- Mọi người mau trở về đi, thực lực sa trùng vương này đã đạt đến Đan đạo cảnh giới.
Từ Huyền dứt khoát quyết định, khiến bọn người Uông Thủy mau chóng quay trở lại.
Thực lực Sa trùng vương kia còn hơn Luyện thần cửu trọng, có thể nói nửa chân đã tiến vào Đan đạo, đối phó với mọi người chính là cục diện áp đảo, không hề có cơ hội nào.
- Nhanh trở lại cát thuyền!
Bốn người Uông Thủy liền chạy ngược trở về.
Từ Huyền há mồm phun ra một đồng tước, tách ra vầng sáng óng ánh, lại tế ra một đoàn bổn mạng viêm hỏa, lập tức bộc phát ra diễm quang hai màu tím xanh, dẫn động một mảnh khí diễm phong bạo. Những nơi đi qua, cát bụi đều nhao nhao tan chảy thành một mảnh cháy đen, ngang nhiên đánh trúng sa trùng vương.
Lúc Sa trùng vương bị Thất linh đồng tước đụng phải, diễm quang nổ mạnh, lưu lại vài vết máu và tiêu ngấn trên người, nó càng phát ra trận trận gào rú, đánh tới càng hung tàn hơn.
Từ Huyền nhanh chóng lui trở về Cát thuyền, sau đó tế ra hai cỗ thiết giáp khôi lỗi cầm tấm chắn và cự kiếm trong tay chém về hướng Sa trùng vương.
Nhưng thực lực sa trùng vương kia vô cùng lớn, ngân quang chấn động, thoáng cái đã đánh bay hai cỗ thiết giáp khôi lỗi.
Từ Huyền cả kinh, trong lúc cấp bách tế ra Thất phương ngọc bình, đơn chỉ một điểm, một đạo dịch quang màu đỏ phá không mà ra. Hắn dứt khoát nhổ ra một đạo thực viêm, dịch quang màu đỏ kia gào thét đại chấn, tản mát ra một cỗ diễm quang chí dương kinh hãi, bay thẳng mấy trượng, đánh lui sa trùng vương kia.
Sa trùng vương bị diễm quang chí dương thứ hai đánh trúng, lưu lại trên người thêm vài vết cháy đen. Hai con ngươi màu đỏ màu đỏ thoáng cái hiện lên vẻ giết chóc và vô cùng căm hận, lại thống khổ không chịu nổi ngưng lại một chỗ.
Nhân cơ hội này, bọn người Từ Huyền đều chạy về phía cát thuyền.
Từ Huyền thở một hơi dài nhẹ nhõm. Thiên Hỏa linh dịch, dùng loại phương thức công kích nguyên thủy nhất này, lại cũng có thể tạo thành công kích bậc này đối với sa trùng vương cấp bậc gần với đan đạo.
- Từ đạo hữu, dùng thực lực của ngươi, có lẽ còn có vài phần hi vọng chạy trốn.
Đôi mắt đẹp của Yên Mi chớp động, có chút ngoài ý muốn.
Đối mặt với hải lưu sa trùng kia, cho dù không có sa trùng vương thì dùng thực lực bọn người Uông Thủy Yên Mi cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Bọn hắn không có cách nào xông qua được, tối đa chỉ lưu lại một mảnh xương.
- Ta chỉ nắm chắc năm thành có thể chạy trốn mà thôi. Bất quá, không phải vạn bất đắc dĩ thì Từ mỗ tuyệt không bỏ các ngươi lại một mình.
Từ Huyền xung trận không sợ hãi, kiên định nói.
Hắn dùng thần cảm tùy thời quan sát tình huống bên ngoài cát thuyền.
Sa trùng vương kia nấn ná ở phụ cận, thấp giọng gào rú, nhưng hình như có điều kiêng kỵ, không lập tức công kích..
- Từ đạo hữu, nên làm gì bây giờ? Có nhiều sa trùng công kích như vậy, lại thêm sa trùng vương uy hiếp, chỉ sợ cát thuyền này không thể kiên trì quá nửa ngày nữa.
Uông Thủy mập mạp cười khổ nói.
