Từ Huyền suy tư những lời này của hắn, xem ra Thần hoang cùng ngoại giới ngăn bản là ngăn cách quan hệ, nếu không thì cũng không có tính chất bài ngoại của bí cảnh kia.
- Tốt rồi, hữu duyên gặp lại.
Lão giả họ Lục nói xong, thu hồi hắc thuyền, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ bất định, trong nháy mắt đã xuyên qua sương mù mông lung kia, biến mất không thấy gì nữa.
- Sưu sưu sưu!
Những cường giả may mắn sống sót khác cũng nhao nhao xuyên qua sương mù mông lung.
- Từ huynh, Uông mỗ cũng phải đi rồi, gặp lại sau.
Yên Mi hơi ngượng ngùng, chủ động nắm lấy tay Từ Huyền, cúi đầu xuống, trên mặt đỏ hồng một mảnh.
- Đi!
Từ Huyền kéo tay nàng, quyết đoán xuyên thẳng qua sương mù, bước vào vùng đất cổ xưa thần bí kia
Giống như xuyên qua một cánh cửa sương mù, Từ Huyền một chân bước vào một vùng thiên địa khác, khí tức lạ lẫm mà cổ xưa đánh tới trước mặt. Loại cảm giác này có chút cùng loại với bí cảnh không gian ở Tinh vũ sơn ngày đó hắn tiến vào.
Lúc đứng thẳng, Từ Huyền sinh ra một loại cảm giác không hợp, bài xích.
Hiển nhiên hắn là người từ bên ngoài đến, cũng không thuộc về những sinh linh sinh trưởng trong phiến không gian cổ xưa không thuộc về Cửu thành thần hoang này.
Loại cảm giác bài xích này, từ lúc hắn bước vào thần hoang thì dần dần suy yếu, hắn cũng từng bước dung nhập vào trong vùng đất thần bí này.
Yên Mi cùng bước vào với hắn, cho nên cảm giác bài xích cũng không lớn lắm.
Sinh linh có cấp độ càng cao, càng bị càng xích. Hai người Từ Huyền đều là tu giả thoát phàm tam giai, nếu như đạt tới Ngưng Đan kỳ, hoặc là cường đại hơn Ngưng đan kỳ, hoặc là Bất Hủ Kim Đan trong truyền thuyết thì loại lực lượng bài xích này sẽ cường hoành đến mức gần như không thể tưởng tượng nổi. Lúc này Từ Huyền nhớ lại lời lão giả họ Lục nói trước khi tiến vào:
- Nếu các ngươi tiến vào Thần hoang, tốt nhất là tu luyện tấn chức Đan đạo bên trong, tương liên với khí tức vùng đất này. Như vậy thì lần sau tiến vào, cho dù thực lực rất mạnh thì cũng không bị bài xích mạnh mẽ.
Xem ra vùng đất thần hoang này nhất định có hạn chế, cũng không phải tất cả mọi người ở ngoại giới đều có thể tiến vào.
- Ồ, bọn người kia đâu?
Từ Huyền cùng Yên Mi cầm tay nhau đứng tại một nơi hoang vu, phóng mắt nhìn quanh nhưng không phát hiện một sinh linh nào.
- Cát Thiên Hà có dược lực lượng không gian cường đại, mọi người xuyên qua tầng sương mù kia, tỉ lệ gặp nhau là rất thấp.
Yên Mi hé miệng khẽ cười, đối với phương diện học thức về thần hoang cùng những chủng tộc cổ xưa thì nàng rất có nghiên cứu.
- Thế vì cái gì chúng ta lại ở chung với nhau.
Từ Huyền khó hiểu, chợt phát hiện mình và Yên Mi đang nắm tay nhau, lại nhìn thấy đôi má nàng đỏ hồng, không có ý tứ lè chiếc lưỡi nhỏ nhắn thơm tho ra.
Hiển nhiên Yên Mi biết rõ điều này, lựa chọn cùng Từ Huyền tiến vào cùng một vị trí.
Sau khi xác định chuyện này, hai người bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh, hoang vu trống vắng, không có người nào.
Từ Huyền nhướng mày, cười khổ nói.
- Xem ra nơi này khẳng định là biên cảnh Thần hoang, khu vực cằn cỗi hoang vu.
Kề bên này không có linh mạch, linh khí trong hư không tương đối mỏng manh, nhưng so với khu vực bình thương của Côn Vân Quốc thì lại hơn một phần.
- Xuất phát!
Tinh thần Từ Huyền vô cùng phấn chấn, đạp trên tấm thảm màu đen, phá không mà đi, Yên Mi xinh đẹp đạp lên một lưỡi phi kiếm, hai người cùng song song tiến về phía trước.
