Trong quá trình này, hô hấp Đổng Băng Vân đã có vài phần dồn dập.
Sau đó, chỉ thấy tay Từ Huyền lướt qua, chậm rãi cỡi giày thêu của Đổng Băng Vân, lộ ra đôi chân ngọc xinh xắn động lòng người, giống như một khối mỹ ngọc óng ánh vậy.
Nhẹ nhàng đôi chân no đủ kia, Từ Huyền một tay lại chậm rãi hoa lên, chạm đến đùi ngọc nhỏ nhắn mê người kia.
Cuối cùng, Từ Huyền nhẹ nhàng ôm Đổng tiên tử vào, đặt ở trên giường, một tay trên chậm rãi xoa ngọn Ngọc Nữ Phong nhô lên kia, tay dưới từ chiếc đùi ngọc tuyết trắng dò xét vào chỗ sâu trong váy.
Đổng Băng Vân không tự chủ được ưm một tiếng, thân hình khỏe đẹp cân đối của nam tử kia lập tức hoàn toàn trấn áp nàng trên giường, khí tức lửa nóng phun đến khuôn mặt băng lệ và chiếc cổ tuyết trắng của nàng...
Đúng lúc này, bên ngoài mật điện truyền đến một thanh âm dồn dập:
- Từ sư đệ, việc lớn không tốt, biên cảnh bên kia truyền đến tin tức, đại quân Tử Tiêu Quốc đã đến gần...
Thanh âm kia rõ ràng là đến từ sư huynh Nhạc Phong.
Đổng Băng Vân đang bị đặt trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, yêu kiều hừ một tiếng, đẩy Từ Huyền ra, vội vàng đứng dậy, sửa sang lại quần áo.
- Chủ nhân, ta đi mở cửa cho ngài.
Đổng Băng Vân thở phào một hơi, vội vàng đi ra ngoài, mở ra cấm chế đại môn.
Rất nhanh, Nhạc Phong sư huynh, từ bên ngoài đi tới, vẻ mặt gấp gáp.
Từ Huyền chậm rì rì đi tới, thản nhiên nói:
- Đến cùng tình huống như thế nào, có bao nhiêu nghiêm trọng.
Nhạc Phong thở dốc mấy hơi thở, sửa sang lại suy nghĩ, lại rồi đột nhiên phát hiện, hào khí trong phòng có chút khác thường.
Đặc biệt là nhìn thấy Đổng Băng Vân, vậy mà ở trong phòng sư đệ, có chút quỷ dị, hơn nữa quần áo hai ngươi hơi xốc xếch, đặc biệt là Đổng Băng Vân, sợi tóc mất trật tự, trên mặt đẹp còn có một tia tàn hồng, không còn vẻ lạnh như băng như ngày xưa nữa.
- Sư đệ này... Có phải ta tới không đúng lúc không?
Nhạc Phong hơi có vẻ xấu hổ.
Nghe hắn nói vậy, Đổng Băng Vân hai gò má ửng hồng, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
- Không sao, nàng bây giờ là thiếp thân thị thiếp của ta, có chuyện gì trực tiếp nói đi.
Thần sắc Từ Huyền thong dong trấn định, phá vỡ không khí khác thường xấu hổ trong phòng.
Nhạc Phong trong nội tâm bội phục, không hổ là Từ sư đệ.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt ngưng lại, bắt đầu trần thuật tình huống:
- Ước chừng nửa tháng trước, cứ điểm của Tử Tiêu Quốc ở khu vực tự nhiên linh hồ hội tụ đại lượng tu giả, đến từ tất cả Đại tông phái của đế quốc, theo công tác thống kê, số lượng sẽ không thấp hơn mười vạn. Hơn nữa mấy ngày gần đây, liên tiếp có tu giả của Tử Tiêu Quốc tiến vào cảnh nội bổn quốc, thậm chí xinh ra xung đột với tu giả bản địa, hai bên đều thương vong. Tử Tiêu Quốc tuyên bố, một đệ tử trọng yếu trong đại môn phái của Đế Quốc bị bổn quốc nhốt, Tinh Phong quốc nếu không thả ra người này, hơn nữa để quốc quân tự mình đi ra xin lỗi, bọn hắn sẽ nhất cổ tác khí, đánh tiến thủ đô!