- Đúng rồi, ở trong Thiên cơ thành cổ, ta nhận được một kiện pháp bảo, có lẽ nên thử một lần.
Yên Mi đột nhiên nghĩ đến cái gì, bàn tay trắng như ngọc điểm một cái, một bức tranh sơn thủy nhuốm màu sắc cổ xưa hiển hiện trước mặt.
Theo bàn tay trắng như ngọc của nàng bấm niệm pháp quyết, bên trong bức sơn thủy kia bỗng nhiên huyễn hóa ra một mảnh nước chảy màu xanh da trời vô tận không ngớt, khuếch trương thành một tấm màn nước tự nhiên che chắn bên ngoài cát thuyền.
Từ xa nhìn lại, có một hồ nước bao phủ cát thuyền ở bên trong, phát ra trận trận cảm giác mát mẻ, sóng cả mãnh liệt.
Những sa trùng kia đối mặt với hồ nước khổng lồ này, nhao nhao lui về phía sau.
- Sa trùng sợ nước, mà lại thêm lực lượng ảo cảnh mới có thể kéo dài thêm một chút thời gian.
Yên Mi trầm ngâm nói.
Tranh sơn thủy kia chủ yếu là lực lượng ảnh cảnh, dùng tu vi Yên Mi, giờ phút này chỉ phát huy được một bộ phận thần thông.
- Mấy người chúng ta liên thủ, thay nhau nghỉ ngơi, phục dụng linh đan chèo chống tranh sơn thủy này mới có thể kéo dài thời gian ra 10 ngày nửa tháng.
Uông Thủy rất có ý nghĩ thương nhân, nói ra.
Từ Huyền nhíu mày, dù là mấy người thay nhau liên thủ thì cũng chỉ kéo dài được một thời gian ngắn.
Trong năm người, chỉ có Từ Huyền là có cơ hội nhất định có thể xông ra, nhưng tuyệt đối khó mà toàn thân trở ra.
Hắn cũng cân nhắc sử dụng qua thần thông huyết mạch, dùng tim đập ngăn chặn sa trùng, nhưng phạm vi công kích lớn bậc này, tối đa chỉ có thể tiếp tục không quá 10s thì sẽ kiệt sức, không tiến ra khỏi phạm vi một dặm.
- Có thể sống thêm chút thời gian thì cũng thêm chút cơ hội, có lẽ trong khoảng thời gian đó chúng ta có thể nghĩ ra thêm một ít biện pháp.
Uông Thủy thở dài.
Tử Huyền suy nghĩ rất kỹ trong nội tâm, rất nhanh nói:
- Ta bế quan tu luyện, trước tiên các ngươi cố gắng chống đỡ một thời gian ngắn.
- Bế quan tu luyện?
Vẻ mặt bốn người Uông Thủy và Yên Mi đều lộ ra thần sắc cổ quái.
Trước mắt lâm vào nguy cơ bậc này, thời gian chỉ có 10 ngày nửa tháng mà chẳng lẽ hắn còn có thể đột phá một giai?
Dùng tu vi Luyện khí tứ trọng của Từ Huyền, cho dù đột phá một giai cũng rất khó thay đổi cục diện.
Từ Huyền quyết đoán bế quan, ngồi xếp bằng trong mật thất, bắt đầu tu luyện.
Sở dĩ hắn làm như vậy cũng là có đạo lý của mình.
Một người, giai đoạn thông mạch ở vào thời khắc mấu chốt nhất, đi ra phía trước một bước, có thể đả thông bước đầu tiên ngũ tạng ngũ hành, chủ hỏa!
Cả hai, Từ Huyền có đại lượng Thiên Hỏa linh dịch, cộng với tốc độ tăng tiến tu vi nhanh chóng, hiện tại hắn đang ở cấp độ Luyện thần tứ trọng đỉnh phong.
Chỉ hai điểm này, thực lực Từ Huyền ít nhất có thể tăng nhiều hơn phân nửa, đến lúc đó phá vòng vây cũng nắm chắc nhiều hơn vài phần.
Hắn bế quan, bắt đầu điều động nguyên lực trong cơ thể, vận hành dọc theo quỹ tích huyền diệu ẩn mạch.
