- Mộ Dung Thường này giao cho ta. . .
Nhiếp Hàn một tay chậm rãi nắm vào hư không, trong mắt thần quang ngưng tụ, trên người phát ra một cổ kiếm ý nhân diệt tịch tĩnh, tràn ngập một cổ phong cách bá đạo lăng lệ ác liệt.
Một sát na kia, hư không giữa một mảnh bầu trời lập tức lờ mờ vài phần.
Tam đại Nguyên Đan Mộ Dung Thường thể xác và tinh thần đều cảm nhận được một cổ lạnh buốt không hiểu, phảng phất nửa chân đạp đến vào Quỷ Môn Quan vậy, đặc biệt là nữ tử váy hồng và lão giả áo bào xanh bên cạnh đều hãi hùng khiếp vía, bất an thật sâu.
Từ Huyền cũng không ngăn trở Nhiếp Hàn ra tay, Nhiếp Hàn vào thời kỳ này, thực lực có khả năng ẩn ẩn thắng mình nửa trù rồi.
Trải qua biến cố Mộng Hồi Nghịch Mệnh đại pháp kia, tu vị của Từ Huyền xuất hiện một lần ngã xuống, so sánh với năm sáu năm trước, cơ hồ không có tiến bộ. So sánh ra thì tu vị Nhiếp Hàn tu vị, nửa chân đạp đến nhập Nguyên Đan kỳ, hắn lại khống chế Thiên Hạt Ma Kiếm.
Cho nên, Thiên Cơ cổ thành cùng với Di Lạc Côi Bảo, chính là cơ hội để Từ Huyền gia tăng thực lực trên phạm vi lớn, đây cũng là vật mà hắn nhất định phải có.
- Động thủ!
Mộ Dung Thường cũng là hạng người tâm cao khí ngạo, ra lệnh một tiếng, tam đại nguyên đan Hỏa Vân Quốc bay thẳng về phía hạp cốc bên dưới.
- Mở cho ta --
Mộ Dung Thường quát lạnh một tiếng, một bàn tay đỏ thẫm sáng tối biến ảo vỗ xuống dưới.
Thoáng chốc, rặng mây đỏ giữa vòm trời như như sét đánh chớp động, mây lửa quay cuồng, khí diễm ngập trời.
Phanh oanh --
Hạp cốc bên dưới ầm ầm chấn vang, cơ hồ bị hắn một chưởng san thành bình địa.
XÍU... UU! Bá bá --
Ba người Từ Huyền nhao nhao bay vụt chí cao không, nghênh chiến tam đại Nguyên Đan Hỏa Vân Quốc.
Mộ Dung Thường vốn ánh mắt khóa chặt Từ Huyền, mới chỉ trong mười năm, uy danh thanh thế của đối phương đã chấn nhiếp các nước, tuổi còn nhỏ hơn mình rất nhiều, trong lòng của hắn tự nhiên có chút không phục.
Nhưng mà, chủ động thẳng khiêu chiến hắn lại là Nhiếp Hàn.
Uống!
Nhiếp Hàn trong mắt hàn quang thấu xương, Thiên Hạt Ma Kiếm trong tay đâm ra như chớp, trong khu vực phụ cận, đen tối chi quang lan tràn, trong hư không phảng phất giống như nổ tung ra một khe hở màu đen, một tấm lụa tối như mực ngưng tụ lấy hủy diệt hắc lôi gợn sóng như thực chất, lôi minh oanh chấn, tầng tầng kiếm khí lãng lờ mờ hủy thiên diệt địa, cuốn tới, trong chớp mắt bổ về phía Mộ Dung Thường.
Thiên Hạt Ma Kiếm lôi đình bổ một phát, kinh triệt hoàn vũ, khiến khu vực trong phương viên trăm dặm vòm trời mặt trời mới mọc ảm đạm vô quang, khiến tu giả trinh sát rải rác trên chiến trường vô danh rung động.
