Tầng Tử Sát đao ba và huyết sát quang khí kinh hồn đập vào mắt kia đan vào, hình thành một đạo tử sát huyết đao ba trường hà, một đao kia bổ ra lập tức trong thiên địa ma sát xông lên trời, Huyết Quang nhuộm thanh thiên, uy thế đáng sợ thậm chí còn còn hơn một kích hủy diệt vừa rồi Từ Huyền chém giết Lục Bào lão ma.
- Thực lực của Đông Phương Quân này dưới sự thúc dục của huyết mạch bí thuật, vậy mà tăng lên tới tình trạng như thế.
Xa xa Thái Hoàng trưởng lão ở một góc chiến trường khác, thầm giật mình.
Nhiếp Hàn vốn là nỏ mạnh hết đà, đối mặt với một đao tuyệt cường khiến Thiên địa biến sắc như thế, hữu tâm vô lực, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn lãnh khốc kiên cường, không có chút sợ hãi nào, trong mắt xuyên suốt ra lệ mang kinh người.
Trong ánh mắt kia ngoại trừ quả quyết và lãnh khốc, còn tràn ngập ý chí liều lĩnh, phá hủy hết thảy nữa.
Bỗng dưng, một cổ hủy diệt kiếm ý nghịch hướng trên xuống, thề sống chết như quy từ trên người Nhiếp Hàn phóng lên trời, ngay cả vô tận ma sát uy áp, huyết tinh sát khí kia cũng khó khăn dùng ngăn cách.
Thiên Hạt Ma Kiếm ở trong tay Nhiếp Hàn tăng vọt, Hắc Lôi kiếm khí boong boong vặn vẹo, vô hạn bành trướng, một cổ phá diệt hắc khí không cách nào hình dung trong chớp mắt lan tràn trong thiên địa, nghênh tiếp công kích trảm thiên diệt địa của Đông Phương Quân.
Lập tức, trong thiên địa bày ra một màn kinh người, một cái thiên hạt ma cự ảnh mơ hồ vặn vẹo hiện thân giữa vòm trời, phát ra phá diệt hắc khí vô cùng vô tận nuốt diệt Thiên địa, phá hủy mọi sự vạn vật, hủy diệt kiếm ý ngập trời kia càng vọt vào trong tứ sát huyết lãng đao hà của Đông Phương gia.
Đồng thời ở một bên khác, trong trường hà Tử Sát Huyết Quang kia, ma uy vô tận bá đạo và mùi tanh huyết sát không ngừng thiết cát, đan vào với một nửa hạt ảnh khổng lồ hủy thiên diệt địa trong thiên địa kia.
- Đây là lực lượng gì...
Đông Phương Quân sắc mặt ngưng tụ, nhìn qua một nửa hạt ảnh khổng lồ kia, phảng phất giống như một hạt ma thật lớn thời kỳ thái cổ vậy, hóa thân thành Ác Ma, vi hủy diệt mà sinh, phá hủy giết bằng thuốc độc hết thảy sinh cơ.
Oanh băng két --
Hai cổ lực lượng tuyệt cường va chạm, Thiên Mạc ẩn ẩn đang lắc lư, Huyết Quang ma sát và kiếm khí khổng lồ đan vào cùng một chỗ, một hồi phát diệt khí tức nát bấy hết thảy hội tụ thành Phong Bạo, quét ngang phạm vi mười dặm, khuếch trương lan tràn về phía xa xa.
Một sát na kia, sinh linh trong phạm vi mười dặm bị phá diệt khí tức đáng sợ và Phong Bạo, lập tức gạt bỏ sinh cơ.
Cũng may hai người đánh nhau vốn kinh thiên động địa, khu vực phụ cận, không có có bao nhiêu tu giả giao chiến cả.
Vèo XÍU... UU!!
Nhưng, chỉ có Kim cương khí lực bao viêm cương liệt gào thét, quanh quẩn hư hỏa đỏ thẫm, đón lấy phong bạo phát diệt chi khí kia, phóng tới khu vực trung tâm chiến trường.
