Thông Thần di tích cổ là một loại tài nguyên tinh thần trọng yếu, là bên trong lịch sử Trường Hà, lưu lại một ít di chỉ di tích cổ, đại thần thông cổ tu giả, khiến di tích cổ có đủ linh năng quỷ thần khó lường, có thể cho hậu nhân mượn cảm ngộ này, thí dụ như Thông Thần di tích cổ trước thác nước Hoàng Long Linh thành.
Đối với quyết định của Nhiếp Hàn, bọn người Sở Đông tự nhiên sẽ không phản đối, hắn cần phải có thời gian để ổn định củng cố ý cảnh cùng kiếm ý chính mình, thậm chí mượn cơ hội này để đột phá tu vi.
Tin tức Nhiếp Hàn thức tỉnh liền ly khai, Từ Huyền cũng không có lập tức biết được.
Đến khi Tuyết Vi trở về, tiến vào bên trong đại cổ bối, Từ Huyền mới hiểu được tiền căn hậu quả.
Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tiềm tu khổ luyện của Từ Huyền, ngược lại khiến hắn càng phát ra khắc khổ, nắm chắc mỗi một phút mỗi một giây.
Mới thoáng cái, thời gian trôi qua đã gần một năm rồi.
Két C-K-Í-T..T...T!
Rốt cục tại một ngày này, đại cổ bối từ từ mở ra, xuyên suốt ra một đạo thân ảnh tinh nhuận sáng bóng, thải quang lăn tăn, mông lung như huyễn.
Từ Huyền duỗi cái lưng mệt mỏi, theo thải quang mông lung trong khe hở đi ra, vừa mới mở mắt, quang trạch mượt mà áp lực sắc bén cũng không có bức nhân.
So sánh với thời điểm vừa bế quan một năm trước, Từ Huyền tựa hồ không có bao nhiêu biến hóa, chỉ là khí tức hơi có vẻ mịt mờ bất định.
Đi ra phủ đệ, bên ngoài phồn hoa náo nhiệt, giữa không trung chốc chốc có thân ảnh tu giả qua lại không ngớt.
Từ Huyền bay đến Tứ Tượng thành, phát hiện trong linh thành vận chuyển hết thảy ngay ngắn trật tự, bình yên ôn hoà, hơn nữa đại quân tu giả Trương Thiên Minh đóng giữ đã triệt hồi hơn phân nửa.
Không thể tin, cái này là tòa linh thành một năm trước, trải qua một hồi chiến tranh tẩy lễ đại quy mô.
Từ Huyền bay đến trên cổng thành, tiên sĩ thủ bị cũng không có ngăn trở.
- Từ... Từ minh chủ!
Nguyên lai có bộ phận thủ vệ vậy mà nhận ra hắn, nhất thời kích động, cũng không biết nói gì.
Thời điểm này, rất nhanh có một vị thủ lĩnh liên minh Ngưng Đan, vội vàng đuổi tới, tiến lên cung kính hành lễ:
- Bái kiến minh chủ!
Từ Huyền nhẹ gật đầu, tùy ý hỏi thoáng tình huống trong thành. Bỗng nhiên, Sở Đông cùng Trương Phong lần lượt bay đến cổng thành.
- Hiện giờ chính là thời kì bế quan mấu chốt của ta, tùy thời có khả năng đột phá, các ngươi liên hệ ta có chuyện quan trọng gì vậy?
Từ Huyền sắc mặt bình tĩnh hỏi.
Trước khi bế quan, hắn cùng với Sở Đông và Trương Phong đưa tin có liên quan đến phù khẩu, nếu như không chuyện quan trọng cũng sẽ không quấy rầy Từ Huyền, lúc trước Nhiếp Hàn xuất quan cũng không có liên hệ qua Từ Huyền.
Trương Phong vội vàng đáp:
- Là như thế này, Huệ Lan gần đây chuẩn bị mở ra Bí Cảnh ngày xưa, một ít thân quyến Trương gia, kể cả phụ mẫu của Từ huynh cũng đều ở bên trong. Bí Cảnh mở ra, có khả năng sẽ sụp đổ, khả năng lần sau không cách nào sử dụng, việc này quan hệ trọng đại, Huệ Lan nhờ ta tới hỏi ngươi.
Từ Huyền nghe vậy, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trong lòng có chút run sắt.
Lúc trước chuyển chiến thần hoang đại địa, ly khai vài chục năm, một mực không có nhìn thấy thân nhân bằng hữu, đặc biệt là phụ mẫu, đến nay cũng chưa nhìn thấy mặt.
Thời điểm vừa trở lại Côn Vân, bởi vì thế cục không ổn định, còn không cách nào chống lại Đông Phương gia, cho nên tạm thời không mở ra Bí Cảnh.
