Động tác của bọn họ, đã vượt qua tốc độ của âm thanh.
- Lực lượng thật là khủng kiếp.
Cát Thu cảm nhận cánh tay của mình, đau nhức run lên, thập phần khó chịu.
Mà Từ Huyền ở bên kia, định lập hư không, cho dù bị đánh trúng trực diện, cũng không có thương tổn gì, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, trong lòng sinh ra cảm giác lạnh cả người.
Dùng tu vi cảnh giới của Từ Huyền hôm nay, đối phó cường giả Nguyên Đan trung kỳ bình thường, dù không thể diệt sát trong một hai chiêu, ít nhất cũng có thể phân thắng bại.
Nhưng thời điểm vừa giao thủ với Cát Thu kia, phát hiện đối phương công kích kỳ lạ, ẩn chứa một loại huyền ảo quái dị, co rúm vào trong huyết dịch của mình, một khắc này, huyết nhục toàn thân sinh ra cảm giác vô cùng đau nhức.
Nếu không phải khí lực Từ Huyền cường hoành, đổi lại những Nguyên Đan sơ kỳ bình thường, đã bị đối phương đánh thành thây khô.
Đinh đinh đinh...
Chính vào lúc này, một mảnh quang ảnh hắc nhận trùng trùng điệp điệp, bao phủ phạm vi trăm trượng, đánh vào trên người Từ Huyền, có hỏa tinh bắn lên tung tóe.
Hoàn toàn không tổn thương!
Từ Huyền giống như kim cương điêu khắc mà thành, không có nửa điểm thương tổn.
Sắc mặt tông chủ Hạ Nghiên phát lạnh, trong lòng vô lực chưa từng có. Tử Huyền sau khi tấn chức Nguyên Đan, chỉ sợ đủ để bễ nghễ đông hoang biên cảnh, không người có thể địch. Cho dù Từ Huyền đứng bất động tại chỗ, cho người ta đánh mình, cũng rất khó làm đối phương bị thương.
Thái độ của Từ Huyền, căn bản đã qua công kích của Tử Nghiên.
Đương nhiên, khí lượng của hắn chưa khoan dung tới mức bị người ta đánh mà không đáp trả lại, một tay vẽ một cái.
Bá!
Một khôi lỗi được ném ra ngoài, lưng đeo ba cây lao, tay cầm cái xẻng cùng cái thuẫn bạc.
- Xèo...xèo, cô nàng! Ta đến...
Khôi lỗi kêu lên một tiếng, trực tiếp thẳng hướng tông chủ Hạ Nghiên.
Tình hình như thế, làm cho mọi người đang xem cuộc chiến, cảm thấy kinh ngạc và cổ quái.
Cảm thấy trợ lực của Từ Huyền hiện tại, bất kể là khôi lỗi, hay là linh sủng, hoàn toàn không nghe theo lệnh của hắn.
Dùng thực lực của khôi lỗi, đủ để lực áp Hạ Nghiên, căn bản không cần lo lắng.
Bởi như vậy, Từ Huyền cùng Cát Thu, mới chính thức bắt đầu một chọi một giằng co nhau, không có người nào can thiệp vào.
Cát Thu hít một hơi, mặt sắc mặt ngưng trọng, mới giao phong vừa rồi, làm cho hắn hoàn toàn thu hồi lòng khinh thị, đã xác định, tên Từ Huyền này tuyệt đối là kình địch của mình.
- Ha ha, xem các hạ ra tay, không hề giống ‘ Thất Hiền Các ' Ngược lại càng giống Quỷ Cốt Tông trong Tam Dương Thập Tông hơn.
Một tiếng cười khẽ, từ phía sau truyền tới.
Người lên tiếng, chính là Sở Đông.
Nghe vậy, sắc mặt Cát Thu đại biến, chợt sát cơ trong mắt hiện ra, đột nhiên thân thể dâng lên một cổ hỏa diễm và sát cơ cực mạnh, ngay cả bầu trời cũng biến thành âm trầm hơn trước.
