Từ Huyền cười lớn một tiếng, nguyên bấm niệm pháp quyết, Ngân Từ nguyên châu bên trên phân hoá ra một chuỗi quang tia màu bạc hình dáng đinh ốc, nhanh chóng bao phủ Nhiếp Hàn.
Nhiếp Hàn biến sắc, cảm giác Thiên Hạt ma kiếm trong tay cơ hồ có chút bất lực, không thể khống chế, dồn hết tất cả vốn liếng mới miễn cưỡng chống cự được, nhưng lại bó tay bó chân.
Cái này còn đánh thế nào a?
Nhiếp Hàn sắc mặt có chút khó coi, mấy người còn lại đều là kinh ngạc.
Xem ra trước Ngân Từ nguyên châu của Từ Huyền, Nhiếp Hàn sử dụng Thiên Hạt ma kiếm còn không bằng tay không tấc sắt.
Đương nhiên, Thiên Hạt ma kiếm trong tay Nhiếp Hàn chỉ là nửa kiện, hơn nữa với tư cách am hiểu công kích di lạc côi bảo, vừa lúc bị Ngân Từ nguyên châu khắc chế gắt gao, nếu đổi thành Nhân Ngư chi lệ của Tuyết Vi cũng sẽ không thua thảm như vậy.
- Chúc mừng chủ nhân, thành công khống chế di lạc côi bảo, thực lực tăng nhiều.
Tuyết Vi vui vẻ nói ra.
Mà cô cô bên cạnh nàng, trên mặt lại không có nửa điểm sắc mặt vui mừng.
Uy lực của Ngân Từ Nguyên Châu, tự nhiên làm cho Từ Huyền kinh hỉ, mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, đều líu lưỡi.
Có vật ấy nơi tay, pháp bảo đồng cấp, cơ hồ rất khó cận thân, đặc biệt là loại nhắm vào pháp bảo mà công kích.
Lập tức, Từ Huyền thu hồi Ngân Từ Nguyên Châu, đi vào gần Thiên Cơ Phủ ở giữa hồ.
Rời đi thật xa, đều có thể nhìn thấy Thiên Hình bá chủ bị phong ấn Phương Ấn Sơn trấn áp xuống đất.
Mà Phương Ấn Sơn, lớn nhỏ trừng mấy trăm trượng, nhìn về phía trên, nghiễm nhiên là một ngọn núi, trong hình dáng của nó, hiện ra nét nguy nga hùng tráng.
- Tiểu tử, mau thả ta ra ngoài...
Thiên Hình bá chủ lớn tiếng hét lên, hắn bây giờ không phải hình dáng viên cầu màu vàng nữa, hắn lúc này là một trang hán hữu khí vô lực.
Từ Huyền cao thấp dò xét một lát, hơi khẽ gật đầu, phong ấn rất kiên cố, kết hợp với phong ấn cổ thành lúc trước, thi triển một kích phong áp, làm cho Thiên Hình bá chủ bị thương.
Hôm nay hai tháng qua đi, bởi vì bị núi lớn đè nặng, thương thế của Thiên Hình bá chủ, khôi phục thập phần chậm chạp, cần tùy thời dùng pháp lực, chia sẻ một bộ phận trọng áp.
Từ Huyền biết rõ, bằng vào Phương Ấn Sơn, khẳng định không thể phong ấn người này lâu dài.
Hai tay của hắn bấm pháp quyết, từng sợi Viêm Hỏa màu hồng thấm vào trong đất, dung nhập vào trong Phương Manng Sơn, gởi lại trong đó, làm nó thêm kiên cố hơn.
Đồng thời, Từ Huyền lại cầm một viên châu màu xám bạc, một mảnh quang vân màu bạc dày đặc, khuếch trương ra, tầng tầng lớp lớp, xuất hiện hình dáng vòm trời, bao phủ tầng ngoài của Phương Ấn Sơn.
Mà đồng đẳng, lấy lực lượng của Phương Ấn Sơn làm cơ sở, lại gia cố cấm chế đặc thù, vô luận là từ bên trong, hay ở bên ngoài, đều rất khó đột phá.
