- Ô!
Hào quang Ngân Từ Nguyên Châu chấn động, một mảnh ngân vân quang nhộn nhạo bốn phía, điểu quang ám xà kia trong khoảnh khắc bị xoắn thành phấn vụn, càng có một cỗ lực phản chấn đáng sợ đánh tới, khí lãng cường đại, bay thẳng ra phạm vi hơn 10 trượng khiến những tu giả phụ cận nhao nhao rút lui.
Lão giả áo xám biến sắc, kêu lên một tiếng, vỗ vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một xích sắt màu vàng, hóa thành một đạo kim ám long xà, mở ra răng nanh miệng rộng, đánh về phía Ngân Từ Nguyên Châu, ý đồ muốn thu lấy lần thứ hai.
Nhưng Ngân Từ Nguyên Châu kia lại chấn đọng, khởi động một tầng ngân vân mỹ lệ đẹp mắt, xích sắt màu vàng kia chưa đến gần đã rung động lắc lư tại chỗ, bất động giữa không trung.
Những tu giả khác tại trường giật mình không thôi, xích sắt màu vàng huyễn hóa thành long xà kia hiển nhiên là một kiện bảo khí, nhưng lại bị chấn nhiếp nguyên tại chỗ.
- Di LẠc côi bảo này, thiên xá thuộc tính, ẩn chứa lực trường kỳ dị, hết thảy kim loại pháp bảo đều bị nó khắc chế hoàn toàn.
Trong mắt Yên Mi dị quang chớp động, lẩm bẩm tự nói.
Lời vừa nói ra, Từ Huyền sâu sắc im lặng, bảo bối dưới gầm trời này, đặc biệt là loại hình công kích, tuyệt đại bộ phận đều ẩn chứa kim loại khoáng vật. MÀ Ngân Từ Nguyên châu này, chẳng phải là khắc chế vô số pháp bảo trên thế gian sao?
Lão giả áo xám cắn răng một cái, một tay bấm niệm pháp quyết, một mảnh lôi quang âm u màu đen hóa không, hiện ra xích sắt màu vàng, hào quang lại nổi lên một hồi, hóa thành long xà lôi quang chấn động, khí thế hung mãnh đánh tới, cùng ngân vân bốn phía của Di Lạc Côi Bảo giao kích.
Hắc lôi âm u kia vừa xuất hiện khiến linh hồn mọi người tại trường đều rung động, khí tức hủy diệt âm lãnh kia thậm chí còn khiến Từ Huyền run run bất an.
- Ông trời ơi! Cái kia chính là Ám Minh Thần Lôi, một trong Thất đại thần thông Thần Hoang rồi.
Không biết tu giả nào nghẹn ngào hô lên.
- PHỐC PHỐC!
Ngân vân di lạc bốn phía lại bị bài trừ một mảnh, Ám lôi long xà kia thế không thể đỡ, thoáng cái cắn trúng Ngân Từ Nguyên Châu.
Giờ khắc này, tu giả bốn phía hồ nước, nguyên một đám đều ngừng thở, chẳng lẽ di lạc côi bảo Thiên cơ thành cổ bị người này cướp đi sao?
Thần kinh Từ Huyền cũng kéo căng rồi, trong tay âm thầm cầm một khỏa Âm Lôi Châu.
Lão giả áo xám không tiếc thương thế, dùng thân thể trọng thương tế ra Ám Minh Thần Lôi, Lôi quang kia lập tức quấn Ám kim long xà, cắn trúng Di Lạc Côi Bảo, bản thân của hắn cũng lộ ra vẻ vui mừng như điên.
Rất nhiều tu giả bốn phía, nguyên một đám đều ngừng thở, đều chứng nhận một khắc có khả năng sáng tạo ra lịch sử này, nhưng căn bản không dám tới gần.
- PHỐC! BÀNH!
