Cái này cũng khiến cho Từ Huyền từ khi chiến đấu đến nay vẫn đứng ở một điểm cao, ở vào một cấp độ siêu nhiên, cơ hồ là dùng phương thức đùa giỡn để đại chiến với Đông Phương Bá,
Đằng sau mười chiêu định thắng bại, cũng không phải là biểu hiện của tự tin và cuồng vọng.
Nghe được quốc sư thấp giọng đánh giá, chúng cường giả trên trận không khỏi hít một hơi lãnh khí.
Từ Huyền bản thân chỉ có tu vị Ngưng Đan trung kỳ, nhưng cấp độ cảnh giới lại vượt qua đến cấp độ Nguyên Đan kỳ.
Dưới loại tình huống này, Từ Huyền về cơ bản có thể đứng ở thế bất bại.
- Bất quá, nếu là mười chiêu thì vẫn có độ khó không nhỏ.
Trong đôi đồng tử đen kịt như đêm tối của Vô Song Điện Vương xẹt qua một tia dị sắc, sinh ra thần sắc mong đợi.
- NGAO ah. . . Ta không tin!
Phía trên tầng mây lại truyền tới thanh âm gào thét lạnh như băng của Đông Phương Bá, một cánh tay gần như hóa thành huyết hồng, Huyết Sát từ sắc đầy trời đan vào quấn quanh, hóa thành vô số xạ tuyến, phô thiên cái địa phóng tới Từ Huyền.
- Tròn năm chiêu.
Một thanh âm bình thản vang lên.
Đằng XÍU... UU!!
Một đạo thân ảnh đỏ thẫm rực rỡ mang theo uy thế liệt phong thần hỏa, dùng phương thức cơ hồ như dã man phá tan huyết mạch bí kỹ đáng sợ kia, Huyết Sát chi lực ở phụ cận nhanh chóng tan rã, bị chấn cho bong ra từng mảnh.
BA~ bành băng --
Lại một vòng ngạnh bính, Đông Phương Bá rút lui ra vài chục trượng, kêu rên một tiếng, lại tăng thêm một phần thương thế.
Năm chiêu đã qua, Đông Phương Bá bị thương không nhẹ.
Nhưng cách mười chiêu định thắng bại vẫn còn khá xa..
Dù sao, Từ Huyền chỉ ngăn chặn Đông Phương Bá, cũng không có được ưu thế áp đạp, có thể trong dăm ba chiêu diệt sát đánh bại đối phương.
- Từ Huyền! Không nghĩ tới ngươi lại mạnh như vậy! Đông Phương Bá ta thừa nhận, không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng nếu chỉ mười chiêu thì..., ngươi quá tự đại cuồng vọng rồi....
Trong đồng tử màu tím đen của Đông Phương Bá, Huyết Quang lan tràn, bộ mặt nhiễm lên một tầng Tử Sát huyết khí, dữ tợn đáng sợ, như ma vật thời kỳ thượng cổ vậy.
Đồng thời khi Huyết Quang lan tràn, bên ngoài thân Đông Phương Bá còn mơ hồ bốc lên một tầng tro khí quỷ dị.
- Chuyện gì xảy ra, tên này sao được tăng cường lớn như vậy?
Từ Huyền thầm giật mình.
Trong đầu, truyền đến thanh âm cười nhạo của tàn hồn kiếp trước:
- Bí dược tăng lên công lực trong cơ thể hắn bắt đầu phát tác. . .
Bí dược?
Từ Huyền tâm thần rùng mình, dưới tình huồng quyết đấu công bình, Đông Phương Bá sử dụng bí dược, cái này đồng nghĩa với ăn gian.
Nhưng giờ hắn đã mở miệng ra nói mười chiêu phân thắng bại, dù biết rõ như thế, cũng không thể tự tổn uy danh, vạch phá đối phương được. Nếu vậy thì hiệu quả lúc trước cũng sẽ không còn lại gì.
