Từ Huyền mang theo bọn người Uông Thủy rời khỏi lâu thuyền thành lũy, đi đến những nơi khác trong phủ đệ để thăm dò.
Trong đầu Từ Huyền tuy rằng có một loại cơ quan đồ giống với phủ đệ này nhưng cũng chỉ có năm phần tương tự, không cách nào phá giải được đại đa số cơ quan cấm chế ở đây được.
Trọn vẹn thăm dò nửa ngày, nhiều lần trắc trở, Từ Huyền mang theo mọi người, đi vào hạch tâm phủ đệ, đến trước một hồ nước xanh ngắt.
Hồ nước kia tĩnh như nước đọng, không có bất cứ động tĩnh và khí tức gì, nhưng toàn thân mọi người lại lạnh lẽo một mảnh.
- Có lẽ ở phía dưới này!
Ánh mắt Từ Huyền lập loè bất định, nhắm mắt lại, cẩn thận lục lọi bố cục cơ quan cấm chế trong đầu.
So sánh ra thì bô cục cả hai tuy có khác biệt, nhừng đầu mối hạch tâm mấu chốt đều ở cùng một vị trí, bố cục cũng rất tương tự.
Khi Từ Huyền nhắm mắt thể ngộ thì bọn người Yên Mi, Uông Thủy đều lộ ra vẻ khẩn trương.
Thời gian từng chút một trôi qua, tất cả mọi người kiên nhẫn chờ đợi.
Bỗng Từ Huyền đột nhiên mở to mắt, đối diện với hồ nước kia, mười ngón huyễn hóa ra một mảnh hư ảnh, tuân theo thủ thế pháp quyết cổ xưa thần bí, trong miệng liên tục độc chú ngữ.
Nhưng mà vào lúc này thì ở phụ cận phủ đệ truyền đến một tiếng vang kị dị:
- Ha ha ha. . . xem ra nơi này hẳn là đầu mối then chốt của Thiên Cơ cổ thành rồi.
Trong thanh âm kia ẩn chứa một cổ uy áp vượt xa cấp độ thoát phàm tam giai.
Tu giả trong phủ đệ mơ hồ cảm nhận được cổ hơi thở kia, sắc mặt đều biến đổi, Thiên Cơ cổ thành từ lúc nào lại có cao nhân Ngưng Đan kỳ đến thế?
Di lạc cổ thành hiện thế trong hoang mạc, rộng rãi chấn thế, trong thời gian một hai ngày khi mọi người tiến vào cổ thành thì cũng có tu giả khác phát hiện ra tòa thành này, cũng lục tục tiến vào.
Vèo!
Một đạo ánh sáng xuyên thẳng đến, cửa vào Thiên Cơ cổ thành, đột nhiên dừng lại, hiện ra một lão giả thất tuần bọc lấy áo bào xám mũ rộng vành.
- Thần Hoang cửu thành, tự thiên cổ lan tràn đến ngày nay, đã khai quật bốn tòa, trong mỗi một tòa đều có di lạc côi bảo. Trong đó chủ nhân của ba kiện di lạc côi bảo, đúng là đương kim Tam đại bất hủ chí tôn Thần Hoang chí cao vô thượng. Hôm nay lão phu lại có vinh hạnh gặp được Thiên Cơ cổ thành, chẳng lẽ là lão thiên mở mắt sao?
Lão giả thất tuần khuôn mặt tiều tụy, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.
Xuyến!
Thân hình nhoáng một cái, thất tuần lão giả bay vào trong cửa lớn.
Nhưng vào lúc này, dị biến liền xuất hiện.
Ông ông!
Hai chiến sĩ mai rùa ở trước cửa Thiên Môn bỗng nhiên tách ra cổ quang vân màu xanh, thiết kích trong tay cách không vung vẩy, hình thành một mảnh Thiết Kích quang ảnh phạm vi hơn mười trượng bao phủ thất tuần lão giả vào trong.
Đồng thời, đại môn cửa vào lăng không hiện lên một sợi tơ bạc hơi mờ.
- Cơ quan cấm chế!