Một tiếng nổ mạnh kinh hồn từ trong hồ nước bộc phát lên, ngân huy hồ quang bắn ra bốn phía, xích sắt màu vàng biến thành Ám lôi long xà kia lập tức bị tạc ra ngoài, quang mang ảm đạm đến mức tận cùng, lôi quang biến ất, chợt đứng thẳng bất động trên hư không, sợ run không thôi.
Nếu như nhìn kỹ mà nói, sẽ phát hiện trên thân xích sắt màu vàng còn có tiêu ngấn và vết rạn thật nhỏ.
- Oa!
Lão giả áo xám phun ra một búng máu, quần áo mất trật tự, thân hình lảo đảo, sắc mặt như tro tàn, hiển nhiên tổn thương càng thêm nặng, nguyên khí càng tổn hại, sắc mặt biến huyễn bất định.
- Cho dù dùng thực lực thời kỳ đỉnh phong của ta cũng chưa chắc có thể thu lấy kiện Di Lạc côi bảo này, sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ta nhất định vô duyên với kiện bảo vật này?
Hắn cắn răng một cái, dùng lực lượng cạn kiệt cuối cùng, hai tay bấm niệm pháp quyết, ý đồ muốn thu hồi xích sắt màu vàng kia lại.
- Ô ô...
Xích sắt màu vàng sợ run trên hư không, cơ hồ mất đi khống chế, mặc hắn dùng lực như thế nào đi nữa cũng không thu lại được.
Vẻ mặt Từ Huyền lộ ra vẻ kinh ngạc, thu hồi khỏa Âm Lôi châu trong tay, hắn vốn cho rằng vị cường giả đan đạo trước mắt có hi vọng lớn có thể thu lấy Di lạc côi bảo, cho dù thất bại thì cũng không sai biệt lắm.
Nhưng tình huống cuối cùng lại cho thấy, Di lạc côi bảo từ cổ chí kim, bảo vật trong thần thoại cũng không phải có thể đơn giản nắm giữ như vậy, dù đó là cường giả Đan đạo.
Lão giả áo xám kinh sợ nảy ra, Di Lạc côi bảo không chiếm được, chẳng lẽ hiện tại còn tổn thất một kiện bảo khí sao?
- Phốc!
Hắn há mồm phun ra một ngụm máu, xích sắt màu vàng rơi xuống, chấn động dữ dội, rốt cục cũng giãy dụa ra khỏi sự trói buộc của di lạc côi bảo, hóa thành một đạo ám mang, trở lại trong tay hắn.
- Bịch!
Bản thân của hắn cơ hồ kiệt lực, đặt mông ngồi xuống đất, liên tục thở dốc, kinh hồn chưa định.
Nguyên một đám tu giả phụ cận hồ nước cũng kinh tâm sợ hãi, nhao nhao nghị luận.
Ánh mắt mọi người đều định dạng lên thân Ngân từ nguyên châu, hoặc kính sợ hoặc tham lam, hơn nữa là không cam lòng cùng bất đắc dĩ.
Từ Huyền lại là người bình tĩnh nhất, cấp độ Di Lạc côi bảo rất cao, không thể cân nhắc theo lẽ thường, hiện tại cho dù đạt được cũng là vô dụng, tu vi quá thấp, căn bản không cách nào khống chế sử dụng..
Lão giả ám xám ngồi nguyên tại chỗ trong chốc lát, nguyên khí tổn hao nhiều, thực lực không bằng 1/10 lúc đỉnh phong, ngay cả như vậy thì cũng không phải cường giả luyện thần có thể so sánh.
Từ Huyền vẫn như trước ở phụ cận quan sát cấm chế, một mực nhớ kỹ mỗi chi tiết.
- A... Ông...
Đột nhiên, ngân vân ở bên ngồi côi ngọc lập lòe, hào quang thu liễm, hồ nước chấn động, bắt đầu chìm xuống duới.
Ngay trong nháy mắt tiếp theo, toàn bộ phủ đệ ẩn ẩn lắc lư rung động, rất nhiều tu giả thất kinh.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Đi!