- Thì ra thằng này vừa rồi đã ẩn giấu thực lực...
Con mắt của Từ Huyền hơi nheo lại.
Cát Thu tuyệt đối không nghĩ tới, ở đông hoang biên cảnh này, thậm chí có người tuệ nhãn như đuốc, chỉ dựa vào một lần giao thủ, đã nhìn thấu thân phận của hắn.
Những người khác trong trận, không khỏi giật mình, thì ra tên Cát Thu này giả dạng đệ tử Tam Dương Thập Tông "Thất Hiền Các", hoàn toàn không chịu trách nhiệm với những hành vi mình làm ở đông hoang biên cảnh, tát vào mặt của tông môn khác.
Thân phận bị nhìn thấu, Cát Thu đương nhiên tức giận, lộ ra thực lực chân chánh, hoàn toàn bộc phát.
- Biết rõ Cát mỗ là đệ tử Quỷ Cốt Tông, các ngươi còn dám cùng cùng ta là địch.
Cát Thu vẻ mặt âm lãnh mang theo thần sắc ngoan độc.
Quỷ Cốt Tông, nghe danh tự cũng biết là tà đạo, hoàn toàn khác biệt bới "Thất Hiền Các" là chính phái.
- Chuyện của đông hoang biên cảnh, còn không phải do một mình tông phái đầy tớ của Tam Dương Thập Tông tới nhúng tay vào, nếu như ngươi có thể đại biểu cả ‘ Quỷ Cốt Tông' cũng không cần lén lén lút lút giả mạo đệ tử Thất Hiền Các.
Từ Huyền cười lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh lùng, hoàn toàn không chút nhượng bộ.
- Ha ha ha... Cát mỗ tại ‘ Quỷ Cốt Tông ’ mặc dù không có quyền hành chủ đạo, nhưng nếu muốn một tay quyết định sinh tử tiểu quốc như các ngươi, cũng không phải việc gì khó. Muốn giết chết các ngươi là mấy tên nhà quê này, càng dễ như trở bàn tay
Cát Thu ngửa mặt lên trời cười to, bàn tay vốn trắng nõn, bỗng dưng vài phần xương trắng, tính chát giông như xương khô, mặt ngoài còn có hỏa diễm tán loạn.
- Hừ, thổi da trâu khoác lác, ai không biết. Có bản lĩnh ngươi qua cửa của ta trước đã.
Đương nhiên Từ Huyền sẽ không có chuyện chưa ra tay bị người ta hù ngã. Quốc gia tu giới tại đông hoang biên cảnh, mặc dù là nhỏ yếu, cũng không có khả năng chống đỡ không nổi một đê tử hậu bối của Tam Dương Thập Tông.
- Trước giết chết ngươi!
Lệ quang trong mắt của Cát Thu lóe lên, thân hình nhoáng một cái, lướt qua hư không.
Bá xùy --
Trong nháy mắt này, một bàn tay như xương trắng, đầu ngón tay xuất hiện hàn mang, có diễm quang phụt lên. Chụp vào đầu của Từ Huyền.
Công kích còn chưa tới, Từ Huyền cảm giác huyết khí trong thể nội bị đông cứng. Hàn ý thẳng thấu xương cách.
Ba!
Từ Huyền vẫn không nhúc nhích. Thân thể tự chủ phản kích lại, nắm đấm bắn ra một cổ tinh quang chói sáng, khí tức hỏa diễm nóng bỏng, giống như hỏa diễm phun trào.
Trong nháy mắt ra tay, cánh tay của Từ Huyền, trong kim quang chói mắt. Có một tầng viêm hỏa đang phát sáng, lực lượng huyết mạch trong thân thể, dồn dập toán loạn. Sinh ra không thể sức bật không thể tưởng tượng.
Khoe khoang băng!
Một quyền kia oanh ra. Chí cương chí nhiệt, sức bật mười phần, trong hư không có tiếng lôi đình nổ vang lên.
