Chiến cuộc vững chắc, sau khi khống chế Tứ Tượng thành thì Sở Đông tiến vào Lam thủy quang giới, đứng ở bên cạnh Từ Huyền, nhìn chăm chú lên thân thể lạnh như băng không có chút hô hấp của Nhiếp Hàn, hỏi:
- Cơ hội phục sinh có bao nhiêu?
- Bởi vì người chết hồn phách không tán, nên cơ hội phục sinh khá lớn. Chỉ là Nhiếp Hàn trước kia mượn nhờ Thiên Hạt Ma Kiếm, thi triển kiếm đạo công kích siêu việt cấp độ bản thân nên đã tiêu hao quá độ, cho dù phục sinh thành công thì chỉ sợ cũng không thức tỉnh ngay được.
Từ Huyền trên mặt sầu lo, vẻ mặt ngưng trọng nói.
Hăn ở bên cạnh hộ pháp thật lâu, thông qua sự trình bày của Tuyết Vi và giải thích của tàn hồn kiếp trước, đối với tình huống thực tế đã rõ như lòng bàn tay.
Sở Đông nhắm mắt suy tính một lát, lại cười nói:
- Đại nạn không chết tất có hậu phúc. Nhiếp Hàn một mực truy cầu siêu việt, khiêu chiến người càng mạnh hơn, dùng đó để ma luyện tu vị thực lực bản thân. Lúc này tuy rằng tương đối quá độ, nhưng may mà có cơ hội sống lại, tin tưởng hắn sẽ có được thể ngộ phi phàm.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, rất đồng ý:
- Bồi hồi nghịch chuyển trong hoàn cảnh sinh tử, đây không phải mỗi người đều có thể có thể nghiệm, dùng ngộ tính siêu phàm của Nhiếp Hàn chỉ cần có thể tỉnh lại, chắc chắn sẽ khiến kiếm đạo tạo nghệ và cảnh giới của hắn, tăng lên tới một độ cao mới.
- Xong rồi, kế tiếp phải xem vận mệnh của hắn rồi...
Qua suốt một ngày một đêm, Tuyết Vi vẻ mặt mệt mỏi thu hồi bàn tay trắng như ngọc, vừa mới đứng dậy, đột nhiên không còn chút sức lực nào, thân thể mềm mại mềm nhũn.
Dưới tình thế cấp bách, Từ Huyền một tay ôm nàng vào ngực.
- Khổ cực rồi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.
Từ Huyền sinh lòng trìu mến thò tay chạm đến khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành của Tuyết Vi.
Giờ khắc này, hắn có một loại ảo giác, phảng phất một mực thủ hộ bên người mình không phải là nữ bộc chân chánh, mà là một người vợ đồng cam cộng khổ vậy.
Trên mặt ngọc của Tuyết Vi có chút ửng hồng, thân thể mềm mại nằm ở trên bờ vai khoan hậu của chủ nhân, bình yên thoải mái dễ chịu dị thường, nhưng lại nóng lên không hiểu, cái cảm giác kỳ diệu này khiến cho nàng đã ôn hòa, lại thêm ngượng ngùng.
Sau đó, Từ Huyền bắt đầu xem xét tình huống Nhiếp Hàn, phát hiện trong cơ thể hắn quả thật khôi phục một ít sinh mệnh khí tức, cho dù tim đập khí mạch... đều còn rất yếu, nhưng cơ năng toàn thân đang tại dần dần trở nên mạnh mẽ.
Thấy phục sinh bí thuật thành công, Từ Huyền thở dài nhẹ nhõm, trong nội tâm sợ hãi thán phục, không hổ là Di Lạc Côi Bảo.
Xác định tin tức Nhiếp Hàn thành công phục sinh, Sở Đông lập tức điều động dược sư cao thủ bên trong Trương Thiên Minh, ngày đêm thủ hộ Nhiếp Hàn.
Trong đó có cả Du Cầm, nàng chủ động xin đi giết giặc, tới chăm sóc Nhiếp Hàn.
