Tử Tiêu công chúa cắn chặt hàm răng, do dự thật lâu, rốt cục lắc đầu:
- Không được!
Từ Huyền cũng không cảm thấy bất ngờ, trên mặt lộ ra tia cười sáng lạn:
- Xem ra chỉ có một ngày Tử Tiêu Quốc trở thành nước phụ thuộc của Trương Thiên Minh thì nguyện vọng này mới thực hiện được.
Trong lòng Tử Tiêu công chúa bỗng dưng phát lạnh, nàng hiểu được sự đáng sợ của nam tử trước mắt này.
Nhưng nghĩ lại, nàng liền cười mỉa mai:
- Côn Vân Quốc một mảnh nội loạn, Đông Phương gia đối với Trương Thiên Minh mà nói, cũng là một tòa núi lớn khó có thể vượt qua. Tử Tiêu Quốc ta thống nhất chưa từng có, quốc lực hơn xa Côn Vân, bất kể là liên hôn hay là chờ các ngươi đánh đến lưỡng bại câu thương lại thừa dịp lẻn vào đều thong dong tự nhiên cả.
Hiển nhiên nàng đối với câu vừa rồi của Từ Huyền hoàn toàn không hề tin tưởng, nàng không tin Tử Tiêu khổng lồ sẽ trở thành nước phụ thuộc của Trương Thiên Minh! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Từ Huyền cũng hoàn toàn hiểu ra, nếu muốnlàm ra một lựa chọn giữa lợi ích hoàng thất và tình cảm cá nhân, Tử Tiêu công chúa là càng coi trọng cái trước hơn.
Nghĩ thông suốt vài chuyện, trong lòng Từ Huyền bỗng nhiên sáng ngời, tâm tình đại biến, rất hứng thú nhìn qua Tử Tiêu công chúa:
- Hảo hảo hảo! Trò chơi này để ta tiếp tục chơi đi, xem ai mới là người thắng cuối cùng. Bất quá ngươi bây giờ vì trò chơi lại lấy mình ra để làm thẻ đánh bạc, còn có thể thắng sao?
Trò chơi?
Tử Tiêu công chúa thần sắc khẽ biến, nhìn sang nam tử gần trong gang tấc kia, có một loại cảm giác rất lạ lẫm.
Nhìn qua bộ dạng thích ý cười nhạt của Từ Huyền, Tử Tiêu công chúa rốt cục minh bạch đối phương về mặt tâm cảnh đã thay đổi hoàn toàn, bước vào một cấp độ rất cao rồi.
Đối phương từ sự rối bời của một người trong cục chuyển thành tâm tính siêu nhiên của một ngươi chơi trò chơi.
- Tốt, ta chơi với ngươi đến cùng.
Tử Tiêu công chúa quật cường cắn cắn môi, rất nhanh lại như cười như không nói:
- Nếu như ngươi không ứng chiến Đông Phương Bá, ta sẽ trở thành vật hi sinh cho liên hôn, gả cho một cừu địch mà ngươi căm hận, đến lúc đó Tử Tiêu Quốc ủng hộ Đông Phương gia, Trương gia minh tất bại.
- Ha ha! Đông Phương Bá người này, kiêu căng tàn bạo, nếu như gả cho hắn, thời gian nửa đời sau của ngươi cũng không dễ qua đâu. Đặc biệt nếu ta cho hắn biết, ngươi là tình nhân trước kia của ta... ... ... "
Từ Huyền mang theo tia cười nghiền ngẫm.
- Ngươi...
Tử Tiêu công chúa biến sắc, trong mắt lộ ra vài phần hận ý, đột nhiên phát giác, Từ Huyền cũng có thể trở nên vô sỉ như vậy.
Xem ra trong một khắc không hiểu vừa rồi, biến hóa của Từ Huyền đã vượt qua tưởng tượng rồi.
- Ngươi... Ngươi muốn như thế nào?
Tử Tiêu công chúa cắn răng oán hận nói.
