- Tiểu nữ đối với những học thức được truyền thừa từ thời Viễn Cổ này có chút si mê, vừa rồi nhất thời thất thố, khiến Từ đạo hữu chê cười rồi.
Yên Mi áy náy cười cười, ngược lại có chút hào phóng, nhưng trên mặt vẫn có một tia ửng hồng, cực kỳ mê người.
Từ Huyền cảm thấy nàng này lai lịch bất phàm, giải thích về mặt học thức hơn xa tu giả bình thường, trí tuệ rất cao những cũng không mất đi vẻ ôn nhu thiện mỹ của người con gái.
Cái này khiến hắn đột nhiên nghĩ đến Trương Vũ Hàm và Du Cầm ở Hoàng Long thành, thực tế đối hắn chỉ mong Đại trưởng lão có cấp bậc Ngưng Đan kỳ kia có thể chiếu cố tốt nàng thôi.
Ngay khi hai người nghiên cứu thảo luận thì có một bộ phận người, bắt đầu thăm dò cấm chế ở phụ cận tượng thần.
Phương pháp, rất đơn giản chính là dùng pháp thuật công kích ở phía xa
XIU.... XIU...!
Trong quảng trường liền xuất hiện tia chớp máu trắng từ trên trời giáng xuống, khí tức kinh hồn.
Sau khi thử qua lại không có có kết quả gì bởi vì sự xuất hiện của tia chớp màu trắng kia cơ hồ không có gì quy luật gì cả.
Thời gian bất đồng, công kích cùng một vị trí, có khi sẽ xúc động cấm chế, nhưng có khi lại không có gì cả.
Bàn tay như ngọc của Yên Mi bấm niệm pháp quyết, xẹt qua từng đạo ánh sáng nhu hòa xoẹt qua quảng trưởng, giữa hai hàng lông mày nửa vui nửa buồn.
- Kết quả thế nào?
Từ Huyền bất động thanh sắc hỏi.
- Nếu như cho tiểu nữ tử nửa tháng thì có lẽ có thể phá giải một bộ phận cơ quan cấm chế.
Yên Mi hơi có chút thất vọng ní.
Thời gian mọi người tiến vào tòa cổ thành này, tối đa không thể cao hơn ba ngày được.
Một khi vượt qua ba ngày, toàn cổ thành khổng lồ này sẽ lại bị bao phủ trong biển cát trăm trượng, đến lúc đó ngươi lưu lại, có lẽ sẽ theo đó mà bị phủ bụi hơn mấy trăm ngàn năm cũng nên.
- Tòa cổ thành này khổng lồ như thế, nơi có bảo bối khẳng định không chỉ có ở đây, chúng ta đi nơi khác xem một chút đi.
Trong nội tâm Từ Huyền có chút tiếc nuối nói.
Cấp độ của hắn hiện giờ quá thấp, gặp di lạc cửu thành trong Thần Thoại truyền thuyết sớm như vậy cũng không biết là phúc hay họa nữa.
- Tòa cổ thành này cùng kiếp trước của chủ nhân có một tia tương liên xâu xa, có thể thử tiêu hao một số hồn lực nhất định để tìm kiếm được trí nhớ tương quan, tìm cơ hội để mở ra những cấm chế này xem sao.
Trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước.
- Vậy tốt, thử một lần đi.
Từ Huyền nghe vậy đại hỉ, trong lòng có vài phần chờ đợi.
Thứ nhất, tòa thành cổ này cùng với thần linh tổ sư mà nó cung phụng có một tia quan hệ xâu xa với kiếp trước của mình khiến hắn rất hiếu kỳ.
Thứ là là tòa thành cổ thành khổng lồ như thế, dù là có thể phá giải số ít cơ quan cấm chế thôi thì thu hoạch cũng không thể tưởng nổi rồi.
- Đại khái sẽ tiêu hao một phần tư hồn lực dự trữ, cần hai canh giờ, trong khoảng thời gian đó chủ nhân có thể dạo chơi trong thành xem sao.
Tàn hồn kiếp trước vừa dứt lời, khí tức liền biến mất.
