Thế nhưng Từ Huyền lại không làm vậy, mà lựa chọn loại phương pháp nhìn như rất phiền toái này.
Trong mấy ngày kế tiếp, Tam đại Ngưng Đan, liên tục chiến đấu ở các chiến trường của Hoàng Long Linh Thành..
Từ đầu đến cuối, Từ Huyền không ra tay, chỉ ẩn nấp trong tầng mây ở phụ cận, để Đổng Băng Vân và Nhạc Phong đánh chiếm các tài nguyên trọng địa khác của Đông Phương gia.
Có vài quặng mỏ số lượng tu giả không ít, lấy lực hai ngươi cũng rất khó giết vào.
Ngẫu nhiên, Từ Huyền cũng phái ra bốn đầu khôi lỗi có thực lực luyện thần đỉnh phong để hiệp trợ giết địch.
Ở Hoàng Long Linh Thành, cường giả luyện thần đỉnh phong về cơ bản có thể hoành hành bễ nghễ, số lượng cực nhỏ, cơ hồ không có có bao nhiêu tu giả có thể ngăn cản.
Liên tục mấy ngày, ba người Từ Huyền dẹp xong hơn bốn Bí Cảnh chung quanh, các loại quặng mỏ hơn mười chỗ.
Khi đánh những tài nguyên trọng địa này, Đổng Băng Vân phát hiện mục đích của Từ Huyền không phải vì đoạt những tài nguyên này, chỉ là vì giết địch thôi!
Bởi vì xuất chinh Hoàng Long Linh Thành chỉ có ba người bọn họ, sau khi tấn công những tài nguyên trọng địa này thì không có người nào để trấn thủ cả.
Mà mỗi một lần, Từ Huyền đều yêu cầu không để cho một địch nhân nào chạy thoát cả.
Từ Huyền sừng sững trong đám mây, từ trên không bao quát xuống dưới, nỉ non lẩm bẩm:
- Đánh hạ Hoàng Long Linh Thành, cũng không khó, nhưng mục tiêu của ta không phải là một tòa linh thành, mà là chính là diệt toàn bộ Đông Phương gia! Dùng hết thảy thủ đoạn, phá hủy sinh lực của Đông Phương gia!
Nếu như một lần hành động đánh hạ Hoàng Long Linh Thành, cường giả Đông Phương gia tất sẽ nhanh chóng lui lại, bảo tồn nguyên khí.
Bởi vậy, Từ Huyền không trực tiếp đánh Hoàng Long Linh Thành, mà đánh về cac tài nguyên trọng địa phân tán của Đông Phương gia.
Chạng vạng tối một ngày này, Đổng Băng Vân và Nhạc Phong vừa mới tấn công linh quáng kế tiếp, sau lưng đã truyền đến tiếng xé gió.
Sưu sưu, hai đạo độn quanh một xanh một trắng bức tới nơi này, xem khí thì nghiễm nhiên lại là Ngưng Đan cao nhân.
- Phương Thiên trọng thành không dám chính diện tác chiến với Đông Phương gia chúng ta lại sử dụng ra loại thủ đoạn này, thật làm xấu hổ thân phận Ngưng Đan cao nhân! Có bản lĩnh thì đánh với chúng ta một trận đi.
Một thanh niên áo trắng trong đó lạnh lùng cười dài một tiếng, BOANG... một tiếng, một thanh ngọc kiếm gần như trong suốt như chớp ra khỏi vỏ, trong hư không sinh ra một đạo như kiếm hà màu trắng như hồ quang điện.
Kiếm đạo khí tức rét lạnh thấu xương bay thẳng mà đến.
Hiển nhiên người này là một vị kiếm tu cấp đan đạo, một sát na ngọc kiếm ra khỏi vỏ liền khiến Nhạc Phong sinh ra một tia cảm giác nguy cơ.
Một lão giả áo bào xanh khác thì mặt lộ lệ quang, trong tay xuất hiện một cái hồ lô, lăng không phóng đại đến một hai chục trượng, tách ra tam sắc quang hoa quanh quẩn, mặt ngoài còn di động một tia hồ quang điện, thế như phá núi đánh tới mấy người.
