Đối mặt với Thiên La Kim Điện Vương, Nhiếp Hàn tuy rằng chiếm cứ một chút thượng phong, nhưng khó có thể nhẹ nhõm diệt sát, đối phương vô luận công kích hay là phòng ngự đều không hề có sơ hở, thực lực hơn xa Ngưng Đan hậu kỳ bình thường.
Đồng thời lúc này Thiên La Kim Điện Vương giao thủ với Nhiếp Hàn trong lòng cũng hoảng sợ, đối phương chỉ có tu vị Ngưng Đan trung kỳ nhưng chỉ bằng một thanh linh kiếm đã gắt gao áp chế mình, bị thua chỉ sợ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Rất nhanh, Ngưng Đan cao nhân trên Bắc Phong trọng thành cũng chú ý tới tình hình này.
Linh kiếm, một thành kiếm cấp bậc linh khí.
Thân là Ngưng Đan kiếm tu, sử dụng Linh Khí, thực lực tự nhiên giảm bớt đi nhiều.
- Thiên La, ta tới giúp ngươi!
Một tiếng không minh từ bên cạnh truyền đến, trong trận doanh Đông Phương gia lại giết ra một một nam tử tóc bạc, trên người quanh quẩn một tầng vầng sáng bảo vệ màu bạc mỹ lệ, phi hành thuật khắc, trong hư không hiện ra từng đạo quang ngấn màu bạc.
Bá XÍU... UU!!
Quang ngấn màu bạc lóe lên, một thanh dao găm trong suốt vô hình cơ hồ đâm đến sau lưng Nhiếp Hàn.
Đinh!
Nhiếp Hàn tâm thần run lên, dưới sự vội vàng, linh kiếm trong tay miễn cưỡng vung về sau, ngăn trở một kiếm này.
Két Xùy~~ ~
Linh kiếm trong tay Nhiếp Hàn lập tức bị cắt thành hai đoạn, hắn biến sắc nói:
- Không gian bí thuật?
Bá!
Quang ngấn màu bạc lóe lên, Kim Điện Vương tóc bạc kia như thuấn di, hiện thân ở bên cạnh hắn, dao găm màu bạc lại lần nữa đâm tới.
Nhiếp Hàn cũng không hoảng loạn, hắn duỗi thẳng một đầu ngón tay ra, vẽ vào hư không một cái.
Trong chốc lát, kiếm khí lạnh băng kinh triệt Thiên địa, hàn ý um tùm, lướt ngang bốn phương tám hướng, trút xuống phạm vi một dặm, chấn động toàn bộ chiến trường.
Hai đại Kim Điện Vương muốn tránh cũng không được, đều bị đánh lui, trên người lưu lại một chút vết thương, vẻ mặt hoảng sợ.
- Thì ra là thế, mất đi sự ước thúc của linh kiếm chất liệu yếu ớt, hắn có thể phát huy ra kiếm khí càng cường đại hơn nữa.
Trên Bắc Phong trọng thành xuất hiện một lão giả mặt trắng mặc Thanh Ngọc trường bào.
Lúc người này hiện thân, những Ngưng Đan khác trên thành đều nhao nhao hành lễ, nghiêm nghị kính nể:
- Bái kiến Đại trưởng lão.
Sau một khắc, chiến thế nghịch chuyển, Nhiếp Hàn dùng bản thân, đối kháng hai đại Kim Điện Vương, còn chiếm cứ thượng phong tuyệt đối nữa.
- Tiểu tử này là nhân vật từ đâu xuất hiện, thân là kiếm tu, tay không tấc sắt lại lực áp Không Minh Kim Điện Vương bài danh thứ hai và Thiên La Kim Điện Vương bài danh thứ tư.
Trong trận doanh Đông Phương gia, một thanh niên yêu dị tóc tím trong mắt lập lòe hàn quang.
Người này đúng là Đông Phương Quý!
Một khắc này, thân hình Nhiếp Hàn nhoáng một cái, bay vút đến đám mây, thần sắc đạm mạc nói:
- Hai người các ngươi... Cũng có thể miễn cưỡng khiến ta vận dụng cái kia kiện vũ khí rồi.