Khi nhìn thấy Tuyết Vi nằm trong ngực Từ Huyền, trong con mắt tinh khiết của Du Cầm bỗng dưng ảm đạm một phần, khóe mắt có chút hồng nhuận phơn phớt:
- Từ sư huynh, trận đại chiến này, ngươi nguyên khí tiêu hao khá lớn, cũng nên tĩnh dưỡng một chút, để cho chúng ta tới chiếu cố Nhiếp sư huynh đi.
- Tiểu cô nương thật xinh đẹp, ngươi tên là gì?
Tuyết Vi con mắt sáng ngời, đứng lên từ trong ngực Từ Huyền, vẻ mặt vui vẻ nắm lấy tay Du Cầm.
Du Cầm cúi đầu bạc xuống,, thấp giọng đối đáp với vị nữ tử thần bí này, trong mắt đẹp có chút ướt át, cũng rất nhanh bốc hơi khô.
Sau một lát, nàng lại ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt má lúm đồng tiền như ánh sáng bình minh:
- Tuyết Vi tỷ tỷ thật tốt, một mực ở bên cạnh hỗ trợ chiếu cố Từ sư huynh.
- Không, ta chỉ là một nữ bộc dưới trướng chủ nhân, đây là nên làm. Kỳ thật, sau khi trở về Côn Vân, chủ nhân một mựci yên lặng chiếu cố ngươi, chỉ là vì kế hoạch báo thù nên không có thời gian ở cùng một chỗ thôi.
Tuyết Vi nháy nháy đôi mắt đẹp
- Nữ bộc?
Du Cầm mới đầu có chút giật mình không tin, nhưng nghe câu sau, trên mặt đẹp khó có thể che dấu lộ ra một tia kinh hỉ và e lệ, kìm lòng không được hỏi:
- Cái này có thật không vậy?
Ta như thế nào lại lừa ngươi?
Tuyết Vi vẻ mặt vui vẻ, nhịn không được vươn tay nhéo mặt nàng một cái.
Nhìn qua thiếu nữ trước mắt, khuôn mặt thẹn thùng thuần mỹ không mang theo một tia tạp chất, ngay cả Tuyết Vi cũng nhịn không được sinh ra thân thiết và hảo cảm, trong nội tâm sâu kín thở dài:
- Chỉ sợ chỉ có cô gái như vậy, mới có thể ở chủ nhân trong lòng, chính thức chiếm hữu một chỗ cắm dùi mà không cần làm gì cả. Đổi lại nữ tử khác, cho dù nghiêng nước nghiêng thành, lại ôn nhu săn sóc, chủ nhân ít nhất sẽ có vài phần cảnh giác và đề phòng, thậm chí theo thời gian sẽ dần quên lãng nữa.
Từ Huyền giao Nhiếp Hàn cho Tuyết Vi và bọn người Du Cầm, lúc này tọa trấn Tứ Tượng thành, điều dưỡng tĩnh tu.
Đồng thời, đại quân Trương Thiên Minh trong Bắc Phong trọng thành cũng bắt đầu tĩnh dưỡng củng cố.
Bắt đầu từ một ngày trước toàn bộ Bắc Phong ngũ thành, đều thu nhập vào trong túi Trương Thiên Minh, nhưng còn phải cần một khoảng thời gian để quét sạch dư nghiệt, củng cố địa vị, tăng cường khống chế mới được.
Cũng may, Thần gia Bắc Phong trọng thành vốn là thế lực cao nhất khống chế một phương khu vực này, hiện giờ có thể nói là thu hồi đất đai bị mất, không gặp được bao nhiêu trở ngại cả.
Từ Huyền sau khi tĩnh tu mấy ngày, tinh thần no đủ, lại tới xem xét tình huống Nhiếp Hàn
Nhiếp Hàn bị an trí tại ở trong một phủ đệ yên tĩnh trong Tứ Tượng thành.
Tuyết Vi và bọn người Du Cầm minh minh ám ám, phụ trách bảo hộ và chăm sóc Nhiếp Hàn.