Hai người này, theo thứ tự là một vị ngưng đan sơ kì kiếm tu, một người là cường lực tiên tu Ngưng Đan trung kỳ, thực lực không phải chuyện đùa.
Đổng Băng Vân và Nhạc Phong nhao nhao nghênh đón, triển khai một hồi tranh phong giữa đan đạo cường giả.
Vừa mới giao thủ, Từ Huyền ẩn nấp trong tầng mây liền phân biệt ra rõ ưu khuyết.
Lấy tạo nghệ tiên pháp của Đông Băng Vân đối chiến với lão giả áo bào xanh kia, không những không thiệt thòi, ngược lại còn mơ hồ chiếm cứ thượng phong nữa.
Nhưng trái lại ở một bên, Nhạc Phong bị kiếm tu áo trắng kia đánh cho phải liên tiếp bại lui.
Công kích của Kiếm tu lăng lệ ác liệt tấn mãnh, kiếm quyết của hắn cũng biến hóa vô cùng, có lẽ không có uy năng hiệu quả như tiên pháp, nhưng lại truy cầu lực công kích cực hạn mà đơn giản, mỗi một đạo kiếm quyết, có thể thiết cát nát bấy tiên pháp, có được lực công kích cường đại. Thường thường trong giao chiến cùng giai, một khi bị kiếm tu chiếm trước tiên cơ thì rất là không xong.
Nhạc Phong giờ phút này chính là gặp phải tình huống này, hơi chút sơ xuất, sắp bị kiếm quyết lăng lệ ác liệt kia đâm thủng cổ họng.
Nhưng Từ Huyền ẩn nấp trong tầng mây tự nhiên sẽ không cho phép loại tình huống này xảy ra rồi.
Hắn những ngày này, một mực ẩn nấp không ra, chính là vì muốn dụ dỗ cường giả Đông Phương gia trong Hoàng Long Linh Thành.
Một khắc trong khi đang giao chiến, giữa tầng mang truyền đến một tiếng bạo liệt, một đạo thân ảnh quanh quẩn màu vàng kim nhạt như Ma Thần bay thẳng mà xuống.
Oa!
Kiếm tu áo trắng kia lập tức nhổ ra một búng máu, cơ hồ ngay lập tức trọng thương! Kiếm tu vốn có công kích cực hạn đồng thời thì thủ đoạn phòng ngự cũng là một uy hiếp của họ.
- Người nào...
Mặt khác lão giả áo bào xanh Ngưng Đan trung kỳ kia khí huyết quay cuồng, quá mức sợ hãi.
Hắn trơ mắt nhìn thân ảnh màu vàng kim nhạt kia vọt tới trước mặt kiếm tu áo trắng, đánh ra một quyền vô cùng đơn giản, mà kiếm tu áo trắng kia phảng phất như trì độn vậy, kiếm hà màu trắng quanh thân vung vẩy, bị xé nát dễ như trở bàn tay, tiếp theo nội tạng, cốt cách toàn thần trong khoảnh khắc liền nát bấy, vẫn lạc tại chỗ.
- Ngươi... Ngươi là Từ Huyền?
Lão giả áo bào xanh hít một hơi lãnh khí, quay người muốn chạy đi, lại bị Đổng Băng Vân điều khiển một mảnh băng sương hạn chế tốc độ.
Rất nhanh, khí tức cường đại kinh nhiếp huyết dịch pháp lực kia lại áp bách mà đến.
Lão giả áo bào xanh thi triển ra tất cả vốn liếng, nhưng dưới một quyền vô cùng đơn giản của Từ Huyền liền nát bấy như gỗ mục, không chịu nổi một kích.
Mắt thấy Từ Huyền trong thời gian cực ngắn diệt sát hai đại Ngưng Đan, Đổng Băng Vân lộ ra vẻ chẳng thèm ngó tới, nhưng trong lòng lại rất chấn động. Tuy rằng ngang cấp, nhưng nàng ở trước mặt Từ Huyền lại không thể ngăn nổi một quyền.