Dứt lời, chỉ thấy tay hắn chậm rãi nắm chặt vào hư không.
Trong một chớp mắt kia, trong hư không rồi đột nhiên sinh ra một cổ khí tức hủy diệt kinh hãi, vô số pháp bảo đều run lên.
- Không tốt!
Đông Phương Quý kinh hô một tiếng, hắn rồi đột nhiên cảm nhận được Ngân Thận Danh Kiếm trong cơ thể run rẩy sợ hãi, tựa hồ gặp phải pháp bảo đồng loại kinh khủng vậy.
Hắn thầm nghĩ không ổn, phi tốc chạy tới cứu viện.
Nhưng mà đúng lúc này, vũ khí trong tay Nhiếp Hàn hiện thân, đó là một thanh trường kiếm hình bọ cạp đen kịt hẹp dài, mũi nhọn mảnh như độc châm, mũi nhọn hơi nghiêng cực mỏng, hàn quang lập loè, ở một bên khác lại hiện lên đoạn vân bất quy tắc...
Ầm ầm --
Một sát na khi trường kiếm hình bọ cạp kia nâng lên, một mảnh hoa văn lôi điện kinh tâm rung động bao phủ hư không trên đỉnh đầu, khí tức lôi điện hủy diệt và kiếm khí bá đạo lăng lệ ác liệt dung hội nhất thể.
Một đạo kiếm khí kinh thiên quấn quanh hoa văn lôi điện bay thẳng lên trời cao, thậm chí xé rách cả cương phong loạn lưu ở trên tầng mây.
Trường kiếm hình bọ cạp kia bắn lên thiên không, kiếm khí nghiêng hai ba dặm, những nơi đi qua, tất cả sự vật hóa thành bột mịn, ngay cả Ngưng Đan cũng trực tiếp bị cắn nát, phía sau trận doanh Đông Phương gia một mảnh đại loạn.
Hai đại Kim Điện Vương, bị cổ kiếm đạo khí tức hủy diệt Thiên địa kia uy bức, đứng thẳng bất động tại chỗ, thân hình sợ run, bốn phương tám hướng đều bị Hắc Lôi kiếm khí bao phủ, hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh.
- Hôm nay, cho các ngươi nếm thử uy lực của Di Lạc Côi Bảo Thiên Hạt Ma Kiếm.
Khuôn mặt Nhiếp Hàn ẩn ẩn hiện ra một tia dữ tợn, ánh mắt rét lạnh lạnh như băng, ma kiếm hình bọ cạp trong tay lại lần nữa hung hăng vung lên.
Khi Thiên Hạt Ma Kiếm cắt ngang bầu trời thì trong kiếm đạo khí tức hủy thiên diệt địa nương theo một cổ chấn động xa xưa lướt vào trong thiên địa.
Cùng lúc đó, ở trong Phương Thiên học phủ cách xa nơi đó, trong một mật điện nào đó.
Bình ngọc nhỏ trong tay Từ Huyền lắc lư rất nhỏ, ánh sáng lam tử chói lọi mông lung chớp động, truyền đến một thanh âm dễ nghe như chuông bạc:
- Chủ nhân, là khí tức của Di Lạc Côi Bảo, có lẽ có quan hệ đến Viễn Cổ Thiên Hạt tộc.
- Quả nhiên, trong tay Nhiếp Hàn có nửa kiện Thiên Hạt Ma Kiếm.
Từ Huyền khẽ gật đầu, tinh quang hai màu đỏ vàng trong tay khi thì chấn động biến ảo, rót vào thiên giới thư trang thứ thư.
Luyện chế khôi lỗi thiết thư trang thứ tư đã đến bước cuối cùng, cho nên hắn tạm thời không cách nào tiến đến Bắc Phong trọng thành để viện trợ được, cũng may Nhiếp Hàn mang theo Di Lạc Côi Bảo, trở về Côn Vân tu giới, mới có thể hóa giải nguy cơ lần này.