Ẩn mạch cũng không phải kinh mạch và huyệt vị mà là mạch đập nhân thể thần kỳ, quỹ tích tuyến đường của nó tồn tại trong không gian lập thể, thông hành tại khí, huyết, mạch, cốt cấu thành huyết nhục thân thể.
Không đến hai ngày, Từ Huyền đã bắt đầu trùng kích ẩn mạch thứ hai, vì tăng thêm tốc độ, hắn lấy Thất phương ngọc bình ra.
Vài giọt Thiên Hỏa linh dịch lơ lửng giữa không trung, phát ra một cỗ uy áp nóng bỏng nhân tâm.
Trong lòng bàn tay của Từ Huyền nổi lên một tầng xích quang, hắn rót một giọt Thiên hỏa linh dịch vào trong đó.
Trong chốc lát, một cỗ viêm lực đáng sợ theo hỏa nguyên lực ngang ngược bạo ngược xông vào trong cơ thể, đốt cháy mỗi một tấc huyết nhục của Từ Huyền.
Từ Huyền lạp tức dẫn đạo cỗ lực lượng này vận hành bên trong ẩn mạch, cảm giác nguyên lực bản thân càng lúc càng cường hoành hơn trong mỗi lượt trùng kích.
Chỉ một giọt Thiên hỏa linh dịch mà Từ Huyền đã đột phá một ẩn mạch.
- Oanh!
Một tiếng nổ vang lên trong cơ thể, viêm lực như liệt mã, lớn mạnh tinh tiến, mở ra tiềm năng và lực lượng nhân thể càng sâu hơn, huyết mạch tăng lên, giác quan kéo lên.
Nguyên lực lần lượt vận chuyển trong ẩn mạch, Từ Huyền lại bước vào luyện thần ngũ trọng không chút trở ngại nào.
Khí tức hắn tấn cấp phát ra khiến mấy người trên cát thuyền cảm nhận được sự chấn động.
- Ta nhớ lần trước Từ huynh đệ tiến vào luyện thần tứ trọng, bất quá chỉ mới 2 tháng thôi a.
Uông Thủy mập mạp kinh hãi hoảng ợ.
Ba người Yên Mi cũng khiếp sợ không thôi.
Không nghĩ tới Từ Huyền nói bế quan liền lập tức tấn chức luyện thần ngũ trọng, tốc độ này cũng quá kinh khủng đi.
Nhưng khiến bọn hắn giật mình chính là sau khi tấn thăng một cấp, Từ Huyền vẫn tiếp tục tu luyện.
Ba ngày sau, Từ Huyền lại dùng Thiên Hỏa linh dịch đả thông ẩn mạch thứ ba, nguyên lực càng trở nên hùng hồn, tinh tiến hơn. Cho dù cái này xa xa không đủ để đột phá lục trọng nhưng Từ Huyền có thể cảm thụ được một cỗ lực lượng dùng bản năng khó có thể hình dung đang hình thành trong cơ thể mình.
Sau khi đột phá Luyện thần ngũ trọng, Từ Huyền cũng không có xuất quan, tiếp tục tu luyện.
- Sau khi đả thông ba ẩn mạch, càng gian nan hơn, cũng không nên cầu tiến quá nhanh.
Sắc mặt Từ Huyền bình tĩnh, chậm rãi nhắm mắt lại.
Củng cố thêm một ngày, hắn liền bắt đầu hội tụ hỏa nguyên lực tinh thuần trong ẩn mạch, hóa thành một tia quang điểm thật nhỏ, chảy về phụ cận trái tim.
Một bước sau đó chính là một bước mấu chốt, Từ Huyền khiến hỏa nguyên lực hóa thành tinh túy chi khí, tiến hành bước đầu tiên đả thông ngũ tạng Ngũ hành, chủ hỏa.
Ngũ hành trong thể nội một người, trái tim ứng đối hỏa, phù hợp với thuộc tính nguyên lực của Từ Huyền, đồng thời cũng tương quan với thần thông huyết mạch của hắn.