- Chém giết hai tên Ngưng Đan này, nghĩ đến đan đạo cường giả của Hoàng Long Linh Thành cũng không còn thừa lại bao nhiêu nữa.
Từ Huyền cười nhạt một tiếng.
Kế tiếp, hắn để hai người tĩnh dưỡng tại chỗ hai canh giờ, khôi phục nguyên khí. .
Đêm đó, ba đạo thân ảnh phát ra khí tức cường đại chậm rãi hàng lâm dưới ánh trắng mông lung, Hoàng Long Linh Thành mê ly như huyễn.
Hoàng Long Linh Thành, bao phủ dưới một tầng kết giới màu vàng khổng lồ, dưới sự chiếu rọi của dạ nguyên mông lung trông hệt như một khối minh ngọc óng ánh, bên trong quang hoa du động, mê ly như huyễn.
Trong bầu trời đêm, phi hành pháp bảo lướt qua vòng bảo vệ, đủ mọi màu sắc, sáng lạn như lưu tinh, lui tới mà đi, khiến cho cảnh đêm ở đây càng tăng thêm vài phần mê ly huyến mỹ.
Nhìn qua tòa thành phồn hoa này, thần sắc Từ Huyền có vẻ hơi phức tạp, vẻ mặt hiện lên thần sắc nhớ lại. Ngày xưa khi vẫn còn là Luyện Khí cấp thấp, tình cảnh rung động khi lần đầu tiên được nhìn thấy linh thành như hiện ra trước mắt
Cách hơn hai mươi năm, Hoàng Long Linh Thành so với ngày xưa cũng không có biến hóa gì quá lớn, chỉ có trên tường thành lưu lại một vài vết nứt khiến nó so dĩ vãng, càng lộ ra tang thương cũ kỹ.
- Từ sư đệ, như vậy có được không?
Thanh âm của Nhạc Phong đã cắt đứt suy nghĩ Từ Huyền.
Trong mấy ngày kế tiếp, Tam đại Ngưng Đan, liên tục chiến đấu ở các chiến trường của Hoàng Long Linh Thành..
Từ đầu đến cuối, Từ Huyền không ra tay, chỉ ẩn nấp trong tầng mây ở phụ cận, để Đổng Băng Vân và Nhạc Phong đánh chiếm các tài nguyên trọng địa khác của Đông Phương gia.
Có vài quặng mỏ số lượng tu giả không ít, lấy lực hai ngươi cũng rất khó giết vào.
Ngẫu nhiên, Từ Huyền cũng phái ra bốn đầu khôi lỗi có thực lực luyện thần đỉnh phong để hiệp trợ giết địch.
Ở Hoàng Long Linh Thành, cường giả luyện thần đỉnh phong về cơ bản có thể hoành hành bễ nghễ, số lượng cực nhỏ, cơ hồ không có có bao nhiêu tu giả có thể ngăn cản.
Liên tục mấy ngày, ba người Từ Huyền dẹp xong hơn bốn Bí Cảnh chung quanh, các loại quặng mỏ hơn mười chỗ.
Khi đánh những tài nguyên trọng địa này, Đổng Băng Vân phát hiện mục đích của Từ Huyền không phải vì đoạt những tài nguyên này, chỉ là vì giết địch thôi!
Bởi vì xuất chinh Hoàng Long Linh Thành chỉ có ba người bọn họ, sau khi tấn công những tài nguyên trọng địa này thì không có người nào để trấn thủ cả.
Mà mỗi một lần, Từ Huyền đều yêu cầu không để cho một địch nhân nào chạy thoát cả.
Từ Huyền sừng sững trong đám mây, từ trên không bao quát xuống dưới, nỉ non lẩm bẩm:
- Đánh hạ Hoàng Long Linh Thành, cũng không khó, nhưng mục tiêu của ta không phải là một tòa linh thành, mà là chính là diệt toàn bộ Đông Phương gia! Dùng hết thảy thủ đoạn, phá hủy sinh lực của Đông Phương gia!
