươi... ngươi không phải võ tu!
Phương Cương trên đài, đột nhiên kinh hô một tiếng.
Không phải võ tu!
Phụ cận diễn võ tràng, một phiến tĩnh mịch.
- Thật nực cười và cũng thật đáng buồn, đây chính là thể tu mà ngươi nói sao? Với phương pháp dung hợp ngoại giới linh khí vớ huyết nhục cơ thể, tiên không ra tiên, thể không ra thể, quả thật chẳng ra cái giống gì.
Trên mặt Từ Huyền lộ ra bi ai cùng thất vọng. Chẳng ra cái giống gì!
Một câu nói nặng như thiết chùy, khiến thân hình Phương Cương run lên.
- Hậu thế thể tu, ngươi có biết hay không? Thậm chí có thể coi là một phân chi của tiên tu ma tu, thể tu chân chính, sớm đã bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử rồi.
Trong não hải truyền đến giọng nói của tàn hồn kiếp trước.
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, khoảng khắc này hắn càng kiên định một chí hướng: Đời này kiếp này, nhất địch tẩy sạch danh tiếng thể tu vô năng, khiến hậu thế tu giả khiếp sợ rùng mình!
- Thể tu...ngươi không phải!
Từ Huyền đứng thẳng người, thân ảnh ngạo nghễ, ý tứ như bao quát, chi Phương Cương nói.
Thể tu... ngươi không phải!
Cây nói này nặng như thiết chùy, đánh lên tâm khảm Phương Cương.
Thể tu trong tu giới, trước đây, từng được luận thành pháo hôi, càng lúc càng trở nên ít ỏi.
Phương Cương thiên phú cực kém, trong một lần may mắn bất ngờ có được tu thể pháp môn, mặc dù cái này không nhất định khiến hắn có thể chiến thắng tu giả đồng giai, nhưng vì thể tu ít ỏi, trong tu giới hôm nay, cũng được nhiều người trọng thị.
Vật hiếm thường là quý, hơn nữa hậu thế thể tu, cũng là một loại phương thức tu hành, không thấy thua kém gì các tu giả khác, chỉ là tu luyện quá gian khổ, và cực kì đơn điệu, người không đủ nghị lực, căn bản không thể thành công.
- Ta không phải thể tu, ngươi dựa vào cái gì, có tư cách gì?
Phương Cương rống lên giận dữ, dường như đã mất đi lý trí.
- Thể tu, ngươi đã đi nhầm phương hướng, ta cho ngươi biết thế nào là sức mạnh thể tu chân chính.
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, thân hình di chuyển về phía trước, chỉ động xuất kích.
Hắn cuối cùng cũng động!
Khoảng khắc hắn động thân, trên người tán phát một luồng "thế" tồn tại song song với thiên địa.
Một luồng khí tức nguyên thủy mà chất phác, mang theo viêm hỏa thiêu đốt, phô thiên cái địa phóng về phía Phương Cương.
Phương Cương toàn thân chấn động, ngoài cảm giác nóng bỏng, hắn còn cảm nhận được một loại khí tức vừa quen thuộc lại vừa bài xích.
Khoảnh khắc ấy, hắn tựa hồ cảm nhận được tình hình thời kì hoang cổ, núi lửa bộc phát, sơn băng địa liệt, hồng thủy ngập trời, sinh linh đồ thán. Duy nhất có một loại "nhân" chất phác nhất cùng thiên địa tồn tại song song, chống lại vô số tai nạn, sức mạnh bất khuất, gian khổ tôi luyện đó, khiến vố số sự tồn tại cường đại ảm đạm thất sắc.
Một khắc công phu, Từ Huyền tiếp cận, một quyền một chưởng, chất phác đánh ra.
Chát chát chát...
Một quyền nối tiếp một quyền, thân hình Phương Cương lùi một hai bước, tựa hồ bị núi lửa phun phát tẩy lễ, luồng khí tức viêm nhiệt cuồng bạo đó, hết lần này đến lần khác chấn động tâm linh hắn.
Trong những lần giao kích, hắn cảm nhận được luồng sức mạnh chất phác mà nguyên thủy đó, huyết nhục toàn thân tự nhiên run sợ, linh hồn phủ phục run rẩy.
Chúng nhân dưới đài, trợn mắt há mồm, nhìn Phương Cương bị triệt để áp chế, thân hình không ngừng lùi lại.
Cho đến cuối cùng, luồng khí tức cuồng bạo như lửa trên người Phương Cương, nhảy lên cực hạn, một quyền đơn giản đánh ra, tựa hồ có một tòa núi lửa bộc phát trước mặt, dung nham nóng bỏng, phóng tới thế gian.