Trước Bắc Phong trọng thành, hắc quang lôi điện quanh quẩn bồi hồi khắp Thiên Hư, kinh tâm động phách.
XÍU... UU! Xùy~~ --
Thiên Hạc Ma Kiếm trong tay Nhiếp Hàn lại lần nữa chém ra, một đạo Hắc Lôi Kiếm Khí như sét đánh nương theo trận trận tiếng Lôi Minh, phá không xẹt qua hai đại Kim Điện Vương.
- Ah!
Trong đó Thiên La Kim Điện Vương kêu thảm một tiếng, toàn thân kim giáp cháy đen, thân thể khét lẹt một mảnh, cơ hồ bị một kiếm chém thành hai đoạn.
Không Minh Kim Điện Vương khác thân hình tách ra ngân huy, hóa thành một đạo quang ngấn màu bạc thần bí, lăng không độn về một phương khác.
Chi chi tư ~
Đột nhiên, một mảnh lôi vân màu đen chấn động trong hư không, quang ngấn màu bạc kia rên lên, bị trực tiếp bị ngăn lại tại chỗ.
- Làm sao có thể! Ngay cả lực lượng của không gian bí thuật đều bị hắn ngăn chặn, Thiên Hạt Ma Kiếm trong tay người này rốt cuộc là thứ gì thế?
Không Minh Kim Điện Vương sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra một mảnh vết máu.
Di Lạc Côi Bảo đến từ Thần Hoang đại địa cũng không nhiều người ở ngoại giới biết được.
Di Lạc Côi Bảo, là kết tinh trí tuệ của cửu đại chủng tộc mạnh nhất Thượng Cổ Thần Hoang, đại biểu cho đỉnh phong một thời đại, tài liệu luyện chế đều cao cấp nhất trong giới nội, mà nhân lực vật lực tiêu hao trong quá trình luyện đúc không thể tính toán được công trình chi to lớn, chỉ có thể khiến người đời sau ngưỡng mộ, hơn nữa Luyện khí sư luyện chế Di Lạc Côi Bảo lúc đó lại càng là bậc thầy trong truyền thuyết!
Đồng thời lúc này Thiên La Kim Điện Vương giao thủ với Nhiếp Hàn trong lòng cũng hoảng sợ, đối phương chỉ có tu vị Ngưng Đan trung kỳ nhưng chỉ bằng một thanh linh kiếm đã gắt gao áp chế mình, bị thua chỉ sợ là chuyện sớm hay muộn thôi.
Rất nhanh, Ngưng Đan cao nhân trên Bắc Phong trọng thành cũng chú ý tới tình hình này.
Linh kiếm, một thành kiếm cấp bậc linh khí.
Thân là Ngưng Đan kiếm tu, sử dụng Linh Khí, thực lực tự nhiên giảm bớt đi nhiều.
- Thiên La, ta tới giúp ngươi!
Một tiếng không minh từ bên cạnh truyền đến, trong trận doanh Đông Phương gia lại giết ra một một nam tử tóc bạc, trên người quanh quẩn một tầng vầng sáng bảo vệ màu bạc mỹ lệ, phi hành thuật khắc, trong hư không hiện ra từng đạo quang ngấn màu bạc.
Bá XÍU... UU!!
Quang ngấn màu bạc lóe lên, một thanh dao găm trong suốt vô hình cơ hồ đâm đến sau lưng Nhiếp Hàn.
Đinh!
Nhiếp Hàn tâm thần run lên, dưới sự vội vàng, linh kiếm trong tay miễn cưỡng vung về sau, ngăn trở một kiếm này.
Két Xùy~~ ~
Linh kiếm trong tay Nhiếp Hàn lập tức bị cắt thành hai đoạn, hắn biến sắc nói:
- Không gian bí thuật?
Bá!
Quang ngấn màu bạc lóe lên, Kim Điện Vương tóc bạc kia như thuấn di, hiện thân ở bên cạnh hắn, dao găm màu bạc lại lần nữa đâm tới.
