Bất quá, trong vài chục năm gần đây, lại có sự thay đổi về địa mạch và linh mạch, Tự nhiên linh hồ bên trong thâm cốc kia thức tỉnh, cũng kéo linh quáng uẩn tàng phong phú trong địa để, kề bên này càng dần dần sinh ra một ít linh mạch.
Một khối tài nguyên trọng địa giữa vậy, tự nhiên sẽ biến thành một khối mỡ lớn đối với hai nước rồi.
Theo lý thuyết, tự nhiên linh hồ cách Côn Vân Quốc trước kia gần hơn, chỉ có hai vạn dặm, lẽ ra nên bị nó chiến cứ.
Nhưng bởi vì trước kia Trương Thiên Minh, Đông Phương gia, hoàng tộc tam phương đã đạt thành ước định với Tử Tiêu Quốc, nên khối tài nguyên trọng địa này được tặng cho Tử Tiêu Quốc.
Trong năm mươi năm, mặc kệ phương nào thống nhất Côn Vân, cũng sẽ không tranh đoạt phiến tài nguyên này.
Nửa năm qua này, Tử Tiêu Quốc đã hội tụ hơn mười vạn đại quân tu giả ở khu vực tự nhiên linh hồ.
Bởi vì Trương Thiên Minh nhất thống Côn Vân, thành lập Tinh Phong quốc, dựa theo ước định lúc trước, Tử Tiêu Quốc không được nhúng tay vào nội chiến của Côn Vân, nhưng giờ nội chiến đã đánh xong, cũng không còn bị trói buộc bởi khế ước nữa.
Phụ cận tự nhiên linh hồ đã có nền tảng của một tòa linh thành, phụ cận nổi lơ lửng hàng trăm hàng ngàn phi hành pháp khí cỡ lớn nhan sắc khác nhau.
Cùng ngày đêm khuya, ở phía trên Tự nhiên linh hồ, trong tầng năm một tòa lầu các trang nhã cổ xưa, tướng lãnh cao tầng đại quân Tử Tiêu Quốc hội tụ một chỗ,
Trong điện các cổ kính, ngồi ngay ngắn hơn mười người, nghị luận nhao nhao.
Trên ghế thủ tịch là một lão đạo sĩ mặc Thanh Tùng trường bào, đúng là Tử Tiêu Quốc Sư, thống lĩnh toàn cục, tiếp theo, phía dưới đặt song song ngồi một vị lão giả râu bạc trắng và một mỹ nhân áo đen, đều là Nguyên Đan cường giả!
- Công chúa đến!
Sau một lúc lâu, lại đi vào một nữ tử cao quý phong hoa tuyệt đại, một khuôn mặt má lúm đồng tiền tuyệt mỹ như hoa sen mới nở, một thân cung trang hoa lệ, tóc xanh đai lưng ngọc, thướt tha, không linh thanh nhã, ngồi vào bên cạnh Tử Tiêu Quốc Sư.
- Mọi người đến đông đủ, qua tối nay, đại quân của Tử Tiêu Quốc ta sẽ một lần hành động đánh vào Tinh Phong quốc, dựa theo kế hoạch trước đây...
Tử Tiêu Quốc Sư thần sắc lười nhác, nhàn nhạt trần thuật, khi thì trưng ý kiến hai vị cường giả Nguyên Đan bên cạnh:
- Tinh Phong quốc nho nhỏ, vừa mới trải qua nội chiến, nguyên khí đại thương, căn cơ bất ổn, sao là đối thủ của chúng ta được, nguyên kế hoạch không cần sửa, trực tiếp tiến nhanh mà vào.
Lão giả râu bạc trắng kia hơi ngạo khí mà nói.
Lời vừa nói ra, mọi người phía dưới nhao nhao phụ họa gật đầu, một mảnh thanh âm tán thành vang lên:
- Trong ba năm, tất diệt Tinh Phong quốc!
- Đối phó với tiểu quốc tàn phá này, cần gì ba năm? Một năm nửa năm là đánh vào thủ đô rồi!