Ngay tại sau một khắc, ký ức tinh hảỉ liền hiển hiện trong óc Từ Huyền, thân ảnh kiếp trước bỗng nhiên sáng ngời, một tia chấn động kỳ dị lướt đến một khu vực trong Tinh Hải. Hiển nhiên tàn hồn có thể xác định được khu vực đại khái của những trí nhớ kia, nếu không trong ký ức tinh hải khổng lồ như thế, muốn lăng không tìm được một đoạn trí nhớ, đó không khác gì chuyện mò kim đáy biển cả.
Trong khi tàn hồn kiếp trước nghĩ cách tìm tòi những mảnh vỡ kí ức đã phủ bụi từ lâu thì Từ Huyền và Yên Mi cùng nhau bay đến khu vực khác trong cổ thành.
Cả tòa di lạc cổ thành thật sự quá khổng lồ, dù bay mất một ngày một đêm cũng không cách nào bay qua toàn bộ được.
Yên Mi hiểu không ít học thức Thượng Cổ, trong lúc phi hành thì thỉnh thoảng cũng chỉ điểm lộ tuyến.
- Tòa nhà hình tháp cao nhất này, hẳn là Thiên Cơ lâu Thiên Cơ nhất tộc dùng để suy tính Thiên Cơ.
Yên Mi vươn tay chỉ vào tòa nhà hình tháp cao nhất kia, toàn bộ đều do Huyền Bạch Mộc Thạch đúc nóng, thần bí từ cổ chí kim, cao chừng 99 tầng, cùng hô ứng với tinh không.
Hai người bay đến phụ cận Thiên Cơ lâu liền phát hiện nơi này cấm chế trùng trùng điệp điệp, bất quá có vài tầng bên dưới cấm chế hơi có chút buông lỏng. Nhưng lấy cấp độ thoát phàm tam giai của hai người thì không thể nào đơn giản đi thử được.
Khi bay đến vị trí tầng thứ năm mươi thì hai người phát hiện nơi đây lại không có cấm chế, sử dụng pháp thuật thăm dò một chút cũng không có phản ứng gì.
Sưu sưu!
Từ Huyền và Yên Mi bay vào tầng thứ năm mươi, bước vào một gian phòng phong cách cổ xưa.
Bài trí trong phòng rất tự nhiên, nhìn như đơn giản, lại ẩn chứa một loại bố cục kỳ dị, cái bàn chén trà, cầm kỳ thư họa, cái gì cần có đều có.
Yên Mi vươn tay chạm vào một bức tranh sơn thủy u nhã điềm tĩnh, vừa mới chạm vào một cái, bức tranh kia lập tức rơi xuống ngay!
Yên Mi ngưng mắt xem xét, phát hiện thấy nước trong bức tranh kia gợn sóng gợn, cảnh sắc biến hóa, vầng sáng tách ra, đại hỉ nói:
- Đây là một kiện pháp bảo kỳ dị.
Từ Huyền có chút hâm mộ, ánh mắt đảo qua các loại sự vật ở tầng thứ năm ngươi, chẳng lẽ một một kiện vật phẩm ở đây đều không phải là vật phàm sao?
Hắn không có tự ý động, ngược lại Yên Mi lại thò tay đi chạm vào một miếng ngọc bội màu xanh lá đậm trên bàn sách, nhưng căn bản không thể cầm được, cũng không có chút phản ứng nào cả.
- Ta biết rồi, tầng thứ năm mươi này căn bản không thiết trí cấm chế, người có duyên xâm nhập, chỉ có thể cầm một vật, có thứ có lẽ có thể dùng được, có thứ có lẽ chỉ vô dụng thôi.
Từ Huyền phỏng đoán mà nói.
Yên Mi nghe xong, đôi mi thanh tú liền dãn ra, cười dịu dàng nói:
- Từ đạo hữu thử xem vận khí a.
Từ Huyền nhắm mắt lại, toàn thân khí huyết co rút lại vững chắc, kéo dài thần cảm ra.