Mộ Dung Thường tâm thần khẽ run, đệ nhất kiếm thủ của Tinh Phong quốc này vậy mà khiến hắn cảm nhận được vài tia nguy cơ, loại cảm giác này chỉ có khi đối mặt với vị Tử Tiêu Quốc Sư tiên pháp thông thiên kia thì mới có thôi.
Hai người vừa mới giao thủ, viêm hỏa kinh thiên cùng kiếm khí, tàn sát bừa bãi thành tử vong phong bạo, khiến mấy đại Nguyên đan ở đây đều tan vỡ.
Nhưng chỉ có một người ngoại lệ.
Oanh!
Từ Huyền hét lớn một tiếng, thân thể hiện kim thấu hồng, mang theo một hồi liệt phong gào thét điếc tai, không sợ hết thảy, theo lộ tuyến ngắn nhất trực tiếp nhất giết đến trước người mỹ phụ váy hồng của Hỏa Vân Quốc ở đối diện.
Mỹ phụ váy hồng Nguyên Đan sơ kỳ kia cảm thấy khó thở, sắc mặt trở nên trắng, cảm giác phảng phất như có một tòa đại hỏa sơn mấy trăm ngàn cân áp bách đến trên người, toàn thân trầm trọng, động tác chậm chạp, hơn nữa một cổ khí tức cuồng bạo viêm liệt đi đầu một bước xông lên, cơ hồ khiến nàng hít thở không thông.
Từ Huyền vừa ra tay, liền thúc dục lực lượng huyết mạch phát động lực lượng hỏa chi tâm và thổ tỳ. BA~ phanh oanh băng --
Như thiểm điện đánh ra một chưởng một quyền, mỹ phụ váy hồng kêu thảm một tiếng, như diều bị đứt dây, thi thể rơi thẳng xuống.
Từ Huyền sắc mặt lạnh lùng, nhanh chóng lấy túi trữ vật của nàng..
Cùng lúc đó, Sở Đông huy động quạt lông trong tay, mây trôi nước chảy gian áp chế lão giả áo bào xanh ở đối diện.
Lão giả áo bào xanh kia cảm giác hết thảy động cơ đều bị đối phương vừa vặn áp chế, bó tay bó chân, một thân thần thông, căn bản không có chỗ phát huy, như lâm vào trong Thiên địa lao tù vậy, có một loại cảm giác như muốn thổ huyết.
Cùng lúc đó, ở trung ương trên không, chiến đáu của Mộ Dung Thường và Nhiếp Hàn, sấm sét bạo nổ, khí diễm oanh tạc, kiếm khí phá tiêu hơn mười dặm, kinh tâm động phách.
- Không tốt! Thực lực ba người này đều hơn xa Nguyên Đan phổ thông, thậm chí có thể địch nổi cả ta.
Mộ Dung Thường trong lòng mát lạnh, tay cầm một cây thiết thương Xích kim sắc nghênh chiến Nhiếp Hàn, đồng thời, phát hiện hai gã đồng bọn khác, một chết một tổn thương.
- Chết --
Từ Huyền hét lớn một tiếng, phá không bay thẳng về phía lão giả áo bào xanh kia, dưới sự ngăn cản của Sở Đông, cũng một chưởng đánh chết hai phe giao chiến, vẻn vẹn tiếp tục không đến năm tức công phu, Hỏa Vân Quốc lưỡng đại Nguyên đan, trước sau vẫn lạc, đều là chết trên tay Từ Huyền cả, chỉ còn lại Mộ Dung Thường một mình tác chiến.
- Làm sao có thể, đây là mấy hỏa kỳ tích chi tinh trong truyền thuyết của Tinh Phong quốc sao...
Mộ Dung Thường trong nội tâm phát lạnh, sắc mặt âm tinh biến hóa, hối hận không thôi, không nên khinh địch như vậy trêu chọc bọn người Từ Huyền làm gì.
Trước đó, trinh sát Hỏa Vân Quốc phát hiện tung tích ba người Từ Huyền, Mộ Dung Thường cũng không thể xác định, đối phương là đến trợ giúp Tử Tiêu Quốc. Nhưng sau khi biết được thân phận ba người Từ Huyền liền sinh lòng háo thắng, một lời không hợp liền lập tức đấu võ.