Trong điện các, tất cả thế lực cao tầng Tử Tiêu Quốc khí diễm rào rạt, sát quyền mài chưởng, rất uy phong.
Cơ hồ tất cả mọi người đều có bộ dạng khinh thường, phảng phất Tinh Phong quốc ở đối diện Biên Hoang chỉ là giấy vậy.
Một loại cảm giác ưu việt không hiểu tràn ngập trong lầu các.
Tử Tiêu Quốc là một thủ đô tu giới do thế lực tông phái cấu thành, ở biên cảnh cực đông Tam Dương Cảnh, xuyên qua Bát Hoang Sa Mạc, càng có hi vọng tiến vào Cửu thành Thần Hoang trong truyền thuyết.
Luận quốc lực, Tử Tiêu Quốc so với Côn Vân Quốc trước đây phải mạnh hơn gấp đôi!
Đây là một sự thật không thể bàn cãi!
- Khanh khách! Nhưng là theo bổn tông biết, Trương Thiên Minh đời trước của Tinh Phong quốc trong mấy năm ngắn ngủi, lôi đình xuất kích, dễ như trở bàn tay, dùng ưu thế mang tính áp đảo tiêu diệt Đông Phương gia, trên thực tế cũng không có tổn thất quá lớn. Hơn nữa, đại quyết chiến ngày đó ở Côn Vân Quốc Đô, Đông Phương gia từng xuất hiện qua cường giả cấp bậc ngoài Nguyên Đan trung kỳ lại bị minh chủ Từ Huyền của Trương Thiên Minh chém giết!
Tiếng cười ôn nhu mà hơi mỉa mai từ trên người mỹ nhân áo đen phía dưới Tử Tiêu Quốc Sư truyền đến.
Trong điện các, thoáng chốc yên tĩnh.
Tuyệt đại đa số người, đối với mỹ nhân áo đen này lòng đều sinh kính sợ và kiêng kị.
Mỹ nhân áo đen này là một trong tam đại Nguyên Đan đánh Tinh Phong quốc lần này, đặt ở Tử Tiêu Quốc, cũng là người cầm lái của siêu cấp đại phái.
- Hừ, đừng vội đề cao địch nhân mà diệt đi uy phong của chúng ta. Danh tiếng của Từ Huyền kia bổn tọa hơi có nghe thấy, nhưng nhiều nhất chỉ là một tân tú mới xuất hiện, còn chưa đủ để phá vỡ toàn bộ chiến cuộc. Huống chi lần này xâm lấn Tinh Phong quốc, còn có Quốc sư tự mình tọa trấn nữa.
Lão giả râu bạc trắng lúc trước cười lạnh một tiếng.
- Chư vị an tâm một chút chớ vội.
Tử Tiêu Quốc Sư chậm rãi đưa tay, trên trận lại lần nữa yên tĩnh.
Vị quốc sư đức cao vọng trọng này chính là cường giả Nguyên Đan có tiếng nhất Tử Tiêu Quốc, một thân tu vị đạt tới Nguyên Đan trung kỳ đáng sợ, cái này phóng mắt khắp các nước quanh thân đều cực kỳ hiếm thấ. Có hắn tọa trấn, Tử Tiêu Quốc từ từ trở nên cường đại hơn.
- Thực lực của Tinh Phong quốc không thể bỏ qua được, ngay cả bản đạo cũng đánh giá năng thực lực của Từ Huyền kia. Trước kia nội chiến trong Côn Vân Quốc. . . Đông Phương gia và hoàng tộc, bị Trương Thiên Minh dùng lôi đình chi thuật tan rã tiêu diệt, cũng không phải là lưỡng bại câu thương như trong tưởng tượng của chúng ta. Còn nữa, Tử Tiêu Quốc trong mười năm gần đây. . . Vừa mới chiếm lĩnh Lam Phong Quốc phía bắc, khiến cho nó trở thành nước phụ thuộc, nguyên khí có chỗ thiếu hụt, không còn ở vào thời điểm đỉnh phong nữa.
