- Vậy bảo trọng, sau này gặp mặt chúng ta có thể chính là địch nhân.
Từ Huyền ngữ khí rất là bình tĩnh.
Hắn Hắn thập phần minh bạch, Dương Tiểu Thiến chỉ là làm ra lựa chọn thích hợp nhất với mình, cái này cũng không trách được nàng.
- Nữ nhân này không đơn giản, vẫn là một ngày, ngay cả Đông Phương Bá đều thua ở trong tay nàng.
Sở Đông đi tới, nhìn theo bóng lưng Dương Tiểu Thiến rời đi, bình thản không ngạc nhiên nói.
Từ Huyền cảm thấy có đạo lý, gật đầu nói:
- Sở huynh cũng không thích náo nhiệt phải không?
- Từ huynh gia nhập Trương thị gia tộc, có mục đích gì, ta cũng hiểu được đại khái, đơn giản là mượn nơi sinh sống, cùng với báo thù.
Sở Đông thoáng dừng lại, mặt tựa lương thủy:
- Nhưng Sở mỗ lại có một kiến nghị từ tận đáy lòng.
- Không ngại nói một chút xem sao!
Từ Huyền không khỏi lộ ra một tia hứng thú.
Vị Sở Đông Tiên Diễn Sư này, một lời nói ra mục đích của hắn tại Trương gia, cũng không kỳ quái.
Như vậy hắn lại sẽ cho mình loại kiến nghị gì đây?
Dưới ánh mắt hứng thú của Từ Huyền, Sở Đông yên tĩnh như nước, từ từ phun ra một hơi thở:
- Sở mỗ kiến nghị là, Từ huynh hẳn nên rời xa Hoàng Long Thành.
Rời xa Hoàng Long Thành!
- Vì sao?
Ánh mắt Từ Huyền hơi chớp động, một lựa chọn này, hắn lúc trước cũng không phải chưa từng nghĩ qua.
- Hoàng Long Thành lưỡng đại gia tộc tranh hùng, từ từ trở nên gay gắt, ở đây rất nhanh sẽ trở thành nơi thị phi, tiểu nhân vật Luyện Khí giống như chúng ta, khó có thể xoay chuyển đại thế, trừ phi nắm giữ Luyện Thần Cửu Trọng. Lấy tiềm lực của Từ huynh, một ngày nào đó, Hoàng Long Thành cũng khó dung nạp ngươi, nếu như thế sao không sớm ngày rời khỏi nơi thị phi này. Quân tử báo thù, mười năm không muộn, hà tất cấp bách nhất thời.
Sở Đông bình thản không ngạc nhiên nói, trên mặt không mang theo chút tình cảm ba động nào.
- Không nghĩ tới, Sở huynh đúng là không quá xem trọng Trương thị gia tộc.
Trong mắt Từ Huyền lộ ra một tia kinh ngạc và ngoài ý muốn.
Hiện nay hắn nán lại Hoàng Long Thành, chủ yếu là thành lập dưới tình huống Trương gia có thể cùng Đông Phương gia tộc địa vị ngang nhau: một là có thể ở dưới thế lực lớn che chở an tâm tu luyện, huống hồ hắn tại Trương gia nhận được chiếu cố, nợ nhân tình của nhân gia. Hai là, vào lúc lưỡng đại gia tộc tranh phong, vị tất không có cơ hội sớm ngày báo thù, lấy đó thỏa nguyện vọng trong lòng.
Sự thực tựa hồ cũng là như vậy, Trương thị gia tộc và Đông Phương gia chống lại nhiều năm như thế, cũng không có bị thua.
Thế nhưng nhìn tình huống lúc này, Sở Đông thân là thiên tài Tiên Diễn Sư dĩ nhiên không quá xem trọng Trương thị gia tộc, bằng không cũng sẽ không khuyên mình rời xa Hoàng Long Thành.
- Tiên Diễn Sư, cũng không lấy tâm tình chủ quan để bàn luận. Dù cho ta cùng với Trương thiếu chủ quan hệ không tệ.
Sở Đông khẽ thở dài một hơi, ánh mắt lại nhìn ra bầu trời phía xa ngoài cửa sổ.
Từ Huyền mơ hồ minh bạch, Sở Đông chí không ở Hoàng Long Thành, kiến nghị của hắn, hơn phân nửa có căn cứ đạo lý.
- Cảm tạ Sở huynh kiến nghị.
Từ Huyền thoáng trầm ngâm, rất nhanh thoải mái, nhàn nhạt cười nói:
- Nhưng người sống trên đời, cũng không nhất định phải ở trên quỹ tích khách quan hợp lý nhất hành tẩu. Hoàng Long Thành, có quá nhiều thứ ta không thể vứt bỏ, nơi này có bằng hữu, sư muội, thân nhân, cừu gia nhất định phải giết, ta không phục tùng số phận, cũng không quản thành bại ngày sau. Dù cho lúc này chỉ là một thành viên như con kiến hôi trong chúng sinh Tu Giới.