Từ Huyền biến sắc, không nói hai lời, kéo tay Yên Mi ra sức chạy ra phía ngoài, đồng thời cũng dùng thần thức truyền âm nhắc nhở Uông Thủy mập mạp.
Yên Mi kinh nghi khó hiểu nhưng thấy bộ dạng gấp gáp của Từ Huyền thì cũng không có hỏi nhiều, phối hợp chạy ra phía ngoài.
Hai người vừa chạy được một quãng, những tu giả sau lưng hoặc nhiều hoặc ít mới kịp có phản ứng.
Mà lúc này, NGân từ nguyên châu kia đang chìm xuống hồ nước, sắp bị bao phủ hoàn toàn.
Toàn bộ THiên cơ thành cổ khổng lồ bắt đầu rung chuyển ầm ầm, trong nhất thời giống như là trời long đất lở.
- Không tốt, Thành cổ đã lún xuống!
Không ít tu giả hoảng sợ, nhao nhao bỏ chạy ra ngoài phủ đệ.
Mà Từ Huyền và Yên Mi là hai người chạy ra khỏi phủ đệ nhanh nhất.
Sau khi ra khỏi phủ đệ, Từ Huyền không nói hai lời, kéo theo YÊn Mi đằng không bay lên.
- Thời hạn ba ngày còn chưa tới, như thế nào lại đột nhiên chìm xuống?
Yên Mi hoa dung thất sắc, chỉ cảm thấy vô số kiến trúc trong thành cổ đều chấn động mãnh liệt, giống như là đã đến ngày tận thế.
- Di Lạc Côi Bảo kia chính là đầu mối then chốt của Thiên Cơ Thành Cổ, một khi xúc động mà không thể cướp lấy thì sẽ khiến toàn bộ thành cổ lún xuống.
Từ Huyền nói ra phỏng đoán của mình, nhưng sự thật cũng chính là như thế.
- Vèo!
Hào quang Ngân Từ Nguyên Châu chấn động, một mảnh ngân vân quang nhộn nhạo bốn phía, điểu quang ám xà kia trong khoảnh khắc bị xoắn thành phấn vụn, càng có một cỗ lực phản chấn đáng sợ đánh tới, khí lãng cường đại, bay thẳng ra phạm vi hơn 10 trượng khiến những tu giả phụ cận nhao nhao rút lui.
Lão giả áo xám biến sắc, kêu lên một tiếng, vỗ vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện một xích sắt màu vàng, hóa thành một đạo kim ám long xà, mở ra răng nanh miệng rộng, đánh về phía Ngân Từ Nguyên Châu, ý đồ muốn thu lấy lần thứ hai.
Nhưng Ngân Từ Nguyên Châu kia lại chấn đọng, khởi động một tầng ngân vân mỹ lệ đẹp mắt, xích sắt màu vàng kia chưa đến gần đã rung động lắc lư tại chỗ, bất động giữa không trung.
Những tu giả khác tại trường giật mình không thôi, xích sắt màu vàng huyễn hóa thành long xà kia hiển nhiên là một kiện bảo khí, nhưng lại bị chấn nhiếp nguyên tại chỗ.
- Di LẠc côi bảo này, thiên xá thuộc tính, ẩn chứa lực trường kỳ dị, hết thảy kim loại pháp bảo đều bị nó khắc chế hoàn toàn.
Trong mắt Yên Mi dị quang chớp động, lẩm bẩm tự nói.
Lời vừa nói ra, Từ Huyền sâu sắc im lặng, bảo bối dưới gầm trời này, đặc biệt là loại hình công kích, tuyệt đại bộ phận đều ẩn chứa kim loại khoáng vật. MÀ Ngân Từ Nguyên châu này, chẳng phải là khắc chế vô số pháp bảo trên thế gian sao?