Một quyền đó, cũng là những bất bình ấm ức trong lòng Từ Huyền, trong khoảnh khắc tự nhiên mà ra, như lonh chi nộ diễm.
Binh, thân thể cao lớn cường tráng của Phương Cương bị một quyền đánh trúng, ngã lăn trên đất, ộc thổ ra một ngụm máu.
Những người quan chiến dưới đài, sợ hãi chấn động.
- Cường đại quá!
- Chẳng trách dựa vào luyện khí kì tu vi, có thể trở thành nhị đẳng khách liêu!
Chúng nhân dưới tràng nhao nhao nghị luận, ánh mắt nhìn Từ Huyền, lộ ra vài phần kính sợ.
Luyện khí bát trọng thể tu, mà lại bị thua.
Lâm Huy mặt lộ thần sắc vô cùng kinh hãi, hắn lợi dụng đối phương đối phó Từ Huyền, mà không nghĩ sẽ có kết cục này.
Trương Phong khó khăn lắm mới tỉnh lại từ trong chấn động, mặt lộ vẻ vui mừng:
- Không ngờ Trương huynh có thể giành chiến thắng.
Du Cầm cũng một mặt hưng phấn, lúm đồng tiền như ánh bình minh, đôi bàn tay trắng nõn nắm chặt, vẫn còn chưa thoát khỏi tâm trạng căng thẳng cực độ lúc nãy.
- Ngươi đã dần dần lĩnh ngộ được tinh túy viễn cổ thể tu, không có phương thức tu vi mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất, cho dù là thể tu, cũng có mạnh có yếu, ngươi bây giờ đã là tinh anh trong thể tu...
Trong giọng nói của tàn hồn kiếp trước, có vài phần tán thưởng.
Từ Huyền cực kì tán đồng, bất cứ phương thức tu luyện nào, chỉ có nắm bắt tinh túy, mới có thể sở hữu sức mạnh mạnh nhất. Sở dĩ hắn lựa chọn viễn cổ thể tu, là vì nó chất phác, tiếp cận đại đạo, có cơ hội vượt qua kiếp trước nhất, mà không thấy nó mạnh hơn phương thức tu luyện khác bao nhiêu.
Phương Cương thân là kẻ thua cuộc, miễn cường từ trên đất bò dậy, một mặt phức tạp nhìn Từ Huyền, chua chát nói:
- Thể tu, thì ra ngươi cũng là.
Lời này nói ra, càng khiến dưới đài một lần nửa nổi sóng, vô số gia tộc đệ tử kinh hãi chấn động.
Thể tu, hắn cũng là?
- Từ Huyền cũng là thể tu?
Trương Phong cũng kinh ngạc không nhỏ, lắp bắp nói:
- Chẳng trách nhục thể ngươi mạnh như vậy.
- Đúng, ta cũng là thể tu.
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, mắt lóe hiện thần quang bức nhân.
- Nhưng ta không phải thể tu pháo hôi, cũng không phải thể tu bị người đời khinh miệt, mà là thể tu chân chính. Còn ngươi, rõ ràng chỉ là một người tu hành đi nhầm đường, cho nên mới bại dưới tay ta.
- Đúng, ta cũng là thể tu, nhưng ta không muốn biến thành thể tu pháo hôi, cũng không phải bị người ta khinh thị là thể tu lạc lối, ta muốn chứng minh sự cường đại chân chính của thể tu...
Âm thanh của Từ Huyền chưa dứt, bốn phía cả diễn võ trường, một mảnh xôn xao oanh động.
Cho tới nay, bọn họ đều cho rằng, Từ Huyền hơn phân nửa là một gã võ tu, nhưng không nghĩ tới đối phương lại là một thể tu a.
- Khó trách lực lượng cơ thể của hắn mạnh như vậy, lại có thể cứng đối cứng với Phương Cương.
- Thì ra chúng ta đang xem trận đấu của thể tu pháo hôi a.
Không ít người hoảng hốt kinh hô, có không ít người từ trạng thái hưng phấn khôi phục lại trạng thái bình thường.
- Thật sự không ngờ tới, Từ Huyền lại là một gã thể tu a.
Trương Vũ Hàm cười nhạt yếu ớt, nhưng bây giờ lộ ra thần sắc ngạc nhiên, đôi mi thanh tú cau lại:
- Nghe nói trong truyền thuyết, thể tu không có lợi hại như vậy, chẳng lẽ hắn là tu thể, võ đạo hai đạo?
Bởi vì đang xem cuộc chiến, Từ Huyền kết hợp ưu thế của thể tu cùng võ tu hai nhà, nếu thật sự sự là như vậy, thì người cùng giai há có thể địch nổi?
- Quá tốt!
Trương Phong vỗ tay, gia tộc đệ tử phụ cận hò hét trợ uy.