- Cái này đơn giản là lấy cớ khiêu chiến, xem ra Tử Tiêu Quốc kia đối với Tinh Phong quốc ta là tình thế bắt buộc ah.
Từ Huyền nghe xong, khẽ thở dài một cái.
Tất cả chuyện này sớm đã nằm trong dự liệu, Sở Đông đã an bài xong chiến sự rồi.
Chỉ là, sự xấm lấn của Tử Tiêu Quốc còn nhanh hơn trong tưởng tượng.
Giờ phút này, cách thời gian tiêu diệt Đông Phương gia mới chỉ có mấy tháng, Tinh Phong quốc căn cơ không vững chắc, mà sau khi chiến đấu, nguyên khí cũng chưa khôi phục, tương đối tương đối suy yếu.
Lúc này, hắn không chuẩn bị gì cả, hộ tống Nhạc Phong cùng một chỗ đi đến khu vực biên cảnh.
Mấy ngày sau, hai người đi tới Hồng Vân linh thành ở gần Bắc Phong trọng thành.
Đây là một tòa linh thành cách tự nhiên linh hồn ở khu vực Biên Hoang gần nhất.
Khi Từ Huyền đuổi tới, phát hiện bọn người Sở Đông, Nhiếp Hàn, Trương Phong, Thần gia Đại trưởng lão đã chờ từ lâu.
- Tử Tiêu Quốc cấp kỳ hạn cuối cùng, trong ba ngày không giao ra con tin kia, sẽ toàn lực xâm lấn. Hiện giờ còn thừa lại một ngày, cũng may là ngươi đã tới.
Sở Đông bàn giao lại tất cả tình huống đại khái.
Từ Huyền tìm hiểu tình hình quân địch một chút, Tử Tiêu Quốc thế tới hung hãn, xuất động ba đại Nguyên đan, hơn mười vị Ngưng Đan cao nhân, mười vạn đại quân tu giả, lại còn có hậu viện liên tục không ngừng nữa.
- Các ngươi yên tâm, một trận chiến này, một mình ta ra tay là đủ...
Trong mắt Từ Huyền thoáng hiện một tia hung ác lệ:
- Ta muốn cho đại quân Tử Tiêu Quốc phải toàn quân bị diệt, có đến mà không có về, từ nay về sau không còn dám có bất kỳ ý niệm nào đối với Tinh Phong quốc nữa.
- Các ngươi yên tâm, một trận chiến này, một mình ta ra tay là đủ... Ta muốn cho đại quân Tử Tiêu Quốc phải toàn quân bị diệt, có đến mà không có về, từ nay về sau không còn dám có bất kỳ ý niệm nào đối với Tinh Phong quốc nữa.
Từ Huyền ngữ xuất kinh người.
Mấy đại cao tầng Tinh Phong quốc ở đây đều kinh tâm rung động, lâm vào tĩnh mịch trong nháy mắt, chợt lại nhao nhao lắc đầu, lộ ra dáng tươi cười, hoàn toàn không tin.
Một người tiêu diệt đại quân Tử Tiêu Quốc? Điều này sao có thể!
Trương Phong lắc đầu cười khổ nói:
- Từ huynh, hiện giờ Tinh Phong quốc nguy cơ lâm đầu, ngươi cũng đừng nói đùa nữa.
Mọi người ở đây, đều cho rằng Từ Huyền đang nói đùa.
Phải biết biết, lần này binh lực tu giả mà Tử Tiêu Quốc hội tụ vượt qua số lượng mười vạn, cường giả Ngưng Đan hơn mười người, càng có ba đại lão quái Nguyên Đan cao cao tại thượng nữa
Dưới tình huống Tinh Phong quốc căn cơ bất ổn, chưa khôi phục nguyên khí thì đây tuyệt đối là uy hiếp lớn lao.
