Đã có sự trợ giúp của Thượng Cổ kỳ thư, cùng với hậu thuẫn Thiên Cơ cổ thành ngày sau, Sở Đông rất nhanh chế định sách lược mới cho tương lai.
- Hiện giờ rất đơn giản, đáp ứng điều ước thứ nhất mà Tử Tiêu Quốc đưa ra để hợp tác, tự khối tài nguyên phụ cận linh hồ thậm chí có thể vĩnh cửu đưa ra ngoài...
Thanh âm Sở Đông càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ có thể nhìn đến bờ môi nhúc nhích.
Từ Huyền sau khi nghe xong, liên tiếp gật đầu, hiển nhiên đồng ý.
Vừa mới qua hai ngày, bên phía Tử Tiêu Quốc đã truyền đến tin tức, mời cao tầng Trương Thiên Minh đi phó ước.
Đối với cái này, Từ Huyền tự nhiên sẽ không cự tuyệt, mang theo Đổng Băng Vân và Nhạc Phong cùng đi, về phần Nhiếp Hàn, bởi vì đang bế quan nên đành phải thôi.
Đêm đó, ba người Từ Huyền trong lúc tiến vào hành cung, phát hiện trong hoa viên ca múa mừng cảnh thái bình, xếp đặt buổi tiệc, thập phần náo nhiệt.
Lúc này đây, chẳng những Từ Huyền một phương đã đến, còn có Đông Phương gia và Côn Vân hoàng tộc nữa.
Trong hoa viên nhìn như nhẹ nhõm vui sướng, tỏ khắp lấy một cổ khí tức bất thường.
Ánh mắt Từ Huyền quét qua hoa viên, thấy được Đông Phương Bá, Đông Phương Quân, cũng nhìn thấy quốc quân và Thái Hoàng trưởng lão.
Ngoài ra, đan đạo cường giả của mấy phương thế lực khác đã đến hơn hai mươi người.
Từ Huyền được an bài đến ngồi cùng với Đông Phương Quân, Thái Hoàng trưởng lão, khiến cho không ít cường giả ở đây phải chú mục.
- Hắn chính là Từ Huyền? Minh chủ Trương Thiên Minh? Không nghĩ tới một nhân tài mới xuất hiện, có thể cùng ngồi ngang hàng với nhân vật như Đông Phương Quân và Thái Hoàng trưởng lão.
Phía dưới không ít tu giả nhao nhao nghị luận.
Trong đó ở một nơi hẻo lánh trong trận doanh Đông Phương gia, một nữ tử áo hồng tươi đẹp động lòng người, trong mắt đẹp thần sắc phức tạp, nhìn qua Từ Huyền được mọi người chú mục, ngoài kinh hỉ ra, ánh mắt lại bỗng nhiên ảm đạm...
Yến hội này nhân số không ít, Từ Huyền tối đa chỉ chú ý mấy nhân vật mấu chốt, ánh mắt của người bình thường đều sẽ không để ý đến.
Nhưng chẳng biết tại sao, hắn hình như có cảm ứng, ánh mắt đột nhiên xoay chuyển, rơi xuống trên mặt thiếu nữ váy hồng trong trận doanh Đông Phương gia.
Đây là một khuôn mặt trái xoan quen thuộc, trắng nõn tinh xảo, lông mi cong dài, thần sắc trong mắt phức tạp ảm đạm, lúc đối mặt Từ Huyền thì vô ý thức trốn tránh, khóe miệng nổi len một tia đắng chát.
- Là nàng...
Trong nội tâm Từ Huyền hơi động một chút, bóng hình xinh đẹp cơ hồ đã tan khỏi trí óc, hình tượng tiểu thư ngồi trong xe ngựa, hơi rụt rè trong trẻo nhưng lạnh lùng kia bỗng nhiên hiển hiện.
Đúng vậy, nữ tử ngưng đan sơ kì này chính là Dương Tiểu Thiến ngày xưa.
Chẳng bao lâu sau, trí nhớ như thức tỉnh lại, nàng từng là nữ hài mà lúc còn ngây thơ Từ Huyền thầm yêu mến.