Sở Đông động dung, trong mắt dâng lên thần sắc kỳ dị, liếc mặt thật sâu nhìn Từ Huyền:
- Không nghĩ tới Từ huynh lại có nhân sinh quan hào hiệp như thế, thực khiến người khâm phục, cái này cùng Tiên Diễn Sư dựa theo quỹ tích cố định hợp lý nhất vận hành và điều khiển, cũng không hợp nhau.
Từ Huyền lại quả đoán tự nhiên nói:
- Trương thiếu chủ cùng ta hợp nhau thật vui, tiểu thư chiếu cố đối với ta có thừa. Mặc kệ Sở huynh định luận đúng sai hay không, trong thời gian ngắn ta sẽ không rời khỏi Hoàng Long Thành.
Sở Đông nghe vậy, lại rơi vào trầm mặc, tựa hồ rơi vào trong tranh đấu băn khoăn nào đó.
Thịnh hội sinh nhật của Trương Vũ Hàm, tiến hành đâu vào đấy, một mảnh náo nhiệt như lửa, thẳng đến buổi tối, đông đảo khách nhân mới dần dần trở lại.
- Từ Huyền, Đông Phương gia tộc vĩnh viễn mở rộng đại môn cho ngươi.
Trước khi Đông Phương Bá rời đi, ánh mắt sáng ngời, đi tới trước người hắn, vẻ mặt thâm ý.
- Đông Phương thiếu chủ có tâm, đáng tiếc chúng ta trong số phận đã định trước, chính là số mệnh địch nhân, dù cho trước khi Phong Vũ Môn diệt môn.
Từ Huyền thần tình đạm mạc từ chối nói.
Đây cũng là hắn làm trò trước mặt rất nhiều người, quả đoán vô tình từ chối Đông Phương Bá.
Số mệnh địch nhân!
Đông Phương Bá cảm thụ được loại quyết tâm cường đại không thể nghịch chuyển đến từ trên người Từ Huyền, sắc mặt âm trầm, cười lạnh một tiếng:
- Tốt tốt tốt! Ta Đông Phương Bá cũng không ngại trên tay dính thêm một chút máu địch nhân.
Nhìn theo đám người Đông Phương Bá rời đi, trong ánh đèn mê ly xán lạn tựa minh châu, Trương Vũ Hàm lúc này cũng không nhịn được lộ ra một tia vui mừng, bản thân chung quy không có nhìn lầm người.
Trương Phong cũng là thoáng lộ vẻ kích động, đưa tay trùng trùng phách lên vai Từ Huyền:
- Hảo huynh đệ!
Từ Huyền ngữ khí rất là bình tĩnh.
Hắn Hắn thập phần minh bạch, Dương Tiểu Thiến chỉ là làm ra lựa chọn thích hợp nhất với mình, cái này cũng không trách được nàng.
- Nữ nhân này không đơn giản, vẫn là một ngày, ngay cả Đông Phương Bá đều thua ở trong tay nàng.
Sở Đông đi tới, nhìn theo bóng lưng Dương Tiểu Thiến rời đi, bình thản không ngạc nhiên nói.
Từ Huyền cảm thấy có đạo lý, gật đầu nói:
- Sở huynh cũng không thích náo nhiệt phải không?
- Từ huynh gia nhập Trương thị gia tộc, có mục đích gì, ta cũng hiểu được đại khái, đơn giản là mượn nơi sinh sống, cùng với báo thù.
Sở Đông thoáng dừng lại, mặt tựa lương thủy:
- Nhưng Sở mỗ lại có một kiến nghị từ tận đáy lòng.
- Không ngại nói một chút xem sao!
Từ Huyền không khỏi lộ ra một tia hứng thú.
Vị Sở Đông Tiên Diễn Sư này, một lời nói ra mục đích của hắn tại Trương gia, cũng không kỳ quái.
Như vậy hắn lại sẽ cho mình loại kiến nghị gì đây?
Dưới ánh mắt hứng thú của Từ Huyền, Sở Đông yên tĩnh như nước, từ từ phun ra một hơi thở:
- Sở mỗ kiến nghị là, Từ huynh hẳn nên rời xa Hoàng Long Thành.
Rời xa Hoàng Long Thành!
- Vì sao?
Ánh mắt Từ Huyền hơi chớp động, một lựa chọn này, hắn lúc trước cũng không phải chưa từng nghĩ qua.
- Hoàng Long Thành lưỡng đại gia tộc tranh hùng, từ từ trở nên gay gắt, ở đây rất nhanh sẽ trở thành nơi thị phi, tiểu nhân vật Luyện Khí giống như chúng ta, khó có thể xoay chuyển đại thế, trừ phi nắm giữ Luyện Thần Cửu Trọng. Lấy tiềm lực của Từ huynh, một ngày nào đó, Hoàng Long Thành cũng khó dung nạp ngươi, nếu như thế sao không sớm ngày rời khỏi nơi thị phi này. Quân tử báo thù, mười năm không muộn, hà tất cấp bách nhất thời.
