- Chúng ta suy đoán, Đông Phương gia và Trương thị gia tộc đối kháng nhiều năm như vậy, trong này tất nhiên có thâm nhập lẫn nhau. Trong phủ đệ Trương thị này, vị tất không có nội quỷ của Đông Phương gia.
Từ Huyền sắc mặt ngưng trọng nói.
- Từ sư đệ ý tứ đây là Đông Phương gia gây nên, đem tiểu Thiến các nàng bắt đi?
Nhạc Phong sắc mặt khó coi, lo lắng cực điểm.
- Làm đại thế lực số một, số hai Hoàng Long thành, Nhạc sư huynh cho rằng, muốn bất tri bất giác từ trong Trương thị phủ đệ bắt đi hai người, sao lại dễ như vậy? Cái này so với lẻn vào trong phủ giết chết một người, còn khó hơn mấy lần. Nếu Đông Phương gia có năng lực này, đủ để diệt sát chúng ta vô số lần rồi. Trương gia hạch tâm đệ tử, cũng đủ tuyệt tử tuyệt sinh. Trừ phi...
Từ Huyền nói đến đây, trong giọng nói đã lộ ra vài phần bi thương.
- Trừ phi cái gì?
Nhạc Phong ánh mắt run lên, đã có dự cảm bất diệu.
- Trừ phi là...bọn họ tự nguyện!
Trong mắt Từ Huyền lãnh quang chợt hiện, cuối cùng mấy từ hầu như là từng từ một nói ra.
- Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng này!
Nhạc Phong lời nói lộn xộn, sắc mặt càng trở nên dữ tợn vài phần.
Hắn và Dương Tiểu Thiến yêu nhau gần nửa năm, đối phương sao lại phản bội mình?
- Hai loại khả năng, một là bị mưu hại ở trong phủ, bị hủy thi diệt tích, một cái khác là, bọn họ tự nguyện rời khỏi phủ đệ Trương gia.
Từ Huyền hiện nay cũng chỉ có thể nghĩ được hai loại khả năng này.
Hai người này trước sau biến mất, ngay cả một tiếng kêu gọi cũng không phát ra, lấy tâm trí của bọn họ, hẳn là không khó tưởng tượng, Phong Vũ Môn vừa mới bị diệt môn không lau, lúc này xuất phủ, đúng là không khôn ngoan.
- Ta tình nguyện tin tưởng là loại trước!
Nhạc Phong cắn chặt răng, thân thể mơ hồ run rẩy.
Từ Huyền không muốn quá đả kích hắn, làm một nữ tử, Dương Tiểu Thiến phương diện khác có thể cũng không thiếu, nhưng tối thiểu chính là trung thành. Nghĩ lại năm xưa tại Phong Vũ Môn, nàng vì sinh tồn của bản thân, lựa chọn ở cùng một chỗ với Nhạc Phong.
Một Ngụy sư huynh khác, Từ Huyền căn bản không quen thuộc, thế nhưng trước mặt cũng đủ lợi ích, có cái gì là không có khả năng?
Nhạc Phong cứ như vậy ngồi ở trong Từ Huyền Linh Viên, trên mặt đạo vết thương kia nhìn thấy mà giật mình, vẫn tồn tại, lúc này ánh mắt ngây dại, phảng phất như đã mất đi linh hồn. Dù cho tại Phong Vũ Môn bị diệt, cũng không thấy hắn có thần tình như vậy.
Từ Huyền có ký ức cảm ngộ hai đời, đối với nhân thế đổi thay, có thể ngộ càng khắc sâu hơn, tương đối bình tĩnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Huyền và Nhạc Phong cùng đi nơi ở của Dương Tiểu Thiến tìm, nhưng không có bất cứ bóng dáng nào.
Nhạc Phong lật tung cả gian nhà, một chút đầu mối vết tích cũng không có, cả người chán chường ngả xuống đất, lẩm bẩm nói:
- Ta không tin, trừ phi tận mắt chứng kiến.