Từ Huyền chưa từng đoán trước, sau khi trở về Côn Vân sẽ lại gặp mặt Dương Tiểu Thiến trong tình huống này.
Mặc kệ ân oán ngày xưa thế nào, giờ phút này nhìn thấy Dương tiểu Thiến, Từ Huyền vốn muốn lên tiếng gọi, dù sao cũng xuất thân cùng thôn, lại từng là đồng môn, bất quá môi hắn vừa mới khẽ động thì chỉ thấy Dương Tiểu Thiến đột nhiên cúi đầu nghiêng người, sắc mặt lãnh đạm, không muốn đáp lời hắn.
Từ Huyền tự nhiên sẽ không dùng mặt nóng dán bờ mông lạnh rồi, nghĩ lại, dùng lập trường hiện giờ quả thật không thích hợp để chào hỏi Dương Tiểu Thiến, bằng không sẽ liên lụy đến đối phương mất.
Sau khi thu hồi ánh mắt, Từ Huyền thản nhiên mà ngồi, lại cảm nhận được cừu thị mãnh liệt và chiến ý đến từ trên người Đông Phương Bá, đối với cái này hắn hoàn toàn bỏ qua.
Bên tai truyền đến thanh âm thấp giọng của Thái Hoàng trưởng lão và Đông Phương Quân.
- Thái Hoàng trưởng lão tu vị hình như có tinh tiến, có lẽ qua tiếp mười năm nữa có hi vọng trở thành cường giả Nguyên Đan trung kỳ duy nhất trong ngàn năm qua của Côn Vân Quốc.
Thân ảnh cao lớn màu tím đen của Đông Phương Quân ngồi ngay ngắn bên cạnh Từ Huyền bên cạnh, không mặn không nhạt nói.
Nghe vậy, Thái Hoàng trưởng lão kia thần sắc hơi có vẻ mất tự nhiên, bên ngoài thì cười nhưng lòng không cười nói:
- Đông Phương đạo hữu đã đánh giá cao tạo nghệ của tại hạ rồi, cổ chai Nguyên Đan trung kỳ há dễ dàng đột phá như vậy sao, thọ nguyên của lão hủ còn không nhiều lắm, cuộc đời này chỉ sợ không có hy vọng xa vời kia. Ngược lại Đông Phương Đại trưởng lão, tiến vào Nguyên Đan kỳ tương đối sớm, vinh hạnh trở thành Nguyên Đan trung kỳ duy nhất trong ngàn năm qua của Côn Vân tu giới không phải các hạ thì không thể rồi.
Nghe hai người này đối thoại lá mặt lá trái, Từ Huyền mặt không biểu tình, ngược lại rất bình tĩnh.
- Ha ha, tục ngữ nói, anh hùng xuất thiếu niên, Từ đạo hữu tuổi còn trẻ, đã có thể ngồi ngang hàng với bọn ta, tương lai tất nhiên là chúa tể Côn Vân Quốc rồi.
Đông Phương Quân xoay chuyển ánh mắt, chuyển đề tài lên người Từ Huyền.
- Đúng vậy a, so với bất thế kỳ tài như Từ đạo hữu, đám lão già chúng ta không chịu thua cũng không được ah.
Thái Hoàng trưởng lão thở dài một hơi.
- Hai vị tiền bối quá khách khí, so với tu vị tạo nghệ của các ngươi, Từ mỗ vẫn chỉ như cây non nho nhỏ thôi.
Từ Huyền mặt không biểu tình như trước, trong giọng nói không hề có một tia thành ý, thuần túy ứng phó.
Cây non?
Khuôn mặt Đông Phương Quân và Thái Hoàng trưởng có chút run rẩy một chút, bọn hắn ngược lại cũng hi vọng Từ Huyền chỉ là một cây non, có thể tiện tay bóp chết.
Đáng tiếc hôm nay thiếu niên ngày xưa đã phát triển đến tình trảng đủ cường đại, phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, thiên thiên vạn vạn tu giả, ai có nắm chắc có thể giết chết Từ Huyền chứ?