Bất quá, sau khi đại chiến Tứ Tượng thành, Trương Thiên Minh hoàn toàn có đủ thực lực chống lại Đông Phương gia, thậm chí liên tục đại thắng, danh tiếng càng chiếm ưu thế.
Hiện giờ đề cập mở ra Bí Cảnh, trùng hợp đã đề cập đến một điểm mấu chốt.
- Huệ Lan vài ngày trước vấn vương phụ mẫu, còn vụng trộm đã khóc. . .
Trương Phong lại thấp giọng bổ sung.
Sau một lát, Từ Huyền mở to mắt, hít sâu một hơi, trong mắt ánh mắt kiên quyết, dường như đã có quyết định
Sở Đông lại cười nói:
- Tuy rằng ta biết rõ không cách nào cải biến ý nguyện của minh chủ, nhưng cũng không thể không nói, bây giờ Trương Thiên Minh cùng Đông Phương gia đối kháng đã tiến vào thời kì hậu kỳ mấu chốt, thắng bại đều dựa vào biến cố, cũng không phải là thời kì tuyệt hảo để mở ra Bí Cảnh. Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận, minh chủ hiện giờ có thực lực cùng lực lượng này.
Sở Đông nghĩ, đợi triệt để tiêu diệt Đông Phương gia sẽ giải quyết chuyện này sau, đó là không còn gì tốt hơn.
- Ý ta đã quyết!
Từ Huyền lắc đầu, lại nhíu mày:
- Hiện giờ không có ngoại lực nhúng tay vào Côn Vân, bên ta liên minh một mực ở vào xu thế phồn vinh mạnh mẽ lên cao, chẳng lẽ còn cũng không đủ phần thắng, thậm chí muốn vì thế đành phải để thân hữu cảu mình phải chịu uy khuất?
Hắn vừa nói như vậy, Sở Đông khẽ giật mình, với tư cách tiên diễn sư, hắn chú trọng toàn bộ đại cục hơn.
- Nửa năm qua, ta một mực cân nhắc diễn toán, thời gian càng dài, phần thắng bên ta càng lớn. trong mấy năm gần đây, phần thắng bên ta có thể đã đạt tới hơn chín thành chín!
Sở Đông tiếp tục nói.
Chín thành chín?
Từ Huyền cùng Trương Phong nghe xong, đều có chút giật mình.
- Nhưng. . .
Sở Đông bỗng dưng xoay chuyển:
- Đây là kiến lập trên cơ sở xem nhẹ người sáng lập kim điện vương. Người này đã vượt qua cực hạn suy tính của ta, là một nhân vật hoàn toàn không thể đánh giá được, cũng không thể xem nhẹ. Lực ảnh hưởng của hắn đối với đại cục rất lớn, cũng như Từ huynh trở về, ảnh hưởng cả Côn Vân tu giới!
Đề cập đến người sáng lập kim điện vương, Từ Huyền cùng Trương Phong sắc mặt cũng đều trở nên ngưng trọng lên.
Nhưng nếu không có nhân vật thần bí kia, căn bản cũng không có sự quật khởi của Đông Phương gia, cũng không có khả năng khiến người nghe tin thất đại kim điện vương đã sợ mất mật.
Người sáng lập kim điện vương kia có thể nói là một tay trợ trướng thực lực của một gia tộc.
Bọn người Đông Phương Quý, Đông Phương Bá, Đông Phương Quân, tu vi thực lực tăng lên, kiếp trước cũng đều có quan hệ với người này.
- Thì ra là thế.
Từ Huyền có chút lâm vào một hồi trầm tư, tâm thần tiến vào ký ức tinh hải, cùng tàn hồn kiếp trước trao đổi trong chốc lát.
Đương nhiên, việc này cũng không ảnh hưởng đến quyết tâm Từ Huyền muốn mở ra Bí Cảnh.
- Yên tâm, lần này ta xuất quan, mặc dù không có đột phá Ngưng Đan hậu kỳ, nhưng cũng không sai lắm, tương lai mấy tháng, tùy thời đều có khả năng đột phá. Càng quan trọng hơn, bên ta lại nhiều ra một vị cường giả Nguyên Đan đủ thay đổi cang khôn.
Ánh mắt Từ Huyền lóe lên, lộ ra mỉm cười.
- Cường giả Nguyên Đan?
Trương Phong thần sắc kinh ngạc, trong trận doanh phe mình hình như không có ai sắp bước vào cấp độ Nguyên Đan kỳ.
- Chẳng lẽ đi. . .
Sở Đông lộ ra một tia thần sắc như có điều suy nghĩ.
- Ha ha, nàng lập tức sẽ đến!
Từ Huyền đột nhiên nghiêng người, nhìn về phía một hướng khác.
XÍU...UU!
