Cũng may hắn một thân tu vi tạo hóa đều ngưng kết trên nhục thân, lại thêm Nguyệt Quang Châu thần bí kia đối mặt Ngưng Đan kỳ cao nhân ẩn chứa toả ra uy áp khó có thể miễn cưỡng kháng lại.
- Trộm được? Đây là có chuyện gì?
Thanh niên anh tuấn kia khó hiểu hỏi.
- Lão viện trưởng, người này căn bản không phải học sinh Phương Thiên Học Phủ, hắn là một khách liêu của Hoàng Long Thành Trương gia.
Đôi mắt đẹp của Đổng Băng Vân lóe ra bất định nhìn chằm chằm Từ Huyền, mặc dù không có hiện ra quá nhiều sát ý, nhưng là toát ra không vui và lãnh ý rõ ràng.
- Băng Vân, an tâm một chút, không được nóng nảy.
Lão giả tóc bạc nhẹ nhàng nâng tay lên.
Trên người Đổng Băng Vân cổ hàn ý uy áp kia nhất thời biến mất, đối với lão viện trưởng rất là tôn kính.
Lão giả tóc bạc kia sắc mặt thản nhiên, hướng Từ Huyền cười nói:
- Hắn cho ngươi cầm Tử Thiên Lệnh qua đây là có thỉnh cầu gì?
- Ngài chính là... Lão viện trưởng?
Từ Huyền giật mình không nhỏ, không nghĩ tới lão viện trưởng mà Sở Đông để hắn truyền tin tới, đúng là một đại nhân vật, ngay cả Ngưng Đan kỳ Đổng Băng Vân đều đối với người này thập phần kính nể.
- Ta chính là lão viện trưởng, từ biệt Phương Thiên Học Phủ vị trí viện trưỡng đã có vài chục năm.
Lão giả dáng tươi cười ôn hòa.
- Hắn để ta đem vật ấy giao cho ngươi.
Từ Huyền vội vã để mật hàm của Sở Đông đưa cho lão viện trưởng.
Hắn cũng không có công bố hai chữ Sở Đông, tự nhiên là đối với Đổng Băng Vân đề phòng.
Lão viện trưởng mở ra mật hàm, chỉ nhìn qua chốc lát, trên mặt không chút biểu tình, nhưng thật ra ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Đổng Băng Vân và thanh niên anh tuấn một cái.
Cuối cùng, lão viện trưởng trong lòng bàn tay dị quang tản ra, cũng không thấy bất cứ quang cảnh gì, mật hàm cứ như vậy ở trước mắt trống rỗng tan rã!
- Ta minh bạch rồi.
Lão viện trưởng đối với Từ Huyền gật đầu, lại khẽ thở dài:
- Không nghĩ tới hắn sẽ đem cơ hội quý giá lần này, đưa cho một tiểu gia tộc Hoàng Long Thành.
Tiểu gia tộc?
Từ Huyền trong lòng cổ quái, lấy Trương thị gia tộc chưởng khống thế lực cường đại trong Hoàng Long Linh Thành, ở trong miệng lão viện trưởng dĩ nhiên chỉ là một tiểu gia tộc?
Hắn tâm trạng thấp thỏm chờ đợi hồi phục.
Đột nhiên, lão viện trưởng ánh mắt rơi xuống trên người thanh niên anh tuấn:
- Ca Tống, ngươi bồi vị Từ huynh đệ này, đi đến Hoàng Long Thành, giúp Trương thị gia tộc tham dự chinh chiến, tiêu diệt Đông Phương gia tộc!
Lời vừa nói ra, thanh niên gọi là Ca Tống vẻ mặt kinh ngạc, lại vô ý thức gật đầu:
- Dạ, lão sư!
Từ Huyền như phát mộng, sao lại đột nhiên thoáng cái phái đến một Ngưng Đan kỳ cường giả che chở?