- Tiểu tử! Không ngờ ngươi lại nắm giữ Ngân Từ Nguyên Châu!
Thiên Hình bá chủ vạn phần giật mình.
Khi thấy Ngân Từ Nguyên Châu vận chuyển như ý trong tay của Từ Huyền, hắn rất nhanh có chút ủ rũ.
- Từ mỗ liền tu luyện trong thành, cái cấm chế Phương Ấn Sơn ở nơi này, cùng ta tâm thần tương liên, nếu ngươi dám phản kháng, đừng trách ta tạo thêm trọng kích thứ hai cho ngươi.
Sắc mặt Từ Huyền lãnh đạm, đưa lời cảnh cáo.
- Tiểu tử, ngươi muốn tới khi nào, mới bằng lòng thả ta ra ngoài?
Thiên Hình bá chủ vẻ mặt phiền muộn, nhưng biết không thể tránh dược.
Có được Ngân Từ Nguyên Châu, Thiên Cơ lệnh, các loại pháp bảo cường đại của Từ Huyền tại Phương Ấn Sơn này, đúng là có cảm giác vô lực sâu sắc, đặc biệt nơi đây lại là Thiên Ky Cổ Thành.
- Xem tâm tình của ta, ngắn thì ba bốn năm, nhiều thì năm sáu năm.
Từ Huyền không mặn không nhạt nói.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
- Xem tâm tình?
Thiên Hình bá chủ cưỡng chế lửa giận trong lòng.
Muốn hắn tại thần hoang đại địa này, là thân phận bực nào, ổn cư trong vương tọa trong thuyền thuyết, thần hoang đệ nhất thể tu, áp đảo đám nhân vật tượng tầng, cho tới bây giờ đều là người khác xem tâm tình của hắn, nào giống như hôm nay, phải xem tâm tình của người khác làm việc.
Nhưng tiếc rằng, đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Thiên Hình bá chủ chỉ có nhẫn.
Từ Huyền bình tĩnh rời khỏi Thiên Cơ Phủ, theo tâm tình của hắn, tự nhiên có chỗ hiểu rõ.
- Đợi sau khi ta tấn chức Nguyên Đan, mới có thể cân nhắc thả người này ra ngoài hay không.
Trong lòng Từ Huyền nỉ non, sau đó chậm rãi bay tới quảng trường Thiên Cơ.
Tượng thần Thiên Cơ tử, cao lớn hùng tráng, đứng thẳng trong sân rộng, ánh mắt cơ trí xa xưa, nhưng trong tay không có vật gì, Thiên Giới Thư cùng Thiên Cơ Phiến, đều bị Từ Huyền cùng Sở Đông lấy đi.
Từ Huyền trước đáp xuống thiên hỏa linh dịch thủy tinh trì, xem kỹ Minh Tước trong ao.
Minh Tước đang ở bên dưới, chỉ có quạ đen lớn nhỏ, giờ phút này lẳng lặng nằm ngủ say bên cạnh thiên hỏa linh dịch, bên ngoài thân ngưng kết một tầng kén lưu ly tinh, ẩn ẩn phát ra khí tức, cũng khiến lão quý Nguyên Đan kỳ, tâm thần bất an.
- Xem ra Minh Tước này, phải trải qua một phen lột xác, cố gắng nó sẽ đột pá tới Nguyên Đan kỳ nhanh hơn chúng ta.
Từ Huyền yên lòng, lại phản hồi Thiên Ky Cổ Thành, đi vào mật điện.
Kế tiếp, Từ Huyền muốn dốc lòng tu luyện, trùng kích Nguyên Đan trung kỳ.
Từ ngày thi triển "Mộng Hồi Nghịch Mệnh Đại Pháp." Dưới lực lượng của Tinh Hải, ý thức tiến vào bảy mươi năm về sau, Từ Huyền tăng thực lực lên, càng thêm bức thiết.
Một cổ cảm giác nguy cơ, một loại áp lực lớn lao, thúc giục Từ Huyền.
Mỗi khi hắn nhớ lại tình hình lúc ấy, đều âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Trận tai nạn kia, dùng tu vi Nguyên Đan hậu kỳ của Từ Huyền, ở trước mặt thanh niên tuấn mỹ chân đạp Giao Long ma sủng, hắn không có bao nhiêu sức phản kháng.