Từ Huyền lại dẫn hắn đi tìm Trương Phong.
- Từ huynh, hôm nay là sinh nhật Vũ Hàm, nhưng thời gian còn chưa tới, có hứng thú ngươi cùng đến hỗ trợ thu xếp.
Trương Phong lại cười nói.
Từ Huyền đem chuyện thất tung có liên quan đến Dương Tiểu Thiến kể lại rõ ràng cho hắn.
- Cái này rất đơn giản, tra tìm ghi chép xuất nhập trong tộc. Như là đệ tử bình thường muốn xuất phủ, đều phải báo lên đăng ký...
Trương Phong rất nhanh để Phó tổng quản trong tộc dẫn đến, cho hắn điều tra rõ việc này.
Ước chừng nửa nén hương, Phó tổng quản kia đến đây đưa tin:
- Hồi bẩm thiếu chủ, Ngụy Trường Đông và Dương Tiểu Thiến phân biệt rời phủ ba ngày trước cùng hôm qua, cũng không có đúng hạn trở về.
Sự thực chứng minh, hai người này thật là tự hành rời phủ, Đông Phương gia còn không có thực lực đó, thần không biết quỷ không hay đem hai người mang ra ngoài.
Sau khi xác định việc này, Nhạc Phong nhất thời có chút thất hồn lạc phách.
- Hắn không có việc gì chứ?
Trương Phong ra hiệu một ánh mắt.
Từ Huyền lắc đầu, chỉ có thể để Nhạc Phong tự mình yên lặng một chút, tin tưởng hắn có thể thoát ra khỏi đoạn bóng ma này.
Bởi vì Nhạc Phong ở Phong Vũ Môn nán lại càng dài, cảm tình càng sâu, báo thù với hắn mà nói, so với bất cứ chuyện gì đều phải trọng yếu hơn.
Lại qua chốc lát, Trương thị phủ đệ, người đến người đi dần dần náo nhiệt.
Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ sinh nhật, đủ để kinh động nửa Hoàng Long thành, người đến đây chúc mừng con số bất tận.
Từ Huyền sắc mặt ngưng trọng nói.
- Từ sư đệ ý tứ đây là Đông Phương gia gây nên, đem tiểu Thiến các nàng bắt đi?
Nhạc Phong sắc mặt khó coi, lo lắng cực điểm.
- Làm đại thế lực số một, số hai Hoàng Long thành, Nhạc sư huynh cho rằng, muốn bất tri bất giác từ trong Trương thị phủ đệ bắt đi hai người, sao lại dễ như vậy? Cái này so với lẻn vào trong phủ giết chết một người, còn khó hơn mấy lần. Nếu Đông Phương gia có năng lực này, đủ để diệt sát chúng ta vô số lần rồi. Trương gia hạch tâm đệ tử, cũng đủ tuyệt tử tuyệt sinh. Trừ phi...
Từ Huyền nói đến đây, trong giọng nói đã lộ ra vài phần bi thương.
- Trừ phi cái gì?
Nhạc Phong ánh mắt run lên, đã có dự cảm bất diệu.
- Trừ phi là...bọn họ tự nguyện!
Trong mắt Từ Huyền lãnh quang chợt hiện, cuối cùng mấy từ hầu như là từng từ một nói ra.
- Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng này!
Nhạc Phong lời nói lộn xộn, sắc mặt càng trở nên dữ tợn vài phần.
Hắn và Dương Tiểu Thiến yêu nhau gần nửa năm, đối phương sao lại phản bội mình?
- Hai loại khả năng, một là bị mưu hại ở trong phủ, bị hủy thi diệt tích, một cái khác là, bọn họ tự nguyện rời khỏi phủ đệ Trương gia.
Từ Huyền hiện nay cũng chỉ có thể nghĩ được hai loại khả năng này.