Nói đến đây, Tử Tiêu Quốc Sư thở thật dài:
- Chung quy là do tốc độ thống nhất của Côn Vân Quốc thật sự quá nhanh. Nhưng Tinh Phong quốc tuyệt không phải người lương thiện, tiềm lực phát triển cực lớn. . . Nếu không thừa lúc này ra tay, ngày sau chỉ sợ khó có cơ hội nữa
Mọi người trên trận thoáng thu hồi lòng khinh thị, sự thật chứng minh, Tinh Phong quốc cũng không phải không chịu nổi một kích như trong tưởng tượng, tuyệt không phải đèn đã cạn dầu.
Đúng lúc này, Vân Phỉ Nhi công chua tu nhã tuyệt mỹ bên cạnh mỉm cười lên tiếng:
- Quốc sư quá lo rồi. . . Bất kể nói thế nào, thực lực Tử Tiêu Quốc vẫn đang chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Chúng ta chỉ cần đồng tâm hiệp lực, tiếp tục tăng lớn binh lực. . . Tiêu diệt Tinh Phong quốc, ít thì một hai năm, nhiều thì 4~5 năm thôi.
- Công chúa thánh minh!
Các Đan đạo cường giả trong điện các nhao nhao tán thành.
Dưới thực lực chênh lệch quá xa, Tinh Phong quốc bị công hãm, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Kế tiếp, một đám cao tầng, lại bắt đầu thương nghị sách lược xuất chinh.
Ngay vào thời khắc này, bên ngoài truyền đến thanh âm vội vã:
- Bẩm quốc sư, công chúa! Có quân địch tiếp cận bên ta, xem cờ hiệu. . . Là đến từ Tinh Phong quốc!
Một trinh sát, nửa quỳ trên mặt đất.
Xoạt!
Trong điện các lập tức sôi trào một mảnh.
- Tinh Phong quốc kia quả thực ăn hết tim gấu gan báo, cũng dám đánh lén!
- Điều này sao có thể! Tinh Phong quốc vừa mới nhất thống, căn cơ bất ổn. . . Vẫn đang nghỉ ngơi lấy lại sức, nên toàn lực phòng thủ mới đúng!
Một khối tài nguyên trọng địa giữa vậy, tự nhiên sẽ biến thành một khối mỡ lớn đối với hai nước rồi.
Theo lý thuyết, tự nhiên linh hồ cách Côn Vân Quốc trước kia gần hơn, chỉ có hai vạn dặm, lẽ ra nên bị nó chiến cứ.
Nhưng bởi vì trước kia Trương Thiên Minh, Đông Phương gia, hoàng tộc tam phương đã đạt thành ước định với Tử Tiêu Quốc, nên khối tài nguyên trọng địa này được tặng cho Tử Tiêu Quốc.
Trong năm mươi năm, mặc kệ phương nào thống nhất Côn Vân, cũng sẽ không tranh đoạt phiến tài nguyên này.
Nửa năm qua này, Tử Tiêu Quốc đã hội tụ hơn mười vạn đại quân tu giả ở khu vực tự nhiên linh hồ.
Bởi vì Trương Thiên Minh nhất thống Côn Vân, thành lập Tinh Phong quốc, dựa theo ước định lúc trước, Tử Tiêu Quốc không được nhúng tay vào nội chiến của Côn Vân, nhưng giờ nội chiến đã đánh xong, cũng không còn bị trói buộc bởi khế ước nữa.
Phụ cận tự nhiên linh hồ đã có nền tảng của một tòa linh thành, phụ cận nổi lơ lửng hàng trăm hàng ngàn phi hành pháp khí cỡ lớn nhan sắc khác nhau.
Cùng ngày đêm khuya, ở phía trên Tự nhiên linh hồ, trong tầng năm một tòa lầu các trang nhã cổ xưa, tướng lãnh cao tầng đại quân Tử Tiêu Quốc hội tụ một chỗ,
Trong điện các cổ kính, ngồi ngay ngắn hơn mười người, nghị luận nhao nhao.