Nhị nữ này nhìn qua tmềm mại tuyệt mỹ nhưng trên thực tế thực lực thần thông có được cũng không phải chuyện đùa.
Tuyết Vi thân là Viễn Cổ Yêu Ngư công chúa, cũng có huyết mạch thiên phú, vốn dưới tình huống có Nhân Ngư Chi Lệ, Nguyên Đan lão quái phổ thông chỉ sợ cũng không phỉa là đối thủ.
Du Cầm cũng có tiên pháp tạo nghệ bất thường, Khôi Lỗi Vương Từ Huyên phân cho nàng bài danh thứ hai, thực lực bức gần Nguyên Đan kỳ cũng không thể coi thường.
Nhiếp Hàn nằm trong một phòng thủy tinh nhỏ lam thủy và lục ý tràn ngập, sinh cơ khí tức so với mấy ngày khá hơn nhiều, xem tình hình không cần nửa tháng là có thể khôi phục bình thường rồi.
Nhưng về phần phải bao lâu mới tỉnh thì không thể đoán trước được, ngay cả Tuyết Vi cũng không thể phán định.
Lúc Từ Huyền đi vào thì mơ hồ từ trên người Nhiếp Hàn cảm nhận được một cổ kiếm ý chấn động rất nhỏ, đan xen Ma đạo khí tức lạnh như băng bá đạo, thậm chí hủy diệt.
Trong ký ức tinh hải, truyền đến thanh âm tàn hồn kiếp trước:
- Tiểu tử này không đơn giản, lúc bồi hồi giữa sin tử, kiếm ý trong cơ thể giao phong va chạm lẫn nhau, một khi quyết ra thắng bại sẽ sinh ra kiếm ý chúa tể chính thức, chắc chắn thôi động hắn nhìn trộm kiếm đạo điện đường tầng thứ càng cao hơn. Đến lúc đó, cũng là ngày hắn thức tỉnh.
Từ Huyền nghe vậy, nhẹ gật đầu, Sở Đông nói không sai, đại nạn không chết tất có hậu phúc.
Lần này chết mà phục sinh đối với Nhiếp Hàn mà nói, đích thật là một lần đại kỳ ngộ.
- Cơ hội phục sinh có bao nhiêu?
- Bởi vì người chết hồn phách không tán, nên cơ hội phục sinh khá lớn. Chỉ là Nhiếp Hàn trước kia mượn nhờ Thiên Hạt Ma Kiếm, thi triển kiếm đạo công kích siêu việt cấp độ bản thân nên đã tiêu hao quá độ, cho dù phục sinh thành công thì chỉ sợ cũng không thức tỉnh ngay được.
Từ Huyền trên mặt sầu lo, vẻ mặt ngưng trọng nói.
Hăn ở bên cạnh hộ pháp thật lâu, thông qua sự trình bày của Tuyết Vi và giải thích của tàn hồn kiếp trước, đối với tình huống thực tế đã rõ như lòng bàn tay.
Sở Đông nhắm mắt suy tính một lát, lại cười nói:
- Đại nạn không chết tất có hậu phúc. Nhiếp Hàn một mực truy cầu siêu việt, khiêu chiến người càng mạnh hơn, dùng đó để ma luyện tu vị thực lực bản thân. Lúc này tuy rằng tương đối quá độ, nhưng may mà có cơ hội sống lại, tin tưởng hắn sẽ có được thể ngộ phi phàm.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, rất đồng ý:
- Bồi hồi nghịch chuyển trong hoàn cảnh sinh tử, đây không phải mỗi người đều có thể có thể nghiệm, dùng ngộ tính siêu phàm của Nhiếp Hàn chỉ cần có thể tỉnh lại, chắc chắn sẽ khiến kiếm đạo tạo nghệ và cảnh giới của hắn, tăng lên tới một độ cao mới.
- Xong rồi, kế tiếp phải xem vận mệnh của hắn rồi...