Lão giả áo xám cắn răng một cái, một tay bấm niệm pháp quyết, một mảnh lôi quang âm u màu đen hóa không, hiện ra xích sắt màu vàng, hào quang lại nổi lên một hồi, hóa thành long xà lôi quang chấn động, khí thế hung mãnh đánh tới, cùng ngân vân bốn phía của Di Lạc Côi Bảo giao kích.
Hắc lôi âm u kia vừa xuất hiện khiến linh hồn mọi người tại trường đều rung động, khí tức hủy diệt âm lãnh kia thậm chí còn khiến Từ Huyền run run bất an.
- Ông trời ơi! Cái kia chính là Ám Minh Thần Lôi, một trong Thất đại thần thông Thần Hoang rồi.
Không biết tu giả nào nghẹn ngào hô lên.
- PHỐC PHỐC!
Ngân vân di lạc bốn phía lại bị bài trừ một mảnh, Ám lôi long xà kia thế không thể đỡ, thoáng cái cắn trúng Ngân Từ Nguyên Châu.
Giờ khắc này, tu giả bốn phía hồ nước, nguyên một đám đều ngừng thở, chẳng lẽ di lạc côi bảo Thiên cơ thành cổ bị người này cướp đi sao?
Thần kinh Từ Huyền cũng kéo căng rồi, trong tay âm thầm cầm một khỏa Âm Lôi Châu.
Lão giả áo xám không tiếc thương thế, dùng thân thể trọng thương tế ra Ám Minh Thần Lôi, Lôi quang kia lập tức quấn Ám kim long xà, cắn trúng Di Lạc Côi Bảo, bản thân của hắn cũng lộ ra vẻ vui mừng như điên.
Rất nhiều tu giả bốn phía, nguyên một đám đều ngừng thở, đều chứng nhận một khắc có khả năng sáng tạo ra lịch sử này, nhưng căn bản không dám tới gần.
- PHỐC! BÀNH!
Một tiếng nổ mạnh kinh hồn từ trong hồ nước bộc phát lên, ngân huy hồ quang bắn ra bốn phía, xích sắt màu vàng biến thành Ám lôi long xà kia lập tức bị tạc ra ngoài, quang mang ảm đạm đến mức tận cùng, lôi quang biến ất, chợt đứng thẳng bất động trên hư không, sợ run không thôi.
Nếu như nhìn kỹ mà nói, sẽ phát hiện trên thân xích sắt màu vàng còn có tiêu ngấn và vết rạn thật nhỏ.
- Oa!
Lão giả áo xám phun ra một búng máu, quần áo mất trật tự, thân hình lảo đảo, sắc mặt như tro tàn, hiển nhiên tổn thương càng thêm nặng, nguyên khí càng tổn hại, sắc mặt biến huyễn bất định.
- Cho dù dùng thực lực thời kỳ đỉnh phong của ta cũng chưa chắc có thể thu lấy kiện Di Lạc côi bảo này, sao có thể như vậy? Chẳng lẽ ta nhất định vô duyên với kiện bảo vật này?
Hắn cắn răng một cái, dùng lực lượng cạn kiệt cuối cùng, hai tay bấm niệm pháp quyết, ý đồ muốn thu hồi xích sắt màu vàng kia lại.
- Ô ô...
Xích sắt màu vàng sợ run trên hư không, cơ hồ mất đi khống chế, mặc hắn dùng lực như thế nào đi nữa cũng không thu lại được.
Vẻ mặt Từ Huyền lộ ra vẻ kinh ngạc, thu hồi khỏa Âm Lôi châu trong tay, hắn vốn cho rằng vị cường giả đan đạo trước mắt có hi vọng lớn có thể thu lấy Di lạc côi bảo, cho dù thất bại thì cũng không sai biệt lắm.
Nhưng tình huống cuối cùng lại cho thấy, Di lạc côi bảo từ cổ chí kim, bảo vật trong thần thoại cũng không phải có thể đơn giản nắm giữ như vậy, dù đó là cường giả Đan đạo.