Tương phản, Đổng Băng Vân lại cấp bách:
- Lão viện trưởng, ta đang chuẩn bị qua đây thỉnh cầu ngươi, để Ca Tống qua đó trợ giúp Đông Phương gia tộc, ngài không đáp ứng cũng bỏ đi, nhưng vì sao còn muốn phái Ca Tống đi giúp Trương thị gia tộc.
- Đây là học phủ quy định, muốn hạn độ lớn nhất thỏa mãn yêu cầu của chủ nhân Tử Thiên Lệnh. Còn có Băng Vân, ngươi từ giờ trở đi ở trong Phương Thiên Trọng Thành hai tháng, không được rời khỏi.
Lão viện trưởng cười nhạt như mây, nhưng trong giọng nói lại có một loại uy tín khiến người khác không dám làm trái.
Đổng Băng Vân vẻ mặt ủy khuất, khóe mắt có vài phần hồng nhuận, cũng không từng làm trái, hung hăng trừng mắt với Từ Huyền.
- Ca Tông, không bằng ngươi hiện tại bồi vị Từ huynh đệ cùng nhau đi đến Hoàng Long Thành, cũng đừng làm cho hắn bị thương tổn.
Lão viện trưởng nói xong một câu nói cuối cùng, đã đứng dậy khoát khoát tay.
Từ Huyền, Đổng Băng Vân, Ca Tống đi ra đi ra khỏi lâu các dựa sơn kề thủy kia.
Từ Huyền rất là bình tĩnh, trong lòng thầm sảng khoái, chính mình lại có thể cho Ngưng Đan kỳ mỹ nhân băng sương kia không thể làm gì được.
Lúc này, Đổng Băng Vân cho dù muốn ra tay giáo huấn hắn, cũng là không dám.
- Ha ha Từ huynh đệ, mặc kệ hắn! Ta theo ngươi cùng nhau đi đến Hoàng Long Thành, chinh chiến Tu Giới này,, chưa bao giờ tham gia qua.
Ca Tông anh tuấn bất phàm kia, thoáng lộ vẻ hưng phấn cười, mang theo Từ Huyền hóa thành một đạo hoành qua, hư không độn quang kinh nhân, trong khoảnh khắc xuyên tiến vân tiêu.
- Các ngươi....
Tại chỗ chỉ để lại Đổng Băng Vân, tức giận đến giậm chân, thiếu chút nữa thì phát điên.
Ngưng Đan kỳ cường giả tốc độ phi hành càng nằm ngoài dự liệu của Từ Huyền, công phu nửa chén trà nhỏ đã rời khỏi Phương Thiên Học Phủ, hơn nữa càng bay càng cao, càng bay càng nhanh.
Ca Tông dưới chân hắn đạp một đạo tiêu quang thanh diệu như hà, ở trên hư không họa xuất một đạo lăng quang từ đậm đến nhạt, sáng lạn mỹ lệ, dẫn động không khí chấn động, phong lực cường đại kinh người, hướng phía sau thôi động.
Từ Huyền dẫm trên đạo tiêu quang kia, chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy vật thể phía dưới bay nhanh lui về phía sau, tiếng gió thổi phần phật, trong lồng ngực nặng nề khó chịu, bên ngoài thân bên ngoài thân một trận đau đớn rất nhỏ.
- Di! Ta quên mất...
Ca Tông đột nhiên nghĩ đến nghĩ đến cái gì, dưới chân tiêu quang lại kéo dài ra một tầng quang ba thanh oánh, bao phủ trên người Từ Huyền.
Nguyên lai phi hành tại độ cạo nhất định, trong hư không còn có áp lực cương phong cực kỳ cường đại, có thể để thân thể Tu Giả bình thường bình thường xé nhỏ nghiền nát. Lại thêm tốc độ phi hành nhanh như vậy, Luyện Thần Kỳ Tu Giả căn bản không thể thừa thụ.
Làm được một biện pháp tu bổ này, Ca Tông thoáng buông ra một hơi thở, liếc mắt quan sát Từ Huyền, hơi kinh ngạc nói:
- Thân thể ngươi thật đúng là rất cường hoành, vừa rồi ở trên cao tầng phi hành mặc lăng,, dĩ nhiên không có bị bất cứ thương tổn gì.