Cũng may vùng đất hoang vu này cũng không có hoàn cảnh ác liệt nào, cho nên phi hành rất thông thuận.
Ước chừng nửa tháng sau, vùng đất hoang vu cũng dần dần hiện ra chút màu xanh sinh cơ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy dấu chân sinh linh, đều là những chim bay cá nhảy cấp thấp.
Linh khí trong thiên địa dần dần nồng đậm, dù là bốn phía không có linh khí nhưng phẩm chất cũng không chênh lệch.
Từ Huyền cố gắng hấp thu không khí tươi mát, Sở Đông an bài mình tới vùng đất cổ xưa thần bí này, phải chăng cũng có ý tứ gì đó?
Yên Mi đột nhiên chỉ về phía trước, tự bước vào vùng đất này, trên mặt nàng tràn đầy vẻ vui sướng và hứng thú, giống như là một chú chim sổ lồng.
Tầm mắt Từ Huyền so với nàng thì càng rộng rãi hơn, có chút nheo mắt lại nhìn về phía chân trời xa xa, một vùng rừng cổ thâm thúy nồng đậm, rộng gần như vô hạn, giống như một mạng lưới khổng lồ nuốt hết thiên địa.
- Thật lớn!
Từ huyền hít một hơi lãnh khí, hắn hoài nghi nếu vào khu rừng này thì có tìm được phương hướng hay không.
Mặc kệ nghĩ là có muốn hay không, dùng mắt có thể nhìn ra cổ lâm vô tận kia đã cách trở hết thảy con đường, đều phải tiến vào trong đó.
Phi hành trọn vẹn nửa canh giờ, mới vừa tới phiến cổ lâm kia, một mảnh linh khí nồng đậm liền đập vào mặt.
Từ Huyền chấn động tâm thần, trình độ linh khí ở nơi này có thể so với Hoàng Long linh thành.
Điều này cũng làm cho hai người sinh lòng cảnh giác.
- Sưu sưu sưu!
Quả nhiên, tiến vào Cổ lâm không đến nửa chén trà, trong hư không liền vang lên những tiếng rít gào, năm sáu yêu điểu xuất hiện, há to miệng, triển khai cánh, dài chừng năm sáu xích, bốn phía là lửa nóng cháy rực.
Nhìn thấy hai người xa lạ là Từ Huyền và Yên Mi, năm sáu yêu điểu kia liền mở ra răng nhọn móng sắc, hung ác đánh tới, hoặc là từng đạo hồng vũ chấn động ở phía xa, hình thành từng đạo phong diễm, chiếu cố liên thủ công kích.
Bỗng nhiên gặp phải những yêu điểu này, hai người đều khẽ giật mình.
Đợi cho yêu điểu kia vợt tới trước mắt, Yên Mi vung tay áo lên, phun ra một mảnh hơi nước màu xanh da trời, chôn vùi hai yêu điểu tiếp cận mình, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, rơi xuống mặt đất.
Về phần Từ Huyền, cũng không có động tĩnh gì, yêu điểu vừa đến cận thân thì đã bị ngân cương ở bên ngoài tự động phản chấn mà chết.
Năng lực phản chấn của ngân cương thân thể, xem thực lực tu vi đối phương mà định ra.
Nếu như tu vi địch nhân không bằng Từ Huyền, như vậy lực đạo phản chấn tổn thương với công kích bản thân ngang bằng nhau.
Nếu như thực lực tu vi đối phương tương đối cao thì tổn thương phản chấn sẽ hao tổn tương ứng, có một bộ phận công kích xuyên thấu qua tầng phòng ngự, đánh lên người Từ Huyền.
Trong nháy mắt đã có 4 yêu điểu bị giết chết, còn lại 2 con sợ hãi, vừa muốn chạy trốn thì đã bị Yên Mi bấm tay một cái, hai đạo lam quang trong suốt phá không lóe lên.
Hai yêu điểu đang chạy thục mạng, vừa ra khỏi một trượng thì liền bị lam quang bắn vào thân thể, giết chết.
Tu vi yêu điểu này bất quá chỉ là Luyện khí tam tứ trọng, trước mặt Luyện thần tiên sư thì liền bị tiêu diệt trong nháy mắt.
Từ Huyền cùng Yên Mi liếc nhìn nhau, thần sắc càng thêm thận trọng, chính như sở liệu, trong cổ lâm này có linh khí nồng đậm, như vậy tự nhiên không thể thiếu yêu thú.
Trong quá trình tiến lên sau đó, khi thì gặp phải yêu thú cấp thấp, có bộ phận công kích, cũng có yêu thú không để ý gì tới hai người, càng có chút ít yêu thú có khứu giác linh mẫn, nhìn hai người lập tức nhanh chân chạy ra xa.