Cái này chủ yếu là vì trong mười năm gần đây, hắn đột phá Nguyên Đan trung kỳ, càng một lần hành động công hãm Tử Tiêu Quốc, đánh nhiều thắng nhiều, tâm tính mất nhất định, tự cho là các nước chung quanh không ai có thể địch nổi.
Nhưng nào có thể đoán được, mạnh càng có mạnh hơn, hôm nay lập tức ăn phải một phen thiệt thòi lớn.
- Các ngươi tới Tử Tiêu Quốc, đến cùng có mục đích gì?
Mộ Dung Thường sắc mặt âm trầm, hít sâu một hơi, có chút cắn răng, chằm chằm vào ba người Từ Huyền.
Trải qua giao chiến ngắn ngủi vừa rồi, thể xác và tinh thần hắn phát lạnh, ba người này không có một người nào là đèn đã cạn dầu, mỗi một vị đều lực áp Nguyên Đan phổng thông, trong đó hai vị càng là có được thực lực đỉnh tiêm khinh thường các nước quanh thân:
- Đi ngang qua mà thôi, thuận tiện khảo sát tình hình chiến đấu của quý quốc và Tử Tiêu một chút.
Từ Huyền dù bận vẫn ung dung, như cười như không nói.
Đi ngang qua?
Mộ Dung Thường hổ thân run lên, khuôn mặt hung hăng run rẩy thoáng một phát, thiếu chút nữa đã hổ huyết.
Giờ phút này, hối hận trong lòng hắn càng nhảy lên đến cực hạn.
Chỉ vì mấy người đi đường mà vẫn lạc hai vị tồn tại cấp Nguyên Đan, đây là bi ai bực nào chứ?
- Các ngươi sát hai hai đại cường giả Nguyên đan của bổn quốc, thù này hận này, Mộ Dung Thường ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi!
Mộ Dung Thường sắc mặt rét lạnh, nghiến răng nghiến lợi, run giọng chỉ vào mấy người Từ Huyền.
Nhiếp Hàn một tay chậm rãi nắm vào hư không, trong mắt thần quang ngưng tụ, trên người phát ra một cổ kiếm ý nhân diệt tịch tĩnh, tràn ngập một cổ phong cách bá đạo lăng lệ ác liệt.
Một sát na kia, hư không giữa một mảnh bầu trời lập tức lờ mờ vài phần.
Tam đại Nguyên Đan Mộ Dung Thường thể xác và tinh thần đều cảm nhận được một cổ lạnh buốt không hiểu, phảng phất nửa chân đạp đến vào Quỷ Môn Quan vậy, đặc biệt là nữ tử váy hồng và lão giả áo bào xanh bên cạnh đều hãi hùng khiếp vía, bất an thật sâu.
Từ Huyền cũng không ngăn trở Nhiếp Hàn ra tay, Nhiếp Hàn vào thời kỳ này, thực lực có khả năng ẩn ẩn thắng mình nửa trù rồi.
Trải qua biến cố Mộng Hồi Nghịch Mệnh đại pháp kia, tu vị của Từ Huyền xuất hiện một lần ngã xuống, so sánh với năm sáu năm trước, cơ hồ không có tiến bộ. So sánh ra thì tu vị Nhiếp Hàn tu vị, nửa chân đạp đến nhập Nguyên Đan kỳ, hắn lại khống chế Thiên Hạt Ma Kiếm.
Cho nên, Thiên Cơ cổ thành cùng với Di Lạc Côi Bảo, chính là cơ hội để Từ Huyền gia tăng thực lực trên phạm vi lớn, đây cũng là vật mà hắn nhất định phải có.
- Động thủ!
Mộ Dung Thường cũng là hạng người tâm cao khí ngạo, ra lệnh một tiếng, tam đại nguyên đan Hỏa Vân Quốc bay thẳng về phía hạp cốc bên dưới.
- Mở cho ta --
Mộ Dung Thường quát lạnh một tiếng, một bàn tay đỏ thẫm sáng tối biến ảo vỗ xuống dưới.