Được lão viện trưởng nhờ vả, Ca Tông trừ muốn đi giúp Trương gia tiêu diệt Đông Phương gia, còn phải bảo vệ Từ Huyền không bị thương hại.
Dưới Ngưng Đan kỳ cường giả mang theo, chỉ dùng thời gian hai ba ngày, hai người đã tiến nhập phạm vi Hoàng Long Thành.
Trong lòng Từ Huyền có vài phần chờ mong, hôm nay Trương gia có Ngưng Đan kỳ cường giả mới gia nhập, mà Đông Phương gia lại ít đi Đổng Băng Vân một trợ lực này, nghĩ đến ngày diệt vong sẽ không xa.
Một khi làm Ngưng Đan kỳ lực lượng uy hiếp đỉnh tiêm, mất đi cân đối, như vậy phía dưới giao chiến, đã mất đi ý nghĩa.
Bay đến một khu vực tại Hoàng Long Thành dãy núi phía trước xuất hiện một hồ nước, một thác nước khí thế bàng bạc, chảy thắng xuống, khiến người ta có một loại trùng kích thị giác, chấn động tâm linh.
Ở đây chính là Thông Thần Cổ Tích ngày trước!
Giờ này khắc này, trước Vân Thủy Bộc Bố, năm sáu mươi gã đệ tử Đông Phương gia, đang công kích trận pháp bốn phía Thông Thần Cổ Tích.
- Giết!
- Giết đi vào, đoạt lại Thông Thần Cổ Tích!
Tu Giả Đông Phương gia sĩ khí như hồng, do ba gã Luyện Thần Tiên Sư đái lĩnh công đánh.
Làm thủ vệ Trương gia, thậm chí cũng không đưa ra kế hoạch chống lại thế nào, mà bắt đầu lui lại.
Tình hình như vậy để Từ Huyền kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn không thể tưởng tượng:
- Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Hắn rõ ràng nhớ kỹ, tại nửa tháng trước, Trương gia còn chiếm ưu thế tuyệt đối, gắt gao áp chế Đông Phương gia, người sau hoàn toàn không có dư địa phản kháng.
- Trộm được? Đây là có chuyện gì?
Thanh niên anh tuấn kia khó hiểu hỏi.
- Lão viện trưởng, người này căn bản không phải học sinh Phương Thiên Học Phủ, hắn là một khách liêu của Hoàng Long Thành Trương gia.
Đôi mắt đẹp của Đổng Băng Vân lóe ra bất định nhìn chằm chằm Từ Huyền, mặc dù không có hiện ra quá nhiều sát ý, nhưng là toát ra không vui và lãnh ý rõ ràng.
- Băng Vân, an tâm một chút, không được nóng nảy.
Lão giả tóc bạc nhẹ nhàng nâng tay lên.
Trên người Đổng Băng Vân cổ hàn ý uy áp kia nhất thời biến mất, đối với lão viện trưởng rất là tôn kính.
Lão giả tóc bạc kia sắc mặt thản nhiên, hướng Từ Huyền cười nói:
- Hắn cho ngươi cầm Tử Thiên Lệnh qua đây là có thỉnh cầu gì?
- Ngài chính là... Lão viện trưởng?
Từ Huyền giật mình không nhỏ, không nghĩ tới lão viện trưởng mà Sở Đông để hắn truyền tin tới, đúng là một đại nhân vật, ngay cả Ngưng Đan kỳ Đổng Băng Vân đều đối với người này thập phần kính nể.
- Ta chính là lão viện trưởng, từ biệt Phương Thiên Học Phủ vị trí viện trưỡng đã có vài chục năm.
Lão giả dáng tươi cười ôn hòa.
- Hắn để ta đem vật ấy giao cho ngươi.
Từ Huyền vội vã để mật hàm của Sở Đông đưa cho lão viện trưởng.
Hắn cũng không có công bố hai chữ Sở Đông, tự nhiên là đối với Đổng Băng Vân đề phòng.