- Ngươi nghĩ đi,, nếu như ngươi đều quyết định làm thê tử của Đông Phương Bá, ta còn giúp ngươi thế nào nữa? Trừ phi, giữa ta và ngươi vẫn một mực bảo trì quan hệ tình nhân, hoặc là ngươi có thể mang lại lợi ích cho Trương Thiên Minh.
Từ Huyền dứt lời liền không có hảo ý liếc nàng.
Tử Tiêu công chúa thông minh thế nào chứ, lập tức vẻ mặt nhục nhã.
Nhưng trầm ngâm một lát, Tử Tiêu công chúa cắn răng một cái:
- Tốt, ta đáp ứng ngươi.
Từ Huyền hơi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới đối phương lại đáp ứng nhanh như vậy.
- Thay vì giao vận mệnh nửa đời sau cho một súc sinh tàn bạo, còn không bằng hợp tác với nam tử mà ta yêu thích.
Tử Tiêu công chúa lau khô vệt nước mắt trên mặt, bộ dáng cười đùa hí hửng hiếm thấy.
Cứ như vậy, giữa Từ Huyền và Tử Tiêu công chúa liền hoàn thành xong một giao dịch nho nhỏ.
Từ Huyền không đồng ý liên hôn, Tử Tiêu công chúa cũng không muốn buông tha cho lợi ích hoàng thất, đã như vầy, hai người dứt khoát duy trì quan hệ tình nhân thôi.
Đây là một trò chơi nguy hiểm, xen kẽ giữa hai đại quốc gia tu với và rất nhiều thế lực, hai người tuy rằng là tình nhân, nhưng cũng có thể lợi dụng lẫn nhau.
Từ Huyền tin tưởng mười phần, tin tưởng mình sẽ trở thành người thắng cuối cùng nhất.
Kế tiếp, Từ Huyền không lập tức rời đi, lại ngồi lại trên giường, chậm rãi tới gần mặt ngọc không chút tì vết của Tử Tiêu công chúa, đôi má nàng lập tức đỏ lên, cũng đột nhiên cảm giác Từ Huyền một tay đã tiến vào trong chăn đệm.
- Ngươi sao có thể như vậy...
Tử Tiêu công chúa xấu hổ mang theo giận, hơi giãy dụa, bị khí tức nam tử dương cương của Từ Huyền hôn đến hít thở không thông, thân thể mềm mại tê dại. Rất nhanh, đệm chăn bị giật ra, hiện ra bên trong thản lộ một nửa thân thể băng ngọc tinh khiết, bàn tay lớn của Từ Huyền vuốt ve không chút kiêng nể, cũng dần dần xâm nhập vào.
Chiếc váy cao quý từng chút một rút đi, lộ ra da thịt bạch khiết như ngọc. . Từ Huyền một bên khẽ hôn khuôn mặt thanh nhã thoát tục của nàng, cùng với cái cổ tuyết trắng ưu nhã, phía dưới ma trảo tham tiến vào bên trong chiếc váy trắng noãn, đụng chạm vào cỏ thơm nơi thần bí kia. . . Ngón tay nhẹ nhàng thăm dò vào, khiến cho thân thể mềm mại bên dưới run lên rất nhỏ, phát ra một hồi than nhẹ.
Chỉ chốc lát, quần áo hai người đã bị rút đi toàn bộ, Từ Huyền ôm thân thể cao quý kia vào, hạ thể cứng rắn hung hăng tiến vào, nàng ưm một tiếng, đau nhức rên lên liên tục, trên làn da băng cơ ngọc khiết nổi lên một tầng ôn hồng, hai con ngươi khép hờ, mềm yếu vô lực, thổ khí như lan, tùy ý Từ Huyền làm gì thì làm...
Từ Huyền cũng xem như là ngươi có lực khắc chế. . . Chỉ một canh giờ đã lưu luyến buông thân thể mềm mại xuống:
- Không sai biệt lắm, không thể quá lâu. . . Nếu để cho tên súc sinh Đông Phương Bá kia biết rõ người hắn tự cho là hôn thê đang vui vẻ với ta, đoán chừng sẽ phát điên mất...