Lâm Huy bên cạnh Trương Phong, thần tinh cứng nhắc, mặt giống như vừa bị ném cà chua.
- Ngươi... ngươi không phải võ tu!
Phương Cương trên đài, đột nhiên kinh hô một tiếng.
Không phải võ tu!
Phụ cận diễn võ tràng, một phiến tĩnh mịch.
- Thật nực cười và cũng thật đáng buồn, đây chính là thể tu mà ngươi nói sao? Với phương pháp dung hợp ngoại giới linh khí vớ huyết nhục cơ thể, tiên không ra tiên, thể không ra thể, quả thật chẳng ra cái giống gì.
Trên mặt Từ Huyền lộ ra bi ai cùng thất vọng. Chẳng ra cái giống gì!
Một câu nói nặng như thiết chùy, khiến thân hình Phương Cương run lên.
- Hậu thế thể tu, ngươi có biết hay không? Thậm chí có thể coi là một phân chi của tiên tu ma tu, thể tu chân chính, sớm đã bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử rồi.
Trong não hải truyền đến giọng nói của tàn hồn kiếp trước.
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, khoảng khắc này hắn càng kiên định một chí hướng: Đời này kiếp này, nhất địch tẩy sạch danh tiếng thể tu vô năng, khiến hậu thế tu giả khiếp sợ rùng mình!
- Thể tu...ngươi không phải!
Từ Huyền đứng thẳng người, thân ảnh ngạo nghễ, ý tứ như bao quát, chi Phương Cương nói.
Thể tu... ngươi không phải!
Cây nói này nặng như thiết chùy, đánh lên tâm khảm Phương Cương.
Thể tu trong tu giới, trước đây, từng được luận thành pháo hôi, càng lúc càng trở nên ít ỏi.
Phương Cương thiên phú cực kém, trong một lần may mắn bất ngờ có được tu thể pháp môn, mặc dù cái này không nhất định khiến hắn có thể chiến thắng tu giả đồng giai, nhưng vì thể tu ít ỏi, trong tu giới hôm nay, cũng được nhiều người trọng thị.
Vật hiếm thường là quý, hơn nữa hậu thế thể tu, cũng là một loại phương thức tu hành, không thấy thua kém gì các tu giả khác, chỉ là tu luyện quá gian khổ, và cực kì đơn điệu, người không đủ nghị lực, căn bản không thể thành công.
- Ta không phải thể tu, ngươi dựa vào cái gì, có tư cách gì?
Phương Cương rống lên giận dữ, dường như đã mất đi lý trí.
- Thể tu, ngươi đã đi nhầm phương hướng, ta cho ngươi biết thế nào là sức mạnh thể tu chân chính.
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, thân hình di chuyển về phía trước, chỉ động xuất kích.
Hắn cuối cùng cũng động!
Khoảng khắc hắn động thân, trên người tán phát một luồng "thế" tồn tại song song với thiên địa.
Một luồng khí tức nguyên thủy mà chất phác, mang theo viêm hỏa thiêu đốt, phô thiên cái địa phóng về phía Phương Cương.
Phương Cương toàn thân chấn động, ngoài cảm giác nóng bỏng, hắn còn cảm nhận được một loại khí tức vừa quen thuộc lại vừa bài xích.
Khoảnh khắc ấy, hắn tựa hồ cảm nhận được tình hình thời kì hoang cổ, núi lửa bộc phát, sơn băng địa liệt, hồng thủy ngập trời, sinh linh đồ thán. Duy nhất có một loại "nhân" chất phác nhất cùng thiên địa tồn tại song song, chống lại vô số tai nạn, sức mạnh bất khuất, gian khổ tôi luyện đó, khiến vố số sự tồn tại cường đại ảm đạm thất sắc.
Một khắc công phu, Từ Huyền tiếp cận, một quyền một chưởng, chất phác đánh ra.
Chát chát chát...
Một quyền nối tiếp một quyền, thân hình Phương Cương lùi một hai bước, tựa hồ bị núi lửa phun phát tẩy lễ, luồng khí tức viêm nhiệt cuồng bạo đó, hết lần này đến lần khác chấn động tâm linh hắn.
Trong những lần giao kích, hắn cảm nhận được luồng sức mạnh chất phác mà nguyên thủy đó, huyết nhục toàn thân tự nhiên run sợ, linh hồn phủ phục run rẩy.
Chúng nhân dưới đài, trợn mắt há mồm, nhìn Phương Cương bị triệt để áp chế, thân hình không ngừng lùi lại.
Cho đến cuối cùng, luồng khí tức cuồng bạo như lửa trên người Phương Cương, nhảy lên cực hạn, một quyền đơn giản đánh ra, tựa hồ có một tòa núi lửa bộc phát trước mặt, dung nham nóng bỏng, phóng tới thế gian.