Nhưng vào lúc này, từ trong hành cung đi đến một đội tu giả, thổi cổ tấu nhạc, túm tụm ra hai thân ảnh, trở thành tiêu điêu mới.
Một người trong đó là một lão đạo sĩ mặt thanh tùng đạo bào, đúng là Tử Tiêu Quốc sư.
Nhưng hấp dẫn ánh mắt đa số mọi người trong toàn trường lại là một thiếu nữ thanh nhã cao quý, dưới ánh trăng mông lung, một khuôn mặt má lúm đồng tiền tuyệt mỹ không tì vết, như hoa sen mới nở, một thân váy hà nguyệt, tóc xanh đai lưng ngọc, thướt tha, đôi mắt trong suốt như nước kia trong không linh thanh nhã lại lộ ra vô cùng mị hoặc, rất là dễ dàng khiến người thoáng lâm vào khó khống chế bản thân.
Nam tu giả trẻ tuổi ở đây, khi nhìn thấy dung nhan và khí chất Tử Tiêu công chúa thì nguyên một đám tim đập thình thịch.
Đồng tử màu tím đen của Đông Phương Bá khó có thể che dấu nổi lên một tầng hỏa diễm tham lam, con mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mỹ lệ, bộ ngực đẫy đà, chân ngọc tuyết trắng như ẩn như hiện.
Lần này chứng kiến hình dáng Tử Tiêu công chúa, Từ Huyền cũng rất là giật mình, so sánh với ngày xưa, Yên Mi hiện giờ tư sắc ý vị càng thêm phong hoa tuyệt đại. Trong các thiếu nữ hắn đã thấy, có lẽ chỉ có Yêu Ngư công chúa tuyệt mỹ khuynh thành, cùng với Du Cầm tinh khiết thiện mỹ là có thể đánh đồng được.
Thấy hai nhân vật mấu chốt này trình diện, Thái Hoàng trưởng lão và Đông Phương Quân lập tức đứng dậy chào.
Từ Huyền sắc mặt bình thản, đứng dậy, nói vài câu khách sáo, xa xa không được nhiệt tình như hai người trước.
- Hiện giờ rất đơn giản, đáp ứng điều ước thứ nhất mà Tử Tiêu Quốc đưa ra để hợp tác, tự khối tài nguyên phụ cận linh hồ thậm chí có thể vĩnh cửu đưa ra ngoài...
Thanh âm Sở Đông càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ có thể nhìn đến bờ môi nhúc nhích.
Từ Huyền sau khi nghe xong, liên tiếp gật đầu, hiển nhiên đồng ý.
Vừa mới qua hai ngày, bên phía Tử Tiêu Quốc đã truyền đến tin tức, mời cao tầng Trương Thiên Minh đi phó ước.
Đối với cái này, Từ Huyền tự nhiên sẽ không cự tuyệt, mang theo Đổng Băng Vân và Nhạc Phong cùng đi, về phần Nhiếp Hàn, bởi vì đang bế quan nên đành phải thôi.
Đêm đó, ba người Từ Huyền trong lúc tiến vào hành cung, phát hiện trong hoa viên ca múa mừng cảnh thái bình, xếp đặt buổi tiệc, thập phần náo nhiệt.
Lúc này đây, chẳng những Từ Huyền một phương đã đến, còn có Đông Phương gia và Côn Vân hoàng tộc nữa.
Trong hoa viên nhìn như nhẹ nhõm vui sướng, tỏ khắp lấy một cổ khí tức bất thường.
Ánh mắt Từ Huyền quét qua hoa viên, thấy được Đông Phương Bá, Đông Phương Quân, cũng nhìn thấy quốc quân và Thái Hoàng trưởng lão.
Ngoài ra, đan đạo cường giả của mấy phương thế lực khác đã đến hơn hai mươi người.
Từ Huyền được an bài đến ngồi cùng với Đông Phương Quân, Thái Hoàng trưởng lão, khiến cho không ít cường giả ở đây phải chú mục.
