- Tốt.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, lại buông tay thả Tử Tiêu Quốc quân ra.
Tình hình như thế khiến toàn trường cả kinh.
Hắn nhẹ nhàng thả "con tin" như vậy, chẳng lẻ không sợ Tử Tiêu Quốc phản tập sao?
Bịch!
Thân thể bị bẻ gay hai chân của Tử Tiêu Quốc quân lập tức té trên mặt đất, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
- Quốc quân!
- Phụ vương!
Mấy đại cường giả ở đây nhao nhao nhào tiến về trước, bảo vệ Tử Tiêu Quốc quân vào trong.
Từ Huyền và Nhiếp Hàn, chia làm trái pháim mặt không chút biểu tình.
- Quốc quân được cứu trợ rồi... Mọi người lên!
Tu giả lui ra phía sau cũng không biết ai hô to một tiếng, đại quân tính bằng hàng nghìn, hạo hạo đãng đãng lần nữa tới gần.
Từ Huyền và Nhiếp Hàn, lạnh lùng mà xem.
Sở Đông vỗ Thiên Cơ Phiến trong tay, cười mà không nói.
Tam đại cự đầu Tinh Phong quốc căn bản không hề ngăn cản.
- Toàn bộ lui ra!
Tử Tiêu Quốc Sư kinh sợ hét lớn, thanh âm cứng cáp quanh quẩn toàn trường, khiến những thủ hạ ý đồ tiến tới kia thân hình cứng đờ.
Hơn mười vị Ngưng Đan cao nhân, tu giả đại quân tính bằng đơn vị hàng nghìn cũng không dám tiến lên bước nào nữa.
Quốc quân được mấy người đỡ thần sắc ảm đạm, vô lực phất tay:
- Không có tác dụng đâu, toàn bộ lui ra.
Vân Phỉ Nhi công chúa khóc đến hai mắt sưng đỏ, nửa quỳ ở một bên, thi triển bí thuật chữa thương cho phụ vương.
Sau một lát, lại có thủ tịch dược sư của Tử Tiêu Quốc tới chữa trị cho quốc quân.
Bọn người Từ Huyền cũng không gấp.
Qua thật lâu, Sở Đông chậm rãi mở miệng:
- Đã có thể bắt đầu.
Bọn người Tử Tiêu Quốc quân thần sắc phức tạp, ngẩng đầu nhìn thẳng vào.
Kế tiếp, mặc kệ Tử Tiêu Quốc có nguyện ý hay không, trước tiên phải ký hạ linh hồn huyết khế cái đã.
Nội dung của linh hồn huyết khế đại khái cũng giống với ước định lúc trước, nhưng lại tăng thêm số lượng tài nguyên, trân bảo, linh thạch mà Tử Tiêu Quốc phải tiến cống hằng năm.
Tử Tiêu Quốc Quân, quốc sư, công chúa và mọi ở ở tràng trong lòng đắng chát, hoặc hối hận, tiếc, hoặc đấm ngực dậm chân.
Một phen giãy dụa, vẫn lạc lưỡng đại Nguyên đan, quốc quân bị thương, cuối cùng vẫn là không thể không ký kết linh hồn huyết khế, cái này đã khiến mặt mũi của Tử Tiêu Quốc đều bị quét sạch.
- Bởi vì Tử Tiêu Quốc không hề có thành ý, đùa bỡn mưu kế nên Tinh Phong quốc ta phải đưa thêm một ít yêu cầu nữa.
Sở Đông thình lình nói.
Lời vừa nói ra, bọn người Tử Tiêu Quốc quân sắc mặt thoáng chốc biến đổi.
Bọn hắn đã sớm ngờ tới, sau khi phản kích thất bại, Tinh Phong quốc tuyệt đối sẽ không lương thiện như vậy.
- Xin nói, bổn quốc sẽ nổ lực hết sức.
Quốc quân sắc mặt tiều tụy, ánh mắt ảm đạm.
Giờ này khắc này, bọn hắn không còn lựa chọn nào khác.
Nếu như không đáp ứng, chờ đợi Tử Tiêu chỉ có diệt quốc, mấy người ở đây chỉ sợ cũng khó mà chạy trốn.