Nếu muốn bằng vào một người, đối kháng sự xâm lấn của Tử Tiêu Quốc, vậy cơ hồ là không có khả năng.
Trừ phi có Bất Hủ Kim Đan trong truyền thuyết hàng lâm, dùng lực lượng một người, đứng ở vị trí trên cao, bức lui Tử Tiêu Quốc ngoan ngoãn đầu hàng, nhưng muốn bằng vào lực lượng một người, tiêu diệt hơn mười vạn đại quân, vẫn không thực tế.
- Ta cũng không nói đùa.
Từ Huyền thần sắc đạm mạc:
- Đây là phương pháp đơn giản nhất, tránh cho Tinh Phong quốc vừa nhất thống lại lần nữa lâm vào chiến loạn. Hơn nữa trong mấy năm kế tiếp, còn có chuyện quan trọng hơn phải trù bị nữa.
Bất quá dù vậy phần lớn người ở đây đều có thái độ nghi vấn.
Chỉ có Nhiếp Hàn bộ dáng như có suy nghĩ, nhưng cũng không lên tiếng.
Mấy người Sở Đông, Trương Phong không khỏi quan sát thần sắc Từ Huyền, hoàn toàn không có vẻ gì là nói giỡn cả.
- Từ huynh, chúng ta tin tưởng, ngươi có năng lực phá vỡ chiến cuộc, nhưng ngươi xác định là đơn thương độc mã giết qua sao?
Sở Đông sắc mặt tỉnh táo, trong mắt cũng không có hoài nghi, chỉ là nghĩ đến khẳng định cuối cùng của Từ Huyền.
- Đúng! Một mình ta.
Từ Huyền không chút do dự mà nói.
- Tin ra lời ngươi nói ra... nhất định có thể làm được.
Sở Đông hít sâu một hơi, thần sắc phức tạp liếc nhìn Từ Huyền:
- Nhưng ngoài ra ngươi còn có yêu cầu và bố cục gì, cần chúng ta xuất lực thì có thể nói ra xem sao?
Sau đó, chỉ thấy tay Từ Huyền lướt qua, chậm rãi cỡi giày thêu của Đổng Băng Vân, lộ ra đôi chân ngọc xinh xắn động lòng người, giống như một khối mỹ ngọc óng ánh vậy.
Nhẹ nhàng đôi chân no đủ kia, Từ Huyền một tay lại chậm rãi hoa lên, chạm đến đùi ngọc nhỏ nhắn mê người kia.
Cuối cùng, Từ Huyền nhẹ nhàng ôm Đổng tiên tử vào, đặt ở trên giường, một tay trên chậm rãi xoa ngọn Ngọc Nữ Phong nhô lên kia, tay dưới từ chiếc đùi ngọc tuyết trắng dò xét vào chỗ sâu trong váy.
Đổng Băng Vân không tự chủ được ưm một tiếng, thân hình khỏe đẹp cân đối của nam tử kia lập tức hoàn toàn trấn áp nàng trên giường, khí tức lửa nóng phun đến khuôn mặt băng lệ và chiếc cổ tuyết trắng của nàng...
Đúng lúc này, bên ngoài mật điện truyền đến một thanh âm dồn dập:
- Từ sư đệ, việc lớn không tốt, biên cảnh bên kia truyền đến tin tức, đại quân Tử Tiêu Quốc đã đến gần...
Thanh âm kia rõ ràng là đến từ sư huynh Nhạc Phong.
Đổng Băng Vân đang bị đặt trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, yêu kiều hừ một tiếng, đẩy Từ Huyền ra, vội vàng đứng dậy, sửa sang lại quần áo.
- Chủ nhân, ta đi mở cửa cho ngài.
Đổng Băng Vân thở phào một hơi, vội vàng đi ra ngoài, mở ra cấm chế đại môn.
Rất nhanh, Nhạc Phong sư huynh, từ bên ngoài đi tới, vẻ mặt gấp gáp.
