Tiên Hà Phong Bạo

Chương 538 : Rất có hứng thú (2)

Lần đầu Từ Huyền và Đông Phương Bá chính diện giao phong, nói đúng ra là phát sinh trong tranh đoạt Thông Thần Cổ Tích, khi đó Từ Huyền dưới tình huống tu vị chênh lệch rất lớn lại nghịch tập chiến thắng.

Lần thứ hai trong chiến đấu bảo vệ Thanh Mộc trấn, Từ Huyền nhẹ nhõm hoàn toàn đánh bại Đông Phương Bá.

- Cũng tốt, Đông Phương Bá nếu ngươi muốn chết, vậy Niếp mỗ cũng không khách khí.

Nhiếp Hàn cười lạnh một tiếng, "BOANG... " bảo kiếm trong tay rời vỏ, một đạo kiếm hà lạnh như băng tinh vạch phá vòm trời.

Bá bá!

Âm Mị Kim Điện Vương cùng Không Minh Kim Điện Vương ở hai bên trái phải Đông Phương Bá đồng thời chớp động thân ảnh, trong hư không quang ngấn màu bạc và hư ảnh quỷ mị nhoáng một cái rồi biến mất, tiếp theo truyền đến một chuỗi thanh âm "Leng keng phanh oanh", công kích của Nhiếp Hàn đã bị ngăn cản lại.

Hai đại Kim Điện Vương này tốc độ đều kinh người, công kích không thể nắm lấy, bất kỳ một người nào cũng có thể khinh thường cấp độ Ngưng Đan, cả hai liên thủ, coi như là Nguyên Đan lão quái đích thân tới cũng có thể chống lại vài phần.

Muốn đột phá sự ngăn cản của hai đại Kim Điện Vương, trừ phi Nhiếp Hàn tế ra Di Lạc Côi Bảo Thiên Hạt Ma Kiếm!

- Từ Huyền, ngươi đừng vội cuồng vọng tự đại, có bản lĩnh thì nghênh đón khiêu chiến nửa tháng sau của ta đi!

Đông Phương Bá diện mục dữ tợn, quanh thân dâng lên một mảnh ma sát khí màu tím đen vặn vẹo bất định, cổ lực lượng tuyệt cường này ẩn ẩn vượt qua cấp độ Ngưng Đan kỳ.

- Khiêu chiến? Ngươi không đủ tư cách!

Từ Huyền hít sâu một hơi, Thổ Tỳ trong cơ thể lưu chuyển một tầng hoàng tinh khí óng ánh, một tay vừa nhấc liền vỗ vào trong hư không.

Trong chốc lát, cả phiến hư không phảng phất như trở nên vô cùng trầm trọng, một cổ lực lượng vô hình trầm trọng như núi hung hăng đánh đến trước người Đông Phương Bá.

Oa!

Đông Phương Bá dốc hết toàn lực lại không thể ngăn cản, lập tức nhổ ra một búng máu, liên tục rút lui mấy trượng, "Phanh" một cái đụng vào trên phi điện màu vàng.

Từ Huyền đang chuẩn bị thừa cơ đuổi giết, thân hình bỗng dưng cứng đờ.

- Khó có thể tưởng tượng, tu vị Ngưng Đan trung kỳ lại có thể phát huy ra công kích hơn xa hạt giống ta đã cải tạo... Thể Tu? Viễn Cổ Thể Tu?

Một thanh âm thần bí khàn giọng và réo rắt song trọng điệp gia từ trong phi điện màu vàng truyền đến, mang theo vài phần hứng thú.

Một sát na kia, Nguyệt Quang Bí Châu trong cơ thể liền cảnh báo khiến Từ Huyền dừng lại động tác đuổi giết.

Đồng thời ở một bên khác, Nhiếp Hàn tránh khỏi hai đại Kim Điện Vương, thần thức truyền âm cho Từ Huyền:

- Nếu giờ phút này ta nguyệt trả một cái giá lớn, dùng linh hồn kiếm ý công kích, có hi vọng trong chớp mắt diệt sát Đông Phương Bá.

Thân hình Từ Huyền vẫn đang đứng thẳng bất động, thần sắc ngưng trọng trước nay chưa từng có, chậm rãi khoát tay, ngăn cản Nhiếp Hàn đang súc tích kiếm ý định đánh chết Đông Phương Bá.

Nhiếp Hàn cũng cảm nhận được một cổ không khí bất thường.

- Ngươi là ai?

Từ Huyền lạnh giọng hỏi.

Từ lúc tu luyện đến nay, chưa bao giờ có người thứ hai, có thể nhìn ra chi tiết về Viễn Cổ Thể Tu của hắn.

Bên trong ký ức tinh hải Tinh Hải tàn hồn kiếp trước lẳng lặng chú ý, nỉ non nói:

- Nguyên thần đại đạo, có thể nghiên cứu linh hồn đến cấp độ này quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Về phần đối phương khám phá ra thân phận Viễn Cổ Thể Tu, tàn hồn kiếp trước căn bản không hề để trong lòng.