Nếu như một lần hành động đánh hạ Hoàng Long Linh Thành, cường giả Đông Phương gia tất sẽ nhanh chóng lui lại, bảo tồn nguyên khí.
Bởi vậy, Từ Huyền không trực tiếp đánh Hoàng Long Linh Thành, mà đánh về cac tài nguyên trọng địa phân tán của Đông Phương gia.
Chạng vạng tối một ngày này, Đổng Băng Vân và Nhạc Phong vừa mới tấn công linh quáng kế tiếp, sau lưng đã truyền đến tiếng xé gió.
Sưu sưu, hai đạo độn quanh một xanh một trắng bức tới nơi này, xem khí thì nghiễm nhiên lại là Ngưng Đan cao nhân.
- Phương Thiên trọng thành không dám chính diện tác chiến với Đông Phương gia chúng ta lại sử dụng ra loại thủ đoạn này, thật làm xấu hổ thân phận Ngưng Đan cao nhân! Có bản lĩnh thì đánh với chúng ta một trận đi.
Một thanh niên áo trắng trong đó lạnh lùng cười dài một tiếng, BOANG... một tiếng, một thanh ngọc kiếm gần như trong suốt như chớp ra khỏi vỏ, trong hư không sinh ra một đạo như kiếm hà màu trắng như hồ quang điện.
Kiếm đạo khí tức rét lạnh thấu xương bay thẳng mà đến.
Hiển nhiên người này là một vị kiếm tu cấp đan đạo, một sát na ngọc kiếm ra khỏi vỏ liền khiến Nhạc Phong sinh ra một tia cảm giác nguy cơ.
Một lão giả áo bào xanh khác thì mặt lộ lệ quang, trong tay xuất hiện một cái hồ lô, lăng không phóng đại đến một hai chục trượng, tách ra tam sắc quang hoa quanh quẩn, mặt ngoài còn di động một tia hồ quang điện, thế như phá núi đánh tới mấy người.
Hai người này, theo thứ tự là một vị ngưng đan sơ kì kiếm tu, một người là cường lực tiên tu Ngưng Đan trung kỳ, thực lực không phải chuyện đùa.
Đổng Băng Vân và Nhạc Phong nhao nhao nghênh đón, triển khai một hồi tranh phong giữa đan đạo cường giả.
Vừa mới giao thủ, Từ Huyền ẩn nấp trong tầng mây liền phân biệt ra rõ ưu khuyết.
Lấy tạo nghệ tiên pháp của Đông Băng Vân đối chiến với lão giả áo bào xanh kia, không những không thiệt thòi, ngược lại còn mơ hồ chiếm cứ thượng phong nữa.
Nhưng trái lại ở một bên, Nhạc Phong bị kiếm tu áo trắng kia đánh cho phải liên tiếp bại lui.
Công kích của Kiếm tu lăng lệ ác liệt tấn mãnh, kiếm quyết của hắn cũng biến hóa vô cùng, có lẽ không có uy năng hiệu quả như tiên pháp, nhưng lại truy cầu lực công kích cực hạn mà đơn giản, mỗi một đạo kiếm quyết, có thể thiết cát nát bấy tiên pháp, có được lực công kích cường đại. Thường thường trong giao chiến cùng giai, một khi bị kiếm tu chiếm trước tiên cơ thì rất là không xong.
Nhạc Phong giờ phút này chính là gặp phải tình huống này, hơi chút sơ xuất, sắp bị kiếm quyết lăng lệ ác liệt kia đâm thủng cổ họng.
Nhưng Từ Huyền ẩn nấp trong tầng mây tự nhiên sẽ không cho phép loại tình huống này xảy ra rồi.
Hắn những ngày này, một mực ẩn nấp không ra, chính là vì muốn dụ dỗ cường giả Đông Phương gia trong Hoàng Long Linh Thành.