Sau một khắc, ở phía chân trời truyền đến âm thanh phá không rất nhỏ, phụ cận thiên địa bỗng dưng lâm vào một loại trạng thái ấm áp rực rỡ, bầu trời bích lam như tẩy rửa, quanh quẩn một tầng đạm lam nhu hòa.
Đối với quyết định của Nhiếp Hàn, bọn người Sở Đông tự nhiên sẽ không phản đối, hắn cần phải có thời gian để ổn định củng cố ý cảnh cùng kiếm ý chính mình, thậm chí mượn cơ hội này để đột phá tu vi.
Tin tức Nhiếp Hàn thức tỉnh liền ly khai, Từ Huyền cũng không có lập tức biết được.
Đến khi Tuyết Vi trở về, tiến vào bên trong đại cổ bối, Từ Huyền mới hiểu được tiền căn hậu quả.
Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tiềm tu khổ luyện của Từ Huyền, ngược lại khiến hắn càng phát ra khắc khổ, nắm chắc mỗi một phút mỗi một giây.
Mới thoáng cái, thời gian trôi qua đã gần một năm rồi.
Két C-K-Í-T..T...T!
Rốt cục tại một ngày này, đại cổ bối từ từ mở ra, xuyên suốt ra một đạo thân ảnh tinh nhuận sáng bóng, thải quang lăn tăn, mông lung như huyễn.
Từ Huyền duỗi cái lưng mệt mỏi, theo thải quang mông lung trong khe hở đi ra, vừa mới mở mắt, quang trạch mượt mà áp lực sắc bén cũng không có bức nhân.
So sánh với thời điểm vừa bế quan một năm trước, Từ Huyền tựa hồ không có bao nhiêu biến hóa, chỉ là khí tức hơi có vẻ mịt mờ bất định.
Đi ra phủ đệ, bên ngoài phồn hoa náo nhiệt, giữa không trung chốc chốc có thân ảnh tu giả qua lại không ngớt.
Từ Huyền bay đến Tứ Tượng thành, phát hiện trong linh thành vận chuyển hết thảy ngay ngắn trật tự, bình yên ôn hoà, hơn nữa đại quân tu giả Trương Thiên Minh đóng giữ đã triệt hồi hơn phân nửa.
Không thể tin, cái này là tòa linh thành một năm trước, trải qua một hồi chiến tranh tẩy lễ đại quy mô.
Từ Huyền bay đến trên cổng thành, tiên sĩ thủ bị cũng không có ngăn trở.
- Từ... Từ minh chủ!
Nguyên lai có bộ phận thủ vệ vậy mà nhận ra hắn, nhất thời kích động, cũng không biết nói gì.
Thời điểm này, rất nhanh có một vị thủ lĩnh liên minh Ngưng Đan, vội vàng đuổi tới, tiến lên cung kính hành lễ:
- Bái kiến minh chủ!
Từ Huyền nhẹ gật đầu, tùy ý hỏi thoáng tình huống trong thành. Bỗng nhiên, Sở Đông cùng Trương Phong lần lượt bay đến cổng thành.
- Hiện giờ chính là thời kì bế quan mấu chốt của ta, tùy thời có khả năng đột phá, các ngươi liên hệ ta có chuyện quan trọng gì vậy?
Từ Huyền sắc mặt bình tĩnh hỏi.
Trước khi bế quan, hắn cùng với Sở Đông và Trương Phong đưa tin có liên quan đến phù khẩu, nếu như không chuyện quan trọng cũng sẽ không quấy rầy Từ Huyền, lúc trước Nhiếp Hàn xuất quan cũng không có liên hệ qua Từ Huyền.
Trương Phong vội vàng đáp:
- Là như thế này, Huệ Lan gần đây chuẩn bị mở ra Bí Cảnh ngày xưa, một ít thân quyến Trương gia, kể cả phụ mẫu của Từ huynh cũng đều ở bên trong. Bí Cảnh mở ra, có khả năng sẽ sụp đổ, khả năng lần sau không cách nào sử dụng, việc này quan hệ trọng đại, Huệ Lan nhờ ta tới hỏi ngươi.
Từ Huyền nghe vậy, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trong lòng có chút run sắt.
Lúc trước chuyển chiến thần hoang đại địa, ly khai vài chục năm, một mực không có nhìn thấy thân nhân bằng hữu, đặc biệt là phụ mẫu, đến nay cũng chưa nhìn thấy mặt.
Thời điểm vừa trở lại Côn Vân, bởi vì thế cục không ổn định, còn không cách nào chống lại Đông Phương gia, cho nên tạm thời không mở ra Bí Cảnh.
Bất quá, sau khi đại chiến Tứ Tượng thành, Trương Thiên Minh hoàn toàn có đủ thực lực chống lại Đông Phương gia, thậm chí liên tục đại thắng, danh tiếng càng chiếm ưu thế.