BA~ bành oanh --
Trong hư không thân ảnh toán loạn, lại một vòng giao thủ, Huyết Quang và viêm lực nổ ra.
Lúc này thân hình Đông Phương Bá rút lui năm sáu bước, thân hình Từ Huyền cũng nhoáng một cái.
- Chiêu thứ sáu.
Thanh âm của Từ Huyền cũng không còn nhẹ nhõm như trước, nhưng trên mặt vẫn là một mảnh bình tĩnh như nước.
Chiêu thứ sáu!
Mười chiêu đã qua một nửa.
Đông Phương gia ở bên dưới có không ít đệ tử, bắt đầu phất cờ hò reo, trợ uy cho Đông Phương Bá.
Có thể mười chiêu phân định thắng bại hay không, kết quả này, trở nên càng ngày càng mơ hồ, khiến người chờ mong.
Liền thấy Tử sát huyền khí trên người Đông Phương Bá đã lan tràn đến phần dưới cổ.
Trong hư không thân ảnh lắc lư, lại một vòng giao thủ, huyết sắc quang vũ như như cuồng triều bộc phát oanh kích.
Rất nhanh, huyết vụ tử quang nổ tung, tro lưu xoay tròn nghiền nát.
Từ Huyền thân hình rời khỏi hai bước, ổn định thân hình. Đông Phương Bá rời khỏi ba bước, nhoáng một cái rất nhỏ.
- Chiêu thứ bảy, Thiếu chủ đang ở ưu thế hòa nhau!
Đệ tử Đông Phương gia điên cuồng hô hò hét.
Đông Phương Quân và Đông Phương Quý liếc nhau, lần lượt lộ ra dáng tươi cười.
Quả thật, luận thực lực, Đông Phương Bá đánh không lại Từ Huyền, nhưng có thần bí nhân kia thôi phát bí thuật, lại thêm tác dụng của bí dược nên đã bù đắp được rất nhiều.
Càng quan trọng hơn là, Từ Huyền này vô lễ, mười chiêu định thắng bại.
Hiện tại xem ra, khả năng mười chiêu định thắng bại càng ngày càng thấp.
- Ha ha ha •••••• Từ Huyền! Mười chiêu chỉ còn thừa lại ba chiêu cuối cùng, nhìn ngươi giãy dụa thế nào nữa?
Trong đôi đồng tử lạnh như băng của Đông Phương Bá lộ ra vô cùng trào phúng.
Còn thừa lại ba chiêu cuối cùng.
Sắc mặt Từ Huyền cũng hơi có chút khó chịu nổi. Lhông nghĩ tới Đông Phương Bá lại khó chơi như thế.
Theo lý thuyết, thương thế trước kia đủ để cho đối phương tổn thất chiến lực rất lớn, nhưng không biết kẻ này phục dụng bí dược gì, trong thời gian ngắn lại bỏ qua thương thế, thực lực lại từng bước được kéo lên, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh.
Phanh băng --
Trong hư không Huyết Quang chấn động, sát khí trùng thiên.
Đằng đằng đằng ~
Lúc này đây, Từ Huyền và Đông Phương Bá ngay ngắn hướng rời khỏi ba bước, đều kêu rên một tiếng.
Đã là chiêu thứ tám
Còn thừa lại hai chiêu cuối cùng. . .
Mọi người trên trận đều ngừng hô hấp, tim vọt lên đến cổ họng.
Trong mắt Tử Tiêu công chúa hơi nước mông lung, khóe mắt hồng nhuận phơn phớt, bàn tay trắng nõn cầm chặt mép váy, sinh lòng bi ai:
- Từ Huyền, ta muốn hận ngươi cả đời, ngươi vô lễ như thế, xem vận mệnh của ta là gì hả?
Nhạc Phong và Đổng Băng Vân, sắc mặt đều xiết chặt.