Một khắc trong khi đang giao chiến, giữa tầng mang truyền đến một tiếng bạo liệt, một đạo thân ảnh quanh quẩn màu vàng kim nhạt như Ma Thần bay thẳng mà xuống.
Oa!
Kiếm tu áo trắng kia lập tức nhổ ra một búng máu, cơ hồ ngay lập tức trọng thương! Kiếm tu vốn có công kích cực hạn đồng thời thì thủ đoạn phòng ngự cũng là một uy hiếp của họ.
- Người nào...
Mặt khác lão giả áo bào xanh Ngưng Đan trung kỳ kia khí huyết quay cuồng, quá mức sợ hãi.
Hắn trơ mắt nhìn thân ảnh màu vàng kim nhạt kia vọt tới trước mặt kiếm tu áo trắng, đánh ra một quyền vô cùng đơn giản, mà kiếm tu áo trắng kia phảng phất như trì độn vậy, kiếm hà màu trắng quanh thân vung vẩy, bị xé nát dễ như trở bàn tay, tiếp theo nội tạng, cốt cách toàn thần trong khoảnh khắc liền nát bấy, vẫn lạc tại chỗ.
- Ngươi... Ngươi là Từ Huyền?
Lão giả áo bào xanh hít một hơi lãnh khí, quay người muốn chạy đi, lại bị Đổng Băng Vân điều khiển một mảnh băng sương hạn chế tốc độ.
Rất nhanh, khí tức cường đại kinh nhiếp huyết dịch pháp lực kia lại áp bách mà đến.
Lão giả áo bào xanh thi triển ra tất cả vốn liếng, nhưng dưới một quyền vô cùng đơn giản của Từ Huyền liền nát bấy như gỗ mục, không chịu nổi một kích.
Mắt thấy Từ Huyền trong thời gian cực ngắn diệt sát hai đại Ngưng Đan, Đổng Băng Vân lộ ra vẻ chẳng thèm ngó tới, nhưng trong lòng lại rất chấn động. Tuy rằng ngang cấp, nhưng nàng ở trước mặt Từ Huyền lại không thể ngăn nổi một quyền.
- Chém giết hai tên Ngưng Đan này, nghĩ đến đan đạo cường giả của Hoàng Long Linh Thành cũng không còn thừa lại bao nhiêu nữa.
Từ Huyền cười nhạt một tiếng.
Kế tiếp, hắn để hai người tĩnh dưỡng tại chỗ hai canh giờ, khôi phục nguyên khí. .
Đêm đó, ba đạo thân ảnh phát ra khí tức cường đại chậm rãi hàng lâm dưới ánh trắng mông lung, Hoàng Long Linh Thành mê ly như huyễn.
Hoàng Long Linh Thành, bao phủ dưới một tầng kết giới màu vàng khổng lồ, dưới sự chiếu rọi của dạ nguyên mông lung trông hệt như một khối minh ngọc óng ánh, bên trong quang hoa du động, mê ly như huyễn.
Trong bầu trời đêm, phi hành pháp bảo lướt qua vòng bảo vệ, đủ mọi màu sắc, sáng lạn như lưu tinh, lui tới mà đi, khiến cho cảnh đêm ở đây càng tăng thêm vài phần mê ly huyến mỹ.
Nhìn qua tòa thành phồn hoa này, thần sắc Từ Huyền có vẻ hơi phức tạp, vẻ mặt hiện lên thần sắc nhớ lại. Ngày xưa khi vẫn còn là Luyện Khí cấp thấp, tình cảnh rung động khi lần đầu tiên được nhìn thấy linh thành như hiện ra trước mắt
Cách hơn hai mươi năm, Hoàng Long Linh Thành so với ngày xưa cũng không có biến hóa gì quá lớn, chỉ có trên tường thành lưu lại một vài vết nứt khiến nó so dĩ vãng, càng lộ ra tang thương cũ kỹ.
- Từ sư đệ, như vậy có được không?
Thanh âm của Nhạc Phong đã cắt đứt suy nghĩ Từ Huyền.