Giờ phút này, hỏa nguyên lực hùng hồn trong cơ thể hợp thành đả thông ẩn mạch, lưu chuyển kéo dài. Sau khi tinh luyện thì hóa thành hỏa nguyên tinh khí tinh ranh hơn, ẩn chứa viêm hỏa linh chi lực chí cương.
Những hỏa nguyên tinh khí này hình thành những viêm khí quang điểm thật nhỏ, quanh quẩn bốn phía trái tim, lúc đầu cẩn thận từng li từng tí, hóa thành từng sợi tiểu viêm thật mảnh rót vào trong trái tim.
Điều khiển nhỏ bé bực này, đối với tâm thần cực kỳ hà khắc, thời gian duy trì càng dài thì Từ Huyền càng cảm thấy mệt mỏi.
Lực lượng đằng kia thai nghén mạch lạc, bộ vị trái tim mới dần dần nổi lên một màu hồng ấm áp.
Từ Huyền cảm giác tâm mạch giống như thiêu đốt, sinh khí phồn vinh mạnh mẽ, lực lượng bàng bạc vô tận, trong thoáng chốc sinh ra một loại lực hào hùng che chắn núi sông.
Cho dù cái này chỉ là một loại dấu hiệu cùng ảo giác nhưng bởi vậy có thể thấy được ẩn mạch sau trái tim chủ hỏa có tiềm năng hạng gì.
Theo thời gian chuyển dời, ánh sáng màu đỏ ở trái tim dần cường thịnh lên, bắt đầu chảy ra một mảnh tiểu viêm khí lóng lánh.
Cỗ lực lượng này, dù chỉ là một đám nhưng cũng đủ khiến hỏa linh nguyên lực khác trong cơ thể Từ Huyền ẩn ẩn run rẩy.
- Trái tim chủ hỏa, cỗ lực lượng này càng tinh thuần, tiếp cận bản chất ngũ hành.
Từ Huyền kiềm chế kích động trong lòng, khiến một tia viêm khí long lanh ánh sáng kia chảy qua ẩn mạch, dung hội với hỏa nguyên tinh khí của hắn, sau đó phân tán ra tứ chi.
Trong quá trình này, Từ Huyền chỉ cảm thấy toàn thân nóng rát, chợt sinh ra một tia tê dại kỳ dị.
Từ Huyền dứt khoát quyết định, khiến bọn người Uông Thủy mau chóng quay trở lại.
Thực lực Sa trùng vương kia còn hơn Luyện thần cửu trọng, có thể nói nửa chân đã tiến vào Đan đạo, đối phó với mọi người chính là cục diện áp đảo, không hề có cơ hội nào.
- Nhanh trở lại cát thuyền!
Bốn người Uông Thủy liền chạy ngược trở về.
Từ Huyền há mồm phun ra một đồng tước, tách ra vầng sáng óng ánh, lại tế ra một đoàn bổn mạng viêm hỏa, lập tức bộc phát ra diễm quang hai màu tím xanh, dẫn động một mảnh khí diễm phong bạo. Những nơi đi qua, cát bụi đều nhao nhao tan chảy thành một mảnh cháy đen, ngang nhiên đánh trúng sa trùng vương.
Lúc Sa trùng vương bị Thất linh đồng tước đụng phải, diễm quang nổ mạnh, lưu lại vài vết máu và tiêu ngấn trên người, nó càng phát ra trận trận gào rú, đánh tới càng hung tàn hơn.
Từ Huyền nhanh chóng lui trở về Cát thuyền, sau đó tế ra hai cỗ thiết giáp khôi lỗi cầm tấm chắn và cự kiếm trong tay chém về hướng Sa trùng vương.
Nhưng thực lực sa trùng vương kia vô cùng lớn, ngân quang chấn động, thoáng cái đã đánh bay hai cỗ thiết giáp khôi lỗi.
Từ Huyền cả kinh, trong lúc cấp bách tế ra Thất phương ngọc bình, đơn chỉ một điểm, một đạo dịch quang màu đỏ phá không mà ra. Hắn dứt khoát nhổ ra một đạo thực viêm, dịch quang màu đỏ kia gào thét đại chấn, tản mát ra một cỗ diễm quang chí dương kinh hãi, bay thẳng mấy trượng, đánh lui sa trùng vương kia.