- Cường giả ngoại giới... Bảy mươi năm về sau, thời khắc chúng ta gặp lại, nhất định phải sửa đổi vận mệnh.
Khuôn mặt của Từ Huyền dữ tợn một chút, trong lòng xuất hiện cảm giác làm liều trong chốc lát.
Thanh niên tuấn mỹ của ngoại giới, không cần biết ngươi là ai, bảy mươi năm sau, nhất định phải đánh bại ngươi.
Có ý niệm này, ý chí của Từ Huyền mạnh hơn bao giờ hết.
Đột nhiên, hắn nhìn phân thần của Thiên Cơ, run lên rất nhỏ, tản mát khí tức vượt qua giới hạn của giới cách này, sau đó biến mất.
Tàn hồn trong Tinh Hải, nỉ non lẩm bẩm:
- Thiên Cơ tử, phân thần của ngươi, gởi lên người của chủ nhân, rốt cuộc là có mục đích gì?
Lập tức, Từ Huyền bế quan tiềm tu.
Nửa tháng sau, Sở Đông cáo từ rời đi, trước tiên hắn quay trở lại Tinh Phong quốc
Từ Huyền nghĩ đến chiến trường hỗn loạn ở Tử Tiêu quốc, liền lại để cho Yêu Ngư công chúa và Yêu Ngư tiên cô cùng một chỗ quay về Tử Tiêu quốc, có lẽ có thể có công dụng khác.
Kể từ đó, Thiên Ky thành to như vậy, chỉ còn lại có Từ Huyền cùng Niếp Hàn, còn có Thiên Hình bá chủ bị phong ấn.
Hai người đều khổ tâm tu luyện, đều có mục tiêu của mình.
Từ Huyền muốn lật bàn vào bảy mươi năm sau, sửa vận mệnh.
Mà Niếp Hàn, hắn muốn quay về thần hoang đại địa, đánh bại tên nam nhân Thiên Hạt xấu xí kia, đoạt lại môt nửa Thiên Hạt ma kiếm, khống chế di lặc côi bảo nguyên vẹn.
Nhiếp Hàn biến sắc, cảm giác Thiên Hạt ma kiếm trong tay cơ hồ có chút bất lực, không thể khống chế, dồn hết tất cả vốn liếng mới miễn cưỡng chống cự được, nhưng lại bó tay bó chân.
Cái này còn đánh thế nào a?
Nhiếp Hàn sắc mặt có chút khó coi, mấy người còn lại đều là kinh ngạc.
Xem ra trước Ngân Từ nguyên châu của Từ Huyền, Nhiếp Hàn sử dụng Thiên Hạt ma kiếm còn không bằng tay không tấc sắt.
Đương nhiên, Thiên Hạt ma kiếm trong tay Nhiếp Hàn chỉ là nửa kiện, hơn nữa với tư cách am hiểu công kích di lạc côi bảo, vừa lúc bị Ngân Từ nguyên châu khắc chế gắt gao, nếu đổi thành Nhân Ngư chi lệ của Tuyết Vi cũng sẽ không thua thảm như vậy.
- Chúc mừng chủ nhân, thành công khống chế di lạc côi bảo, thực lực tăng nhiều.
Tuyết Vi vui vẻ nói ra.
Mà cô cô bên cạnh nàng, trên mặt lại không có nửa điểm sắc mặt vui mừng.
Uy lực của Ngân Từ Nguyên Châu, tự nhiên làm cho Từ Huyền kinh hỉ, mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau, đều líu lưỡi.
Có vật ấy nơi tay, pháp bảo đồng cấp, cơ hồ rất khó cận thân, đặc biệt là loại nhắm vào pháp bảo mà công kích.
Lập tức, Từ Huyền thu hồi Ngân Từ Nguyên Châu, đi vào gần Thiên Cơ Phủ ở giữa hồ.
Rời đi thật xa, đều có thể nhìn thấy Thiên Hình bá chủ bị phong ấn Phương Ấn Sơn trấn áp xuống đất.