Lão viện trưởng mở ra mật hàm, chỉ nhìn qua chốc lát, trên mặt không chút biểu tình, nhưng thật ra ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Đổng Băng Vân và thanh niên anh tuấn một cái.
Cuối cùng, lão viện trưởng trong lòng bàn tay dị quang tản ra, cũng không thấy bất cứ quang cảnh gì, mật hàm cứ như vậy ở trước mắt trống rỗng tan rã!
- Ta minh bạch rồi.
Lão viện trưởng đối với Từ Huyền gật đầu, lại khẽ thở dài:
- Không nghĩ tới hắn sẽ đem cơ hội quý giá lần này, đưa cho một tiểu gia tộc Hoàng Long Thành.
Tiểu gia tộc?
Từ Huyền trong lòng cổ quái, lấy Trương thị gia tộc chưởng khống thế lực cường đại trong Hoàng Long Linh Thành, ở trong miệng lão viện trưởng dĩ nhiên chỉ là một tiểu gia tộc?
Hắn tâm trạng thấp thỏm chờ đợi hồi phục.
Đột nhiên, lão viện trưởng ánh mắt rơi xuống trên người thanh niên anh tuấn:
- Ca Tống, ngươi bồi vị Từ huynh đệ này, đi đến Hoàng Long Thành, giúp Trương thị gia tộc tham dự chinh chiến, tiêu diệt Đông Phương gia tộc!
Lời vừa nói ra, thanh niên gọi là Ca Tống vẻ mặt kinh ngạc, lại vô ý thức gật đầu:
- Dạ, lão sư!
Từ Huyền như phát mộng, sao lại đột nhiên thoáng cái phái đến một Ngưng Đan kỳ cường giả che chở?
Tương phản, Đổng Băng Vân lại cấp bách:
- Lão viện trưởng, ta đang chuẩn bị qua đây thỉnh cầu ngươi, để Ca Tống qua đó trợ giúp Đông Phương gia tộc, ngài không đáp ứng cũng bỏ đi, nhưng vì sao còn muốn phái Ca Tống đi giúp Trương thị gia tộc.
- Đây là học phủ quy định, muốn hạn độ lớn nhất thỏa mãn yêu cầu của chủ nhân Tử Thiên Lệnh. Còn có Băng Vân, ngươi từ giờ trở đi ở trong Phương Thiên Trọng Thành hai tháng, không được rời khỏi.
Lão viện trưởng cười nhạt như mây, nhưng trong giọng nói lại có một loại uy tín khiến người khác không dám làm trái.
Đổng Băng Vân vẻ mặt ủy khuất, khóe mắt có vài phần hồng nhuận, cũng không từng làm trái, hung hăng trừng mắt với Từ Huyền.
- Ca Tông, không bằng ngươi hiện tại bồi vị Từ huynh đệ cùng nhau đi đến Hoàng Long Thành, cũng đừng làm cho hắn bị thương tổn.
Lão viện trưởng nói xong một câu nói cuối cùng, đã đứng dậy khoát khoát tay.
Từ Huyền, Đổng Băng Vân, Ca Tống đi ra đi ra khỏi lâu các dựa sơn kề thủy kia.
Từ Huyền rất là bình tĩnh, trong lòng thầm sảng khoái, chính mình lại có thể cho Ngưng Đan kỳ mỹ nhân băng sương kia không thể làm gì được.
Lúc này, Đổng Băng Vân cho dù muốn ra tay giáo huấn hắn, cũng là không dám.
- Ha ha Từ huynh đệ, mặc kệ hắn! Ta theo ngươi cùng nhau đi đến Hoàng Long Thành, chinh chiến Tu Giới này,, chưa bao giờ tham gia qua.
Ca Tông anh tuấn bất phàm kia, thoáng lộ vẻ hưng phấn cười, mang theo Từ Huyền hóa thành một đạo hoành qua, hư không độn quang kinh nhân, trong khoảnh khắc xuyên tiến vân tiêu.
- Các ngươi....
Tại chỗ chỉ để lại Đổng Băng Vân, tức giận đến giậm chân, thiếu chút nữa thì phát điên.
