Tiên Hà Phong Bạo

Chương 285 : Luyện Thần thất trọng

Một một phương khác Niếp Hàn trong kiếm quyết sản sinh tảng lớn tinh ban, phun ra kiếm quang băng lãnh bá đạo, bên trong chớp động tử sắc khí tức sát phạt yêu dị, giữa lăn lộn mở hồ hiện ra một hình thái tử tinh Yêu Long dữ tợn cùng người trước hung hăng va chạm nổ vang.

Đinh đinh đinh.

Hai gã kiếm tu ở giữa không trung đánh đến mạo hiểm vạn phần, trong khoảng thời gian ngắn, Bạch Lãng Vân kia không có chiếm được tiện nghi, thế nhưng hắn thắng tại pháp lực càng hùng hậu hơn. Mặc dù thế tiến công của Niếp Hàn một vòng lại thêm một vòng, bị đối phương lấy kiếm quyết mờ mịt tầng tầng thong dong hóa giải.

Tình thế đối với Niếp Hàn bất lợi, dù sao tu vi của hắn thua đối phương vài trù, không thể kéo dài lâu.

Đồng thời, hai gã Luyện Thần Tiên Sư khác của Đông Phương gia tu vi phân biệt là Luyện Thần tứ trọng và tam trọng đã đem Trương Phong và Trương Đức đánh cho liên tục bại lui.

- Nhanh tới viện trợ!

Từ Huyền và Hồ lão là từ một phương khác tấn công đến, vội vã đái lĩnh Tu Giả giết qua đó.

Hồ lão không thể nhúng tay hai đại kiếm tu tranh phong, lựa chọn đi viện trợ Trương Phong và Trương Đức tình thế càng gấp gáp hơn.

Từ Huyền trong mắt lệ quang chợt lóe, lại trực tiếp giết về phía Bạch Lãng Vân một Luyện Thần ngũ trọng Tu Giả này.

- Từ Huyền, người này giao cho ta một mình xử lý, ngươi không nên nhúng tay vào!

Niếp Hàn ở trong tranh đấu nguy hiểm hô lớn một tiếng.

- Hừ! Ngươi giết không chết hắn! Để hắn chạy ai chịu trách nhiệm?

Từ Huyền cũng không để ý, giết địch trước hết giết kẻ cầm đầu, trong mắt trong mắt càng nhiều chỉ có chiến lợi phẩm.

Sưu hô quanh thân hắn đạm hồng sắc hư quang vũ động, hóa thành một đạo kinh nhân hỏa ảnh, trực tiếp giết vào trong vòng chiến của hai người.

- Muốn chết!

Bạch Lãng Vân cười lạnh một tiếng, trong tay tử tinh linh kiếm như mãng xà trên dưới tung bay, bốn phía tử sắc kiếm lãng thành dạng gió trùng kích cuốn theo tất cả, kiếm khí đâm phá kinh minh, khiến người cực kỳ sợ hãi.

Luyện Thần ngũ trọng kiếm tu công kích đáng sợ cỡ nào, Tu Giả bình thường cận thân vọt tới, đây cùng chịu chết lại có gì khác nhau?

Thái!

Từ Huyền hét lớn một tiếng lại ngạnh sinh sát tiến vào vòng chiến của hai người, thân thể càng rơi vào trong một cơn lốc tử sắc kiếm lãng, tập gần Bạch Lãng Vân, một chưởng đánh ra Nguyên lực như hỏa vân, bạo hưởng rung động.

- Sao có khả năng!

Bạch Lãng Vân đang cùng Niếp Hàn giao phong, tâm trạng hoảng sợ.

Ở trong vòng kiếm khí cuồng bạo chấn động như vậy, đối phương còn có thể cứng rắn xông tới, đối với chính mình thực thi cận thân công kích.

Nếu là Luyện Thần nhất nhị trọng Tu Giả bình thường rơi vào trong một cơn lốc kiếm khí này, e là sớm đã bị cắn thành tro.

Đinh đinh đinh chỉ thấy thiếu niên kia, cả thân hình rơi vào trong một cơn lốc tử sắc kiếm lãng, bên ngoài thân tự động hiện lên một tầng ngân sắc cương hơi mỏng. Dưới tầng tầng kiếm lãng trùng kích, tạo nên điểm nhỏ mỹ lệ đẹp mắt.

Từ xa nhìn lại, trên người Từ Huyền tựa như bao trùm một tầng ngân sắc quang khải toàn bộ phong bế trong suốt, bằng thêm vài phần dũng mãnh phi thường và anh khí, phong cách hoa lệ làm người khác chú ý.