- Hắn chính là Từ Huyền? Minh chủ Trương Thiên Minh? Không nghĩ tới một nhân tài mới xuất hiện, có thể cùng ngồi ngang hàng với nhân vật như Đông Phương Quân và Thái Hoàng trưởng lão.
Phía dưới không ít tu giả nhao nhao nghị luận.
Trong đó ở một nơi hẻo lánh trong trận doanh Đông Phương gia, một nữ tử áo hồng tươi đẹp động lòng người, trong mắt đẹp thần sắc phức tạp, nhìn qua Từ Huyền được mọi người chú mục, ngoài kinh hỉ ra, ánh mắt lại bỗng nhiên ảm đạm...
Yến hội này nhân số không ít, Từ Huyền tối đa chỉ chú ý mấy nhân vật mấu chốt, ánh mắt của người bình thường đều sẽ không để ý đến.
Nhưng chẳng biết tại sao, hắn hình như có cảm ứng, ánh mắt đột nhiên xoay chuyển, rơi xuống trên mặt thiếu nữ váy hồng trong trận doanh Đông Phương gia.
Đây là một khuôn mặt trái xoan quen thuộc, trắng nõn tinh xảo, lông mi cong dài, thần sắc trong mắt phức tạp ảm đạm, lúc đối mặt Từ Huyền thì vô ý thức trốn tránh, khóe miệng nổi len một tia đắng chát.
- Là nàng...
Trong nội tâm Từ Huyền hơi động một chút, bóng hình xinh đẹp cơ hồ đã tan khỏi trí óc, hình tượng tiểu thư ngồi trong xe ngựa, hơi rụt rè trong trẻo nhưng lạnh lùng kia bỗng nhiên hiển hiện.
Đúng vậy, nữ tử ngưng đan sơ kì này chính là Dương Tiểu Thiến ngày xưa.
Chẳng bao lâu sau, trí nhớ như thức tỉnh lại, nàng từng là nữ hài mà lúc còn ngây thơ Từ Huyền thầm yêu mến.
Từ Huyền chưa từng đoán trước, sau khi trở về Côn Vân sẽ lại gặp mặt Dương Tiểu Thiến trong tình huống này.
Mặc kệ ân oán ngày xưa thế nào, giờ phút này nhìn thấy Dương tiểu Thiến, Từ Huyền vốn muốn lên tiếng gọi, dù sao cũng xuất thân cùng thôn, lại từng là đồng môn, bất quá môi hắn vừa mới khẽ động thì chỉ thấy Dương Tiểu Thiến đột nhiên cúi đầu nghiêng người, sắc mặt lãnh đạm, không muốn đáp lời hắn.
Từ Huyền tự nhiên sẽ không dùng mặt nóng dán bờ mông lạnh rồi, nghĩ lại, dùng lập trường hiện giờ quả thật không thích hợp để chào hỏi Dương Tiểu Thiến, bằng không sẽ liên lụy đến đối phương mất.
Sau khi thu hồi ánh mắt, Từ Huyền thản nhiên mà ngồi, lại cảm nhận được cừu thị mãnh liệt và chiến ý đến từ trên người Đông Phương Bá, đối với cái này hắn hoàn toàn bỏ qua.
Bên tai truyền đến thanh âm thấp giọng của Thái Hoàng trưởng lão và Đông Phương Quân.
- Thái Hoàng trưởng lão tu vị hình như có tinh tiến, có lẽ qua tiếp mười năm nữa có hi vọng trở thành cường giả Nguyên Đan trung kỳ duy nhất trong ngàn năm qua của Côn Vân Quốc.
Thân ảnh cao lớn màu tím đen của Đông Phương Quân ngồi ngay ngắn bên cạnh Từ Huyền bên cạnh, không mặn không nhạt nói.