Trong đôi mắt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đổng Băng Vân lộ ra một tia phức tạp, lại có chút như trút được gánh nặng, nói nhỏ nói:
- Hắn tuy rằng nhiều lần tạo ra kỳ tích, bách chiến bách thắng, nhưng cuối cùng cũng không phải là thần.
- Đông Phương Bá chỉ là thông qua bí thuật và bí dược, tạm thời thôi phát ra thực lực như thế, dù là như thế đánh lâu thì Từ Huyền cũng rất có phần thắng, chỉ tiếc hắn quá vô lễ ...
Tử Tiêu Quốc Sư thở dài nói.
Thời khắc hai chiêu cuối cùng, Huyết Sát quang khí trên tầng mây nhuộm đỏ Thương Khung.
Ánh mắt mọi người, đều dừng lại trên thân hai người đối chiến kia.
- Nếu không động thật sự, ngươi có thể sẽ thua.
Trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước.
- Từ Huyền, nhận thua đi! Thực lực của ta, còn có thể tăng lên một nửa, đừng nói là mười chiêu, coi như là hai mươi chiếu, 50 chiêu, cũng có thể gắng gượng qua...
Đông Phương Bá ánh mắt lạnh lùng, bắn ra Tử Huyết hàn quang kinh hồn.
- Tốt!
Từ Huyền sắc mặt dị thường hờ hững, hỏa chi tâm trong cơ thể lại rồi đột nhiên diễm quang sáng long lanh, phảng phất như bốc cháy lên, thân thể của hắn lại lần nữa như đèn lồng hồng thấu, liệt phong viêm hỏa gào thét bốn phía.
Trong nháy mắt, hắn phảng phất trở thành trung tâm của Viêm Hỏa thế giới cuồng bạo, bên ngoài thân dâng lên một đạo thần hỏa hư ảnh ánh vàng rực rỡ.
Đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Đồng thời một khắc khi Kim Xích Viêm hư ảnh nhảy lên cao thì khí lực màu vàng của Từ Huyền cũng lăng không cất cao.
Một tấc, hai thốn, ba thốn ... nhanh chóng tăng trưởng.
Thân thể Từ Huyền như Viễn Cổ thần linh, cất cao lên như thần tích.
Đằng sau mười chiêu định thắng bại, cũng không phải là biểu hiện của tự tin và cuồng vọng.
Nghe được quốc sư thấp giọng đánh giá, chúng cường giả trên trận không khỏi hít một hơi lãnh khí.
Từ Huyền bản thân chỉ có tu vị Ngưng Đan trung kỳ, nhưng cấp độ cảnh giới lại vượt qua đến cấp độ Nguyên Đan kỳ.
Dưới loại tình huống này, Từ Huyền về cơ bản có thể đứng ở thế bất bại.
- Bất quá, nếu là mười chiêu thì vẫn có độ khó không nhỏ.
Trong đôi đồng tử đen kịt như đêm tối của Vô Song Điện Vương xẹt qua một tia dị sắc, sinh ra thần sắc mong đợi.
- NGAO ah. . . Ta không tin!
Phía trên tầng mây lại truyền tới thanh âm gào thét lạnh như băng của Đông Phương Bá, một cánh tay gần như hóa thành huyết hồng, Huyết Sát từ sắc đầy trời đan vào quấn quanh, hóa thành vô số xạ tuyến, phô thiên cái địa phóng tới Từ Huyền.
- Tròn năm chiêu.
Một thanh âm bình thản vang lên.
Đằng XÍU... UU!!
Một đạo thân ảnh đỏ thẫm rực rỡ mang theo uy thế liệt phong thần hỏa, dùng phương thức cơ hồ như dã man phá tan huyết mạch bí kỹ đáng sợ kia, Huyết Sát chi lực ở phụ cận nhanh chóng tan rã, bị chấn cho bong ra từng mảnh.
BA~ bành băng --
Lại một vòng ngạnh bính, Đông Phương Bá rút lui ra vài chục trượng, kêu rên một tiếng, lại tăng thêm một phần thương thế.