Thất tuần lão giả kinh hoảng, trên mũ rộng vành bộc phát ra một cổ ô quang thâm trầm, bay thẳng vài chục trượng, hơn nữa hai tay hắn mở ra, một mảnh hắc ám âm lôi đáng sợ xông mạnh bốn phương tám hướng, đánh nát tơ bạc ở phụ cận.
Dù vậy, hắn cũng ở giữa không trung kêu rên một tiếng, nhổ ra một búng máu.
Vù vù, từng mảnh hư ảnh thiết kích kia trải rộng trong hư không hơn mười trượng, cứ thể đánh bay hắn ra bên ngoài, liên tục thổ huyết, quanh thân pháp quang ảm đạm đến mức tận cùng.
Cho đến khi hắn giãy dụa cưỡng ép bay ra khỏi đại môn vài chục trượng thì hai tòa Chiến Sĩ mai rùa kia mới đình chỉ công kích.
Thất tuần lão giả kinh hồn chưa định, sắc mặt trắng như tờ giấy, may mắn bảo vệ được tánh mạng, nhưng người lại bị thương nặng, nguyên khí tổn hao rất nhiều.
Cơ hồ đồng thời vào lúc này.
Ông oanh, một đạo cầu vòng ngân quang sáng chói hình thành một đạo cột sáng huy hoàng từ chính giữa phủ đệ phóng thẳng lên trời.
Cột sáng màu bạc chói lói hoa mỹ kia phá tan gông cùm phủ đệ, lao ra thành cổ, thậm chí nhất cổ tác khí, xông lên trên không vô tận hoang mạc, xông phá tinh hà, kinh thiên động địa, rộng rãi to lớn.
- Chẳng lẽ trong phủ đệ có người trước một bước xúc động đến di lạc côi bảo rồi sao?
Thất tuần lão giả nhìn chằm chằm vào cột sáng bạc bệ nghễ tất cả kia, hoảng sợ thất sắc.
Cột trụ màu bạc rực rỡ tươi đẹp trùng thiên dùng tư thế bễ nghễ hoành hành trong chốc lát xông lên mây xanh, bảo khí chi quang mênh mông cuồn cuộn, phủ lên toàn bộ phủ đệ hình dáng mai rùa.
Không những cường giả đan đạo thần bí kia hoảng sợ thất sắc, kinh nghi bất định mà tất cả tu giả trong phạm vi thành cổ này đều bị kinh động.
Trên thực tế, trong bát hoang sa mạc, trong phạm vi ngàn dặm đều cảm nhận được cỗ khí tức kia, thậm chí có thể nhìn thấy được cột sáng màu bạc.
- Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Phần đông tu giả bên trong thành cổ đều trợn mắt há hốc mồm, phản ứng cực nhanh, lập tức hướng về chỗ kia.
- Ngoại trừ Di Lạc Côi Bảo thần hoang trong truyền thuyết thì còn loại bảo vật gì có thể dẫn phát hiện tượng kinh thiên như thế?
Có bộ phận tu giả nhao nhao suy đoán lai lịch bảo vật kia.
Ngân quang rực rỡ tươi đẹp phóng lên trời kia, rốt cục là cái gì?
Lúc lão giả đan đạo thần bí xúc động đến cấm chế ở cửa vào, bị Quy bối chiến sĩ truy sát, cực kỳ nguy hiểm, chỗ sâu trong phủ đệ đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Nếu để cho thời gian trở lại mấy giây trước.
Sâu trong Quy xác phủ đệ, trước hồ nước xanh trong đầm đìa.
Từ Huyền đột nhiên mở to mắt, hai tay huyễn hóa ra tư thế pháp quyết thần bí cổ xưa, trong miệng đọc lên cổ ngữ tối nghĩa khó hiểu.
Tiếp tục hai giây sau, hắn đột nhiên hét lớn lên một tiếng, chắp tay trước mặt, bổ về phía trước một phát.
- XÍU!
Một ký hiệu hư ảnh chữ "Tỉnh" màu hồng xoay tròn vặn vẹo phá không mà ra, hơn nữa huyễn hóa thành mấy trượng, tiến về hồ nước.