PHỐC bành --
Trong gió lốc, nam tử chủ đạo bóng kiếm cực lớn kia "Oa" đột nhiên nhổ ra một búng máu, thân thể bay rớt ra ngoài.
Trong thiên địa, một nửa hạt ảnh khổng lồ kia đang tiến thêm một bước ngưng thực, lại lập tức chia năm xẻ bảy.
Nhiếp Hàn đã tiêu hao tất cả pháp lực và kiếm ý trên người, cuối cùng không địch lại, dưới một kích va chạm cuối cùng, trước mắt tối sầm, ý thức lâm vào hắc ám hư vô...
Tử hắc huyết ảnh cao lớn như ma thần của Đông Phương Quân trong lực lượng va chạm đáng sợ, liên tục rút lui hơn mười trượng, cuối cùng nhịn không được, khóe miệng tràn ra một mảnh vết máu, vẻ mặt hồi hộp chi sắc.
Nếu như lực lượng của Nhiếp Hàn còn có thể duy trì, một nửa hạt ảnh khổng lồ hủy thiên diệt địa kia sẽ thúc đẩy sinh trưởng đến tình trạng thế nào nữa?
Tử Tiêu thiên nhận trong tay Đông Phương Quân lại nhiều ra một lổ hổng, biểu hiện ra một tia vết rạn ẩn ẩn có thể thấy được.
Cũng may, Nhiếp Hàn trong chiến đấu liên tục đã là đèn cạn dầu, đạt đến cực hạn, một kích cuối cùng, trong cường lực va chạm đã bị hỏng mất.
Dùng đủ loại tình hình phân tích, khả năng Nhiếp Hàn tử vong vượt qua chín thành.
Lập tức Nhiếp Hàn bay ra ngoài, bất tỉnh nhân sự, trong huyết sắc đồng tử của Đông Phương Quân lộ ra sát c ơ, đồng thời ánh mắt rơi vào trên "Thiên Hạt Ma Kiếm" kia, khó có thể che dấu lộ ra một tia tham lam.
Nếu cấm kị pháp bảo đáng sợ bực này có thể rơi vào tay mình, thử hỏi Côn Vân tu giới, thậm chí các nước chung quanh còn ai dám tranh phong?
Nhưng thời khắc hắn tới gần Nhiếp Hàn, thanh âm gào thét nổ nương theo viêm khí kinh hồn động phách bay thẳng mà đến.
Oanh --
Một Thần Hỏa Kim Cương cao gần hai trượng, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, lôi đình trảm ra, một đạo kim xán quang trảm chợt giống như khe hở trước mặt mà đến, khiến dư âm bốn phương tám hướng hóa thành hư vô, cũng bá đạo hủy diệt, vô kiên bất tồi.
Đông Phương Quân cắn răng một cái, không thể không nâng "Tử Tiêu thiên nhận" lên, tầng tầng lớp lớp tứ sát huyết lãng đao hà, thế không thể đỡ, Huyết Quang sát mang trùng thiên.
Keng đinh băng --
Một tiếng kim thiết va chạm chấn động trời cao, quanh quẩn trong thiên địa, rất nhiều tu giả cấp thấp cách xa nhau khá gần nhẹ thì màng tai đánh rách tả tơi, tâm thần mê muội, nặng thì trực tiếp thất khiếu chảy máu mà chết.
Dưới đối chiên nguyên thủy không hề có kỹ xảo, lực lượng tuyệt cường kia lại lần nữa bức lui Đông Phương Quân hơn mười trượng, tổn thương càng thêm năng "Oa" nhổ ra một búng máu.
Từ Huyền kêu rên một tiếng, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, ở trong hư không liên tục lộn ngược mấy cái ra sau, miễn cưỡng ổn định thân hình, trong cơ thể khí huyết sôi trào, cố nén một búng máu muốn nhổ ra.
