- Điểm thứ nhất, tbản thân Trương Phong thiên phú tiềm lực đều là thượng đẳng, còn có căn cơ nội tình của Thần gia và Trương gia ủng hộ. Thứ hai là hắn có một trái tim bao dung độ lượng, nếu không sao lại kết bạn được với nhân vật kinh tài diễm diễm như Từ huynh, Nhiếp huynh chứ, đây mới là trọng yếu nhất.
Sở Đông mỉm cười.
Từ Huyền lâm vào trầm tư ngắn ngủi, nhớ tới tình hình lần đầu ở Hoàng Long thành gặp gở Trương Phon, đối phương vui mừng kết bằng hữu, tấm lòng nhân hậu, rất có lực tương tác. Tại rồi sau đó, sau khi Tinh Vũ Sơn nhất mạch bị diệt, hắn và Trương Vũ Hàm, thành công kết giao Nhiếp Hàn. Thậm chí nhân vật như Sở Đông trước đó cũng có kết giao với Trương Phong.
Bản thân Trương Phong cũng không có năng lực tương đối đặc thù như bọn người Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Sở Đông, nhưng hắn có nhân cách mị lực phi phàm, có thể liên hệ vận mệnh cá nhân lại cùng một chỗ với những nhân vật kỳ tích này.
Rất nhanh, Từ Huyền lại nghĩ tới quan hệ thân mật giữa Trương Phong và Huệ Lan, không thể không gật đầu:
- Quả thật không có người nào thích hợp hơn hắn.
Cứ như vậy, Khôi Lỗi Nhất cường đại nhất trong số Khôi Lỗi Vương liền được dự định cho Trương Phong.
Mà ở cùng thời khắc đó, Trương Phong ở Phương Thiên trọng thành chi địa đang củng cố thế lực Trương Thiên Minh, cũng khuếch trương tăng lên thế lực liên minh.
Trong thời gian hai ba tháng sau đó, Từ Huyền lục tục luyện chế ra Khôi Lỗi Tam và Khôi Lỗi Nhị.
Thực lực của hai Khôi Lỗi Vương này không phải chuyện đùa, một khi ra tay, chém giết Ngưng Đan bình thường như trò đùa, dù là Ngưng Đan hậu kỳ gặp phải thì dù không chết cũng tàn phế, chỉ có số ít một hai Kim Điện Vương là có thể chống lại.
Kể từ đó, thực lực cấp độ đan đạo của Trương Thiên Minh càng tiếp cận Đông Phương gia hơn.
Vào thời khắc thực lực và sĩ khí Trương Thiên Minh đang không ngừng kéo lên thì Sở Đông nhất cổ tác khí, tăng lớn thế công. Hắn toàn bộ hiểu rõ khống chế đại cục Bắc Phong, thậm chí khi thì tự mình ra tay tham chiến. Sở Đông bản thân thực lực không tầm thường, thêm vào tốc độ tia chớp và công kích của Khôi Lỗi Tam, thường thường có thể đột phá mấu chốt, lấy được cơ hội lớn lao.
Tổng cộng chỉ dùng nửa năm thì Bắc Phong ngũ thành, đã có bốn thành, bị Trương Thiên Minh khống chế.
Tòa cuối cùng còn thừa lại, Tứ Tượng linh thành tập kết tất cả binh lực của Đông Phương gia ở chiến khu Bắc Phong, tử thủ không ra.
Hiển nhiên Đông Phương gia không muốn buông tha cho một cứ điểm cuối cùng ở Bắc Phong trọng thành, một khi mất đi Tứ Tượng thành, như vậy ngày sau Đông Phương gia cho dù ra tay, cũng rất khó phản công bị Bắc Phong trọng thành toàn bộ đã bị Sở Đông khống chế, Đông Phương Quân ở thủ độ cũng tự mình đuổi tới Bắc Phong trọng thành.
Khi Đông Phương Quân Côn Vân đệ nhất nhân đích thân tới, Nhiếp Hàn duệ không thể đỡ rốt cục cũng gặp phải kình địch.