Một quyền đó, cũng là những bất bình ấm ức trong lòng Từ Huyền, trong khoảnh khắc tự nhiên mà ra, như lonh chi nộ diễm.
Binh, thân thể cao lớn cường tráng của Phương Cương bị một quyền đánh trúng, ngã lăn trên đất, ộc thổ ra một ngụm máu.
Những người quan chiến dưới đài, sợ hãi chấn động.
- Cường đại quá!
- Chẳng trách dựa vào luyện khí kì tu vi, có thể trở thành nhị đẳng khách liêu!
Chúng nhân dưới tràng nhao nhao nghị luận, ánh mắt nhìn Từ Huyền, lộ ra vài phần kính sợ.
Luyện khí bát trọng thể tu, mà lại bị thua.
Lâm Huy mặt lộ thần sắc vô cùng kinh hãi, hắn lợi dụng đối phương đối phó Từ Huyền, mà không nghĩ sẽ có kết cục này.
Trương Phong khó khăn lắm mới tỉnh lại từ trong chấn động, mặt lộ vẻ vui mừng:
- Không ngờ Trương huynh có thể giành chiến thắng.
Du Cầm cũng một mặt hưng phấn, lúm đồng tiền như ánh bình minh, đôi bàn tay trắng nõn nắm chặt, vẫn còn chưa thoát khỏi tâm trạng căng thẳng cực độ lúc nãy.
- Ngươi đã dần dần lĩnh ngộ được tinh túy viễn cổ thể tu, không có phương thức tu vi mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất, cho dù là thể tu, cũng có mạnh có yếu, ngươi bây giờ đã là tinh anh trong thể tu...
Trong giọng nói của tàn hồn kiếp trước, có vài phần tán thưởng.
Từ Huyền cực kì tán đồng, bất cứ phương thức tu luyện nào, chỉ có nắm bắt tinh túy, mới có thể sở hữu sức mạnh mạnh nhất. Sở dĩ hắn lựa chọn viễn cổ thể tu, là vì nó chất phác, tiếp cận đại đạo, có cơ hội vượt qua kiếp trước nhất, mà không thấy nó mạnh hơn phương thức tu luyện khác bao nhiêu.
Phương Cương thân là kẻ thua cuộc, miễn cường từ trên đất bò dậy, một mặt phức tạp nhìn Từ Huyền, chua chát nói:
- Thể tu, thì ra ngươi cũng là.
Lời này nói ra, càng khiến dưới đài một lần nửa nổi sóng, vô số gia tộc đệ tử kinh hãi chấn động.
Thể tu, hắn cũng là?
- Từ Huyền cũng là thể tu?
Trương Phong cũng kinh ngạc không nhỏ, lắp bắp nói:
- Chẳng trách nhục thể ngươi mạnh như vậy.
- Đúng, ta cũng là thể tu.
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, mắt lóe hiện thần quang bức nhân.
- Nhưng ta không phải thể tu pháo hôi, cũng không phải thể tu bị người đời khinh miệt, mà là thể tu chân chính. Còn ngươi, rõ ràng chỉ là một người tu hành đi nhầm đường, cho nên mới bại dưới tay ta.
- Đúng, ta cũng là thể tu, nhưng ta không muốn biến thành thể tu pháo hôi, cũng không phải bị người ta khinh thị là thể tu lạc lối, ta muốn chứng minh sự cường đại chân chính của thể tu...
Âm thanh của Từ Huyền chưa dứt, bốn phía cả diễn võ trường, một mảnh xôn xao oanh động.
Cho tới nay, bọn họ đều cho rằng, Từ Huyền hơn phân nửa là một gã võ tu, nhưng không nghĩ tới đối phương lại là một thể tu a.
- Khó trách lực lượng cơ thể của hắn mạnh như vậy, lại có thể cứng đối cứng với Phương Cương.
- Thì ra chúng ta đang xem trận đấu của thể tu pháo hôi a.
Không ít người hoảng hốt kinh hô, có không ít người từ trạng thái hưng phấn khôi phục lại trạng thái bình thường.
- Thật sự không ngờ tới, Từ Huyền lại là một gã thể tu a.
Trương Vũ Hàm cười nhạt yếu ớt, nhưng bây giờ lộ ra thần sắc ngạc nhiên, đôi mi thanh tú cau lại:
- Nghe nói trong truyền thuyết, thể tu không có lợi hại như vậy, chẳng lẽ hắn là tu thể, võ đạo hai đạo?
Bởi vì đang xem cuộc chiến, Từ Huyền kết hợp ưu thế của thể tu cùng võ tu hai nhà, nếu thật sự sự là như vậy, thì người cùng giai há có thể địch nổi?