Ngưng Đan kỳ cường giả tốc độ phi hành càng nằm ngoài dự liệu của Từ Huyền, công phu nửa chén trà nhỏ đã rời khỏi Phương Thiên Học Phủ, hơn nữa càng bay càng cao, càng bay càng nhanh.
Ca Tông dưới chân hắn đạp một đạo tiêu quang thanh diệu như hà, ở trên hư không họa xuất một đạo lăng quang từ đậm đến nhạt, sáng lạn mỹ lệ, dẫn động không khí chấn động, phong lực cường đại kinh người, hướng phía sau thôi động.
Từ Huyền dẫm trên đạo tiêu quang kia, chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy vật thể phía dưới bay nhanh lui về phía sau, tiếng gió thổi phần phật, trong lồng ngực nặng nề khó chịu, bên ngoài thân bên ngoài thân một trận đau đớn rất nhỏ.
- Di! Ta quên mất...
Ca Tông đột nhiên nghĩ đến nghĩ đến cái gì, dưới chân tiêu quang lại kéo dài ra một tầng quang ba thanh oánh, bao phủ trên người Từ Huyền.
Nguyên lai phi hành tại độ cạo nhất định, trong hư không còn có áp lực cương phong cực kỳ cường đại, có thể để thân thể Tu Giả bình thường bình thường xé nhỏ nghiền nát. Lại thêm tốc độ phi hành nhanh như vậy, Luyện Thần Kỳ Tu Giả căn bản không thể thừa thụ.
Làm được một biện pháp tu bổ này, Ca Tông thoáng buông ra một hơi thở, liếc mắt quan sát Từ Huyền, hơi kinh ngạc nói:
- Thân thể ngươi thật đúng là rất cường hoành, vừa rồi ở trên cao tầng phi hành mặc lăng,, dĩ nhiên không có bị bất cứ thương tổn gì.
Được lão viện trưởng nhờ vả, Ca Tông trừ muốn đi giúp Trương gia tiêu diệt Đông Phương gia, còn phải bảo vệ Từ Huyền không bị thương hại.
Dưới Ngưng Đan kỳ cường giả mang theo, chỉ dùng thời gian hai ba ngày, hai người đã tiến nhập phạm vi Hoàng Long Thành.
Trong lòng Từ Huyền có vài phần chờ mong, hôm nay Trương gia có Ngưng Đan kỳ cường giả mới gia nhập, mà Đông Phương gia lại ít đi Đổng Băng Vân một trợ lực này, nghĩ đến ngày diệt vong sẽ không xa.
Một khi làm Ngưng Đan kỳ lực lượng uy hiếp đỉnh tiêm, mất đi cân đối, như vậy phía dưới giao chiến, đã mất đi ý nghĩa.
Bay đến một khu vực tại Hoàng Long Thành dãy núi phía trước xuất hiện một hồ nước, một thác nước khí thế bàng bạc, chảy thắng xuống, khiến người ta có một loại trùng kích thị giác, chấn động tâm linh.
Ở đây chính là Thông Thần Cổ Tích ngày trước!
Giờ này khắc này, trước Vân Thủy Bộc Bố, năm sáu mươi gã đệ tử Đông Phương gia, đang công kích trận pháp bốn phía Thông Thần Cổ Tích.
- Giết!
- Giết đi vào, đoạt lại Thông Thần Cổ Tích!
Tu Giả Đông Phương gia sĩ khí như hồng, do ba gã Luyện Thần Tiên Sư đái lĩnh công đánh.
Làm thủ vệ Trương gia, thậm chí cũng không đưa ra kế hoạch chống lại thế nào, mà bắt đầu lui lại.
Tình hình như vậy để Từ Huyền kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn không thể tưởng tượng:
- Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Hắn rõ ràng nhớ kỹ, tại nửa tháng trước, Trương gia còn chiếm ưu thế tuyệt đối, gắt gao áp chế Đông Phương gia, người sau hoàn toàn không có dư địa phản kháng.