Mà tầng ngân sắc cương lực kia cũng không phải ngoài mạnh trong yếu không chỉ trung hoà hơn phân nửa công kích uy năng, thậm chí còn đem một bộ phận kiếm khí đánh văng ra.

Kiếm khí thẩm thấu vào tầng cương lực trong suốt, uy năng suy yếu hơn phân nửa, không thể hình thành uy hiếp thực chất đối với Từ Huyền.

Từ Huyền chịu đựng một tia đau đớn, lấy khí thế mạnh mẽ không thể đỡ, giết tiến vào vòng kiếm khí, một chưởng toàn lực phách về phía sau lưng Bạch Lãng Vân, trong sát na bộc phát ra một mảnh Nguyên lực đỏ đậm như hỏa vân, khí tức cương liệt thiêu đốt, như sơn hồng ầm ầm phóng đi, bạo hưởng chấn động.

Một chưởng này lực bạo phát thậm chí không hề thua kém Niếp Hàn kiếm đạo công kích.

Dưới tiền hậu giáp kích, Bạch Lãng Vân biết cảm giác nguy cơ không nhỏ, bởi coi thường thiếu niên từ sau đánh tới, hắn cũng bởi vậy nỗ lực đại giới.

Kiếm tu quả thật là phương thức tu hành cực đoan, dưới loại tình hình này, hắn không phải áp dụng phòng thủ, mà là một kiếm hóa tứ phương, lấy công bù thủ.

Phanh đinh, Từ Huyền uy năng một chưởng dĩ nhiên xé mở một lổ hổng khó khăn vọt tới sau lưng Bạch Lãng Vân.

Người sau kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bị chấn hơn mấy trượng, ở giữa không trung phun ra một búng máu, cắn răng nhìn chằm chằm thiếu niên đánh lén từ phía sau:

- Ngươi... Ngươi chính là Từ Huyền? Dĩ nhiên từ phía sau đánh lén, đây có thẹn với danh tiếng của ngươi?

Phạm vi Hoàng Long chinh chiến cực kỳ rộng lớn, hắn chưa thấy qua Từ Huyền, cũng bình thường, thế nhưng vừa giao thủ, liền nhất thời minh bạch.

Trừ kiếm tu kỳ tài Niếp Hàn ra, Hoàng Long Thành còn có một thiếu niên uy danh càng tăng lên, lấy danh thể tu, khiến rất nhiều Luyện Thần Tiên Sư của Đông Phương gia nghe tin đã sợ mất mật.

- Ta ở trên chiến trường là giết địch báo thù, không phải cùng ngươi quyết đấu công bình.

Từ Huyền cười lạnh một tiếng, một kích đắc thủ, đánh thương Bạch Lãng Vân, sau đó từng bước bức bách.

- Từ Huyền, ngươi phá hư đá mài đao của ta, chờ trận tranh đấu này kết thúc, ngươi cần phải bồi thường tổn thất.

Niếp Hàn trong lòng có chút phiền muộn, nhưng vẫn là liên thủ giết tới, dù sao trên chiến trường này tất cả là chú ý giết địch, không nói thủ đoạn.

- Được! Lần sau cùng ngươi giao phó.

Từ Huyền thẳng thắn lưu loát, không chút do dự quyền chưởng gào thét, bạo hưởng liên tục, cận thân giết về phía Bạch Lãng Vân, trở lực không hề nhỏ thế nhưng khi Niếp Hàn gia nhập, áp lực giảm xuống.

Tại Hoàng Long Thành hai đại kỳ tài liên thủ công kích, Bạch Lãng Vân mặc dù là Luyện Thần ngũ trọng kiếm tu cao thủ cũng là liên tục bại lui không hề có lực chống đỡ.

Chỉ là mấy lần hô hấp, Bạch Lãng Vân đã bị làm cho thổ huyết.

Không có biện pháp, hai người này công kích quá biện phát, một bạo phát kinh người, một bá đạo sắc bén.

- Các ngươi hai kẻ hậu bối, có thẹn với danh thiên tài, dĩ nhiên lấy nhiều khi ít.

Bạch Lãng Vân kinh sợ đan xen, thương thế càng phát ra nghiêm trọng, dưới hai người áp bách, chỉ đành vừa đánh vừa lui, hướng phía vực sâu bỏ chạy.

- Ngươi đã nói chúng ta là hậu bối, hai đánh một mình ngươi thì thế nào?

Từ Huyền lơ đểnh nói.

back top