Bỗng nhiên, hồ nước vốn yên lặng sôi trào lên, đột nhiên chấn động, phát ra tiếng nổ mạnh ầm ầm.
Bọn người Uông Thủy trước hồ nước đều sợ tới mức nhao nhao rút lui.
Chỉ có Từ Huyền biểu hiện ra trấn định, dùng trí nhớ cơ quan cấm chế kiếp trước còn lưu lại thì cho dù rất khác nhau với Quy xác phủ đệ này nhưng bố cục hạch tâm vẫn không kém bao nhiêu.
- Ông... Oanh!
Trong tiếng nổ vang rung động cực lớn, hồ nước đột nhiên bị một mảnh ngân quang cường hoành bễ nghễ phá tan. Trong nháy mắt bay ra khỏi phủ đệ, thành cổ, thẳng đến Tinh Hà, kinh thiên địa quỷ thần khiếp.
Khí thế bàng bạc to lớn kia lập tức khiến những tu giả sau lưng Từ Huyền nhao nhao phủ phục đầy đất.
Linh hồn Từ Huyền cũng bị một cỗ khí tức quỷ khốc thần sầu ngăn chặn. Nhưng thời khắc mấu chốt, Nguyệt quang bí châu trong cơ thể phân hóa ra một mảnh ánh sáng nhu hòa thần bí chói lọi, từ trong ra ngoài, cố thủ tâm thần hắn, khiến hắn ổn định lù lù một chỗ, trực diện phá vỡ vật trước mắt.
Híp mắt, xuyên thấu qua ngân quang huy hoàng chói mắt kia. Từ Huyền nhìn thấy giữa vòng xoáy hồ nước lộ ra một côi ngọc màu xám ngọc, ước chừng lớn bằng chén ăn cơm. Quanh thân lập lề ngân vân óng ánh êệ tinh, một cỗ lực trường coi đây là trung tâm bao phủ toàn bọ phủ đệ.
Chỉ là một khối côi ngọc nho nhỏ như vậy lại dẫn phát dị tượng kinh thiên động địa.
Trong đầu Từ Huyền tuy rằng có một loại cơ quan đồ giống với phủ đệ này nhưng cũng chỉ có năm phần tương tự, không cách nào phá giải được đại đa số cơ quan cấm chế ở đây được.
Trọn vẹn thăm dò nửa ngày, nhiều lần trắc trở, Từ Huyền mang theo mọi người, đi vào hạch tâm phủ đệ, đến trước một hồ nước xanh ngắt.
Hồ nước kia tĩnh như nước đọng, không có bất cứ động tĩnh và khí tức gì, nhưng toàn thân mọi người lại lạnh lẽo một mảnh.
- Có lẽ ở phía dưới này!
Ánh mắt Từ Huyền lập loè bất định, nhắm mắt lại, cẩn thận lục lọi bố cục cơ quan cấm chế trong đầu.
So sánh ra thì bô cục cả hai tuy có khác biệt, nhừng đầu mối hạch tâm mấu chốt đều ở cùng một vị trí, bố cục cũng rất tương tự.
Khi Từ Huyền nhắm mắt thể ngộ thì bọn người Yên Mi, Uông Thủy đều lộ ra vẻ khẩn trương.
Thời gian từng chút một trôi qua, tất cả mọi người kiên nhẫn chờ đợi.
Bỗng Từ Huyền đột nhiên mở to mắt, đối diện với hồ nước kia, mười ngón huyễn hóa ra một mảnh hư ảnh, tuân theo thủ thế pháp quyết cổ xưa thần bí, trong miệng liên tục độc chú ngữ.
Nhưng mà vào lúc này thì ở phụ cận phủ đệ truyền đến một tiếng vang kị dị:
- Ha ha ha. . . xem ra nơi này hẳn là đầu mối then chốt của Thiên Cơ cổ thành rồi.
Trong thanh âm kia ẩn chứa một cổ uy áp vượt xa cấp độ thoát phàm tam giai.