Quyền trảo giao kích, bỗng dưng sắc mặt Cát Thu ngưng trọng, chợt thân hình "Phanh" một tiếng, bị đánh lui vài dặm bên ngoài. Thân thể của hắn đụng mạnh vào trong ngọn núi, truyền đến một tiếng vọng "Ầm ầm" to lớn.
- Điều này sao có thể... Lực lượng cùng công kích của tiểu tử kia. So lại cường đại hơn trước kia?
Mặt mũi của Cát Thu tràn đầy rung động, thật sự khó có thể tiếp nhận sự thất trước mắt này.
Dùng tu vi Nguyên Đan trung kỳ của hắn, thân phận đệ tử chân truyền của Quỷ Cốt Tông, nếu như nói trước đó có che dấu thực lực, đánh cân tài ngang sức với Từ Huyền, còn nói qua được đi.
Thế nhưng mà lần này, thân phận của hắn bị nhìn thấu, đã buông tay buông chân, lại bị một quyền tầm thường của đối phương đánh bay ra ngoài.
Một quyền vừa rồi của Từ Huyền, có uy năng và lực lượng bốc phát không thể tưởng tượng nổi, khủng bố tuyệt luân.
Nửa cánh tay của Cát Thu, cơ hồ mất đi trực giác, lại có một cổ khí tức cực nóng và cuồng bạo, tiến vào thể nội, làm hắn chịu một ít nội thương
Trái lại thanh niên kia vẫn đứng bế nghễ trên hư không, nhìn hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng thực chất gì bởi vụ va chạm kia.
Lúc này, thắng bại còn là không biết bao nhiêu, nhưng cao thấp đã phân!
Bọn người Sở Đông áp trận ở phía sau, cũng cảm thấy tâm huyết dâng trào.
Sau khi tấn chức Nguyên Đan kỳ, thực lực của Từ Huyền gia tăng, so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn. Ngay từ đầu, đệ tử của Tam Dương Thập Tông Chân, cũng bị một quyền đánh bay, loại cường thế bễ nghễ này, làm cho người của Tinh Phong Quốc sinh ra tự hào.
- Lực lượng thật là khủng kiếp.
Cát Thu cảm nhận cánh tay của mình, đau nhức run lên, thập phần khó chịu.
Mà Từ Huyền ở bên kia, định lập hư không, cho dù bị đánh trúng trực diện, cũng không có thương tổn gì, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, trong lòng sinh ra cảm giác lạnh cả người.
Dùng tu vi cảnh giới của Từ Huyền hôm nay, đối phó cường giả Nguyên Đan trung kỳ bình thường, dù không thể diệt sát trong một hai chiêu, ít nhất cũng có thể phân thắng bại.
Nhưng thời điểm vừa giao thủ với Cát Thu kia, phát hiện đối phương công kích kỳ lạ, ẩn chứa một loại huyền ảo quái dị, co rúm vào trong huyết dịch của mình, một khắc này, huyết nhục toàn thân sinh ra cảm giác vô cùng đau nhức.
Nếu không phải khí lực Từ Huyền cường hoành, đổi lại những Nguyên Đan sơ kỳ bình thường, đã bị đối phương đánh thành thây khô.
Đinh đinh đinh...
Chính vào lúc này, một mảnh quang ảnh hắc nhận trùng trùng điệp điệp, bao phủ phạm vi trăm trượng, đánh vào trên người Từ Huyền, có hỏa tinh bắn lên tung tóe.
Hoàn toàn không tổn thương!
Từ Huyền giống như kim cương điêu khắc mà thành, không có nửa điểm thương tổn.
Sắc mặt tông chủ Hạ Nghiên phát lạnh, trong lòng vô lực chưa từng có. Tử Huyền sau khi tấn chức Nguyên Đan, chỉ sợ đủ để bễ nghễ đông hoang biên cảnh, không người có thể địch. Cho dù Từ Huyền đứng bất động tại chỗ, cho người ta đánh mình, cũng rất khó làm đối phương bị thương.
Thái độ của Từ Huyền, căn bản đã qua công kích của Tử Nghiên.