Mà Phương Ấn Sơn, lớn nhỏ trừng mấy trăm trượng, nhìn về phía trên, nghiễm nhiên là một ngọn núi, trong hình dáng của nó, hiện ra nét nguy nga hùng tráng.
- Tiểu tử, mau thả ta ra ngoài...
Thiên Hình bá chủ lớn tiếng hét lên, hắn bây giờ không phải hình dáng viên cầu màu vàng nữa, hắn lúc này là một trang hán hữu khí vô lực.
Từ Huyền cao thấp dò xét một lát, hơi khẽ gật đầu, phong ấn rất kiên cố, kết hợp với phong ấn cổ thành lúc trước, thi triển một kích phong áp, làm cho Thiên Hình bá chủ bị thương.
Hôm nay hai tháng qua đi, bởi vì bị núi lớn đè nặng, thương thế của Thiên Hình bá chủ, khôi phục thập phần chậm chạp, cần tùy thời dùng pháp lực, chia sẻ một bộ phận trọng áp.
Từ Huyền biết rõ, bằng vào Phương Ấn Sơn, khẳng định không thể phong ấn người này lâu dài.
Hai tay của hắn bấm pháp quyết, từng sợi Viêm Hỏa màu hồng thấm vào trong đất, dung nhập vào trong Phương Manng Sơn, gởi lại trong đó, làm nó thêm kiên cố hơn.
Đồng thời, Từ Huyền lại cầm một viên châu màu xám bạc, một mảnh quang vân màu bạc dày đặc, khuếch trương ra, tầng tầng lớp lớp, xuất hiện hình dáng vòm trời, bao phủ tầng ngoài của Phương Ấn Sơn.
Mà đồng đẳng, lấy lực lượng của Phương Ấn Sơn làm cơ sở, lại gia cố cấm chế đặc thù, vô luận là từ bên trong, hay ở bên ngoài, đều rất khó đột phá.
- Tiểu tử! Không ngờ ngươi lại nắm giữ Ngân Từ Nguyên Châu!
Thiên Hình bá chủ vạn phần giật mình.
Khi thấy Ngân Từ Nguyên Châu vận chuyển như ý trong tay của Từ Huyền, hắn rất nhanh có chút ủ rũ.
- Từ mỗ liền tu luyện trong thành, cái cấm chế Phương Ấn Sơn ở nơi này, cùng ta tâm thần tương liên, nếu ngươi dám phản kháng, đừng trách ta tạo thêm trọng kích thứ hai cho ngươi.
Sắc mặt Từ Huyền lãnh đạm, đưa lời cảnh cáo.
- Tiểu tử, ngươi muốn tới khi nào, mới bằng lòng thả ta ra ngoài?
Thiên Hình bá chủ vẻ mặt phiền muộn, nhưng biết không thể tránh dược.
Có được Ngân Từ Nguyên Châu, Thiên Cơ lệnh, các loại pháp bảo cường đại của Từ Huyền tại Phương Ấn Sơn này, đúng là có cảm giác vô lực sâu sắc, đặc biệt nơi đây lại là Thiên Ky Cổ Thành.
- Xem tâm tình của ta, ngắn thì ba bốn năm, nhiều thì năm sáu năm.
Từ Huyền không mặn không nhạt nói.
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
- Xem tâm tình?
Thiên Hình bá chủ cưỡng chế lửa giận trong lòng.
Muốn hắn tại thần hoang đại địa này, là thân phận bực nào, ổn cư trong vương tọa trong thuyền thuyết, thần hoang đệ nhất thể tu, áp đảo đám nhân vật tượng tầng, cho tới bây giờ đều là người khác xem tâm tình của hắn, nào giống như hôm nay, phải xem tâm tình của người khác làm việc.
Nhưng tiếc rằng, đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Thiên Hình bá chủ chỉ có nhẫn.
Từ Huyền bình tĩnh rời khỏi Thiên Cơ Phủ, theo tâm tình của hắn, tự nhiên có chỗ hiểu rõ.
- Đợi sau khi ta tấn chức Nguyên Đan, mới có thể cân nhắc thả người này ra ngoài hay không.