Trên ghế thủ tịch là một lão đạo sĩ mặc Thanh Tùng trường bào, đúng là Tử Tiêu Quốc Sư, thống lĩnh toàn cục, tiếp theo, phía dưới đặt song song ngồi một vị lão giả râu bạc trắng và một mỹ nhân áo đen, đều là Nguyên Đan cường giả!
- Công chúa đến!
Sau một lúc lâu, lại đi vào một nữ tử cao quý phong hoa tuyệt đại, một khuôn mặt má lúm đồng tiền tuyệt mỹ như hoa sen mới nở, một thân cung trang hoa lệ, tóc xanh đai lưng ngọc, thướt tha, không linh thanh nhã, ngồi vào bên cạnh Tử Tiêu Quốc Sư.
- Mọi người đến đông đủ, qua tối nay, đại quân của Tử Tiêu Quốc ta sẽ một lần hành động đánh vào Tinh Phong quốc, dựa theo kế hoạch trước đây...
Tử Tiêu Quốc Sư thần sắc lười nhác, nhàn nhạt trần thuật, khi thì trưng ý kiến hai vị cường giả Nguyên Đan bên cạnh:
- Tinh Phong quốc nho nhỏ, vừa mới trải qua nội chiến, nguyên khí đại thương, căn cơ bất ổn, sao là đối thủ của chúng ta được, nguyên kế hoạch không cần sửa, trực tiếp tiến nhanh mà vào.
Lão giả râu bạc trắng kia hơi ngạo khí mà nói.
Lời vừa nói ra, mọi người phía dưới nhao nhao phụ họa gật đầu, một mảnh thanh âm tán thành vang lên:
- Trong ba năm, tất diệt Tinh Phong quốc!
- Đối phó với tiểu quốc tàn phá này, cần gì ba năm? Một năm nửa năm là đánh vào thủ đô rồi!
Trong điện các, tất cả thế lực cao tầng Tử Tiêu Quốc khí diễm rào rạt, sát quyền mài chưởng, rất uy phong.
Cơ hồ tất cả mọi người đều có bộ dạng khinh thường, phảng phất Tinh Phong quốc ở đối diện Biên Hoang chỉ là giấy vậy.
Một loại cảm giác ưu việt không hiểu tràn ngập trong lầu các.
Tử Tiêu Quốc là một thủ đô tu giới do thế lực tông phái cấu thành, ở biên cảnh cực đông Tam Dương Cảnh, xuyên qua Bát Hoang Sa Mạc, càng có hi vọng tiến vào Cửu thành Thần Hoang trong truyền thuyết.
Luận quốc lực, Tử Tiêu Quốc so với Côn Vân Quốc trước đây phải mạnh hơn gấp đôi!
Đây là một sự thật không thể bàn cãi!
- Khanh khách! Nhưng là theo bổn tông biết, Trương Thiên Minh đời trước của Tinh Phong quốc trong mấy năm ngắn ngủi, lôi đình xuất kích, dễ như trở bàn tay, dùng ưu thế mang tính áp đảo tiêu diệt Đông Phương gia, trên thực tế cũng không có tổn thất quá lớn. Hơn nữa, đại quyết chiến ngày đó ở Côn Vân Quốc Đô, Đông Phương gia từng xuất hiện qua cường giả cấp bậc ngoài Nguyên Đan trung kỳ lại bị minh chủ Từ Huyền của Trương Thiên Minh chém giết!
Tiếng cười ôn nhu mà hơi mỉa mai từ trên người mỹ nhân áo đen phía dưới Tử Tiêu Quốc Sư truyền đến.
Trong điện các, thoáng chốc yên tĩnh.
Tuyệt đại đa số người, đối với mỹ nhân áo đen này lòng đều sinh kính sợ và kiêng kị.
Mỹ nhân áo đen này là một trong tam đại Nguyên Đan đánh Tinh Phong quốc lần này, đặt ở Tử Tiêu Quốc, cũng là người cầm lái của siêu cấp đại phái.