Sa trùng vương bị diễm quang chí dương thứ hai đánh trúng, lưu lại trên người thêm vài vết cháy đen. Hai con ngươi màu đỏ màu đỏ thoáng cái hiện lên vẻ giết chóc và vô cùng căm hận, lại thống khổ không chịu nổi ngưng lại một chỗ.
Nhân cơ hội này, bọn người Từ Huyền đều chạy về phía cát thuyền.
Từ Huyền thở một hơi dài nhẹ nhõm. Thiên Hỏa linh dịch, dùng loại phương thức công kích nguyên thủy nhất này, lại cũng có thể tạo thành công kích bậc này đối với sa trùng vương cấp bậc gần với đan đạo.
- Từ đạo hữu, dùng thực lực của ngươi, có lẽ còn có vài phần hi vọng chạy trốn.
Đôi mắt đẹp của Yên Mi chớp động, có chút ngoài ý muốn.
Đối mặt với hải lưu sa trùng kia, cho dù không có sa trùng vương thì dùng thực lực bọn người Uông Thủy Yên Mi cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Bọn hắn không có cách nào xông qua được, tối đa chỉ lưu lại một mảnh xương.
- Ta chỉ nắm chắc năm thành có thể chạy trốn mà thôi. Bất quá, không phải vạn bất đắc dĩ thì Từ mỗ tuyệt không bỏ các ngươi lại một mình.
Từ Huyền xung trận không sợ hãi, kiên định nói.
Hắn dùng thần cảm tùy thời quan sát tình huống bên ngoài cát thuyền.
Sa trùng vương kia nấn ná ở phụ cận, thấp giọng gào rú, nhưng hình như có điều kiêng kỵ, không lập tức công kích..
- Từ đạo hữu, nên làm gì bây giờ? Có nhiều sa trùng công kích như vậy, lại thêm sa trùng vương uy hiếp, chỉ sợ cát thuyền này không thể kiên trì quá nửa ngày nữa.
Uông Thủy mập mạp cười khổ nói.
- Đúng rồi, ở trong Thiên cơ thành cổ, ta nhận được một kiện pháp bảo, có lẽ nên thử một lần.
Yên Mi đột nhiên nghĩ đến cái gì, bàn tay trắng như ngọc điểm một cái, một bức tranh sơn thủy nhuốm màu sắc cổ xưa hiển hiện trước mặt.
Theo bàn tay trắng như ngọc của nàng bấm niệm pháp quyết, bên trong bức sơn thủy kia bỗng nhiên huyễn hóa ra một mảnh nước chảy màu xanh da trời vô tận không ngớt, khuếch trương thành một tấm màn nước tự nhiên che chắn bên ngoài cát thuyền.
Từ xa nhìn lại, có một hồ nước bao phủ cát thuyền ở bên trong, phát ra trận trận cảm giác mát mẻ, sóng cả mãnh liệt.
Những sa trùng kia đối mặt với hồ nước khổng lồ này, nhao nhao lui về phía sau.
- Sa trùng sợ nước, mà lại thêm lực lượng ảo cảnh mới có thể kéo dài thêm một chút thời gian.
Yên Mi trầm ngâm nói.
Tranh sơn thủy kia chủ yếu là lực lượng ảnh cảnh, dùng tu vi Yên Mi, giờ phút này chỉ phát huy được một bộ phận thần thông.
- Mấy người chúng ta liên thủ, thay nhau nghỉ ngơi, phục dụng linh đan chèo chống tranh sơn thủy này mới có thể kéo dài thời gian ra 10 ngày nửa tháng.
Uông Thủy rất có ý nghĩ thương nhân, nói ra.
Từ Huyền nhíu mày, dù là mấy người thay nhau liên thủ thì cũng chỉ kéo dài được một thời gian ngắn.
Trong năm người, chỉ có Từ Huyền là có cơ hội nhất định có thể xông ra, nhưng tuyệt đối khó mà toàn thân trở ra.
Hắn cũng cân nhắc sử dụng qua thần thông huyết mạch, dùng tim đập ngăn chặn sa trùng, nhưng phạm vi công kích lớn bậc này, tối đa chỉ có thể tiếp tục không quá 10s thì sẽ kiệt sức, không tiến ra khỏi phạm vi một dặm.