Thoáng chốc, rặng mây đỏ giữa vòm trời như như sét đánh chớp động, mây lửa quay cuồng, khí diễm ngập trời.
Phanh oanh --
Hạp cốc bên dưới ầm ầm chấn vang, cơ hồ bị hắn một chưởng san thành bình địa.
XÍU... UU! Bá bá --
Ba người Từ Huyền nhao nhao bay vụt chí cao không, nghênh chiến tam đại Nguyên Đan Hỏa Vân Quốc.
Mộ Dung Thường vốn ánh mắt khóa chặt Từ Huyền, mới chỉ trong mười năm, uy danh thanh thế của đối phương đã chấn nhiếp các nước, tuổi còn nhỏ hơn mình rất nhiều, trong lòng của hắn tự nhiên có chút không phục.
Nhưng mà, chủ động thẳng khiêu chiến hắn lại là Nhiếp Hàn.
Uống!
Nhiếp Hàn trong mắt hàn quang thấu xương, Thiên Hạt Ma Kiếm trong tay đâm ra như chớp, trong khu vực phụ cận, đen tối chi quang lan tràn, trong hư không phảng phất giống như nổ tung ra một khe hở màu đen, một tấm lụa tối như mực ngưng tụ lấy hủy diệt hắc lôi gợn sóng như thực chất, lôi minh oanh chấn, tầng tầng kiếm khí lãng lờ mờ hủy thiên diệt địa, cuốn tới, trong chớp mắt bổ về phía Mộ Dung Thường.
Thiên Hạt Ma Kiếm lôi đình bổ một phát, kinh triệt hoàn vũ, khiến khu vực trong phương viên trăm dặm vòm trời mặt trời mới mọc ảm đạm vô quang, khiến tu giả trinh sát rải rác trên chiến trường vô danh rung động.
Mộ Dung Thường tâm thần khẽ run, đệ nhất kiếm thủ của Tinh Phong quốc này vậy mà khiến hắn cảm nhận được vài tia nguy cơ, loại cảm giác này chỉ có khi đối mặt với vị Tử Tiêu Quốc Sư tiên pháp thông thiên kia thì mới có thôi.
Hai người vừa mới giao thủ, viêm hỏa kinh thiên cùng kiếm khí, tàn sát bừa bãi thành tử vong phong bạo, khiến mấy đại Nguyên đan ở đây đều tan vỡ.
Nhưng chỉ có một người ngoại lệ.
Oanh!
Từ Huyền hét lớn một tiếng, thân thể hiện kim thấu hồng, mang theo một hồi liệt phong gào thét điếc tai, không sợ hết thảy, theo lộ tuyến ngắn nhất trực tiếp nhất giết đến trước người mỹ phụ váy hồng của Hỏa Vân Quốc ở đối diện.
Mỹ phụ váy hồng Nguyên Đan sơ kỳ kia cảm thấy khó thở, sắc mặt trở nên trắng, cảm giác phảng phất như có một tòa đại hỏa sơn mấy trăm ngàn cân áp bách đến trên người, toàn thân trầm trọng, động tác chậm chạp, hơn nữa một cổ khí tức cuồng bạo viêm liệt đi đầu một bước xông lên, cơ hồ khiến nàng hít thở không thông.
Từ Huyền vừa ra tay, liền thúc dục lực lượng huyết mạch phát động lực lượng hỏa chi tâm và thổ tỳ. BA~ phanh oanh băng --
Như thiểm điện đánh ra một chưởng một quyền, mỹ phụ váy hồng kêu thảm một tiếng, như diều bị đứt dây, thi thể rơi thẳng xuống.
Từ Huyền sắc mặt lạnh lùng, nhanh chóng lấy túi trữ vật của nàng..
Cùng lúc đó, Sở Đông huy động quạt lông trong tay, mây trôi nước chảy gian áp chế lão giả áo bào xanh ở đối diện.