- Bái kiến lão đại.

- Bái kiến Vô Song Kim Điện Vương!

Âm Mị Kim Điện Vương và Không Minh Kim Điện Vương, nhao nhao hành lễ, vẻ mặt cung kính.

- Người trong kim điện vương kia dĩ nhiên lại là Vô Song Kim Điện Vương xếp hàng thứ nhất trong thất đại kim điện vương.

Đổng Băng Vân vẻ mặt động dung.

Rất nhanh, bên trong kim điện kia duỗi ra một cánh tay cân xưng, nhẹ nhàng vỗ Đông Phương Bá, khiến sợ hãi bất đắc dĩ trong lòng hắn một cái chớp mắt liền tan hết.

- Chủ nhân của ta rất có hứng thú với ngươi.

Một thanh âm réo rắt giàu từ tính khác phái truyền đến.

- Ha ha, chuyển cáo chủ nhân của ngươi, ta đối với hắn cũng rất có hứng thú.

Trên người Từ Huyền truyền đến một thanh âm quỷ dị cùng loại với song trọng điệp gia lúc trước, khiến cánh tay thon dài cân xứng kia bỗng dưng cứng đờ.

Câu trả lời của Từ Huyền chẳng những khiến cánh tay của Vô Song Kim Điện Vương đang duỗi ra phải cứng đờ, cũng khiến cho mấy người trên thuyền buồm Bạch Vũ tâm thần khẽ run.

Một khắc này, Từ Huyền trong tầm mắt phảng phất không phải là Từ Huyền như trong ấn tượng trước kia, thanh âm và khí tức, đều sinh ra một tia biến hóa không thể nắm bắt.

Hắn vẫn đứng nguyên chỗ, nhưng cảm giác mang đến lại như biển cả hạo hãn vô tận, càng thêm phần thần bí.

- Nghe danh không bằng gặp mặt, Từ minh chủ không hổ là nhân vật truyền kì chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đã quật khởi như kỳ tích, uy chấn Côn Vân tu giới.

Trong kim điện lơ lửng đi ra một nam tử thân hình thể trạng cân xứng gần như hoàn mỹ, cũng đội một cái mặt nạ vàng, dưới mái tóc đen dài phất phơi mơ hồ có thể thấy được một đôi đồng tử hệt như đêm tối.

Vô Song Kim Điện Vương xếp thứ nhất trong Thất đại Kim Điện Vương hiển lộ ra thân hình của hắn.

Cũng là Ngưng Đan hậu kỳ, nhưng khí tức cảm ứng mà Vô Song Kim Điện Vương mang đến cho hai người Từ Huyền và Nhiếp Hàn thậm chí có vài tia áp lực, không kém gì lão quái cấp Nguyên Đan cả.

Tu giới Thiên địa này, năng nhân bối xuất, cường giả như mây, người có được thực lực hơn xa tu vi bản thân giờ thoáng cái đã gặp được hai người.

Đông Phương Bá xem như là một, mà vị Vô Song Kim Điện Vương này cũng là một nhân vật rất bất thường.

Trong mắt Nhiếp Hàn lóe lên tinh mang, quanh thân bồi hồi một cổ kiếm khí rét lạnh thấu xương, hư không bốn phương tám hướng như bị vô số kiếm khí thiết cát, không ít người trên trận đều có ảo giác như làn da mình đau rát lên.

Một cổ chiến ý vô hình phát ra từ trên người Nhiếp Hàn, tập trung lên người Vô Song Kim Điện Vương.

Từ sau khi quay lại Côn Vân tu giới đến nay, đây là lần đầu tiên Nhiếp Hàn sinh ra chiến ý cường đại với một người nào đó.

- Nhiếp đạo hữu, ngươi là kiếm tu cực kỳ có thiên phú và ngộ tính mà ta từng gặp. Bất quá, là một sinh linh phàm tục ngươi tốt nhất là không nên khiêu chiến ta, nếu không thì Côn Vân Quốc nho nhỏ này sẽ mất đi kiếm đạo kỳ tại ngàn năm mới xuất hiện này mất...

Vô Song Kim Điện Vương chậm rãi nói, như cười như không nhìn về phía Nhiếp Hàn.

Trong giọng nói nhìn như bình thản lại lộ ra tự tin khiến mọi người trên trận phải kinh hãi, thậm chí cả cuồng vọng.

Trở về Côn Vân tu giới, trong lớp trẻ, uy danh của Nhiếp Hàn cũng gần với từ Huyền, thiên phú kiếm đạo khiến người kinh hãi kia đủ để phát ra khiêu chiến với Nguyên Đan kỳ lão quái, thậm chí còn có ghi chép một trận chiến bất bại nữa.

Mà Vô Song Kim Điện Vương trước mắt này lại có khẩu khí lớn như vậy.

Ít nhất Từ Huyền không tin đối phương có thực lực như thế. Dù sao trong tay Nhiếp Hàn vẫn đang nắm giữ nửa kiện Di Lạc Côi Bảo.

back top