Tiên Hà Phong Bạo

Chương 511 : Đông Phương Quý (1)

Bá bá!

Đổng Băng Vân và Nhạc Phong ngay ngắn thối lui, tự nhiên sẽ không ngốc mức đối chiến với công kích như nước lũ này.

Sau khi nhanh chóng thối lui, hai người đột nhiên phát hiện, Từ Huyền căn bản không động.

Khi pháp quang diễm khí trùng kích đến khi ở vị trí trước kia còn đứng lấy một thanh niên, quanh thân thể ánh lên một tầng quang mang vàng nhạt, chậm rãi thu liễm.

Tu tập lực lượng tu giả Đông Phương gia trong một thành, tạo thành trăm đạo công kích như nước lũ vậy mà không thể làm tổn thương nam tử kia chút nào.

Thoáng chốc, một phương linh thành tĩnh mịch im ắng.

Đông đảo tu giả của Đông Phương gia tâm thần rung động, vô số người hít một hơi lãnh khí.

- Thực lực của người này, đến cùng đạt đến tình trạng như thế nào rồi. . .

Đông Phương Hùng đồng tử ngưng co lại, biểu hiện trên mặt cứng lại, trên trán chảy ra mồ hồi, cánh tay nắm chặt quỷ đầu đại chùy không ngừng run rẩy:

- Hôm nay, Từ mỗ tái nhập chốn cũ, là vì khu trừ Đông Phương gia, những người không liên quan nhanh chóng thối lui!

Trong mắt Từ Huyền lóe lên một tia hàn quang, một tay vẽ một cái.

Xuyến!

Trong hư không đột nhiên chấn động, phảng phất có một Cự Thú nào đó hiện thân.

Sau một khắc, chỉ thấy một đầu Thiết Dực Long khổng lồ há miệng, một cổ khí lãng chấn minh linh hồn như long ngâm giống chấn động Thiên Hư. Đồng thời hai cánh chấn động, ở trên không linh thành lờ mờ nổi lên một trận gió lớn, thanh thế to lớn kinh người.

- Đó là quái vật gì thế. . .

Tu giả Đông Phương gia tu vừa trải qua một phen giãy dụa vô lực, giờ phút này trong lòng càng thêm sợ hãi..

So sánh với ngày xưa, Thiết Dực Long hiện giờ trải qua nhiều phiên tinh luyện tăng lên, thực lực có thể so với Ngưng Đan hậu kỳ rồi.

Hô oanh, Thiết Dực Long huy động cánh sắt, trong miệng rít gào ra khí lãng kinh thiên, trong bụi cát bay mù mịt dẫn động ra cương phong phấn kim toái thiết, giết vào Hoàng Long Linh Thành.

....

Trận thế của tu giả Đông Phương gia trong khoảnh khắc bị kích phá, thậm chí căn bản không có dũng khí đối chiến.

Trong lúc nhất thời, Thiết Dực Long cực lớn ở bên trong Hoàng Long Linh Thành giương nanh múa vuốt, như vào chỗ không người, ngay cả Đông Phương Hùng Ngưng Đan trung kỳ kia cũng không thể chính diện chống lại, bị một trảo đánh bay thổ huyết.

Chỉ trong chốc lát, Thiết Dực Long diệt sát gần trăm tu giả, đại sát tứ phương, cả tòa linh thành, không người đối chiến.

Từ Huyền lơ lửng trên không linh thành, sắc mặt tỉnh táo, nhìn kĩ linh thành hỗn loạn bên dưới.

Lúc này, cho dù những tu giả không tham chiến trong linh thành cũng đều kinh hãi lạnh mình, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

- Sát!

Nhạc Phong và Đổng Băng Vân, xông vào linh thành, giết cho Đông Phương Hùng phải chạy trối chết, cũng nhanh chóng chém giết các tu giả đang chạy thục mạng.

- Đông Phương gia, cứ như vậy không chịu nổi một kích, không dám chính diện xuất chiến sao?

Từ Huyền phiêu phiêu trên không, tiếng cười nhạo quanh quẩn toàn bộ linh thành.

Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng ra tay, chỉ bằng một thân Kim Cương khí lực, một đầu khôi lỗi đã thế thế lực chấn thủ một phương linh thành, sụp đổ phải chạy thục mạng.

- Tiểu tử. . . đừng vội càn rỡ, bổn tọa muốn ngươi phải trả một cái giá thảm thiết gấp mười lần!

Nhưng vào lúc này, một cổ khí tức đáng sợ kinh thiên triệt để từ một chỗ trong Hoàng Long Linh Thành thức tỉnh, thanh âm kia kỳ dị bén nhọn, lại ẩn chứa một loại cảm giác quỷ thần khó lường.

Thân hình Từ Huyền trôi nổi giữa không trung bỗng dưng cứng đờ, đó là một cổ khí tức đủ để uy hiếp đến cảm giác của hắn.