Hai người ở trước Tứ Tượng thành, triển khai một hồi chiến đấu kinh tâm động phách.
Giao phong trong thời gian ngắn ngủi, kết quả Đông Phương Quân thoáng bị thương, Nhiếp Hàn bị thương nặng hơn, Sở Đông sớm đã có đoán trước, lui binh đâu vào đấy.
Đưa mắt nhìn đại quân Trương Thiên Minh thối lui, thân ảnh cao lớn của Đông Phương Quân đứng ngạo nghễ trong hư không, mặt sắc mặt ngưng trọng, ngữ khí hơi có vẻ tối nghĩa nói:
- Trương Thiên Minh ngoại trừ Từ Huyền ra, còn có nhân vật như Nhiếp Hàn, công kích của hắn gần như suy giảm tới tinh thần của ta, hơn nữa kẻ này càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, chỉ sợ lần sau tái chiến sẽ lợi hại hơn lần này nhiều.
- Có muốn truy kích không, nhân số Nguyên Đan kỳ của chúng ta chiếm cứ ưu thế hơn.
Lục Bào lão ma hỏi.
- Trước tiên ổn định thế cục đã, Sở Đông người này, làm việc cẩn thận, tuyệt đối không thể cho chúng ta thừa cơ đâu.
Đông Phương Quân đưa tay, ngăn cản Thái Hoàng trưởng lão và Lục Bào lão ma đang muốn động
Đại quân Trương Thiên Minh vừa rời khỏi hơn mười dặm thì giữa tầng mây phía trước hiển hiện một thân ảnh cao ngất lóe ra quang mang nhàn nhạt, áp bách ẩn ẩn truyền đến khiến đan đạo cường giả bình thường phải run sợ.
- Nhiếp Hàn, ngươi bị thương?
Thân ảnh màu vàng nhạt kia lóe lên từ tầng mây, ánh sáng màu đỏ lóe lên, hiện thân trước mặt bọn người Nhiếp Hàn, Sở Đông, thần gia Đại trưởng lão.
Từ Huyền lấy ra Thất Phương Ngọc bình, mượn nhờ lực lượng Nhân Ngư Chi Lệ, chỉ qua một lát đã chữa khỏi thương thế của Nhiếp Hàn.
Thủ đoạn mà Từ Huyền triển lộ phảng phất như kỳ tích, thương thế do Nhiếp Hàn giao thủ với Côn Vân đệ nhất Nguyên Đan kỳ cứ như vậy khỏi hẳn rồi.
Trên mặt Sở Đông lộ ra một tia kinh hỉ khó có thể áp chế, không ngờ tới trong tay Từ Huyền lại có lá bài tẩy như vậy.
- Xem ra hơn phân nửa là Đông Phương Quân hoặc là Vô Song Điện Vương đích thân tới, nếu không ngươi cũng sẽ không vội vả gọi ta như vậy. Bất quá, ta dường như đã đến muộn nửa bước, khiến các ngươi bị thua...
Từ Huyền hơi có vẻ tiếc nuối nói, hắn đã hết sức chạy đi, nhưng tiếc rằng chiến đấu đã chấm dứt.
Quạt lông trong tay Sở Đông khẽ phẩy, lại cười nói:
- Ngươi bây giờ chạy đến, coi như kịp thời, chúng ta chủ động lui lại là chiến lược bên ta, cũng không phải chính thức bị thua.
- Ý của ngươi là, hiện giờ lập tức phản kích?
Từ Huyền có chút giật mình.
- Đúng vậy, nhưng không kỳ thuật trị liệu kia của minh chủ, còn có thể trị liệu cho bao nhiêu người?
Sở Đông lập tức dò hỏi, ánh mắt trầm tĩnh sâu xa nhìn chằm chằm vào Thất Phương Ngọc Bình trong tay Từ Huyền, có vài phần hứng thú.