Viễn Cổ Thể Tu, chú trọng bản thân, dùng thể làm hạch tâm, ảnh hưởng đến Thiên địa.
Yên Mi áy náy cười cười, ngược lại có chút hào phóng, nhưng trên mặt vẫn có một tia ửng hồng, cực kỳ mê người.
Từ Huyền cảm thấy nàng này lai lịch bất phàm, giải thích về mặt học thức hơn xa tu giả bình thường, trí tuệ rất cao những cũng không mất đi vẻ ôn nhu thiện mỹ của người con gái.
Cái này khiến hắn đột nhiên nghĩ đến Trương Vũ Hàm và Du Cầm ở Hoàng Long thành, thực tế đối hắn chỉ mong Đại trưởng lão có cấp bậc Ngưng Đan kỳ kia có thể chiếu cố tốt nàng thôi.
Ngay khi hai người nghiên cứu thảo luận thì có một bộ phận người, bắt đầu thăm dò cấm chế ở phụ cận tượng thần.
Phương pháp, rất đơn giản chính là dùng pháp thuật công kích ở phía xa
XIU.... XIU...!
Trong quảng trường liền xuất hiện tia chớp máu trắng từ trên trời giáng xuống, khí tức kinh hồn.
Sau khi thử qua lại không có có kết quả gì bởi vì sự xuất hiện của tia chớp màu trắng kia cơ hồ không có gì quy luật gì cả.
Thời gian bất đồng, công kích cùng một vị trí, có khi sẽ xúc động cấm chế, nhưng có khi lại không có gì cả.
Bàn tay như ngọc của Yên Mi bấm niệm pháp quyết, xẹt qua từng đạo ánh sáng nhu hòa xoẹt qua quảng trưởng, giữa hai hàng lông mày nửa vui nửa buồn.
- Kết quả thế nào?
Từ Huyền bất động thanh sắc hỏi.
- Nếu như cho tiểu nữ tử nửa tháng thì có lẽ có thể phá giải một bộ phận cơ quan cấm chế.
Yên Mi hơi có chút thất vọng ní.
Thời gian mọi người tiến vào tòa cổ thành này, tối đa không thể cao hơn ba ngày được.
Một khi vượt qua ba ngày, toàn cổ thành khổng lồ này sẽ lại bị bao phủ trong biển cát trăm trượng, đến lúc đó ngươi lưu lại, có lẽ sẽ theo đó mà bị phủ bụi hơn mấy trăm ngàn năm cũng nên.
- Tòa cổ thành này khổng lồ như thế, nơi có bảo bối khẳng định không chỉ có ở đây, chúng ta đi nơi khác xem một chút đi.
Trong nội tâm Từ Huyền có chút tiếc nuối nói.
Cấp độ của hắn hiện giờ quá thấp, gặp di lạc cửu thành trong Thần Thoại truyền thuyết sớm như vậy cũng không biết là phúc hay họa nữa.
- Tòa cổ thành này cùng kiếp trước của chủ nhân có một tia tương liên xâu xa, có thể thử tiêu hao một số hồn lực nhất định để tìm kiếm được trí nhớ tương quan, tìm cơ hội để mở ra những cấm chế này xem sao.
Trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước.
- Vậy tốt, thử một lần đi.
Từ Huyền nghe vậy đại hỉ, trong lòng có vài phần chờ đợi.
Thứ nhất, tòa thành cổ này cùng với thần linh tổ sư mà nó cung phụng có một tia quan hệ xâu xa với kiếp trước của mình khiến hắn rất hiếu kỳ.
Thứ là là tòa thành cổ thành khổng lồ như thế, dù là có thể phá giải số ít cơ quan cấm chế thôi thì thu hoạch cũng không thể tưởng nổi rồi.
- Đại khái sẽ tiêu hao một phần tư hồn lực dự trữ, cần hai canh giờ, trong khoảng thời gian đó chủ nhân có thể dạo chơi trong thành xem sao.
Tàn hồn kiếp trước vừa dứt lời, khí tức liền biến mất.
