Tiên Hà Phong Bạo

Chương 232 : Tồi khô nhất phách

Từ Huyền không nói hai lời, bay lên chân quét ngang ra, một cổ kình phong nóng cháy thiêu đốt, đập vào mặt mà đến, mặc kệ là pháp khí hay nhục chưởng đều "phanh phanh" bị chấn bay ra ngoài.

Hai gã võ tu Đông Phương gia, ngay cả kết hợp ngăn trở một hồi cũng không được, đã bị đánh bay ra ngoài, vẻ mặt kinh khủng:

- Tiểu tử này thực không phải Luyện Thần Kỳ Tiên Sư?

Từ Huyền quả thực là càng đánh càng mạnh mẽ, khi một quyền kích thương Luyện Thần Kỳ Tiên Sư, sau đó đã đem toàn lực của hắn bạo phát ra. Đối mặt với những Luyện Khí Tiên Sĩ này, hắn hầu như là tồn tại bễ nghễ vô địch.

Phanh!

Từ Huyền hai chân vững vàng hạ xuống đất, vừa lúc giẫm lên hai vết chân trên mặt đất kia.

Đây không phải vết chân bình thường, mà là Thông Thần Cổ Tích ẩn chứa Thần Cảnh linh năng, truyền lưu vô cùng xa xôi.

Khi hai chân rơi vào hai vết chân, phút chốc Từ Huyền cảm thụ được một cổ linh năng ý cảnh bàng bạc vô hạn, phảng phất như thoáng cái hóa thân làm tuyệt thế cường giả.

Đơn chưởng vẽ ra, chưởng lực bàng bạc giống như thác nước kinh thiên phách trảm đi, nhất thời cả đại địa hơi bị rung chuyển, truyền đến tiếng nổ lớn ầm ầm, thác nước khô cạn, hồ nước trùng thiên, phong vân chấn vỡ, hàng ngàn hàng vạn sinh linh đều quỳ xuống. Khi một chưởng qua đi, tiền phương vách núi do nham thạch cứng rắn cấu thành, bị cứng rắn bổ ra một đạo đoạn ngân sâu không thấy đáy, chí ít dài đến mấy trăm trượng, có thể nói kinh hãi quỷ thần.

Hai chân dẫm lên vết chân cổ tích kia, một chưởng mạnh mẽ bổ ra quang cảnh và ý cảnh, ở trong não hải của Từ Huyền lần lượt chiếu lên.

Thời gian cách xa vô số năm tháng, ý cảnh một chưởng đó, mơ hồ có chút không rõ, linh năng biến mất, nhưng hậu thế, người có ngộ tính có thể từ trong vết tích lịch sử cảm nhận được một ít.

Trong đầu Từ Huyền xuất hiện quang cảnh, không có nghĩa là tình cảnh năm xưa người nọ xuất thủ, tìm hiểu Thông Thần Cổ Tích, mỗi người đều có cảm thụ bất đồng, người ngộ tính cao thậm chí có thể lĩnh ngộ đột phá.

Ý cảnh một chưởng phách trảm xuống kia, để tâm linh Từ Huyền rung động, đã bị trùng kích không hiểu.

Mặc dù con đường của cường giả võ tu và thể tu là không hợp nhau, tuyệt nhiên khác nhau, nhưng thanh thếý cảnh một chưởng này, để Từ Huyền sản sinh các loại cảm ngộ, Thông Thần Cổ Tích bất cứ Tu Giả nào cũng có thể thể ngộ, quan trọng là đối với lĩnh ngộ bản chất áo nghĩa, mà không phải một vài thứ hình thức bên ngoài.

Nói chung, đây là một loại cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, không có tự mình chạm đến Thông Thần Cổ Tích, không thể thể hội được.

Tâm linh Từ Huyền rơi vào trong ý cảnh kỳ lạ nào đó, lại tỉnh ngộ cùng loại, hắn chỉ cảm thấy thân thể huyết nhục của mình, toàn thân khí thần đều dung nhập trong hai vết chân kia, dung nhập trong cổ phách trảm thiên địa, khí thế bàng bạc kia.

Loại đại thế ý cảnh này, từng tia từng sợi dung nhập huyết nhục Từ Huyền, dung nhập trong trong cơ thể Viễn Cổ thể tu, tương hỗ va chạm phân tích, hóa thành của mình.

Dưới loại trạng thái này, tâm thần lực lượng của Từ Huyền theo đó trở nên càng cứng cỏi cường đại hơn, từng bước kéo lên hoàn toàn đột phá tầng thứ Luyện Khí thất trọng, thậm chí vượt quá Luyện Khí bát trọng.

Sở dĩ nói không hoàn toàn là lĩnh ngộ, bởi vì Từ Huyền càng nhiều là ở một loại trạng thái "hấp thu dung hợp", đem loại ý cảnh cùng thiên địa đại thế ẩn chứa trong cổ tích, lấy thân thể huyết nhục cảm ngộ thu nạp, chuyển hóa làm của mình.

- Thì ra là thế, võ đạo cường giả chú ý Thiên Nhân Hợp Nhất, đột phá bản thân nhỏ bé, dung nhập đại thế Thiên Địa, cùng lực lượng Thiên Địa ngoại giới câu thông. Một chưởng Vân Thiên Ngân kia dung hợp đại thế Thiên Địa, lực lượng bàng bạc trùng thiên, mạnh mẽ cực điểm. Mà ta làm thể tu, không dung hợp Thiên Địa, truy cầu nhục thân đỉnh phong, ta có thể đem cổ đại thế này thu nạp dung nhập thân thể huyết nhục của mình, trở thành ý cảnh và lực lượng thực sự thuộc về chính mình...