Lấy tác động của tiên diễn, hắn ẩn ẩn phát giác từ bình ngọc nhỏ này có được uy năng hoặc cơ hội rất lớn, thậm chí có thể trực tiếp phá vỡ chiến cuộc.
- Thử xem xem.
Từ Huyền lập tức liên lạc với Tuyết Vi trong Thất Phương Ngọc Bình.
Mượn nhờ lực lượng của Nhân Ngư Chi Lệ, thi triển trị liệu tiên pháp, giới hạn rốt cục là bao nhiêu hắn không biết được.
Sau khi trao đổi một lát, Từ Huyền mặt không biểu tình nói:
- Để cho tất cả đan đạo cường giả bị thương tới, hơn nữa còn có 200 tu giả bị thương tương đối nặng nữa.
Nghe lời ấy, Sở Đông đại hỉ, vội vàng hạ đạt mệnh lệnh.
Rất nhanh, tổng cộng năm sáu tên đan đạo cường giả bị thương đứng ở giữa nhất, lại công thêm 200 tên tu giả trọng thương. Đương nhiên, danh ngạch trị liệu tư nhiên dùng tu vị thực lực để sắp xếp, nhân vật trọng yếu có thể được ưu tiên hơn.
Từ Huyền để những người này tụ tập trong phạm vi hai mươi trượng.
Sau khi tất cả sẵn sàng, trong Thất Phương Ngọc Bình bắn ra một đạo quang lưu lam tử hiện ra thân hình một thiếu nữ váy bạc tuyệt mỹ.
Thiếu nữ váy bạc kia, quanh quẩn trong quang huy lam tử sắc mông lung, làn da trắng nõn nà, tinh tế tỉ mỉ như tuyết, vòng eo hết sức nhỏ, đùi ngọc thon dài như ngọc, ẩn chứa một loại đường cong chập chờn, dung nhan hoàn mỹ như bông sen trong nước, trong ánh sáng mờ ảo lộ ra một vẻ đẹp kinh diễm kinh tâm động phách, khiến người hít thở không thông.
Trông thấy nàng này hiện thân, trong mắt Sở Đông lóe lên dị quang, trong nội tâm thầm giật mình, xem ra mình vẫn còn đánh giá thấp lực lượng át chủ bài mà Từ Huyền nắm giữ.
Sở Đông mỉm cười.
Từ Huyền lâm vào trầm tư ngắn ngủi, nhớ tới tình hình lần đầu ở Hoàng Long thành gặp gở Trương Phon, đối phương vui mừng kết bằng hữu, tấm lòng nhân hậu, rất có lực tương tác. Tại rồi sau đó, sau khi Tinh Vũ Sơn nhất mạch bị diệt, hắn và Trương Vũ Hàm, thành công kết giao Nhiếp Hàn. Thậm chí nhân vật như Sở Đông trước đó cũng có kết giao với Trương Phong.
Bản thân Trương Phong cũng không có năng lực tương đối đặc thù như bọn người Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Sở Đông, nhưng hắn có nhân cách mị lực phi phàm, có thể liên hệ vận mệnh cá nhân lại cùng một chỗ với những nhân vật kỳ tích này.
Rất nhanh, Từ Huyền lại nghĩ tới quan hệ thân mật giữa Trương Phong và Huệ Lan, không thể không gật đầu:
- Quả thật không có người nào thích hợp hơn hắn.
Cứ như vậy, Khôi Lỗi Nhất cường đại nhất trong số Khôi Lỗi Vương liền được dự định cho Trương Phong.
Mà ở cùng thời khắc đó, Trương Phong ở Phương Thiên trọng thành chi địa đang củng cố thế lực Trương Thiên Minh, cũng khuếch trương tăng lên thế lực liên minh.
Trong thời gian hai ba tháng sau đó, Từ Huyền lục tục luyện chế ra Khôi Lỗi Tam và Khôi Lỗi Nhị.
Thực lực của hai Khôi Lỗi Vương này không phải chuyện đùa, một khi ra tay, chém giết Ngưng Đan bình thường như trò đùa, dù là Ngưng Đan hậu kỳ gặp phải thì dù không chết cũng tàn phế, chỉ có số ít một hai Kim Điện Vương là có thể chống lại.