Nghe vậy, Thái Hoàng trưởng lão kia thần sắc hơi có vẻ mất tự nhiên, bên ngoài thì cười nhưng lòng không cười nói:
- Đông Phương đạo hữu đã đánh giá cao tạo nghệ của tại hạ rồi, cổ chai Nguyên Đan trung kỳ há dễ dàng đột phá như vậy sao, thọ nguyên của lão hủ còn không nhiều lắm, cuộc đời này chỉ sợ không có hy vọng xa vời kia. Ngược lại Đông Phương Đại trưởng lão, tiến vào Nguyên Đan kỳ tương đối sớm, vinh hạnh trở thành Nguyên Đan trung kỳ duy nhất trong ngàn năm qua của Côn Vân tu giới không phải các hạ thì không thể rồi.
Nghe hai người này đối thoại lá mặt lá trái, Từ Huyền mặt không biểu tình, ngược lại rất bình tĩnh.
- Ha ha, tục ngữ nói, anh hùng xuất thiếu niên, Từ đạo hữu tuổi còn trẻ, đã có thể ngồi ngang hàng với bọn ta, tương lai tất nhiên là chúa tể Côn Vân Quốc rồi.
Đông Phương Quân xoay chuyển ánh mắt, chuyển đề tài lên người Từ Huyền.
- Đúng vậy a, so với bất thế kỳ tài như Từ đạo hữu, đám lão già chúng ta không chịu thua cũng không được ah.
Thái Hoàng trưởng lão thở dài một hơi.
- Hai vị tiền bối quá khách khí, so với tu vị tạo nghệ của các ngươi, Từ mỗ vẫn chỉ như cây non nho nhỏ thôi.
Từ Huyền mặt không biểu tình như trước, trong giọng nói không hề có một tia thành ý, thuần túy ứng phó.
Cây non?
Khuôn mặt Đông Phương Quân và Thái Hoàng trưởng có chút run rẩy một chút, bọn hắn ngược lại cũng hi vọng Từ Huyền chỉ là một cây non, có thể tiện tay bóp chết.
Đáng tiếc hôm nay thiếu niên ngày xưa đã phát triển đến tình trảng đủ cường đại, phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, thiên thiên vạn vạn tu giả, ai có nắm chắc có thể giết chết Từ Huyền chứ?
Nhưng vào lúc này, từ trong hành cung đi đến một đội tu giả, thổi cổ tấu nhạc, túm tụm ra hai thân ảnh, trở thành tiêu điêu mới.
Một người trong đó là một lão đạo sĩ mặt thanh tùng đạo bào, đúng là Tử Tiêu Quốc sư.
Nhưng hấp dẫn ánh mắt đa số mọi người trong toàn trường lại là một thiếu nữ thanh nhã cao quý, dưới ánh trăng mông lung, một khuôn mặt má lúm đồng tiền tuyệt mỹ không tì vết, như hoa sen mới nở, một thân váy hà nguyệt, tóc xanh đai lưng ngọc, thướt tha, đôi mắt trong suốt như nước kia trong không linh thanh nhã lại lộ ra vô cùng mị hoặc, rất là dễ dàng khiến người thoáng lâm vào khó khống chế bản thân.
Nam tu giả trẻ tuổi ở đây, khi nhìn thấy dung nhan và khí chất Tử Tiêu công chúa thì nguyên một đám tim đập thình thịch.
Đồng tử màu tím đen của Đông Phương Bá khó có thể che dấu nổi lên một tầng hỏa diễm tham lam, con mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mỹ lệ, bộ ngực đẫy đà, chân ngọc tuyết trắng như ẩn như hiện.
Lần này chứng kiến hình dáng Tử Tiêu công chúa, Từ Huyền cũng rất là giật mình, so sánh với ngày xưa, Yên Mi hiện giờ tư sắc ý vị càng thêm phong hoa tuyệt đại. Trong các thiếu nữ hắn đã thấy, có lẽ chỉ có Yêu Ngư công chúa tuyệt mỹ khuynh thành, cùng với Du Cầm tinh khiết thiện mỹ là có thể đánh đồng được.
Thấy hai nhân vật mấu chốt này trình diện, Thái Hoàng trưởng lão và Đông Phương Quân lập tức đứng dậy chào.
Từ Huyền sắc mặt bình thản, đứng dậy, nói vài câu khách sáo, xa xa không được nhiệt tình như hai người trước.