Trong mắt Từ Huyền thoáng hiện một tia thấu hiểu. Võ tu và thể tu trên bản chất là khác nhau, ở trong đầu hắn càng rõ ràng hiện lên.

Lúc này, trong đầu tàn hồn kiếp trước kinh hỉ lẩm bẩm:

- Lấy thể tu chi thế cảm ngộ thu nạp ngoại giới chi thế, hoàn toàn dung nhập trong huyết nhục của mình, cường đại thế cùng huyết nhục của mình. Vì cường hóa bản thân, biến tướng xảo thủ cướp đoạt, có thể nói bá đạo vô sỉ, cũng không thoát khỏi bản chất của thể tu, thực sự là ý nghĩa mới mẻ độc đáo a....

Loại trạng thái này của Từ Huyền tự nhiên khiến cho những người khác chú ý.

- Không xong! Tiểu tử kia cư nhiên tiến nhập trạng thái lĩnh ngộ!

Đông Phương Bá sắc mặt đại biến thể chân lực trong cơ thể vừa mới bắt đầu khởi động, từ xa đối diện Trương Phong "hấp" trong tay xuất một cái thất sắc linh phiến, một cổ linh áp khí thế cường đại trùng kích mà đến, để thân hình người trước cứng đờ, âm tình bất định.

Hai bên thủy liêm thác nước, trưởng bối lưỡng tộc trên Phi Các và Long Chu, thần sắc đều biến hóa.

- Từ khách nhân này ngộ tính không thể coi thường, càng nhất cử mượn Thông Thần Cổ Tích, tiến nhập trạng thái lĩnh ngộ. Hiểu ra Thông Thần Cổ Tích trong Côn Vân Quốc này, không dưới trăm chỗ, nhưng người chân chính có thể mượn Thông Thần Cổ Tích, tiến nhập trạng thái lĩnh ngộ, đã thiếu lại càng thiếu, hơn nữa đại đa số Thông Thần Cổ Tích bị rất nhiều thế lực khống chế, bình thường lấy trận pháp phong ấn, chỉ là thỉnh thoảng cho hạch tâm đệ tử sử dụng.

Một vị trưởng bối Trương gia tán thán nói.

Đối diện Đông Phương gia một đám cao tầng hai mặt nhìn nhau, hoặc là âm lãnh không cam lòng.

- Mọi người bất chấp hết thảy đại giới, công kích tiểu tử kia, chiếm trước trung gian cổ tích, nghìn vạn lần không được để hắn lĩnh ngộ đột phá.

Đông Phương Bá mắt lộ ra lệ quang, thần niệm truyền âm.

Đệ tử Đông Phương gia còn lại, thần tình lãnh, đều bỏ lại đối thủ của mình, sát về phía thiếu niên đang đứng ở trung ương.

Có thể nói, trong khoảng thời gian ngắn, Từ Huyền trở thành tiêu điểm của mọi người.

- Mọi người lưu tâm, chú ý bảo hộ Từ khách nhân.

Trương Vũ Hàm quát một tiếng, phân phó đệ tử Trương gia tận lực kiềm chế đối thủ, đồng thời lại phái một bộ phận người khác khác đi thủ hộ cho Từ Huyền.

Trương gia đệ tử thành công chặn đứng một bộ phận người, nhưng cũng có chút người không chế trụ được, thí dụ như Lâm Huy, trong mắt lóe ra ghen ghét và âm lãnh, hữu ý vô ý buông tha đối thủ để hắn lao tới!

Hai ba đệ tử Đông Phương gia đột phá ngăn cản ngăn cản nhằm phía Từ Huyền, trong đó còn bao gồm một gã thanh niên Luyện Khí cửu trọng.

Hai mắt Từ Huyền mở ra, lạnh lùng nhìn quét những người này, trạng thái lúc này của hắn, không phải hoàn toàn lĩnh ngộ, một mặt dung hợp hấp thu ý cảnh và đại thế, một phương diện khác chậm rãi ngưng tụ Nguyên lực trong cơ thể.

- A!

Bị Từ Huyền tùy ý nhìn một chút như vậy, ba gã đệ tử Đông Phương gia, tâm thần run lên, càng sẩn sinh sợ hãi không hiểu.

Trong nháy mắt phảng phất như có một thác nước bàng bạc phát ra tiếng sấm nổ vang xông thẳng mà đến, vách núi Vân Tiêu hơi bị rung động, loại ảo giác này thật giống như đối phương chỉ cần tùy ý vung tay lên, là có thể để mấy người mình chém thành hai đoạn, cả người băng lãnh.

Hơn nữa, cổ khí thế đáng sợ trên người Từ Huyền kia bị vây trong trạng thái bất ổn định, liên tục biến hóa, rất nhanh trong cổ khí thế cuồng bạo nổ vang kia lại truyền đến một cổ nóng bức đáng sợ, thiêu đốt toàn tâm.

Trên trán ba người chảy ra từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu.

Từ Huyền hoàn toàn không cần xuất thủ, chỉ bằng cổ khí thế đáng sợ kia liền đem bọn họ áp chế dọa sợ.

Đây không chỉ là khí thế của bản thân hắn, mà còn có khí thế của Thông Thần Cổ Tích này.

- Lo lắng làm gì, không nên bị khí thế của hắn doạ, phóng tay công kích, cắt đứt hắn lĩnh ngộ.

Đông Phương Bá thần thức truyền âm, để ba người tâm thần chấn động, cắn răng một cái, diện mục dữ tợn đều đánh về phía Từ Huyền.

Ba vị Tu Giả này, hai gã võ tu, một gã tiên tu.

back top