Nhiếp Hàn cũng không hoảng loạn, hắn duỗi thẳng một đầu ngón tay ra, vẽ vào hư không một cái.
Trong chốc lát, kiếm khí lạnh băng kinh triệt Thiên địa, hàn ý um tùm, lướt ngang bốn phương tám hướng, trút xuống phạm vi một dặm, chấn động toàn bộ chiến trường.
Hai đại Kim Điện Vương muốn tránh cũng không được, đều bị đánh lui, trên người lưu lại một chút vết thương, vẻ mặt hoảng sợ.
- Thì ra là thế, mất đi sự ước thúc của linh kiếm chất liệu yếu ớt, hắn có thể phát huy ra kiếm khí càng cường đại hơn nữa.
Trên Bắc Phong trọng thành xuất hiện một lão giả mặt trắng mặc Thanh Ngọc trường bào.
Lúc người này hiện thân, những Ngưng Đan khác trên thành đều nhao nhao hành lễ, nghiêm nghị kính nể:
- Bái kiến Đại trưởng lão.
Sau một khắc, chiến thế nghịch chuyển, Nhiếp Hàn dùng bản thân, đối kháng hai đại Kim Điện Vương, còn chiếm cứ thượng phong tuyệt đối nữa.
- Tiểu tử này là nhân vật từ đâu xuất hiện, thân là kiếm tu, tay không tấc sắt lại lực áp Không Minh Kim Điện Vương bài danh thứ hai và Thiên La Kim Điện Vương bài danh thứ tư.
Trong trận doanh Đông Phương gia, một thanh niên yêu dị tóc tím trong mắt lập lòe hàn quang.
Người này đúng là Đông Phương Quý!
Một khắc này, thân hình Nhiếp Hàn nhoáng một cái, bay vút đến đám mây, thần sắc đạm mạc nói:
- Hai người các ngươi... Cũng có thể miễn cưỡng khiến ta vận dụng cái kia kiện vũ khí rồi.
Dứt lời, chỉ thấy tay hắn chậm rãi nắm chặt vào hư không.
Trong một chớp mắt kia, trong hư không rồi đột nhiên sinh ra một cổ khí tức hủy diệt kinh hãi, vô số pháp bảo đều run lên.
- Không tốt!
Đông Phương Quý kinh hô một tiếng, hắn rồi đột nhiên cảm nhận được Ngân Thận Danh Kiếm trong cơ thể run rẩy sợ hãi, tựa hồ gặp phải pháp bảo đồng loại kinh khủng vậy.
Hắn thầm nghĩ không ổn, phi tốc chạy tới cứu viện.
Nhưng mà đúng lúc này, vũ khí trong tay Nhiếp Hàn hiện thân, đó là một thanh trường kiếm hình bọ cạp đen kịt hẹp dài, mũi nhọn mảnh như độc châm, mũi nhọn hơi nghiêng cực mỏng, hàn quang lập loè, ở một bên khác lại hiện lên đoạn vân bất quy tắc...
Ầm ầm --
Một sát na khi trường kiếm hình bọ cạp kia nâng lên, một mảnh hoa văn lôi điện kinh tâm rung động bao phủ hư không trên đỉnh đầu, khí tức lôi điện hủy diệt và kiếm khí bá đạo lăng lệ ác liệt dung hội nhất thể.
Một đạo kiếm khí kinh thiên quấn quanh hoa văn lôi điện bay thẳng lên trời cao, thậm chí xé rách cả cương phong loạn lưu ở trên tầng mây.
Trường kiếm hình bọ cạp kia bắn lên thiên không, kiếm khí nghiêng hai ba dặm, những nơi đi qua, tất cả sự vật hóa thành bột mịn, ngay cả Ngưng Đan cũng trực tiếp bị cắn nát, phía sau trận doanh Đông Phương gia một mảnh đại loạn.
Hai đại Kim Điện Vương, bị cổ kiếm đạo khí tức hủy diệt Thiên địa kia uy bức, đứng thẳng bất động tại chỗ, thân hình sợ run, bốn phương tám hướng đều bị Hắc Lôi kiếm khí bao phủ, hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh.