Hiện giờ đề cập mở ra Bí Cảnh, trùng hợp đã đề cập đến một điểm mấu chốt.
- Huệ Lan vài ngày trước vấn vương phụ mẫu, còn vụng trộm đã khóc. . .
Trương Phong lại thấp giọng bổ sung.
Sau một lát, Từ Huyền mở to mắt, hít sâu một hơi, trong mắt ánh mắt kiên quyết, dường như đã có quyết định
Sở Đông lại cười nói:
- Tuy rằng ta biết rõ không cách nào cải biến ý nguyện của minh chủ, nhưng cũng không thể không nói, bây giờ Trương Thiên Minh cùng Đông Phương gia đối kháng đã tiến vào thời kì hậu kỳ mấu chốt, thắng bại đều dựa vào biến cố, cũng không phải là thời kì tuyệt hảo để mở ra Bí Cảnh. Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận, minh chủ hiện giờ có thực lực cùng lực lượng này.
Sở Đông nghĩ, đợi triệt để tiêu diệt Đông Phương gia sẽ giải quyết chuyện này sau, đó là không còn gì tốt hơn.
- Ý ta đã quyết!
Từ Huyền lắc đầu, lại nhíu mày:
- Hiện giờ không có ngoại lực nhúng tay vào Côn Vân, bên ta liên minh một mực ở vào xu thế phồn vinh mạnh mẽ lên cao, chẳng lẽ còn cũng không đủ phần thắng, thậm chí muốn vì thế đành phải để thân hữu cảu mình phải chịu uy khuất?
Hắn vừa nói như vậy, Sở Đông khẽ giật mình, với tư cách tiên diễn sư, hắn chú trọng toàn bộ đại cục hơn.
- Nửa năm qua, ta một mực cân nhắc diễn toán, thời gian càng dài, phần thắng bên ta càng lớn. trong mấy năm gần đây, phần thắng bên ta có thể đã đạt tới hơn chín thành chín!
Sở Đông tiếp tục nói.
Chín thành chín?
Từ Huyền cùng Trương Phong nghe xong, đều có chút giật mình.
- Nhưng. . .
Sở Đông bỗng dưng xoay chuyển:
- Đây là kiến lập trên cơ sở xem nhẹ người sáng lập kim điện vương. Người này đã vượt qua cực hạn suy tính của ta, là một nhân vật hoàn toàn không thể đánh giá được, cũng không thể xem nhẹ. Lực ảnh hưởng của hắn đối với đại cục rất lớn, cũng như Từ huynh trở về, ảnh hưởng cả Côn Vân tu giới!
Đề cập đến người sáng lập kim điện vương, Từ Huyền cùng Trương Phong sắc mặt cũng đều trở nên ngưng trọng lên.
Nhưng nếu không có nhân vật thần bí kia, căn bản cũng không có sự quật khởi của Đông Phương gia, cũng không có khả năng khiến người nghe tin thất đại kim điện vương đã sợ mất mật.
Người sáng lập kim điện vương kia có thể nói là một tay trợ trướng thực lực của một gia tộc.
Bọn người Đông Phương Quý, Đông Phương Bá, Đông Phương Quân, tu vi thực lực tăng lên, kiếp trước cũng đều có quan hệ với người này.
- Thì ra là thế.
Từ Huyền có chút lâm vào một hồi trầm tư, tâm thần tiến vào ký ức tinh hải, cùng tàn hồn kiếp trước trao đổi trong chốc lát.
Đương nhiên, việc này cũng không ảnh hưởng đến quyết tâm Từ Huyền muốn mở ra Bí Cảnh.
- Yên tâm, lần này ta xuất quan, mặc dù không có đột phá Ngưng Đan hậu kỳ, nhưng cũng không sai lắm, tương lai mấy tháng, tùy thời đều có khả năng đột phá. Càng quan trọng hơn, bên ta lại nhiều ra một vị cường giả Nguyên Đan đủ thay đổi cang khôn.
Ánh mắt Từ Huyền lóe lên, lộ ra mỉm cười.
- Cường giả Nguyên Đan?
Trương Phong thần sắc kinh ngạc, trong trận doanh phe mình hình như không có ai sắp bước vào cấp độ Nguyên Đan kỳ.
- Chẳng lẽ đi. . .
Sở Đông lộ ra một tia thần sắc như có điều suy nghĩ.
- Ha ha, nàng lập tức sẽ đến!
Từ Huyền đột nhiên nghiêng người, nhìn về phía một hướng khác.
XÍU...UU!
Sau một khắc, ở phía chân trời truyền đến âm thanh phá không rất nhỏ, phụ cận thiên địa bỗng dưng lâm vào một loại trạng thái ấm áp rực rỡ, bầu trời bích lam như tẩy rửa, quanh quẩn một tầng đạm lam nhu hòa.