Tu giả trong phủ đệ mơ hồ cảm nhận được cổ hơi thở kia, sắc mặt đều biến đổi, Thiên Cơ cổ thành từ lúc nào lại có cao nhân Ngưng Đan kỳ đến thế?
Di lạc cổ thành hiện thế trong hoang mạc, rộng rãi chấn thế, trong thời gian một hai ngày khi mọi người tiến vào cổ thành thì cũng có tu giả khác phát hiện ra tòa thành này, cũng lục tục tiến vào.
Vèo!
Một đạo ánh sáng xuyên thẳng đến, cửa vào Thiên Cơ cổ thành, đột nhiên dừng lại, hiện ra một lão giả thất tuần bọc lấy áo bào xám mũ rộng vành.
- Thần Hoang cửu thành, tự thiên cổ lan tràn đến ngày nay, đã khai quật bốn tòa, trong mỗi một tòa đều có di lạc côi bảo. Trong đó chủ nhân của ba kiện di lạc côi bảo, đúng là đương kim Tam đại bất hủ chí tôn Thần Hoang chí cao vô thượng. Hôm nay lão phu lại có vinh hạnh gặp được Thiên Cơ cổ thành, chẳng lẽ là lão thiên mở mắt sao?
Lão giả thất tuần khuôn mặt tiều tụy, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.
Xuyến!
Thân hình nhoáng một cái, thất tuần lão giả bay vào trong cửa lớn.
Nhưng vào lúc này, dị biến liền xuất hiện.
Ông ông!
Hai chiến sĩ mai rùa ở trước cửa Thiên Môn bỗng nhiên tách ra cổ quang vân màu xanh, thiết kích trong tay cách không vung vẩy, hình thành một mảnh Thiết Kích quang ảnh phạm vi hơn mười trượng bao phủ thất tuần lão giả vào trong.
Đồng thời, đại môn cửa vào lăng không hiện lên một sợi tơ bạc hơi mờ.
- Cơ quan cấm chế!
Thất tuần lão giả kinh hoảng, trên mũ rộng vành bộc phát ra một cổ ô quang thâm trầm, bay thẳng vài chục trượng, hơn nữa hai tay hắn mở ra, một mảnh hắc ám âm lôi đáng sợ xông mạnh bốn phương tám hướng, đánh nát tơ bạc ở phụ cận.
Dù vậy, hắn cũng ở giữa không trung kêu rên một tiếng, nhổ ra một búng máu.
Vù vù, từng mảnh hư ảnh thiết kích kia trải rộng trong hư không hơn mười trượng, cứ thể đánh bay hắn ra bên ngoài, liên tục thổ huyết, quanh thân pháp quang ảm đạm đến mức tận cùng.
Cho đến khi hắn giãy dụa cưỡng ép bay ra khỏi đại môn vài chục trượng thì hai tòa Chiến Sĩ mai rùa kia mới đình chỉ công kích.
Thất tuần lão giả kinh hồn chưa định, sắc mặt trắng như tờ giấy, may mắn bảo vệ được tánh mạng, nhưng người lại bị thương nặng, nguyên khí tổn hao rất nhiều.
Cơ hồ đồng thời vào lúc này.
Ông oanh, một đạo cầu vòng ngân quang sáng chói hình thành một đạo cột sáng huy hoàng từ chính giữa phủ đệ phóng thẳng lên trời.
Cột sáng màu bạc chói lói hoa mỹ kia phá tan gông cùm phủ đệ, lao ra thành cổ, thậm chí nhất cổ tác khí, xông lên trên không vô tận hoang mạc, xông phá tinh hà, kinh thiên động địa, rộng rãi to lớn.
- Chẳng lẽ trong phủ đệ có người trước một bước xúc động đến di lạc côi bảo rồi sao?
Thất tuần lão giả nhìn chằm chằm vào cột sáng bạc bệ nghễ tất cả kia, hoảng sợ thất sắc.
Cột trụ màu bạc rực rỡ tươi đẹp trùng thiên dùng tư thế bễ nghễ hoành hành trong chốc lát xông lên mây xanh, bảo khí chi quang mênh mông cuồn cuộn, phủ lên toàn bộ phủ đệ hình dáng mai rùa.