Hai người này trước sau biến mất, ngay cả một tiếng kêu gọi cũng không phát ra, lấy tâm trí của bọn họ, hẳn là không khó tưởng tượng, Phong Vũ Môn vừa mới bị diệt môn không lau, lúc này xuất phủ, đúng là không khôn ngoan.
- Ta tình nguyện tin tưởng là loại trước!
Nhạc Phong cắn chặt răng, thân thể mơ hồ run rẩy.
Từ Huyền không muốn quá đả kích hắn, làm một nữ tử, Dương Tiểu Thiến phương diện khác có thể cũng không thiếu, nhưng tối thiểu chính là trung thành. Nghĩ lại năm xưa tại Phong Vũ Môn, nàng vì sinh tồn của bản thân, lựa chọn ở cùng một chỗ với Nhạc Phong.
Một Ngụy sư huynh khác, Từ Huyền căn bản không quen thuộc, thế nhưng trước mặt cũng đủ lợi ích, có cái gì là không có khả năng?
Nhạc Phong cứ như vậy ngồi ở trong Từ Huyền Linh Viên, trên mặt đạo vết thương kia nhìn thấy mà giật mình, vẫn tồn tại, lúc này ánh mắt ngây dại, phảng phất như đã mất đi linh hồn. Dù cho tại Phong Vũ Môn bị diệt, cũng không thấy hắn có thần tình như vậy.
Từ Huyền có ký ức cảm ngộ hai đời, đối với nhân thế đổi thay, có thể ngộ càng khắc sâu hơn, tương đối bình tĩnh.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Huyền và Nhạc Phong cùng đi nơi ở của Dương Tiểu Thiến tìm, nhưng không có bất cứ bóng dáng nào.
Nhạc Phong lật tung cả gian nhà, một chút đầu mối vết tích cũng không có, cả người chán chường ngả xuống đất, lẩm bẩm nói:
- Ta không tin, trừ phi tận mắt chứng kiến.
Từ Huyền lại dẫn hắn đi tìm Trương Phong.
- Từ huynh, hôm nay là sinh nhật Vũ Hàm, nhưng thời gian còn chưa tới, có hứng thú ngươi cùng đến hỗ trợ thu xếp.
Trương Phong lại cười nói.
Từ Huyền đem chuyện thất tung có liên quan đến Dương Tiểu Thiến kể lại rõ ràng cho hắn.
- Cái này rất đơn giản, tra tìm ghi chép xuất nhập trong tộc. Như là đệ tử bình thường muốn xuất phủ, đều phải báo lên đăng ký...
Trương Phong rất nhanh để Phó tổng quản trong tộc dẫn đến, cho hắn điều tra rõ việc này.
Ước chừng nửa nén hương, Phó tổng quản kia đến đây đưa tin:
- Hồi bẩm thiếu chủ, Ngụy Trường Đông và Dương Tiểu Thiến phân biệt rời phủ ba ngày trước cùng hôm qua, cũng không có đúng hạn trở về.
Sự thực chứng minh, hai người này thật là tự hành rời phủ, Đông Phương gia còn không có thực lực đó, thần không biết quỷ không hay đem hai người mang ra ngoài.
Sau khi xác định việc này, Nhạc Phong nhất thời có chút thất hồn lạc phách.
- Hắn không có việc gì chứ?
Trương Phong ra hiệu một ánh mắt.
Từ Huyền lắc đầu, chỉ có thể để Nhạc Phong tự mình yên lặng một chút, tin tưởng hắn có thể thoát ra khỏi đoạn bóng ma này.
Bởi vì Nhạc Phong ở Phong Vũ Môn nán lại càng dài, cảm tình càng sâu, báo thù với hắn mà nói, so với bất cứ chuyện gì đều phải trọng yếu hơn.
Lại qua chốc lát, Trương thị phủ đệ, người đến người đi dần dần náo nhiệt.
Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ sinh nhật, đủ để kinh động nửa Hoàng Long thành, người đến đây chúc mừng con số bất tận.