Đương nhiên, khí lượng của hắn chưa khoan dung tới mức bị người ta đánh mà không đáp trả lại, một tay vẽ một cái.
Bá!
Một khôi lỗi được ném ra ngoài, lưng đeo ba cây lao, tay cầm cái xẻng cùng cái thuẫn bạc.
- Xèo...xèo, cô nàng! Ta đến...
Khôi lỗi kêu lên một tiếng, trực tiếp thẳng hướng tông chủ Hạ Nghiên.
Tình hình như thế, làm cho mọi người đang xem cuộc chiến, cảm thấy kinh ngạc và cổ quái.
Cảm thấy trợ lực của Từ Huyền hiện tại, bất kể là khôi lỗi, hay là linh sủng, hoàn toàn không nghe theo lệnh của hắn.
Dùng thực lực của khôi lỗi, đủ để lực áp Hạ Nghiên, căn bản không cần lo lắng.
Bởi như vậy, Từ Huyền cùng Cát Thu, mới chính thức bắt đầu một chọi một giằng co nhau, không có người nào can thiệp vào.
Cát Thu hít một hơi, mặt sắc mặt ngưng trọng, mới giao phong vừa rồi, làm cho hắn hoàn toàn thu hồi lòng khinh thị, đã xác định, tên Từ Huyền này tuyệt đối là kình địch của mình.
- Ha ha, xem các hạ ra tay, không hề giống ‘ Thất Hiền Các ' Ngược lại càng giống Quỷ Cốt Tông trong Tam Dương Thập Tông hơn.
Một tiếng cười khẽ, từ phía sau truyền tới.
Người lên tiếng, chính là Sở Đông.
Nghe vậy, sắc mặt Cát Thu đại biến, chợt sát cơ trong mắt hiện ra, đột nhiên thân thể dâng lên một cổ hỏa diễm và sát cơ cực mạnh, ngay cả bầu trời cũng biến thành âm trầm hơn trước.
- Thì ra thằng này vừa rồi đã ẩn giấu thực lực...
Con mắt của Từ Huyền hơi nheo lại.
Cát Thu tuyệt đối không nghĩ tới, ở đông hoang biên cảnh này, thậm chí có người tuệ nhãn như đuốc, chỉ dựa vào một lần giao thủ, đã nhìn thấu thân phận của hắn.
Những người khác trong trận, không khỏi giật mình, thì ra tên Cát Thu này giả dạng đệ tử Tam Dương Thập Tông "Thất Hiền Các", hoàn toàn không chịu trách nhiệm với những hành vi mình làm ở đông hoang biên cảnh, tát vào mặt của tông môn khác.
Thân phận bị nhìn thấu, Cát Thu đương nhiên tức giận, lộ ra thực lực chân chánh, hoàn toàn bộc phát.
- Biết rõ Cát mỗ là đệ tử Quỷ Cốt Tông, các ngươi còn dám cùng cùng ta là địch.
Cát Thu vẻ mặt âm lãnh mang theo thần sắc ngoan độc.
Quỷ Cốt Tông, nghe danh tự cũng biết là tà đạo, hoàn toàn khác biệt bới "Thất Hiền Các" là chính phái.
- Chuyện của đông hoang biên cảnh, còn không phải do một mình tông phái đầy tớ của Tam Dương Thập Tông tới nhúng tay vào, nếu như ngươi có thể đại biểu cả ‘ Quỷ Cốt Tông' cũng không cần lén lén lút lút giả mạo đệ tử Thất Hiền Các.
Từ Huyền cười lạnh một tiếng, sắc mặt lạnh lùng, hoàn toàn không chút nhượng bộ.
- Ha ha ha... Cát mỗ tại ‘ Quỷ Cốt Tông ’ mặc dù không có quyền hành chủ đạo, nhưng nếu muốn một tay quyết định sinh tử tiểu quốc như các ngươi, cũng không phải việc gì khó. Muốn giết chết các ngươi là mấy tên nhà quê này, càng dễ như trở bàn tay
Cát Thu ngửa mặt lên trời cười to, bàn tay vốn trắng nõn, bỗng dưng vài phần xương trắng, tính chát giông như xương khô, mặt ngoài còn có hỏa diễm tán loạn.