Kể từ đó, thực lực cấp độ đan đạo của Trương Thiên Minh càng tiếp cận Đông Phương gia hơn.
Vào thời khắc thực lực và sĩ khí Trương Thiên Minh đang không ngừng kéo lên thì Sở Đông nhất cổ tác khí, tăng lớn thế công. Hắn toàn bộ hiểu rõ khống chế đại cục Bắc Phong, thậm chí khi thì tự mình ra tay tham chiến. Sở Đông bản thân thực lực không tầm thường, thêm vào tốc độ tia chớp và công kích của Khôi Lỗi Tam, thường thường có thể đột phá mấu chốt, lấy được cơ hội lớn lao.
Tổng cộng chỉ dùng nửa năm thì Bắc Phong ngũ thành, đã có bốn thành, bị Trương Thiên Minh khống chế.
Tòa cuối cùng còn thừa lại, Tứ Tượng linh thành tập kết tất cả binh lực của Đông Phương gia ở chiến khu Bắc Phong, tử thủ không ra.
Hiển nhiên Đông Phương gia không muốn buông tha cho một cứ điểm cuối cùng ở Bắc Phong trọng thành, một khi mất đi Tứ Tượng thành, như vậy ngày sau Đông Phương gia cho dù ra tay, cũng rất khó phản công bị Bắc Phong trọng thành toàn bộ đã bị Sở Đông khống chế, Đông Phương Quân ở thủ độ cũng tự mình đuổi tới Bắc Phong trọng thành.
Khi Đông Phương Quân Côn Vân đệ nhất nhân đích thân tới, Nhiếp Hàn duệ không thể đỡ rốt cục cũng gặp phải kình địch.
Hai người ở trước Tứ Tượng thành, triển khai một hồi chiến đấu kinh tâm động phách.
Giao phong trong thời gian ngắn ngủi, kết quả Đông Phương Quân thoáng bị thương, Nhiếp Hàn bị thương nặng hơn, Sở Đông sớm đã có đoán trước, lui binh đâu vào đấy.
Đưa mắt nhìn đại quân Trương Thiên Minh thối lui, thân ảnh cao lớn của Đông Phương Quân đứng ngạo nghễ trong hư không, mặt sắc mặt ngưng trọng, ngữ khí hơi có vẻ tối nghĩa nói:
- Trương Thiên Minh ngoại trừ Từ Huyền ra, còn có nhân vật như Nhiếp Hàn, công kích của hắn gần như suy giảm tới tinh thần của ta, hơn nữa kẻ này càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh, chỉ sợ lần sau tái chiến sẽ lợi hại hơn lần này nhiều.
- Có muốn truy kích không, nhân số Nguyên Đan kỳ của chúng ta chiếm cứ ưu thế hơn.
Lục Bào lão ma hỏi.
- Trước tiên ổn định thế cục đã, Sở Đông người này, làm việc cẩn thận, tuyệt đối không thể cho chúng ta thừa cơ đâu.
Đông Phương Quân đưa tay, ngăn cản Thái Hoàng trưởng lão và Lục Bào lão ma đang muốn động
Đại quân Trương Thiên Minh vừa rời khỏi hơn mười dặm thì giữa tầng mây phía trước hiển hiện một thân ảnh cao ngất lóe ra quang mang nhàn nhạt, áp bách ẩn ẩn truyền đến khiến đan đạo cường giả bình thường phải run sợ.
- Nhiếp Hàn, ngươi bị thương?
Thân ảnh màu vàng nhạt kia lóe lên từ tầng mây, ánh sáng màu đỏ lóe lên, hiện thân trước mặt bọn người Nhiếp Hàn, Sở Đông, thần gia Đại trưởng lão.
Từ Huyền lấy ra Thất Phương Ngọc bình, mượn nhờ lực lượng Nhân Ngư Chi Lệ, chỉ qua một lát đã chữa khỏi thương thế của Nhiếp Hàn.