Đồng thời bên trong linh thành xuyên thẳng qua Nhạc Phong và Đổng Băng Vân đang giết chóc, tâm thần hai người đồng thời run lên.

- Thanh âm kia. . .

Nhạc Phong kêu rên một tiếng, sợ hãi không thôi, trong óc chấn động, có một loại cảm giác trời đất quay cuồng.

- Không tốt! Đó là khí tức của đan đạo bước thứ hai... Lúc trước sau khi hắn và lão viện trưởng đại chiến vẫn một mực chưa từng xuất hiện, không ngờ vẫn dừng lại ở Hoàng Long Linh Thành!

Khuôn mặt Đổng Băng Vân trở nên trắng bệch, trong mắt đầy vẻ lo âu, lộ ra chân tay luống cuống.

Chẳng ai ngờ rằng bên trong Hoàng Long Linh Thành này còn ẩn núp tồn tại Nguyên Đan kỳ đan đạo bước thứ hai nữa.

Khí tức đan đạo bước thứ hai trong nháy mắt kia như một bàn tay nguy hiểm vô hình, che phủ toàn bộ Hoàng Long Linh Thành.

Tu giả Ngưng Đan kỳ ở đây tâm thần đều rung động.

Tam đại Ngưng Đan phe Từ Huyền đều bị uy áp khí cơ thông thiên triệt địa, mênh mông vô tận kia tập trung, trong một giai đoạn đồng nhất, loại cảm giác kia thật giống như sự khác nhau giữa một đứa bé và trang hán trưởng thành vậy.

Cường giả Nguyên Đan kỳ còn chưa hàng lâm, thanh thế khí tức này đã khiến Ngưng Đan bình thường như lâm vào vực sâu vô tận rồi.

Nhạc Phong lúc nghe được thanh âm kia, ngoại trừ sợ hãi run sợ ra, hắn còn sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.

Thanh âm này. . . Trước kia đã từng nghe qua, một đoạn trí nhơ u ám đau đỡn bỗng hiện lên.

Duy nhất có thể lập tức xác định chủ nhân thanh âm kia chính là Đổng Băng Vân, khuôn mặt biến sắc, trong lòng nổi lên cổ sợ hãi không hiểu, vội vàng thần thức truyền âm, nói với Từ Huyền:

- Không tốt, người nọ là lão tổ của Hoàng Long Đông Phương ngày xưa -- Đông Phương Quý!

Đông Phương Quý? Đông Phương Quỷ?

Từ Huyền hơi lộ ra một tia kinh ngạc, hắn cảm nhận được lo sợ bất an trong lòng Đổng Băng Vân.

Bất quá, nghĩ đến lão tổ của Hoàng Long Đông Phương ngày xưa, trong trí nhớ Từ Huyền cũng hiện lên một hình tượng thân ảnh đáng sợ.

- Thật tốt quá, Đông Phương Quý rốt cục cũng xuất thủ!

Đông Phương Hùng lúc trước bị giết phải chạy trối chết, suýt nữa chết cuối cùng cũng thở phào một hơi, phảng phất vào thời khắc nàycho dù trời sập xuống, cũng có thể bình thản ung dung vậy.

Khí tức Nguyên Đan kỳ sau khi xuất hiện một lát, một cổ cuồng phong rít gào phô thiên cái địa lên vang lên trên không Hoàng Long Linh Thành, mắt thường mơ hồ có thể thấy được nơi hạch tâm có một tầng gió lốc màu vang, sức gió cương mãnh cường đại, đủ phấn kim toái thiết, có thể ảnh hưởng đến trình độ nhất đinh trong phạm vi mười dăm, phạm vi quảng đại, kinh thiên động địa.

Cả tòa linh thành đều có thể nghe thấy tiếng gió rít gào này, có thể nói gần mười vạn tu giả trong nội thành đều kinh hãi bất an, một loại áp lực trầm trọng, xâm nhập vào tâm linh, như bóng mờ không thể xóa đi được.

Đám Từ Huyền đồng tử co lại, nhìn chằm chằm vào nam tử mặc áo bào màu bạc trong cơn lốc vàng kia.

Đột nhiên xem xét thì thân hình kia giống như một một nữ tử xinh đẹp, khi gió lốc màu vàng quanh thân hắn dần dần ổn định, chấn động rít gào bốn phía cũng dần dần dẹp loạn.

Lúc này, thân ảnh man tử áo bào bạc thon dài mảnh khảnh kia, toàn bộ thân hình đều triển lộ ở trước mặt mọi người, một bộ mặt trắng nõn, có vài phần tuấn tú, một đầu tóc tím, cùng với một đôi mắt xếch!

Đây là một nam tử có thể nói là yêu dị, hắn từng xuất hiện trong trí nhớ còn sót lại của đệ tử may mắn sống sót của Tinh Vũ Sơn nhất mạch, không thể nào xóa nhòa.

back top