Năm chiêu đã qua, Đông Phương Bá bị thương không nhẹ.
Nhưng cách mười chiêu định thắng bại vẫn còn khá xa..
Dù sao, Từ Huyền chỉ ngăn chặn Đông Phương Bá, cũng không có được ưu thế áp đạp, có thể trong dăm ba chiêu diệt sát đánh bại đối phương.
- Từ Huyền! Không nghĩ tới ngươi lại mạnh như vậy! Đông Phương Bá ta thừa nhận, không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng nếu chỉ mười chiêu thì..., ngươi quá tự đại cuồng vọng rồi....
Trong đồng tử màu tím đen của Đông Phương Bá, Huyết Quang lan tràn, bộ mặt nhiễm lên một tầng Tử Sát huyết khí, dữ tợn đáng sợ, như ma vật thời kỳ thượng cổ vậy.
Đồng thời khi Huyết Quang lan tràn, bên ngoài thân Đông Phương Bá còn mơ hồ bốc lên một tầng tro khí quỷ dị.
- Chuyện gì xảy ra, tên này sao được tăng cường lớn như vậy?
Từ Huyền thầm giật mình.
Trong đầu, truyền đến thanh âm cười nhạo của tàn hồn kiếp trước:
- Bí dược tăng lên công lực trong cơ thể hắn bắt đầu phát tác. . .
Bí dược?
Từ Huyền tâm thần rùng mình, dưới tình huồng quyết đấu công bình, Đông Phương Bá sử dụng bí dược, cái này đồng nghĩa với ăn gian.
Nhưng giờ hắn đã mở miệng ra nói mười chiêu phân thắng bại, dù biết rõ như thế, cũng không thể tự tổn uy danh, vạch phá đối phương được. Nếu vậy thì hiệu quả lúc trước cũng sẽ không còn lại gì.
BA~ bành oanh --
Trong hư không thân ảnh toán loạn, lại một vòng giao thủ, Huyết Quang và viêm lực nổ ra.
Lúc này thân hình Đông Phương Bá rút lui năm sáu bước, thân hình Từ Huyền cũng nhoáng một cái.
- Chiêu thứ sáu.
Thanh âm của Từ Huyền cũng không còn nhẹ nhõm như trước, nhưng trên mặt vẫn là một mảnh bình tĩnh như nước.
Chiêu thứ sáu!
Mười chiêu đã qua một nửa.
Đông Phương gia ở bên dưới có không ít đệ tử, bắt đầu phất cờ hò reo, trợ uy cho Đông Phương Bá.
Có thể mười chiêu phân định thắng bại hay không, kết quả này, trở nên càng ngày càng mơ hồ, khiến người chờ mong.
Liền thấy Tử sát huyền khí trên người Đông Phương Bá đã lan tràn đến phần dưới cổ.
Trong hư không thân ảnh lắc lư, lại một vòng giao thủ, huyết sắc quang vũ như như cuồng triều bộc phát oanh kích.
Rất nhanh, huyết vụ tử quang nổ tung, tro lưu xoay tròn nghiền nát.
Từ Huyền thân hình rời khỏi hai bước, ổn định thân hình. Đông Phương Bá rời khỏi ba bước, nhoáng một cái rất nhỏ.
- Chiêu thứ bảy, Thiếu chủ đang ở ưu thế hòa nhau!
Đệ tử Đông Phương gia điên cuồng hô hò hét.
Đông Phương Quân và Đông Phương Quý liếc nhau, lần lượt lộ ra dáng tươi cười.
Quả thật, luận thực lực, Đông Phương Bá đánh không lại Từ Huyền, nhưng có thần bí nhân kia thôi phát bí thuật, lại thêm tác dụng của bí dược nên đã bù đắp được rất nhiều.
Càng quan trọng hơn là, Từ Huyền này vô lễ, mười chiêu định thắng bại.
Hiện tại xem ra, khả năng mười chiêu định thắng bại càng ngày càng thấp.