Từ Huyền chậm rì rì đi tới, thản nhiên nói:
- Đến cùng tình huống như thế nào, có bao nhiêu nghiêm trọng.
Nhạc Phong thở dốc mấy hơi thở, sửa sang lại suy nghĩ, lại rồi đột nhiên phát hiện, hào khí trong phòng có chút khác thường.
Đặc biệt là nhìn thấy Đổng Băng Vân, vậy mà ở trong phòng sư đệ, có chút quỷ dị, hơn nữa quần áo hai ngươi hơi xốc xếch, đặc biệt là Đổng Băng Vân, sợi tóc mất trật tự, trên mặt đẹp còn có một tia tàn hồng, không còn vẻ lạnh như băng như ngày xưa nữa.
- Sư đệ này... Có phải ta tới không đúng lúc không?
Nhạc Phong hơi có vẻ xấu hổ.
Nghe hắn nói vậy, Đổng Băng Vân hai gò má ửng hồng, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
- Không sao, nàng bây giờ là thiếp thân thị thiếp của ta, có chuyện gì trực tiếp nói đi.
Thần sắc Từ Huyền thong dong trấn định, phá vỡ không khí khác thường xấu hổ trong phòng.
Nhạc Phong trong nội tâm bội phục, không hổ là Từ sư đệ.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt ngưng lại, bắt đầu trần thuật tình huống:
- Ước chừng nửa tháng trước, cứ điểm của Tử Tiêu Quốc ở khu vực tự nhiên linh hồ hội tụ đại lượng tu giả, đến từ tất cả Đại tông phái của đế quốc, theo công tác thống kê, số lượng sẽ không thấp hơn mười vạn. Hơn nữa mấy ngày gần đây, liên tiếp có tu giả của Tử Tiêu Quốc tiến vào cảnh nội bổn quốc, thậm chí xinh ra xung đột với tu giả bản địa, hai bên đều thương vong. Tử Tiêu Quốc tuyên bố, một đệ tử trọng yếu trong đại môn phái của Đế Quốc bị bổn quốc nhốt, Tinh Phong quốc nếu không thả ra người này, hơn nữa để quốc quân tự mình đi ra xin lỗi, bọn hắn sẽ nhất cổ tác khí, đánh tiến thủ đô!
- Cái này đơn giản là lấy cớ khiêu chiến, xem ra Tử Tiêu Quốc kia đối với Tinh Phong quốc ta là tình thế bắt buộc ah.
Từ Huyền nghe xong, khẽ thở dài một cái.
Tất cả chuyện này sớm đã nằm trong dự liệu, Sở Đông đã an bài xong chiến sự rồi.
Chỉ là, sự xấm lấn của Tử Tiêu Quốc còn nhanh hơn trong tưởng tượng.
Giờ phút này, cách thời gian tiêu diệt Đông Phương gia mới chỉ có mấy tháng, Tinh Phong quốc căn cơ không vững chắc, mà sau khi chiến đấu, nguyên khí cũng chưa khôi phục, tương đối tương đối suy yếu.
Lúc này, hắn không chuẩn bị gì cả, hộ tống Nhạc Phong cùng một chỗ đi đến khu vực biên cảnh.
Mấy ngày sau, hai người đi tới Hồng Vân linh thành ở gần Bắc Phong trọng thành.
Đây là một tòa linh thành cách tự nhiên linh hồn ở khu vực Biên Hoang gần nhất.
Khi Từ Huyền đuổi tới, phát hiện bọn người Sở Đông, Nhiếp Hàn, Trương Phong, Thần gia Đại trưởng lão đã chờ từ lâu.
- Tử Tiêu Quốc cấp kỳ hạn cuối cùng, trong ba ngày không giao ra con tin kia, sẽ toàn lực xâm lấn. Hiện giờ còn thừa lại một ngày, cũng may là ngươi đã tới.
Sở Đông bàn giao lại tất cả tình huống đại khái.