Hắn lưu loát đứng dậy, sửa sang trang phục.
Tử Tiêu công chúa vẻ mặt lười biếng, khuôn mặt còn hiện ra rặng mây đỏ, vết mồ hôi còn chưa khô, dùng tiên pháp tiêu trừ đi chất lỏng giữa hai chân thanh tú, trong con ngươi mang theo vài phần u oán, ái hận đan xen. . . Đưa mắt nhìn Từ Huyền đột nhiên rời đi.
Từ Huyền tự nhiên sẽ không ngốc đến mức lưu lại đây một đên, chỉ thâu hoan một canh giờ liền lập tức rời đi.
Sau khi quay về điểm dừng chân.
- Từ sư đệ và công chúa nói chuyện thế nào? Hơn một canh giờ, tựa hồ hơi dài.
Nhạc Phong mang theo vài phần tò mò.
Từ Huyền ho nhẹ một tiếng nói:
- Tử Tiêu công chúa này thật sự quá khó chơi, nói chuyện thật lâu cũng không tiến thêm được gì. Aizz, cũng thế, dù sao ta vẫn kiên định cự tuyệt liên hôn.
- Nhưng nếu như thế, Tử Tiêu công chúa sẽ gả cho tên súc sinh Đông Phương Bá kia mất.
Nhạc Phong vẻ mặt phẫn hận không cam lòng mà nói.
- Ai nói thế? Vừa rồi lúc đàm phán, công chúa nhiều phiên năn nỉ, ta quyết định ra tay nghênh chiến, dẫm nát Đông Phương Bá dưới chân, cùng lắm thì đến lúc đó không cưới nàng là được.
Từ Huyền vẻ mặt nhẹ nhõm mà nói.
- Từ sư đệ có thể xuất chiến thì ta an tâm rồi.
Nhạc Phong trong lòng hơi buông lỏng một hơi.
- Không được!
Từ Huyền cũng không cảm thấy bất ngờ, trên mặt lộ ra tia cười sáng lạn:
- Xem ra chỉ có một ngày Tử Tiêu Quốc trở thành nước phụ thuộc của Trương Thiên Minh thì nguyện vọng này mới thực hiện được.
Trong lòng Tử Tiêu công chúa bỗng dưng phát lạnh, nàng hiểu được sự đáng sợ của nam tử trước mắt này.
Nhưng nghĩ lại, nàng liền cười mỉa mai:
- Côn Vân Quốc một mảnh nội loạn, Đông Phương gia đối với Trương Thiên Minh mà nói, cũng là một tòa núi lớn khó có thể vượt qua. Tử Tiêu Quốc ta thống nhất chưa từng có, quốc lực hơn xa Côn Vân, bất kể là liên hôn hay là chờ các ngươi đánh đến lưỡng bại câu thương lại thừa dịp lẻn vào đều thong dong tự nhiên cả.
Hiển nhiên nàng đối với câu vừa rồi của Từ Huyền hoàn toàn không hề tin tưởng, nàng không tin Tử Tiêu khổng lồ sẽ trở thành nước phụ thuộc của Trương Thiên Minh! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Từ Huyền cũng hoàn toàn hiểu ra, nếu muốnlàm ra một lựa chọn giữa lợi ích hoàng thất và tình cảm cá nhân, Tử Tiêu công chúa là càng coi trọng cái trước hơn.
Nghĩ thông suốt vài chuyện, trong lòng Từ Huyền bỗng nhiên sáng ngời, tâm tình đại biến, rất hứng thú nhìn qua Tử Tiêu công chúa:
- Hảo hảo hảo! Trò chơi này để ta tiếp tục chơi đi, xem ai mới là người thắng cuối cùng. Bất quá ngươi bây giờ vì trò chơi lại lấy mình ra để làm thẻ đánh bạc, còn có thể thắng sao?