- Tốt rồi, hữu duyên gặp lại.
Lão giả họ Lục nói xong, thu hồi hắc thuyền, thân hình hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ bất định, trong nháy mắt đã xuyên qua sương mù mông lung kia, biến mất không thấy gì nữa.
- Sưu sưu sưu!
Những cường giả may mắn sống sót khác cũng nhao nhao xuyên qua sương mù mông lung.
- Từ huynh, Uông mỗ cũng phải đi rồi, gặp lại sau.
Yên Mi hơi ngượng ngùng, chủ động nắm lấy tay Từ Huyền, cúi đầu xuống, trên mặt đỏ hồng một mảnh.
- Đi!
Từ Huyền kéo tay nàng, quyết đoán xuyên thẳng qua sương mù, bước vào vùng đất cổ xưa thần bí kia
Giống như xuyên qua một cánh cửa sương mù, Từ Huyền một chân bước vào một vùng thiên địa khác, khí tức lạ lẫm mà cổ xưa đánh tới trước mặt. Loại cảm giác này có chút cùng loại với bí cảnh không gian ở Tinh vũ sơn ngày đó hắn tiến vào.
Lúc đứng thẳng, Từ Huyền sinh ra một loại cảm giác không hợp, bài xích.
Hiển nhiên hắn là người từ bên ngoài đến, cũng không thuộc về những sinh linh sinh trưởng trong phiến không gian cổ xưa không thuộc về Cửu thành thần hoang này.
Loại cảm giác bài xích này, từ lúc hắn bước vào thần hoang thì dần dần suy yếu, hắn cũng từng bước dung nhập vào trong vùng đất thần bí này.
Yên Mi cùng bước vào với hắn, cho nên cảm giác bài xích cũng không lớn lắm.
Sinh linh có cấp độ càng cao, càng bị càng xích. Hai người Từ Huyền đều là tu giả thoát phàm tam giai, nếu như đạt tới Ngưng Đan kỳ, hoặc là cường đại hơn Ngưng đan kỳ, hoặc là Bất Hủ Kim Đan trong truyền thuyết thì loại lực lượng bài xích này sẽ cường hoành đến mức gần như không thể tưởng tượng nổi. Lúc này Từ Huyền nhớ lại lời lão giả họ Lục nói trước khi tiến vào:
- Nếu các ngươi tiến vào Thần hoang, tốt nhất là tu luyện tấn chức Đan đạo bên trong, tương liên với khí tức vùng đất này. Như vậy thì lần sau tiến vào, cho dù thực lực rất mạnh thì cũng không bị bài xích mạnh mẽ.
Xem ra vùng đất thần hoang này nhất định có hạn chế, cũng không phải tất cả mọi người ở ngoại giới đều có thể tiến vào.
- Ồ, bọn người kia đâu?
Từ Huyền cùng Yên Mi cầm tay nhau đứng tại một nơi hoang vu, phóng mắt nhìn quanh nhưng không phát hiện một sinh linh nào.
- Cát Thiên Hà có dược lực lượng không gian cường đại, mọi người xuyên qua tầng sương mù kia, tỉ lệ gặp nhau là rất thấp.
Yên Mi hé miệng khẽ cười, đối với phương diện học thức về thần hoang cùng những chủng tộc cổ xưa thì nàng rất có nghiên cứu.
- Thế vì cái gì chúng ta lại ở chung với nhau.
Từ Huyền khó hiểu, chợt phát hiện mình và Yên Mi đang nắm tay nhau, lại nhìn thấy đôi má nàng đỏ hồng, không có ý tứ lè chiếc lưỡi nhỏ nhắn thơm tho ra.
Hiển nhiên Yên Mi biết rõ điều này, lựa chọn cùng Từ Huyền tiến vào cùng một vị trí.
Sau khi xác định chuyện này, hai người bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh, hoang vu trống vắng, không có người nào.
Từ Huyền nhướng mày, cười khổ nói.
- Xem ra nơi này khẳng định là biên cảnh Thần hoang, khu vực cằn cỗi hoang vu.
Kề bên này không có linh mạch, linh khí trong hư không tương đối mỏng manh, nhưng so với khu vực bình thương của Côn Vân Quốc thì lại hơn một phần.
- Xuất phát!
Tinh thần Từ Huyền vô cùng phấn chấn, đạp trên tấm thảm màu đen, phá không mà đi, Yên Mi xinh đẹp đạp lên một lưỡi phi kiếm, hai người cùng song song tiến về phía trước.
Cũng may vùng đất hoang vu này cũng không có hoàn cảnh ác liệt nào, cho nên phi hành rất thông thuận.