Một kích này, Từ Huyền ra tay trước, chiếm cứ ưu thế, mà Đông Phương Quân vừa mới phát động một kích tuyệt mệnh, khí tức đại giảm, bản thân lại bị thương không nhẹ, cho nên ăn phải thiệt thòi lớn
Từ Huyền cũng không thừa cơ truy kích, trong tay lập tức cuốn ra một cái bình ngọc, bên trong bắn ra một bóng hình xinh đẹp lam tử mông lung, một tầng thủy quang sáng mềm rực rỡ theo đói rơi xuống nơi Nhiếp Hàn nằm.
- Chủ nhân, trong cơ thể hắn sinh cơ đoạn tuyệt, chỉ sợ chết rồi... Ta chỉ có thể hết sức nếm thử, thi triển phục sinh bí thuật thôi.
Tuyết Vi vẻ mặt lo lắng nói, thập phần khó giải quyết.
- Chết rồi hả?
Từ Huyền tâm thần run lên, nhưng còn không đợi hắn hoảng hốt thì Đông Phương Quân kia hét lớn một tiếng, tử sát huyết lãng đao hà so với trước càng mạnh hơn nữa bức ra, ma sát xông lên trời, Huyết Quang nhuộm thanh thiên.
Rơi vào đường cùng, Từ Huyền cường vận Thần Hỏa Kim Cương bí thuật, Phương Thiên Họa Kích lại lần nữa chém ra, chính diện đối kích.
Đông Phương Quân kia cưỡng chế thương thế, thế công càng ngày càng mãnh liệt.
Từ Huyền trong lòng nghiêm nghị, thần hỏa kim quang tuy mạnh, nhưng cũng không chống được bao lâu.
Đinh Đinh Đang... Răng rắc!
Lại một vòng cường thế ngạnh bính, đột nhiên truyền đến một tiếng đứt gãy khác thường/
Điều này hiển nhiên là đã có vũ khí của người nào đó bị đứt gãy.
Thanh âm đứt gãy quỷ dị kia, khiến sắc mặt Đông Phương Quân và Từ Huyền biến đổi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía vũ khí trong tay.
- Thực lực của Đông Phương Quân này dưới sự thúc dục của huyết mạch bí thuật, vậy mà tăng lên tới tình trạng như thế.
Xa xa Thái Hoàng trưởng lão ở một góc chiến trường khác, thầm giật mình.
Nhiếp Hàn vốn là nỏ mạnh hết đà, đối mặt với một đao tuyệt cường khiến Thiên địa biến sắc như thế, hữu tâm vô lực, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn lãnh khốc kiên cường, không có chút sợ hãi nào, trong mắt xuyên suốt ra lệ mang kinh người.
Trong ánh mắt kia ngoại trừ quả quyết và lãnh khốc, còn tràn ngập ý chí liều lĩnh, phá hủy hết thảy nữa.
Bỗng dưng, một cổ hủy diệt kiếm ý nghịch hướng trên xuống, thề sống chết như quy từ trên người Nhiếp Hàn phóng lên trời, ngay cả vô tận ma sát uy áp, huyết tinh sát khí kia cũng khó khăn dùng ngăn cách.
Thiên Hạt Ma Kiếm ở trong tay Nhiếp Hàn tăng vọt, Hắc Lôi kiếm khí boong boong vặn vẹo, vô hạn bành trướng, một cổ phá diệt hắc khí không cách nào hình dung trong chớp mắt lan tràn trong thiên địa, nghênh tiếp công kích trảm thiên diệt địa của Đông Phương Quân.
Lập tức, trong thiên địa bày ra một màn kinh người, một cái thiên hạt ma cự ảnh mơ hồ vặn vẹo hiện thân giữa vòm trời, phát ra phá diệt hắc khí vô cùng vô tận nuốt diệt Thiên địa, phá hủy mọi sự vạn vật, hủy diệt kiếm ý ngập trời kia càng vọt vào trong tứ sát huyết lãng đao hà của Đông Phương gia.