Từ Huyền tìm hiểu tình hình quân địch một chút, Tử Tiêu Quốc thế tới hung hãn, xuất động ba đại Nguyên đan, hơn mười vị Ngưng Đan cao nhân, mười vạn đại quân tu giả, lại còn có hậu viện liên tục không ngừng nữa.
- Các ngươi yên tâm, một trận chiến này, một mình ta ra tay là đủ...
Trong mắt Từ Huyền thoáng hiện một tia hung ác lệ:
- Ta muốn cho đại quân Tử Tiêu Quốc phải toàn quân bị diệt, có đến mà không có về, từ nay về sau không còn dám có bất kỳ ý niệm nào đối với Tinh Phong quốc nữa.
- Các ngươi yên tâm, một trận chiến này, một mình ta ra tay là đủ... Ta muốn cho đại quân Tử Tiêu Quốc phải toàn quân bị diệt, có đến mà không có về, từ nay về sau không còn dám có bất kỳ ý niệm nào đối với Tinh Phong quốc nữa.
Từ Huyền ngữ xuất kinh người.
Mấy đại cao tầng Tinh Phong quốc ở đây đều kinh tâm rung động, lâm vào tĩnh mịch trong nháy mắt, chợt lại nhao nhao lắc đầu, lộ ra dáng tươi cười, hoàn toàn không tin.
Một người tiêu diệt đại quân Tử Tiêu Quốc? Điều này sao có thể!
Trương Phong lắc đầu cười khổ nói:
- Từ huynh, hiện giờ Tinh Phong quốc nguy cơ lâm đầu, ngươi cũng đừng nói đùa nữa.
Mọi người ở đây, đều cho rằng Từ Huyền đang nói đùa.
Phải biết biết, lần này binh lực tu giả mà Tử Tiêu Quốc hội tụ vượt qua số lượng mười vạn, cường giả Ngưng Đan hơn mười người, càng có ba đại lão quái Nguyên Đan cao cao tại thượng nữa
Dưới tình huống Tinh Phong quốc căn cơ bất ổn, chưa khôi phục nguyên khí thì đây tuyệt đối là uy hiếp lớn lao.
Nếu muốn bằng vào một người, đối kháng sự xâm lấn của Tử Tiêu Quốc, vậy cơ hồ là không có khả năng.
Trừ phi có Bất Hủ Kim Đan trong truyền thuyết hàng lâm, dùng lực lượng một người, đứng ở vị trí trên cao, bức lui Tử Tiêu Quốc ngoan ngoãn đầu hàng, nhưng muốn bằng vào lực lượng một người, tiêu diệt hơn mười vạn đại quân, vẫn không thực tế.
- Ta cũng không nói đùa.
Từ Huyền thần sắc đạm mạc:
- Đây là phương pháp đơn giản nhất, tránh cho Tinh Phong quốc vừa nhất thống lại lần nữa lâm vào chiến loạn. Hơn nữa trong mấy năm kế tiếp, còn có chuyện quan trọng hơn phải trù bị nữa.
Bất quá dù vậy phần lớn người ở đây đều có thái độ nghi vấn.
Chỉ có Nhiếp Hàn bộ dáng như có suy nghĩ, nhưng cũng không lên tiếng.
Mấy người Sở Đông, Trương Phong không khỏi quan sát thần sắc Từ Huyền, hoàn toàn không có vẻ gì là nói giỡn cả.
- Từ huynh, chúng ta tin tưởng, ngươi có năng lực phá vỡ chiến cuộc, nhưng ngươi xác định là đơn thương độc mã giết qua sao?
Sở Đông sắc mặt tỉnh táo, trong mắt cũng không có hoài nghi, chỉ là nghĩ đến khẳng định cuối cùng của Từ Huyền.
- Đúng! Một mình ta.
Từ Huyền không chút do dự mà nói.
- Tin ra lời ngươi nói ra... nhất định có thể làm được.
Sở Đông hít sâu một hơi, thần sắc phức tạp liếc nhìn Từ Huyền:
- Nhưng ngoài ra ngươi còn có yêu cầu và bố cục gì, cần chúng ta xuất lực thì có thể nói ra xem sao?