Qua suốt một ngày một đêm, Tuyết Vi vẻ mặt mệt mỏi thu hồi bàn tay trắng như ngọc, vừa mới đứng dậy, đột nhiên không còn chút sức lực nào, thân thể mềm mại mềm nhũn.
Dưới tình thế cấp bách, Từ Huyền một tay ôm nàng vào ngực.
- Khổ cực rồi, ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.
Từ Huyền sinh lòng trìu mến thò tay chạm đến khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành của Tuyết Vi.
Giờ khắc này, hắn có một loại ảo giác, phảng phất một mực thủ hộ bên người mình không phải là nữ bộc chân chánh, mà là một người vợ đồng cam cộng khổ vậy.
Trên mặt ngọc của Tuyết Vi có chút ửng hồng, thân thể mềm mại nằm ở trên bờ vai khoan hậu của chủ nhân, bình yên thoải mái dễ chịu dị thường, nhưng lại nóng lên không hiểu, cái cảm giác kỳ diệu này khiến cho nàng đã ôn hòa, lại thêm ngượng ngùng.
Sau đó, Từ Huyền bắt đầu xem xét tình huống Nhiếp Hàn, phát hiện trong cơ thể hắn quả thật khôi phục một ít sinh mệnh khí tức, cho dù tim đập khí mạch... đều còn rất yếu, nhưng cơ năng toàn thân đang tại dần dần trở nên mạnh mẽ.
Thấy phục sinh bí thuật thành công, Từ Huyền thở dài nhẹ nhõm, trong nội tâm sợ hãi thán phục, không hổ là Di Lạc Côi Bảo.
Xác định tin tức Nhiếp Hàn thành công phục sinh, Sở Đông lập tức điều động dược sư cao thủ bên trong Trương Thiên Minh, ngày đêm thủ hộ Nhiếp Hàn.
Trong đó có cả Du Cầm, nàng chủ động xin đi giết giặc, tới chăm sóc Nhiếp Hàn.
Khi nhìn thấy Tuyết Vi nằm trong ngực Từ Huyền, trong con mắt tinh khiết của Du Cầm bỗng dưng ảm đạm một phần, khóe mắt có chút hồng nhuận phơn phớt:
- Từ sư huynh, trận đại chiến này, ngươi nguyên khí tiêu hao khá lớn, cũng nên tĩnh dưỡng một chút, để cho chúng ta tới chiếu cố Nhiếp sư huynh đi.
- Tiểu cô nương thật xinh đẹp, ngươi tên là gì?
Tuyết Vi con mắt sáng ngời, đứng lên từ trong ngực Từ Huyền, vẻ mặt vui vẻ nắm lấy tay Du Cầm.
Du Cầm cúi đầu bạc xuống,, thấp giọng đối đáp với vị nữ tử thần bí này, trong mắt đẹp có chút ướt át, cũng rất nhanh bốc hơi khô.
Sau một lát, nàng lại ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt má lúm đồng tiền như ánh sáng bình minh:
- Tuyết Vi tỷ tỷ thật tốt, một mực ở bên cạnh hỗ trợ chiếu cố Từ sư huynh.
- Không, ta chỉ là một nữ bộc dưới trướng chủ nhân, đây là nên làm. Kỳ thật, sau khi trở về Côn Vân, chủ nhân một mựci yên lặng chiếu cố ngươi, chỉ là vì kế hoạch báo thù nên không có thời gian ở cùng một chỗ thôi.
Tuyết Vi nháy nháy đôi mắt đẹp
- Nữ bộc?
Du Cầm mới đầu có chút giật mình không tin, nhưng nghe câu sau, trên mặt đẹp khó có thể che dấu lộ ra một tia kinh hỉ và e lệ, kìm lòng không được hỏi:
- Cái này có thật không vậy?
Ta như thế nào lại lừa ngươi?
Tuyết Vi vẻ mặt vui vẻ, nhịn không được vươn tay nhéo mặt nàng một cái.