Ước chừng nửa tháng sau, vùng đất hoang vu cũng dần dần hiện ra chút màu xanh sinh cơ, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy dấu chân sinh linh, đều là những chim bay cá nhảy cấp thấp.
Linh khí trong thiên địa dần dần nồng đậm, dù là bốn phía không có linh khí nhưng phẩm chất cũng không chênh lệch.
Từ Huyền cố gắng hấp thu không khí tươi mát, Sở Đông an bài mình tới vùng đất cổ xưa thần bí này, phải chăng cũng có ý tứ gì đó?
Yên Mi đột nhiên chỉ về phía trước, tự bước vào vùng đất này, trên mặt nàng tràn đầy vẻ vui sướng và hứng thú, giống như là một chú chim sổ lồng.
Tầm mắt Từ Huyền so với nàng thì càng rộng rãi hơn, có chút nheo mắt lại nhìn về phía chân trời xa xa, một vùng rừng cổ thâm thúy nồng đậm, rộng gần như vô hạn, giống như một mạng lưới khổng lồ nuốt hết thiên địa.
- Thật lớn!
Từ huyền hít một hơi lãnh khí, hắn hoài nghi nếu vào khu rừng này thì có tìm được phương hướng hay không.
Mặc kệ nghĩ là có muốn hay không, dùng mắt có thể nhìn ra cổ lâm vô tận kia đã cách trở hết thảy con đường, đều phải tiến vào trong đó.
Phi hành trọn vẹn nửa canh giờ, mới vừa tới phiến cổ lâm kia, một mảnh linh khí nồng đậm liền đập vào mặt.
Từ Huyền chấn động tâm thần, trình độ linh khí ở nơi này có thể so với Hoàng Long linh thành.
Điều này cũng làm cho hai người sinh lòng cảnh giác.
- Sưu sưu sưu!
Quả nhiên, tiến vào Cổ lâm không đến nửa chén trà, trong hư không liền vang lên những tiếng rít gào, năm sáu yêu điểu xuất hiện, há to miệng, triển khai cánh, dài chừng năm sáu xích, bốn phía là lửa nóng cháy rực.
Nhìn thấy hai người xa lạ là Từ Huyền và Yên Mi, năm sáu yêu điểu kia liền mở ra răng nhọn móng sắc, hung ác đánh tới, hoặc là từng đạo hồng vũ chấn động ở phía xa, hình thành từng đạo phong diễm, chiếu cố liên thủ công kích.
Bỗng nhiên gặp phải những yêu điểu này, hai người đều khẽ giật mình.
Đợi cho yêu điểu kia vợt tới trước mắt, Yên Mi vung tay áo lên, phun ra một mảnh hơi nước màu xanh da trời, chôn vùi hai yêu điểu tiếp cận mình, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên, rơi xuống mặt đất.
Về phần Từ Huyền, cũng không có động tĩnh gì, yêu điểu vừa đến cận thân thì đã bị ngân cương ở bên ngoài tự động phản chấn mà chết.
Năng lực phản chấn của ngân cương thân thể, xem thực lực tu vi đối phương mà định ra.
Nếu như tu vi địch nhân không bằng Từ Huyền, như vậy lực đạo phản chấn tổn thương với công kích bản thân ngang bằng nhau.
Nếu như thực lực tu vi đối phương tương đối cao thì tổn thương phản chấn sẽ hao tổn tương ứng, có một bộ phận công kích xuyên thấu qua tầng phòng ngự, đánh lên người Từ Huyền.
Trong nháy mắt đã có 4 yêu điểu bị giết chết, còn lại 2 con sợ hãi, vừa muốn chạy trốn thì đã bị Yên Mi bấm tay một cái, hai đạo lam quang trong suốt phá không lóe lên.
Hai yêu điểu đang chạy thục mạng, vừa ra khỏi một trượng thì liền bị lam quang bắn vào thân thể, giết chết.
Tu vi yêu điểu này bất quá chỉ là Luyện khí tam tứ trọng, trước mặt Luyện thần tiên sư thì liền bị tiêu diệt trong nháy mắt.
Từ Huyền cùng Yên Mi liếc nhìn nhau, thần sắc càng thêm thận trọng, chính như sở liệu, trong cổ lâm này có linh khí nồng đậm, như vậy tự nhiên không thể thiếu yêu thú.
Trong quá trình tiến lên sau đó, khi thì gặp phải yêu thú cấp thấp, có bộ phận công kích, cũng có yêu thú không để ý gì tới hai người, càng có chút ít yêu thú có khứu giác linh mẫn, nhìn hai người lập tức nhanh chân chạy ra xa.