- Hừ, thổi da trâu khoác lác, ai không biết. Có bản lĩnh ngươi qua cửa của ta trước đã.
Đương nhiên Từ Huyền sẽ không có chuyện chưa ra tay bị người ta hù ngã. Quốc gia tu giới tại đông hoang biên cảnh, mặc dù là nhỏ yếu, cũng không có khả năng chống đỡ không nổi một đê tử hậu bối của Tam Dương Thập Tông.
- Trước giết chết ngươi!
Lệ quang trong mắt của Cát Thu lóe lên, thân hình nhoáng một cái, lướt qua hư không.
Bá xùy --
Trong nháy mắt này, một bàn tay như xương trắng, đầu ngón tay xuất hiện hàn mang, có diễm quang phụt lên. Chụp vào đầu của Từ Huyền.
Công kích còn chưa tới, Từ Huyền cảm giác huyết khí trong thể nội bị đông cứng. Hàn ý thẳng thấu xương cách.
Ba!
Từ Huyền vẫn không nhúc nhích. Thân thể tự chủ phản kích lại, nắm đấm bắn ra một cổ tinh quang chói sáng, khí tức hỏa diễm nóng bỏng, giống như hỏa diễm phun trào.
Trong nháy mắt ra tay, cánh tay của Từ Huyền, trong kim quang chói mắt. Có một tầng viêm hỏa đang phát sáng, lực lượng huyết mạch trong thân thể, dồn dập toán loạn. Sinh ra không thể sức bật không thể tưởng tượng.
Khoe khoang băng!
Một quyền kia oanh ra. Chí cương chí nhiệt, sức bật mười phần, trong hư không có tiếng lôi đình nổ vang lên.
Quyền trảo giao kích, bỗng dưng sắc mặt Cát Thu ngưng trọng, chợt thân hình "Phanh" một tiếng, bị đánh lui vài dặm bên ngoài. Thân thể của hắn đụng mạnh vào trong ngọn núi, truyền đến một tiếng vọng "Ầm ầm" to lớn.
- Điều này sao có thể... Lực lượng cùng công kích của tiểu tử kia. So lại cường đại hơn trước kia?
Mặt mũi của Cát Thu tràn đầy rung động, thật sự khó có thể tiếp nhận sự thất trước mắt này.
Dùng tu vi Nguyên Đan trung kỳ của hắn, thân phận đệ tử chân truyền của Quỷ Cốt Tông, nếu như nói trước đó có che dấu thực lực, đánh cân tài ngang sức với Từ Huyền, còn nói qua được đi.
Thế nhưng mà lần này, thân phận của hắn bị nhìn thấu, đã buông tay buông chân, lại bị một quyền tầm thường của đối phương đánh bay ra ngoài.
Một quyền vừa rồi của Từ Huyền, có uy năng và lực lượng bốc phát không thể tưởng tượng nổi, khủng bố tuyệt luân.
Nửa cánh tay của Cát Thu, cơ hồ mất đi trực giác, lại có một cổ khí tức cực nóng và cuồng bạo, tiến vào thể nội, làm hắn chịu một ít nội thương
Trái lại thanh niên kia vẫn đứng bế nghễ trên hư không, nhìn hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng thực chất gì bởi vụ va chạm kia.
Lúc này, thắng bại còn là không biết bao nhiêu, nhưng cao thấp đã phân!
Bọn người Sở Đông áp trận ở phía sau, cũng cảm thấy tâm huyết dâng trào.
Sau khi tấn chức Nguyên Đan kỳ, thực lực của Từ Huyền gia tăng, so với tưởng tượng còn đáng sợ hơn. Ngay từ đầu, đệ tử của Tam Dương Thập Tông Chân, cũng bị một quyền đánh bay, loại cường thế bễ nghễ này, làm cho người của Tinh Phong Quốc sinh ra tự hào.