Nhìn qua thiếu nữ trước mắt, khuôn mặt thẹn thùng thuần mỹ không mang theo một tia tạp chất, ngay cả Tuyết Vi cũng nhịn không được sinh ra thân thiết và hảo cảm, trong nội tâm sâu kín thở dài:
- Chỉ sợ chỉ có cô gái như vậy, mới có thể ở chủ nhân trong lòng, chính thức chiếm hữu một chỗ cắm dùi mà không cần làm gì cả. Đổi lại nữ tử khác, cho dù nghiêng nước nghiêng thành, lại ôn nhu săn sóc, chủ nhân ít nhất sẽ có vài phần cảnh giác và đề phòng, thậm chí theo thời gian sẽ dần quên lãng nữa.
Từ Huyền giao Nhiếp Hàn cho Tuyết Vi và bọn người Du Cầm, lúc này tọa trấn Tứ Tượng thành, điều dưỡng tĩnh tu.
Đồng thời, đại quân Trương Thiên Minh trong Bắc Phong trọng thành cũng bắt đầu tĩnh dưỡng củng cố.
Bắt đầu từ một ngày trước toàn bộ Bắc Phong ngũ thành, đều thu nhập vào trong túi Trương Thiên Minh, nhưng còn phải cần một khoảng thời gian để quét sạch dư nghiệt, củng cố địa vị, tăng cường khống chế mới được.
Cũng may, Thần gia Bắc Phong trọng thành vốn là thế lực cao nhất khống chế một phương khu vực này, hiện giờ có thể nói là thu hồi đất đai bị mất, không gặp được bao nhiêu trở ngại cả.
Từ Huyền sau khi tĩnh tu mấy ngày, tinh thần no đủ, lại tới xem xét tình huống Nhiếp Hàn
Nhiếp Hàn bị an trí tại ở trong một phủ đệ yên tĩnh trong Tứ Tượng thành.
Tuyết Vi và bọn người Du Cầm minh minh ám ám, phụ trách bảo hộ và chăm sóc Nhiếp Hàn.
Nhị nữ này nhìn qua tmềm mại tuyệt mỹ nhưng trên thực tế thực lực thần thông có được cũng không phải chuyện đùa.
Tuyết Vi thân là Viễn Cổ Yêu Ngư công chúa, cũng có huyết mạch thiên phú, vốn dưới tình huống có Nhân Ngư Chi Lệ, Nguyên Đan lão quái phổ thông chỉ sợ cũng không phỉa là đối thủ.
Du Cầm cũng có tiên pháp tạo nghệ bất thường, Khôi Lỗi Vương Từ Huyên phân cho nàng bài danh thứ hai, thực lực bức gần Nguyên Đan kỳ cũng không thể coi thường.
Nhiếp Hàn nằm trong một phòng thủy tinh nhỏ lam thủy và lục ý tràn ngập, sinh cơ khí tức so với mấy ngày khá hơn nhiều, xem tình hình không cần nửa tháng là có thể khôi phục bình thường rồi.
Nhưng về phần phải bao lâu mới tỉnh thì không thể đoán trước được, ngay cả Tuyết Vi cũng không thể phán định.
Lúc Từ Huyền đi vào thì mơ hồ từ trên người Nhiếp Hàn cảm nhận được một cổ kiếm ý chấn động rất nhỏ, đan xen Ma đạo khí tức lạnh như băng bá đạo, thậm chí hủy diệt.
Trong ký ức tinh hải, truyền đến thanh âm tàn hồn kiếp trước:
- Tiểu tử này không đơn giản, lúc bồi hồi giữa sin tử, kiếm ý trong cơ thể giao phong va chạm lẫn nhau, một khi quyết ra thắng bại sẽ sinh ra kiếm ý chúa tể chính thức, chắc chắn thôi động hắn nhìn trộm kiếm đạo điện đường tầng thứ càng cao hơn. Đến lúc đó, cũng là ngày hắn thức tỉnh.
Từ Huyền nghe vậy, nhẹ gật đầu, Sở Đông nói không sai, đại nạn không chết tất có hậu phúc.
Lần này chết mà phục sinh đối với Nhiếp Hàn mà nói, đích thật là một lần đại kỳ ngộ.