- Ha ha ha •••••• Từ Huyền! Mười chiêu chỉ còn thừa lại ba chiêu cuối cùng, nhìn ngươi giãy dụa thế nào nữa?
Trong đôi đồng tử lạnh như băng của Đông Phương Bá lộ ra vô cùng trào phúng.
Còn thừa lại ba chiêu cuối cùng.
Sắc mặt Từ Huyền cũng hơi có chút khó chịu nổi. Lhông nghĩ tới Đông Phương Bá lại khó chơi như thế.
Theo lý thuyết, thương thế trước kia đủ để cho đối phương tổn thất chiến lực rất lớn, nhưng không biết kẻ này phục dụng bí dược gì, trong thời gian ngắn lại bỏ qua thương thế, thực lực lại từng bước được kéo lên, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh.
Phanh băng --
Trong hư không Huyết Quang chấn động, sát khí trùng thiên.
Đằng đằng đằng ~
Lúc này đây, Từ Huyền và Đông Phương Bá ngay ngắn hướng rời khỏi ba bước, đều kêu rên một tiếng.
Đã là chiêu thứ tám
Còn thừa lại hai chiêu cuối cùng. . .
Mọi người trên trận đều ngừng hô hấp, tim vọt lên đến cổ họng.
Trong mắt Tử Tiêu công chúa hơi nước mông lung, khóe mắt hồng nhuận phơn phớt, bàn tay trắng nõn cầm chặt mép váy, sinh lòng bi ai:
- Từ Huyền, ta muốn hận ngươi cả đời, ngươi vô lễ như thế, xem vận mệnh của ta là gì hả?
Nhạc Phong và Đổng Băng Vân, sắc mặt đều xiết chặt.
Trong đôi mắt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đổng Băng Vân lộ ra một tia phức tạp, lại có chút như trút được gánh nặng, nói nhỏ nói:
- Hắn tuy rằng nhiều lần tạo ra kỳ tích, bách chiến bách thắng, nhưng cuối cùng cũng không phải là thần.
- Đông Phương Bá chỉ là thông qua bí thuật và bí dược, tạm thời thôi phát ra thực lực như thế, dù là như thế đánh lâu thì Từ Huyền cũng rất có phần thắng, chỉ tiếc hắn quá vô lễ ...
Tử Tiêu Quốc Sư thở dài nói.
Thời khắc hai chiêu cuối cùng, Huyết Sát quang khí trên tầng mây nhuộm đỏ Thương Khung.
Ánh mắt mọi người, đều dừng lại trên thân hai người đối chiến kia.
- Nếu không động thật sự, ngươi có thể sẽ thua.
Trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước.
- Từ Huyền, nhận thua đi! Thực lực của ta, còn có thể tăng lên một nửa, đừng nói là mười chiêu, coi như là hai mươi chiếu, 50 chiêu, cũng có thể gắng gượng qua...
Đông Phương Bá ánh mắt lạnh lùng, bắn ra Tử Huyết hàn quang kinh hồn.
- Tốt!
Từ Huyền sắc mặt dị thường hờ hững, hỏa chi tâm trong cơ thể lại rồi đột nhiên diễm quang sáng long lanh, phảng phất như bốc cháy lên, thân thể của hắn lại lần nữa như đèn lồng hồng thấu, liệt phong viêm hỏa gào thét bốn phía.
Trong nháy mắt, hắn phảng phất trở thành trung tâm của Viêm Hỏa thế giới cuồng bạo, bên ngoài thân dâng lên một đạo thần hỏa hư ảnh ánh vàng rực rỡ.
Đáng sợ hơn còn ở phía sau.
Đồng thời một khắc khi Kim Xích Viêm hư ảnh nhảy lên cao thì khí lực màu vàng của Từ Huyền cũng lăng không cất cao.
Một tấc, hai thốn, ba thốn ... nhanh chóng tăng trưởng.
Thân thể Từ Huyền như Viễn Cổ thần linh, cất cao lên như thần tích.