- Có thể sống thêm chút thời gian thì cũng thêm chút cơ hội, có lẽ trong khoảng thời gian đó chúng ta có thể nghĩ ra thêm một ít biện pháp.
Uông Thủy thở dài.
Tử Huyền suy nghĩ rất kỹ trong nội tâm, rất nhanh nói:
- Ta bế quan tu luyện, trước tiên các ngươi cố gắng chống đỡ một thời gian ngắn.
- Bế quan tu luyện?
Vẻ mặt bốn người Uông Thủy và Yên Mi đều lộ ra thần sắc cổ quái.
Trước mắt lâm vào nguy cơ bậc này, thời gian chỉ có 10 ngày nửa tháng mà chẳng lẽ hắn còn có thể đột phá một giai?
Dùng tu vi Luyện khí tứ trọng của Từ Huyền, cho dù đột phá một giai cũng rất khó thay đổi cục diện.
Từ Huyền quyết đoán bế quan, ngồi xếp bằng trong mật thất, bắt đầu tu luyện.
Sở dĩ hắn làm như vậy cũng là có đạo lý của mình.
Một người, giai đoạn thông mạch ở vào thời khắc mấu chốt nhất, đi ra phía trước một bước, có thể đả thông bước đầu tiên ngũ tạng ngũ hành, chủ hỏa!
Cả hai, Từ Huyền có đại lượng Thiên Hỏa linh dịch, cộng với tốc độ tăng tiến tu vi nhanh chóng, hiện tại hắn đang ở cấp độ Luyện thần tứ trọng đỉnh phong.
Chỉ hai điểm này, thực lực Từ Huyền ít nhất có thể tăng nhiều hơn phân nửa, đến lúc đó phá vòng vây cũng nắm chắc nhiều hơn vài phần.
Hắn bế quan, bắt đầu điều động nguyên lực trong cơ thể, vận hành dọc theo quỹ tích huyền diệu ẩn mạch.
Ẩn mạch cũng không phải kinh mạch và huyệt vị mà là mạch đập nhân thể thần kỳ, quỹ tích tuyến đường của nó tồn tại trong không gian lập thể, thông hành tại khí, huyết, mạch, cốt cấu thành huyết nhục thân thể.
Không đến hai ngày, Từ Huyền đã bắt đầu trùng kích ẩn mạch thứ hai, vì tăng thêm tốc độ, hắn lấy Thất phương ngọc bình ra.
Vài giọt Thiên Hỏa linh dịch lơ lửng giữa không trung, phát ra một cỗ uy áp nóng bỏng nhân tâm.
Trong lòng bàn tay của Từ Huyền nổi lên một tầng xích quang, hắn rót một giọt Thiên hỏa linh dịch vào trong đó.
Trong chốc lát, một cỗ viêm lực đáng sợ theo hỏa nguyên lực ngang ngược bạo ngược xông vào trong cơ thể, đốt cháy mỗi một tấc huyết nhục của Từ Huyền.
Từ Huyền lạp tức dẫn đạo cỗ lực lượng này vận hành bên trong ẩn mạch, cảm giác nguyên lực bản thân càng lúc càng cường hoành hơn trong mỗi lượt trùng kích.
Chỉ một giọt Thiên hỏa linh dịch mà Từ Huyền đã đột phá một ẩn mạch.
- Oanh!
Một tiếng nổ vang lên trong cơ thể, viêm lực như liệt mã, lớn mạnh tinh tiến, mở ra tiềm năng và lực lượng nhân thể càng sâu hơn, huyết mạch tăng lên, giác quan kéo lên.
Nguyên lực lần lượt vận chuyển trong ẩn mạch, Từ Huyền lại bước vào luyện thần ngũ trọng không chút trở ngại nào.
Khí tức hắn tấn cấp phát ra khiến mấy người trên cát thuyền cảm nhận được sự chấn động.
- Ta nhớ lần trước Từ huynh đệ tiến vào luyện thần tứ trọng, bất quá chỉ mới 2 tháng thôi a.
Uông Thủy mập mạp kinh hãi hoảng ợ.