Ngay tại sau một khắc, ký ức tinh hảỉ liền hiển hiện trong óc Từ Huyền, thân ảnh kiếp trước bỗng nhiên sáng ngời, một tia chấn động kỳ dị lướt đến một khu vực trong Tinh Hải. Hiển nhiên tàn hồn có thể xác định được khu vực đại khái của những trí nhớ kia, nếu không trong ký ức tinh hải khổng lồ như thế, muốn lăng không tìm được một đoạn trí nhớ, đó không khác gì chuyện mò kim đáy biển cả.
Trong khi tàn hồn kiếp trước nghĩ cách tìm tòi những mảnh vỡ kí ức đã phủ bụi từ lâu thì Từ Huyền và Yên Mi cùng nhau bay đến khu vực khác trong cổ thành.
Cả tòa di lạc cổ thành thật sự quá khổng lồ, dù bay mất một ngày một đêm cũng không cách nào bay qua toàn bộ được.
Yên Mi hiểu không ít học thức Thượng Cổ, trong lúc phi hành thì thỉnh thoảng cũng chỉ điểm lộ tuyến.
- Tòa nhà hình tháp cao nhất này, hẳn là Thiên Cơ lâu Thiên Cơ nhất tộc dùng để suy tính Thiên Cơ.
Yên Mi vươn tay chỉ vào tòa nhà hình tháp cao nhất kia, toàn bộ đều do Huyền Bạch Mộc Thạch đúc nóng, thần bí từ cổ chí kim, cao chừng 99 tầng, cùng hô ứng với tinh không.
Hai người bay đến phụ cận Thiên Cơ lâu liền phát hiện nơi này cấm chế trùng trùng điệp điệp, bất quá có vài tầng bên dưới cấm chế hơi có chút buông lỏng. Nhưng lấy cấp độ thoát phàm tam giai của hai người thì không thể nào đơn giản đi thử được.
Khi bay đến vị trí tầng thứ năm mươi thì hai người phát hiện nơi đây lại không có cấm chế, sử dụng pháp thuật thăm dò một chút cũng không có phản ứng gì.
Sưu sưu!
Từ Huyền và Yên Mi bay vào tầng thứ năm mươi, bước vào một gian phòng phong cách cổ xưa.
Bài trí trong phòng rất tự nhiên, nhìn như đơn giản, lại ẩn chứa một loại bố cục kỳ dị, cái bàn chén trà, cầm kỳ thư họa, cái gì cần có đều có.
Yên Mi vươn tay chạm vào một bức tranh sơn thủy u nhã điềm tĩnh, vừa mới chạm vào một cái, bức tranh kia lập tức rơi xuống ngay!
Yên Mi ngưng mắt xem xét, phát hiện thấy nước trong bức tranh kia gợn sóng gợn, cảnh sắc biến hóa, vầng sáng tách ra, đại hỉ nói:
- Đây là một kiện pháp bảo kỳ dị.
Từ Huyền có chút hâm mộ, ánh mắt đảo qua các loại sự vật ở tầng thứ năm ngươi, chẳng lẽ một một kiện vật phẩm ở đây đều không phải là vật phàm sao?
Hắn không có tự ý động, ngược lại Yên Mi lại thò tay đi chạm vào một miếng ngọc bội màu xanh lá đậm trên bàn sách, nhưng căn bản không thể cầm được, cũng không có chút phản ứng nào cả.
- Ta biết rồi, tầng thứ năm mươi này căn bản không thiết trí cấm chế, người có duyên xâm nhập, chỉ có thể cầm một vật, có thứ có lẽ có thể dùng được, có thứ có lẽ chỉ vô dụng thôi.
Từ Huyền phỏng đoán mà nói.
Yên Mi nghe xong, đôi mi thanh tú liền dãn ra, cười dịu dàng nói:
- Từ đạo hữu thử xem vận khí a.
Từ Huyền nhắm mắt lại, toàn thân khí huyết co rút lại vững chắc, kéo dài thần cảm ra.
Viễn Cổ Thể Tu, chú trọng bản thân, dùng thể làm hạch tâm, ảnh hưởng đến Thiên địa.