Trò chơi?
Tử Tiêu công chúa thần sắc khẽ biến, nhìn sang nam tử gần trong gang tấc kia, có một loại cảm giác rất lạ lẫm.
Nhìn qua bộ dạng thích ý cười nhạt của Từ Huyền, Tử Tiêu công chúa rốt cục minh bạch đối phương về mặt tâm cảnh đã thay đổi hoàn toàn, bước vào một cấp độ rất cao rồi.
Đối phương từ sự rối bời của một người trong cục chuyển thành tâm tính siêu nhiên của một ngươi chơi trò chơi.
- Tốt, ta chơi với ngươi đến cùng.
Tử Tiêu công chúa quật cường cắn cắn môi, rất nhanh lại như cười như không nói:
- Nếu như ngươi không ứng chiến Đông Phương Bá, ta sẽ trở thành vật hi sinh cho liên hôn, gả cho một cừu địch mà ngươi căm hận, đến lúc đó Tử Tiêu Quốc ủng hộ Đông Phương gia, Trương gia minh tất bại.
- Ha ha! Đông Phương Bá người này, kiêu căng tàn bạo, nếu như gả cho hắn, thời gian nửa đời sau của ngươi cũng không dễ qua đâu. Đặc biệt nếu ta cho hắn biết, ngươi là tình nhân trước kia của ta... ... ... "
Từ Huyền mang theo tia cười nghiền ngẫm.
- Ngươi...
Tử Tiêu công chúa biến sắc, trong mắt lộ ra vài phần hận ý, đột nhiên phát giác, Từ Huyền cũng có thể trở nên vô sỉ như vậy.
Xem ra trong một khắc không hiểu vừa rồi, biến hóa của Từ Huyền đã vượt qua tưởng tượng rồi.
- Ngươi... Ngươi muốn như thế nào?
Tử Tiêu công chúa cắn răng oán hận nói.
- Ngươi nghĩ đi,, nếu như ngươi đều quyết định làm thê tử của Đông Phương Bá, ta còn giúp ngươi thế nào nữa? Trừ phi, giữa ta và ngươi vẫn một mực bảo trì quan hệ tình nhân, hoặc là ngươi có thể mang lại lợi ích cho Trương Thiên Minh.
Từ Huyền dứt lời liền không có hảo ý liếc nàng.
Tử Tiêu công chúa thông minh thế nào chứ, lập tức vẻ mặt nhục nhã.
Nhưng trầm ngâm một lát, Tử Tiêu công chúa cắn răng một cái:
- Tốt, ta đáp ứng ngươi.
Từ Huyền hơi có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới đối phương lại đáp ứng nhanh như vậy.
- Thay vì giao vận mệnh nửa đời sau cho một súc sinh tàn bạo, còn không bằng hợp tác với nam tử mà ta yêu thích.
Tử Tiêu công chúa lau khô vệt nước mắt trên mặt, bộ dáng cười đùa hí hửng hiếm thấy.
Cứ như vậy, giữa Từ Huyền và Tử Tiêu công chúa liền hoàn thành xong một giao dịch nho nhỏ.
Từ Huyền không đồng ý liên hôn, Tử Tiêu công chúa cũng không muốn buông tha cho lợi ích hoàng thất, đã như vầy, hai người dứt khoát duy trì quan hệ tình nhân thôi.
Đây là một trò chơi nguy hiểm, xen kẽ giữa hai đại quốc gia tu với và rất nhiều thế lực, hai người tuy rằng là tình nhân, nhưng cũng có thể lợi dụng lẫn nhau.
Từ Huyền tin tưởng mười phần, tin tưởng mình sẽ trở thành người thắng cuối cùng nhất.
Kế tiếp, Từ Huyền không lập tức rời đi, lại ngồi lại trên giường, chậm rãi tới gần mặt ngọc không chút tì vết của Tử Tiêu công chúa, đôi má nàng lập tức đỏ lên, cũng đột nhiên cảm giác Từ Huyền một tay đã tiến vào trong chăn đệm.