Đồng thời ở một bên khác, trong trường hà Tử Sát Huyết Quang kia, ma uy vô tận bá đạo và mùi tanh huyết sát không ngừng thiết cát, đan vào với một nửa hạt ảnh khổng lồ hủy thiên diệt địa trong thiên địa kia.
- Đây là lực lượng gì...
Đông Phương Quân sắc mặt ngưng tụ, nhìn qua một nửa hạt ảnh khổng lồ kia, phảng phất giống như một hạt ma thật lớn thời kỳ thái cổ vậy, hóa thân thành Ác Ma, vi hủy diệt mà sinh, phá hủy giết bằng thuốc độc hết thảy sinh cơ.
Oanh băng két --
Hai cổ lực lượng tuyệt cường va chạm, Thiên Mạc ẩn ẩn đang lắc lư, Huyết Quang ma sát và kiếm khí khổng lồ đan vào cùng một chỗ, một hồi phát diệt khí tức nát bấy hết thảy hội tụ thành Phong Bạo, quét ngang phạm vi mười dặm, khuếch trương lan tràn về phía xa xa.
Một sát na kia, sinh linh trong phạm vi mười dặm bị phá diệt khí tức đáng sợ và Phong Bạo, lập tức gạt bỏ sinh cơ.
Cũng may hai người đánh nhau vốn kinh thiên động địa, khu vực phụ cận, không có có bao nhiêu tu giả giao chiến cả.
Vèo XÍU... UU!!
Nhưng, chỉ có Kim cương khí lực bao viêm cương liệt gào thét, quanh quẩn hư hỏa đỏ thẫm, đón lấy phong bạo phát diệt chi khí kia, phóng tới khu vực trung tâm chiến trường.
PHỐC bành --
Trong gió lốc, nam tử chủ đạo bóng kiếm cực lớn kia "Oa" đột nhiên nhổ ra một búng máu, thân thể bay rớt ra ngoài.
Trong thiên địa, một nửa hạt ảnh khổng lồ kia đang tiến thêm một bước ngưng thực, lại lập tức chia năm xẻ bảy.
Nhiếp Hàn đã tiêu hao tất cả pháp lực và kiếm ý trên người, cuối cùng không địch lại, dưới một kích va chạm cuối cùng, trước mắt tối sầm, ý thức lâm vào hắc ám hư vô...
Tử hắc huyết ảnh cao lớn như ma thần của Đông Phương Quân trong lực lượng va chạm đáng sợ, liên tục rút lui hơn mười trượng, cuối cùng nhịn không được, khóe miệng tràn ra một mảnh vết máu, vẻ mặt hồi hộp chi sắc.
Nếu như lực lượng của Nhiếp Hàn còn có thể duy trì, một nửa hạt ảnh khổng lồ hủy thiên diệt địa kia sẽ thúc đẩy sinh trưởng đến tình trạng thế nào nữa?
Tử Tiêu thiên nhận trong tay Đông Phương Quân lại nhiều ra một lổ hổng, biểu hiện ra một tia vết rạn ẩn ẩn có thể thấy được.
Cũng may, Nhiếp Hàn trong chiến đấu liên tục đã là đèn cạn dầu, đạt đến cực hạn, một kích cuối cùng, trong cường lực va chạm đã bị hỏng mất.
Dùng đủ loại tình hình phân tích, khả năng Nhiếp Hàn tử vong vượt qua chín thành.
Lập tức Nhiếp Hàn bay ra ngoài, bất tỉnh nhân sự, trong huyết sắc đồng tử của Đông Phương Quân lộ ra sát c ơ, đồng thời ánh mắt rơi vào trên "Thiên Hạt Ma Kiếm" kia, khó có thể che dấu lộ ra một tia tham lam.