- Hôm nay, cho các ngươi nếm thử uy lực của Di Lạc Côi Bảo Thiên Hạt Ma Kiếm.
Khuôn mặt Nhiếp Hàn ẩn ẩn hiện ra một tia dữ tợn, ánh mắt rét lạnh lạnh như băng, ma kiếm hình bọ cạp trong tay lại lần nữa hung hăng vung lên.
Khi Thiên Hạt Ma Kiếm cắt ngang bầu trời thì trong kiếm đạo khí tức hủy thiên diệt địa nương theo một cổ chấn động xa xưa lướt vào trong thiên địa.
Cùng lúc đó, ở trong Phương Thiên học phủ cách xa nơi đó, trong một mật điện nào đó.
Bình ngọc nhỏ trong tay Từ Huyền lắc lư rất nhỏ, ánh sáng lam tử chói lọi mông lung chớp động, truyền đến một thanh âm dễ nghe như chuông bạc:
- Chủ nhân, là khí tức của Di Lạc Côi Bảo, có lẽ có quan hệ đến Viễn Cổ Thiên Hạt tộc.
- Quả nhiên, trong tay Nhiếp Hàn có nửa kiện Thiên Hạt Ma Kiếm.
Từ Huyền khẽ gật đầu, tinh quang hai màu đỏ vàng trong tay khi thì chấn động biến ảo, rót vào thiên giới thư trang thứ thư.
Luyện chế khôi lỗi thiết thư trang thứ tư đã đến bước cuối cùng, cho nên hắn tạm thời không cách nào tiến đến Bắc Phong trọng thành để viện trợ được, cũng may Nhiếp Hàn mang theo Di Lạc Côi Bảo, trở về Côn Vân tu giới, mới có thể hóa giải nguy cơ lần này.
Trước Bắc Phong trọng thành, hắc quang lôi điện quanh quẩn bồi hồi khắp Thiên Hư, kinh tâm động phách.
XÍU... UU! Xùy~~ --
Thiên Hạc Ma Kiếm trong tay Nhiếp Hàn lại lần nữa chém ra, một đạo Hắc Lôi Kiếm Khí như sét đánh nương theo trận trận tiếng Lôi Minh, phá không xẹt qua hai đại Kim Điện Vương.
- Ah!
Trong đó Thiên La Kim Điện Vương kêu thảm một tiếng, toàn thân kim giáp cháy đen, thân thể khét lẹt một mảnh, cơ hồ bị một kiếm chém thành hai đoạn.
Không Minh Kim Điện Vương khác thân hình tách ra ngân huy, hóa thành một đạo quang ngấn màu bạc thần bí, lăng không độn về một phương khác.
Chi chi tư ~
Đột nhiên, một mảnh lôi vân màu đen chấn động trong hư không, quang ngấn màu bạc kia rên lên, bị trực tiếp bị ngăn lại tại chỗ.
- Làm sao có thể! Ngay cả lực lượng của không gian bí thuật đều bị hắn ngăn chặn, Thiên Hạt Ma Kiếm trong tay người này rốt cuộc là thứ gì thế?
Không Minh Kim Điện Vương sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra một mảnh vết máu.
Di Lạc Côi Bảo đến từ Thần Hoang đại địa cũng không nhiều người ở ngoại giới biết được.
Di Lạc Côi Bảo, là kết tinh trí tuệ của cửu đại chủng tộc mạnh nhất Thượng Cổ Thần Hoang, đại biểu cho đỉnh phong một thời đại, tài liệu luyện chế đều cao cấp nhất trong giới nội, mà nhân lực vật lực tiêu hao trong quá trình luyện đúc không thể tính toán được công trình chi to lớn, chỉ có thể khiến người đời sau ngưỡng mộ, hơn nữa Luyện khí sư luyện chế Di Lạc Côi Bảo lúc đó lại càng là bậc thầy trong truyền thuyết!