Thủ đoạn mà Từ Huyền triển lộ phảng phất như kỳ tích, thương thế do Nhiếp Hàn giao thủ với Côn Vân đệ nhất Nguyên Đan kỳ cứ như vậy khỏi hẳn rồi.
Trên mặt Sở Đông lộ ra một tia kinh hỉ khó có thể áp chế, không ngờ tới trong tay Từ Huyền lại có lá bài tẩy như vậy.
- Xem ra hơn phân nửa là Đông Phương Quân hoặc là Vô Song Điện Vương đích thân tới, nếu không ngươi cũng sẽ không vội vả gọi ta như vậy. Bất quá, ta dường như đã đến muộn nửa bước, khiến các ngươi bị thua...
Từ Huyền hơi có vẻ tiếc nuối nói, hắn đã hết sức chạy đi, nhưng tiếc rằng chiến đấu đã chấm dứt.
Quạt lông trong tay Sở Đông khẽ phẩy, lại cười nói:
- Ngươi bây giờ chạy đến, coi như kịp thời, chúng ta chủ động lui lại là chiến lược bên ta, cũng không phải chính thức bị thua.
- Ý của ngươi là, hiện giờ lập tức phản kích?
Từ Huyền có chút giật mình.
- Đúng vậy, nhưng không kỳ thuật trị liệu kia của minh chủ, còn có thể trị liệu cho bao nhiêu người?
Sở Đông lập tức dò hỏi, ánh mắt trầm tĩnh sâu xa nhìn chằm chằm vào Thất Phương Ngọc Bình trong tay Từ Huyền, có vài phần hứng thú.
Lấy tác động của tiên diễn, hắn ẩn ẩn phát giác từ bình ngọc nhỏ này có được uy năng hoặc cơ hội rất lớn, thậm chí có thể trực tiếp phá vỡ chiến cuộc.
- Thử xem xem.
Từ Huyền lập tức liên lạc với Tuyết Vi trong Thất Phương Ngọc Bình.
Mượn nhờ lực lượng của Nhân Ngư Chi Lệ, thi triển trị liệu tiên pháp, giới hạn rốt cục là bao nhiêu hắn không biết được.
Sau khi trao đổi một lát, Từ Huyền mặt không biểu tình nói:
- Để cho tất cả đan đạo cường giả bị thương tới, hơn nữa còn có 200 tu giả bị thương tương đối nặng nữa.
Nghe lời ấy, Sở Đông đại hỉ, vội vàng hạ đạt mệnh lệnh.
Rất nhanh, tổng cộng năm sáu tên đan đạo cường giả bị thương đứng ở giữa nhất, lại công thêm 200 tên tu giả trọng thương. Đương nhiên, danh ngạch trị liệu tư nhiên dùng tu vị thực lực để sắp xếp, nhân vật trọng yếu có thể được ưu tiên hơn.
Từ Huyền để những người này tụ tập trong phạm vi hai mươi trượng.
Sau khi tất cả sẵn sàng, trong Thất Phương Ngọc Bình bắn ra một đạo quang lưu lam tử hiện ra thân hình một thiếu nữ váy bạc tuyệt mỹ.
Thiếu nữ váy bạc kia, quanh quẩn trong quang huy lam tử sắc mông lung, làn da trắng nõn nà, tinh tế tỉ mỉ như tuyết, vòng eo hết sức nhỏ, đùi ngọc thon dài như ngọc, ẩn chứa một loại đường cong chập chờn, dung nhan hoàn mỹ như bông sen trong nước, trong ánh sáng mờ ảo lộ ra một vẻ đẹp kinh diễm kinh tâm động phách, khiến người hít thở không thông.
Trông thấy nàng này hiện thân, trong mắt Sở Đông lóe lên dị quang, trong nội tâm thầm giật mình, xem ra mình vẫn còn đánh giá thấp lực lượng át chủ bài mà Từ Huyền nắm giữ.