Trong lòng Từ Huyền nỉ non, sau đó chậm rãi bay tới quảng trường Thiên Cơ.
Tượng thần Thiên Cơ tử, cao lớn hùng tráng, đứng thẳng trong sân rộng, ánh mắt cơ trí xa xưa, nhưng trong tay không có vật gì, Thiên Giới Thư cùng Thiên Cơ Phiến, đều bị Từ Huyền cùng Sở Đông lấy đi.
Từ Huyền trước đáp xuống thiên hỏa linh dịch thủy tinh trì, xem kỹ Minh Tước trong ao.
Minh Tước đang ở bên dưới, chỉ có quạ đen lớn nhỏ, giờ phút này lẳng lặng nằm ngủ say bên cạnh thiên hỏa linh dịch, bên ngoài thân ngưng kết một tầng kén lưu ly tinh, ẩn ẩn phát ra khí tức, cũng khiến lão quý Nguyên Đan kỳ, tâm thần bất an.
- Xem ra Minh Tước này, phải trải qua một phen lột xác, cố gắng nó sẽ đột pá tới Nguyên Đan kỳ nhanh hơn chúng ta.
Từ Huyền yên lòng, lại phản hồi Thiên Ky Cổ Thành, đi vào mật điện.
Kế tiếp, Từ Huyền muốn dốc lòng tu luyện, trùng kích Nguyên Đan trung kỳ.
Từ ngày thi triển "Mộng Hồi Nghịch Mệnh Đại Pháp." Dưới lực lượng của Tinh Hải, ý thức tiến vào bảy mươi năm về sau, Từ Huyền tăng thực lực lên, càng thêm bức thiết.
Một cổ cảm giác nguy cơ, một loại áp lực lớn lao, thúc giục Từ Huyền.
Mỗi khi hắn nhớ lại tình hình lúc ấy, đều âm thầm nghiến răng nghiến lợi.
Trận tai nạn kia, dùng tu vi Nguyên Đan hậu kỳ của Từ Huyền, ở trước mặt thanh niên tuấn mỹ chân đạp Giao Long ma sủng, hắn không có bao nhiêu sức phản kháng.
- Cường giả ngoại giới... Bảy mươi năm về sau, thời khắc chúng ta gặp lại, nhất định phải sửa đổi vận mệnh.
Khuôn mặt của Từ Huyền dữ tợn một chút, trong lòng xuất hiện cảm giác làm liều trong chốc lát.
Thanh niên tuấn mỹ của ngoại giới, không cần biết ngươi là ai, bảy mươi năm sau, nhất định phải đánh bại ngươi.
Có ý niệm này, ý chí của Từ Huyền mạnh hơn bao giờ hết.
Đột nhiên, hắn nhìn phân thần của Thiên Cơ, run lên rất nhỏ, tản mát khí tức vượt qua giới hạn của giới cách này, sau đó biến mất.
Tàn hồn trong Tinh Hải, nỉ non lẩm bẩm:
- Thiên Cơ tử, phân thần của ngươi, gởi lên người của chủ nhân, rốt cuộc là có mục đích gì?
Lập tức, Từ Huyền bế quan tiềm tu.
Nửa tháng sau, Sở Đông cáo từ rời đi, trước tiên hắn quay trở lại Tinh Phong quốc
Từ Huyền nghĩ đến chiến trường hỗn loạn ở Tử Tiêu quốc, liền lại để cho Yêu Ngư công chúa và Yêu Ngư tiên cô cùng một chỗ quay về Tử Tiêu quốc, có lẽ có thể có công dụng khác.
Kể từ đó, Thiên Ky thành to như vậy, chỉ còn lại có Từ Huyền cùng Niếp Hàn, còn có Thiên Hình bá chủ bị phong ấn.
Hai người đều khổ tâm tu luyện, đều có mục tiêu của mình.
Từ Huyền muốn lật bàn vào bảy mươi năm sau, sửa vận mệnh.
Mà Niếp Hàn, hắn muốn quay về thần hoang đại địa, đánh bại tên nam nhân Thiên Hạt xấu xí kia, đoạt lại môt nửa Thiên Hạt ma kiếm, khống chế di lặc côi bảo nguyên vẹn.