- Hừ, đừng vội đề cao địch nhân mà diệt đi uy phong của chúng ta. Danh tiếng của Từ Huyền kia bổn tọa hơi có nghe thấy, nhưng nhiều nhất chỉ là một tân tú mới xuất hiện, còn chưa đủ để phá vỡ toàn bộ chiến cuộc. Huống chi lần này xâm lấn Tinh Phong quốc, còn có Quốc sư tự mình tọa trấn nữa.
Lão giả râu bạc trắng lúc trước cười lạnh một tiếng.
- Chư vị an tâm một chút chớ vội.
Tử Tiêu Quốc Sư chậm rãi đưa tay, trên trận lại lần nữa yên tĩnh.
Vị quốc sư đức cao vọng trọng này chính là cường giả Nguyên Đan có tiếng nhất Tử Tiêu Quốc, một thân tu vị đạt tới Nguyên Đan trung kỳ đáng sợ, cái này phóng mắt khắp các nước quanh thân đều cực kỳ hiếm thấ. Có hắn tọa trấn, Tử Tiêu Quốc từ từ trở nên cường đại hơn.
- Thực lực của Tinh Phong quốc không thể bỏ qua được, ngay cả bản đạo cũng đánh giá năng thực lực của Từ Huyền kia. Trước kia nội chiến trong Côn Vân Quốc. . . Đông Phương gia và hoàng tộc, bị Trương Thiên Minh dùng lôi đình chi thuật tan rã tiêu diệt, cũng không phải là lưỡng bại câu thương như trong tưởng tượng của chúng ta. Còn nữa, Tử Tiêu Quốc trong mười năm gần đây. . . Vừa mới chiếm lĩnh Lam Phong Quốc phía bắc, khiến cho nó trở thành nước phụ thuộc, nguyên khí có chỗ thiếu hụt, không còn ở vào thời điểm đỉnh phong nữa.
Nói đến đây, Tử Tiêu Quốc Sư thở thật dài:
- Chung quy là do tốc độ thống nhất của Côn Vân Quốc thật sự quá nhanh. Nhưng Tinh Phong quốc tuyệt không phải người lương thiện, tiềm lực phát triển cực lớn. . . Nếu không thừa lúc này ra tay, ngày sau chỉ sợ khó có cơ hội nữa
Mọi người trên trận thoáng thu hồi lòng khinh thị, sự thật chứng minh, Tinh Phong quốc cũng không phải không chịu nổi một kích như trong tưởng tượng, tuyệt không phải đèn đã cạn dầu.
Đúng lúc này, Vân Phỉ Nhi công chua tu nhã tuyệt mỹ bên cạnh mỉm cười lên tiếng:
- Quốc sư quá lo rồi. . . Bất kể nói thế nào, thực lực Tử Tiêu Quốc vẫn đang chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Chúng ta chỉ cần đồng tâm hiệp lực, tiếp tục tăng lớn binh lực. . . Tiêu diệt Tinh Phong quốc, ít thì một hai năm, nhiều thì 4~5 năm thôi.
- Công chúa thánh minh!
Các Đan đạo cường giả trong điện các nhao nhao tán thành.
Dưới thực lực chênh lệch quá xa, Tinh Phong quốc bị công hãm, chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Kế tiếp, một đám cao tầng, lại bắt đầu thương nghị sách lược xuất chinh.
Ngay vào thời khắc này, bên ngoài truyền đến thanh âm vội vã:
- Bẩm quốc sư, công chúa! Có quân địch tiếp cận bên ta, xem cờ hiệu. . . Là đến từ Tinh Phong quốc!
Một trinh sát, nửa quỳ trên mặt đất.
Xoạt!
Trong điện các lập tức sôi trào một mảnh.
- Tinh Phong quốc kia quả thực ăn hết tim gấu gan báo, cũng dám đánh lén!
- Điều này sao có thể! Tinh Phong quốc vừa mới nhất thống, căn cơ bất ổn. . . Vẫn đang nghỉ ngơi lấy lại sức, nên toàn lực phòng thủ mới đúng!