- Ngươi sao có thể như vậy...
Tử Tiêu công chúa xấu hổ mang theo giận, hơi giãy dụa, bị khí tức nam tử dương cương của Từ Huyền hôn đến hít thở không thông, thân thể mềm mại tê dại. Rất nhanh, đệm chăn bị giật ra, hiện ra bên trong thản lộ một nửa thân thể băng ngọc tinh khiết, bàn tay lớn của Từ Huyền vuốt ve không chút kiêng nể, cũng dần dần xâm nhập vào.
Chiếc váy cao quý từng chút một rút đi, lộ ra da thịt bạch khiết như ngọc. . Từ Huyền một bên khẽ hôn khuôn mặt thanh nhã thoát tục của nàng, cùng với cái cổ tuyết trắng ưu nhã, phía dưới ma trảo tham tiến vào bên trong chiếc váy trắng noãn, đụng chạm vào cỏ thơm nơi thần bí kia. . . Ngón tay nhẹ nhàng thăm dò vào, khiến cho thân thể mềm mại bên dưới run lên rất nhỏ, phát ra một hồi than nhẹ.
Chỉ chốc lát, quần áo hai người đã bị rút đi toàn bộ, Từ Huyền ôm thân thể cao quý kia vào, hạ thể cứng rắn hung hăng tiến vào, nàng ưm một tiếng, đau nhức rên lên liên tục, trên làn da băng cơ ngọc khiết nổi lên một tầng ôn hồng, hai con ngươi khép hờ, mềm yếu vô lực, thổ khí như lan, tùy ý Từ Huyền làm gì thì làm...
Từ Huyền cũng xem như là ngươi có lực khắc chế. . . Chỉ một canh giờ đã lưu luyến buông thân thể mềm mại xuống:
- Không sai biệt lắm, không thể quá lâu. . . Nếu để cho tên súc sinh Đông Phương Bá kia biết rõ người hắn tự cho là hôn thê đang vui vẻ với ta, đoán chừng sẽ phát điên mất...
Hắn lưu loát đứng dậy, sửa sang trang phục.
Tử Tiêu công chúa vẻ mặt lười biếng, khuôn mặt còn hiện ra rặng mây đỏ, vết mồ hôi còn chưa khô, dùng tiên pháp tiêu trừ đi chất lỏng giữa hai chân thanh tú, trong con ngươi mang theo vài phần u oán, ái hận đan xen. . . Đưa mắt nhìn Từ Huyền đột nhiên rời đi.
Từ Huyền tự nhiên sẽ không ngốc đến mức lưu lại đây một đên, chỉ thâu hoan một canh giờ liền lập tức rời đi.
Sau khi quay về điểm dừng chân.
- Từ sư đệ và công chúa nói chuyện thế nào? Hơn một canh giờ, tựa hồ hơi dài.
Nhạc Phong mang theo vài phần tò mò.
Từ Huyền ho nhẹ một tiếng nói:
- Tử Tiêu công chúa này thật sự quá khó chơi, nói chuyện thật lâu cũng không tiến thêm được gì. Aizz, cũng thế, dù sao ta vẫn kiên định cự tuyệt liên hôn.
- Nhưng nếu như thế, Tử Tiêu công chúa sẽ gả cho tên súc sinh Đông Phương Bá kia mất.
Nhạc Phong vẻ mặt phẫn hận không cam lòng mà nói.
- Ai nói thế? Vừa rồi lúc đàm phán, công chúa nhiều phiên năn nỉ, ta quyết định ra tay nghênh chiến, dẫm nát Đông Phương Bá dưới chân, cùng lắm thì đến lúc đó không cưới nàng là được.
Từ Huyền vẻ mặt nhẹ nhõm mà nói.
- Từ sư đệ có thể xuất chiến thì ta an tâm rồi.
Nhạc Phong trong lòng hơi buông lỏng một hơi.