Sở Đông bình thản không ngạc nhiên nói, trên mặt không mang theo chút tình cảm ba động nào.
- Không nghĩ tới, Sở huynh đúng là không quá xem trọng Trương thị gia tộc.
Trong mắt Từ Huyền lộ ra một tia kinh ngạc và ngoài ý muốn.
Hiện nay hắn nán lại Hoàng Long Thành, chủ yếu là thành lập dưới tình huống Trương gia có thể cùng Đông Phương gia tộc địa vị ngang nhau: một là có thể ở dưới thế lực lớn che chở an tâm tu luyện, huống hồ hắn tại Trương gia nhận được chiếu cố, nợ nhân tình của nhân gia. Hai là, vào lúc lưỡng đại gia tộc tranh phong, vị tất không có cơ hội sớm ngày báo thù, lấy đó thỏa nguyện vọng trong lòng.
Sự thực tựa hồ cũng là như vậy, Trương thị gia tộc và Đông Phương gia chống lại nhiều năm như thế, cũng không có bị thua.
Thế nhưng nhìn tình huống lúc này, Sở Đông thân là thiên tài Tiên Diễn Sư dĩ nhiên không quá xem trọng Trương thị gia tộc, bằng không cũng sẽ không khuyên mình rời xa Hoàng Long Thành.
- Tiên Diễn Sư, cũng không lấy tâm tình chủ quan để bàn luận. Dù cho ta cùng với Trương thiếu chủ quan hệ không tệ.
Sở Đông khẽ thở dài một hơi, ánh mắt lại nhìn ra bầu trời phía xa ngoài cửa sổ.
Từ Huyền mơ hồ minh bạch, Sở Đông chí không ở Hoàng Long Thành, kiến nghị của hắn, hơn phân nửa có căn cứ đạo lý.
- Cảm tạ Sở huynh kiến nghị.
Từ Huyền thoáng trầm ngâm, rất nhanh thoải mái, nhàn nhạt cười nói:
- Nhưng người sống trên đời, cũng không nhất định phải ở trên quỹ tích khách quan hợp lý nhất hành tẩu. Hoàng Long Thành, có quá nhiều thứ ta không thể vứt bỏ, nơi này có bằng hữu, sư muội, thân nhân, cừu gia nhất định phải giết, ta không phục tùng số phận, cũng không quản thành bại ngày sau. Dù cho lúc này chỉ là một thành viên như con kiến hôi trong chúng sinh Tu Giới.
Sở Đông động dung, trong mắt dâng lên thần sắc kỳ dị, liếc mặt thật sâu nhìn Từ Huyền:
- Không nghĩ tới Từ huynh lại có nhân sinh quan hào hiệp như thế, thực khiến người khâm phục, cái này cùng Tiên Diễn Sư dựa theo quỹ tích cố định hợp lý nhất vận hành và điều khiển, cũng không hợp nhau.
Từ Huyền lại quả đoán tự nhiên nói:
- Trương thiếu chủ cùng ta hợp nhau thật vui, tiểu thư chiếu cố đối với ta có thừa. Mặc kệ Sở huynh định luận đúng sai hay không, trong thời gian ngắn ta sẽ không rời khỏi Hoàng Long Thành.
Sở Đông nghe vậy, lại rơi vào trầm mặc, tựa hồ rơi vào trong tranh đấu băn khoăn nào đó.
Thịnh hội sinh nhật của Trương Vũ Hàm, tiến hành đâu vào đấy, một mảnh náo nhiệt như lửa, thẳng đến buổi tối, đông đảo khách nhân mới dần dần trở lại.
- Từ Huyền, Đông Phương gia tộc vĩnh viễn mở rộng đại môn cho ngươi.
Trước khi Đông Phương Bá rời đi, ánh mắt sáng ngời, đi tới trước người hắn, vẻ mặt thâm ý.
- Đông Phương thiếu chủ có tâm, đáng tiếc chúng ta trong số phận đã định trước, chính là số mệnh địch nhân, dù cho trước khi Phong Vũ Môn diệt môn.
Từ Huyền thần tình đạm mạc từ chối nói.
Đây cũng là hắn làm trò trước mặt rất nhiều người, quả đoán vô tình từ chối Đông Phương Bá.
Số mệnh địch nhân!
Đông Phương Bá cảm thụ được loại quyết tâm cường đại không thể nghịch chuyển đến từ trên người Từ Huyền, sắc mặt âm trầm, cười lạnh một tiếng:
- Tốt tốt tốt! Ta Đông Phương Bá cũng không ngại trên tay dính thêm một chút máu địch nhân.
Nhìn theo đám người Đông Phương Bá rời đi, trong ánh đèn mê ly xán lạn tựa minh châu, Trương Vũ Hàm lúc này cũng không nhịn được lộ ra một tia vui mừng, bản thân chung quy không có nhìn lầm người.
Trương Phong cũng là thoáng lộ vẻ kích động, đưa tay trùng trùng phách lên vai Từ Huyền:
- Hảo huynh đệ!