Nếu cấm kị pháp bảo đáng sợ bực này có thể rơi vào tay mình, thử hỏi Côn Vân tu giới, thậm chí các nước chung quanh còn ai dám tranh phong?
Nhưng thời khắc hắn tới gần Nhiếp Hàn, thanh âm gào thét nổ nương theo viêm khí kinh hồn động phách bay thẳng mà đến.
Oanh --
Một Thần Hỏa Kim Cương cao gần hai trượng, tay cầm Phương Thiên Họa Kích, lôi đình trảm ra, một đạo kim xán quang trảm chợt giống như khe hở trước mặt mà đến, khiến dư âm bốn phương tám hướng hóa thành hư vô, cũng bá đạo hủy diệt, vô kiên bất tồi.
Đông Phương Quân cắn răng một cái, không thể không nâng "Tử Tiêu thiên nhận" lên, tầng tầng lớp lớp tứ sát huyết lãng đao hà, thế không thể đỡ, Huyết Quang sát mang trùng thiên.
Keng đinh băng --
Một tiếng kim thiết va chạm chấn động trời cao, quanh quẩn trong thiên địa, rất nhiều tu giả cấp thấp cách xa nhau khá gần nhẹ thì màng tai đánh rách tả tơi, tâm thần mê muội, nặng thì trực tiếp thất khiếu chảy máu mà chết.
Dưới đối chiên nguyên thủy không hề có kỹ xảo, lực lượng tuyệt cường kia lại lần nữa bức lui Đông Phương Quân hơn mười trượng, tổn thương càng thêm năng "Oa" nhổ ra một búng máu.
Từ Huyền kêu rên một tiếng, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, ở trong hư không liên tục lộn ngược mấy cái ra sau, miễn cưỡng ổn định thân hình, trong cơ thể khí huyết sôi trào, cố nén một búng máu muốn nhổ ra.
Một kích này, Từ Huyền ra tay trước, chiếm cứ ưu thế, mà Đông Phương Quân vừa mới phát động một kích tuyệt mệnh, khí tức đại giảm, bản thân lại bị thương không nhẹ, cho nên ăn phải thiệt thòi lớn
Từ Huyền cũng không thừa cơ truy kích, trong tay lập tức cuốn ra một cái bình ngọc, bên trong bắn ra một bóng hình xinh đẹp lam tử mông lung, một tầng thủy quang sáng mềm rực rỡ theo đói rơi xuống nơi Nhiếp Hàn nằm.
- Chủ nhân, trong cơ thể hắn sinh cơ đoạn tuyệt, chỉ sợ chết rồi... Ta chỉ có thể hết sức nếm thử, thi triển phục sinh bí thuật thôi.
Tuyết Vi vẻ mặt lo lắng nói, thập phần khó giải quyết.
- Chết rồi hả?
Từ Huyền tâm thần run lên, nhưng còn không đợi hắn hoảng hốt thì Đông Phương Quân kia hét lớn một tiếng, tử sát huyết lãng đao hà so với trước càng mạnh hơn nữa bức ra, ma sát xông lên trời, Huyết Quang nhuộm thanh thiên.
Rơi vào đường cùng, Từ Huyền cường vận Thần Hỏa Kim Cương bí thuật, Phương Thiên Họa Kích lại lần nữa chém ra, chính diện đối kích.
Đông Phương Quân kia cưỡng chế thương thế, thế công càng ngày càng mãnh liệt.
Từ Huyền trong lòng nghiêm nghị, thần hỏa kim quang tuy mạnh, nhưng cũng không chống được bao lâu.
Đinh Đinh Đang... Răng rắc!
Lại một vòng cường thế ngạnh bính, đột nhiên truyền đến một tiếng đứt gãy khác thường/
Điều này hiển nhiên là đã có vũ khí của người nào đó bị đứt gãy.
Thanh âm đứt gãy quỷ dị kia, khiến sắc mặt Đông Phương Quân và Từ Huyền biến đổi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía vũ khí trong tay.