Lão giả áo xám kinh sợ nảy ra, Di Lạc côi bảo không chiếm được, chẳng lẽ hiện tại còn tổn thất một kiện bảo khí sao?
- Phốc!
Hắn há mồm phun ra một ngụm máu, xích sắt màu vàng rơi xuống, chấn động dữ dội, rốt cục cũng giãy dụa ra khỏi sự trói buộc của di lạc côi bảo, hóa thành một đạo ám mang, trở lại trong tay hắn.
- Bịch!
Bản thân của hắn cơ hồ kiệt lực, đặt mông ngồi xuống đất, liên tục thở dốc, kinh hồn chưa định.
Nguyên một đám tu giả phụ cận hồ nước cũng kinh tâm sợ hãi, nhao nhao nghị luận.
Ánh mắt mọi người đều định dạng lên thân Ngân từ nguyên châu, hoặc kính sợ hoặc tham lam, hơn nữa là không cam lòng cùng bất đắc dĩ.
Từ Huyền lại là người bình tĩnh nhất, cấp độ Di Lạc côi bảo rất cao, không thể cân nhắc theo lẽ thường, hiện tại cho dù đạt được cũng là vô dụng, tu vi quá thấp, căn bản không cách nào khống chế sử dụng..
Lão giả ám xám ngồi nguyên tại chỗ trong chốc lát, nguyên khí tổn hao nhiều, thực lực không bằng 1/10 lúc đỉnh phong, ngay cả như vậy thì cũng không phải cường giả luyện thần có thể so sánh.
Từ Huyền vẫn như trước ở phụ cận quan sát cấm chế, một mực nhớ kỹ mỗi chi tiết.
- A... Ông...
Đột nhiên, ngân vân ở bên ngồi côi ngọc lập lòe, hào quang thu liễm, hồ nước chấn động, bắt đầu chìm xuống duới.
Ngay trong nháy mắt tiếp theo, toàn bộ phủ đệ ẩn ẩn lắc lư rung động, rất nhiều tu giả thất kinh.
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Đi!
Từ Huyền biến sắc, không nói hai lời, kéo tay Yên Mi ra sức chạy ra phía ngoài, đồng thời cũng dùng thần thức truyền âm nhắc nhở Uông Thủy mập mạp.
Yên Mi kinh nghi khó hiểu nhưng thấy bộ dạng gấp gáp của Từ Huyền thì cũng không có hỏi nhiều, phối hợp chạy ra phía ngoài.
Hai người vừa chạy được một quãng, những tu giả sau lưng hoặc nhiều hoặc ít mới kịp có phản ứng.
Mà lúc này, NGân từ nguyên châu kia đang chìm xuống hồ nước, sắp bị bao phủ hoàn toàn.
Toàn bộ THiên cơ thành cổ khổng lồ bắt đầu rung chuyển ầm ầm, trong nhất thời giống như là trời long đất lở.
- Không tốt, Thành cổ đã lún xuống!
Không ít tu giả hoảng sợ, nhao nhao bỏ chạy ra ngoài phủ đệ.
Mà Từ Huyền và Yên Mi là hai người chạy ra khỏi phủ đệ nhanh nhất.
Sau khi ra khỏi phủ đệ, Từ Huyền không nói hai lời, kéo theo YÊn Mi đằng không bay lên.
- Thời hạn ba ngày còn chưa tới, như thế nào lại đột nhiên chìm xuống?
Yên Mi hoa dung thất sắc, chỉ cảm thấy vô số kiến trúc trong thành cổ đều chấn động mãnh liệt, giống như là đã đến ngày tận thế.
- Di Lạc Côi Bảo kia chính là đầu mối then chốt của Thiên Cơ Thành Cổ, một khi xúc động mà không thể cướp lấy thì sẽ khiến toàn bộ thành cổ lún xuống.
Từ Huyền nói ra phỏng đoán của mình, nhưng sự thật cũng chính là như thế.
- Vèo!