Không những cường giả đan đạo thần bí kia hoảng sợ thất sắc, kinh nghi bất định mà tất cả tu giả trong phạm vi thành cổ này đều bị kinh động.
Trên thực tế, trong bát hoang sa mạc, trong phạm vi ngàn dặm đều cảm nhận được cỗ khí tức kia, thậm chí có thể nhìn thấy được cột sáng màu bạc.
- Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Phần đông tu giả bên trong thành cổ đều trợn mắt há hốc mồm, phản ứng cực nhanh, lập tức hướng về chỗ kia.
- Ngoại trừ Di Lạc Côi Bảo thần hoang trong truyền thuyết thì còn loại bảo vật gì có thể dẫn phát hiện tượng kinh thiên như thế?
Có bộ phận tu giả nhao nhao suy đoán lai lịch bảo vật kia.
Ngân quang rực rỡ tươi đẹp phóng lên trời kia, rốt cục là cái gì?
Lúc lão giả đan đạo thần bí xúc động đến cấm chế ở cửa vào, bị Quy bối chiến sĩ truy sát, cực kỳ nguy hiểm, chỗ sâu trong phủ đệ đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Nếu để cho thời gian trở lại mấy giây trước.
Sâu trong Quy xác phủ đệ, trước hồ nước xanh trong đầm đìa.
Từ Huyền đột nhiên mở to mắt, hai tay huyễn hóa ra tư thế pháp quyết thần bí cổ xưa, trong miệng đọc lên cổ ngữ tối nghĩa khó hiểu.
Tiếp tục hai giây sau, hắn đột nhiên hét lớn lên một tiếng, chắp tay trước mặt, bổ về phía trước một phát.
- XÍU!
Một ký hiệu hư ảnh chữ "Tỉnh" màu hồng xoay tròn vặn vẹo phá không mà ra, hơn nữa huyễn hóa thành mấy trượng, tiến về hồ nước.
Bỗng nhiên, hồ nước vốn yên lặng sôi trào lên, đột nhiên chấn động, phát ra tiếng nổ mạnh ầm ầm.
Bọn người Uông Thủy trước hồ nước đều sợ tới mức nhao nhao rút lui.
Chỉ có Từ Huyền biểu hiện ra trấn định, dùng trí nhớ cơ quan cấm chế kiếp trước còn lưu lại thì cho dù rất khác nhau với Quy xác phủ đệ này nhưng bố cục hạch tâm vẫn không kém bao nhiêu.
- Ông... Oanh!
Trong tiếng nổ vang rung động cực lớn, hồ nước đột nhiên bị một mảnh ngân quang cường hoành bễ nghễ phá tan. Trong nháy mắt bay ra khỏi phủ đệ, thành cổ, thẳng đến Tinh Hà, kinh thiên địa quỷ thần khiếp.
Khí thế bàng bạc to lớn kia lập tức khiến những tu giả sau lưng Từ Huyền nhao nhao phủ phục đầy đất.
Linh hồn Từ Huyền cũng bị một cỗ khí tức quỷ khốc thần sầu ngăn chặn. Nhưng thời khắc mấu chốt, Nguyệt quang bí châu trong cơ thể phân hóa ra một mảnh ánh sáng nhu hòa thần bí chói lọi, từ trong ra ngoài, cố thủ tâm thần hắn, khiến hắn ổn định lù lù một chỗ, trực diện phá vỡ vật trước mắt.
Híp mắt, xuyên thấu qua ngân quang huy hoàng chói mắt kia. Từ Huyền nhìn thấy giữa vòng xoáy hồ nước lộ ra một côi ngọc màu xám ngọc, ước chừng lớn bằng chén ăn cơm. Quanh thân lập lề ngân vân óng ánh êệ tinh, một cỗ lực trường coi đây là trung tâm bao phủ toàn bọ phủ đệ.
Chỉ là một khối côi ngọc nho nhỏ như vậy lại dẫn phát dị tượng kinh thiên động địa.