Lão giả áo bào xanh kia cảm giác hết thảy động cơ đều bị đối phương vừa vặn áp chế, bó tay bó chân, một thân thần thông, căn bản không có chỗ phát huy, như lâm vào trong Thiên địa lao tù vậy, có một loại cảm giác như muốn thổ huyết.
Cùng lúc đó, ở trung ương trên không, chiến đáu của Mộ Dung Thường và Nhiếp Hàn, sấm sét bạo nổ, khí diễm oanh tạc, kiếm khí phá tiêu hơn mười dặm, kinh tâm động phách.
- Không tốt! Thực lực ba người này đều hơn xa Nguyên Đan phổ thông, thậm chí có thể địch nổi cả ta.
Mộ Dung Thường trong lòng mát lạnh, tay cầm một cây thiết thương Xích kim sắc nghênh chiến Nhiếp Hàn, đồng thời, phát hiện hai gã đồng bọn khác, một chết một tổn thương.
- Chết --
Từ Huyền hét lớn một tiếng, phá không bay thẳng về phía lão giả áo bào xanh kia, dưới sự ngăn cản của Sở Đông, cũng một chưởng đánh chết hai phe giao chiến, vẻn vẹn tiếp tục không đến năm tức công phu, Hỏa Vân Quốc lưỡng đại Nguyên đan, trước sau vẫn lạc, đều là chết trên tay Từ Huyền cả, chỉ còn lại Mộ Dung Thường một mình tác chiến.
- Làm sao có thể, đây là mấy hỏa kỳ tích chi tinh trong truyền thuyết của Tinh Phong quốc sao...
Mộ Dung Thường trong nội tâm phát lạnh, sắc mặt âm tinh biến hóa, hối hận không thôi, không nên khinh địch như vậy trêu chọc bọn người Từ Huyền làm gì.
Trước đó, trinh sát Hỏa Vân Quốc phát hiện tung tích ba người Từ Huyền, Mộ Dung Thường cũng không thể xác định, đối phương là đến trợ giúp Tử Tiêu Quốc. Nhưng sau khi biết được thân phận ba người Từ Huyền liền sinh lòng háo thắng, một lời không hợp liền lập tức đấu võ.
Cái này chủ yếu là vì trong mười năm gần đây, hắn đột phá Nguyên Đan trung kỳ, càng một lần hành động công hãm Tử Tiêu Quốc, đánh nhiều thắng nhiều, tâm tính mất nhất định, tự cho là các nước chung quanh không ai có thể địch nổi.
Nhưng nào có thể đoán được, mạnh càng có mạnh hơn, hôm nay lập tức ăn phải một phen thiệt thòi lớn.
- Các ngươi tới Tử Tiêu Quốc, đến cùng có mục đích gì?
Mộ Dung Thường sắc mặt âm trầm, hít sâu một hơi, có chút cắn răng, chằm chằm vào ba người Từ Huyền.
Trải qua giao chiến ngắn ngủi vừa rồi, thể xác và tinh thần hắn phát lạnh, ba người này không có một người nào là đèn đã cạn dầu, mỗi một vị đều lực áp Nguyên Đan phổng thông, trong đó hai vị càng là có được thực lực đỉnh tiêm khinh thường các nước quanh thân:
- Đi ngang qua mà thôi, thuận tiện khảo sát tình hình chiến đấu của quý quốc và Tử Tiêu một chút.
Từ Huyền dù bận vẫn ung dung, như cười như không nói.
Đi ngang qua?
Mộ Dung Thường hổ thân run lên, khuôn mặt hung hăng run rẩy thoáng một phát, thiếu chút nữa đã hổ huyết.
Giờ phút này, hối hận trong lòng hắn càng nhảy lên đến cực hạn.
Chỉ vì mấy người đi đường mà vẫn lạc hai vị tồn tại cấp Nguyên Đan, đây là bi ai bực nào chứ?
- Các ngươi sát hai hai đại cường giả Nguyên đan của bổn quốc, thù này hận này, Mộ Dung Thường ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi!
Mộ Dung Thường sắc mặt rét lạnh, nghiến răng nghiến lợi, run giọng chỉ vào mấy người Từ Huyền.