Ba người Yên Mi cũng khiếp sợ không thôi.
Không nghĩ tới Từ Huyền nói bế quan liền lập tức tấn chức luyện thần ngũ trọng, tốc độ này cũng quá kinh khủng đi.
Nhưng khiến bọn hắn giật mình chính là sau khi tấn thăng một cấp, Từ Huyền vẫn tiếp tục tu luyện.
Ba ngày sau, Từ Huyền lại dùng Thiên Hỏa linh dịch đả thông ẩn mạch thứ ba, nguyên lực càng trở nên hùng hồn, tinh tiến hơn. Cho dù cái này xa xa không đủ để đột phá lục trọng nhưng Từ Huyền có thể cảm thụ được một cỗ lực lượng dùng bản năng khó có thể hình dung đang hình thành trong cơ thể mình.
Sau khi đột phá Luyện thần ngũ trọng, Từ Huyền cũng không có xuất quan, tiếp tục tu luyện.
- Sau khi đả thông ba ẩn mạch, càng gian nan hơn, cũng không nên cầu tiến quá nhanh.
Sắc mặt Từ Huyền bình tĩnh, chậm rãi nhắm mắt lại.
Củng cố thêm một ngày, hắn liền bắt đầu hội tụ hỏa nguyên lực tinh thuần trong ẩn mạch, hóa thành một tia quang điểm thật nhỏ, chảy về phụ cận trái tim.
Một bước sau đó chính là một bước mấu chốt, Từ Huyền khiến hỏa nguyên lực hóa thành tinh túy chi khí, tiến hành bước đầu tiên đả thông ngũ tạng Ngũ hành, chủ hỏa.
Ngũ hành trong thể nội một người, trái tim ứng đối hỏa, phù hợp với thuộc tính nguyên lực của Từ Huyền, đồng thời cũng tương quan với thần thông huyết mạch của hắn.
Giờ phút này, hỏa nguyên lực hùng hồn trong cơ thể hợp thành đả thông ẩn mạch, lưu chuyển kéo dài. Sau khi tinh luyện thì hóa thành hỏa nguyên tinh khí tinh ranh hơn, ẩn chứa viêm hỏa linh chi lực chí cương.
Những hỏa nguyên tinh khí này hình thành những viêm khí quang điểm thật nhỏ, quanh quẩn bốn phía trái tim, lúc đầu cẩn thận từng li từng tí, hóa thành từng sợi tiểu viêm thật mảnh rót vào trong trái tim.
Điều khiển nhỏ bé bực này, đối với tâm thần cực kỳ hà khắc, thời gian duy trì càng dài thì Từ Huyền càng cảm thấy mệt mỏi.
Lực lượng đằng kia thai nghén mạch lạc, bộ vị trái tim mới dần dần nổi lên một màu hồng ấm áp.
Từ Huyền cảm giác tâm mạch giống như thiêu đốt, sinh khí phồn vinh mạnh mẽ, lực lượng bàng bạc vô tận, trong thoáng chốc sinh ra một loại lực hào hùng che chắn núi sông.
Cho dù cái này chỉ là một loại dấu hiệu cùng ảo giác nhưng bởi vậy có thể thấy được ẩn mạch sau trái tim chủ hỏa có tiềm năng hạng gì.
Theo thời gian chuyển dời, ánh sáng màu đỏ ở trái tim dần cường thịnh lên, bắt đầu chảy ra một mảnh tiểu viêm khí lóng lánh.
Cỗ lực lượng này, dù chỉ là một đám nhưng cũng đủ khiến hỏa linh nguyên lực khác trong cơ thể Từ Huyền ẩn ẩn run rẩy.
- Trái tim chủ hỏa, cỗ lực lượng này càng tinh thuần, tiếp cận bản chất ngũ hành.
Từ Huyền kiềm chế kích động trong lòng, khiến một tia viêm khí long lanh ánh sáng kia chảy qua ẩn mạch, dung hội với hỏa nguyên tinh khí của hắn, sau đó phân tán ra tứ chi.
Trong quá trình này, Từ Huyền chỉ cảm thấy toàn thân nóng rát, chợt sinh ra một tia tê dại kỳ dị.