- thứ nhất, Tử Tiêu Quốc nhân khẩu đông đảo, cần vận chuyển hai mươi vạn phàm sĩ và một vạn tu giả cấp thấp đến phụ cận thiên nhiên linh hồ, vô điều kiện trợ giúp bổn quốc tu kiến linh thành, không có thời hạn cụ thể, cho đến khi linh thành xong mới thôi.
- Thứ hai, trong vòng năm năm, Tử Tiêu Quốc đại quân, vô điều kiện nghe theo sự điều khiển của Tinh Phong quốc. Kể cả phản công Hỏa Vân và Lam Phong.
- Thứ ba, Tử Tiêu Quốc cần phải mở đường cho tông phái bổn quốc, cho phép bọn hắn tự do gia nhập Tinh Phong quốc.
Sở Đông tổng cộng đưa ra ba yêu cầu.
Tử Tiêu Quốc quân cùng quốc sư nghe xong, sắc mặt đều biến đổi.
Những yêu cầutrước nghe đều có chút khó xử, nhưng cũng không phải quá hà khắc, Tử Tiêu Quốc cũng có thể làm được
Nhưng những yêu cầu này, đều là lợi dụng, suy yếu, thậm chí còn chiếm đoạt hấp thu thế lực của Tử Tiêu Quốc nữa.
Nhưng cho dù minh bạch thì mấy đại cự đầu Tử Tiêu Quốc ở đây cũng không thể tránh được.
Tất cả dều là bọn hắn gieo gió gặt bảo cả.
Cuối cùng, Tử Tiêu Quốc quân trọng trọng gật đầu, đáp ứng từng cái.
Sở Đông cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống trên người hai người Từ Huyền và Nhiếp Hàn, lại cười nói:
- Các ngươi còn yêu cầu gì muốn thêm vào cũng có thể nói ra.
Bọn người Tử Tiêu Quốc quân nghe vậy, sắc mặt lập tức xám ngắt, khó chịu nổi.
Nhiếp Hàn nghĩ nghĩ, thấp giọng nói:
- Ta muốn trong quốc khố Tử Tiêu Quốc có bí tịch nào có liên quan đến kiếm đạo phải lấy ra để ta tìm hiểu ba năm.
Nghe xong yêu cầu của Nhiếp Hàn, bọn người Tử Tiêu Quốc quân hơi buông lỏng một hơi, yêu cầu này, tương đối đơn g ianr.
Sau đó đến phiên Từ Huyền.
Hắn trầm ngâm thật lâu, ánh mắt rất nhanh lóe lên, dừng lại trên người Tử Tiêu công chúa, mặt không biểu tình nói:
- Ta muốn công chúa điện hạ, trở thành thị thiếp nữ bộc của ta!
Cái gì!
Quốc quân sắc mặt đại biến, vô ý thức lắc đầu:
- Cái này không được!
- Đường đường công chúa của một nước, sao có thể làm nô, nếu là làm thê thiếp, còn có thể cân nhắc.
Lưỡng Đại Nguyên đan cường giả khác lập tức phản bác.
- Ha ha, chẳng lẽ các ngươi không hỏi thăm ý kiến của công chúa điện hả sao?
Ánh mắt Từ Huyền hơi thâm ý rơi xuống trên người Tử Tiêu công chúa.
Vân Phỉ Nhi công chúa tâm thần run lên, hoa dung thất sắc, nàng bỗng nhiên nhớ đổ ước với Từ Huyền lúc xưa ở Côn Vân Quốc Đô.
Nội dun đổ ước là nếu như có một ngày, Từ Huyền có thể đánh bại toàn bộ Tử Tiêu Quốc, như vậy Vân Phỉ nhi công chúa, sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của Từ Huyền.
Vân Phỉ Nhi công chúa, cùi đầu xuống, run giọng nói:
- Phụ vương, quốc sư... Phỉ Nhi nguyện ý.
- Cái này sao có thể được!
Quốc quân hổ thân chấn động, khó có thể tin nhìn qua con gái.
- Từ đại ca, Phỉ Nhi thực xin lỗi ngươi, nếu có thể bảo vệ an nguy Tử Tiêu, ta nguyện ý ở bên cạnh ngươi làm nô, yêu ngươi một đời một thế.
Vân Phỉ Nhi trong mắt mang theo hơi nước, trực diện đối mặt với ánh mắt lãnh đạm của Từ Huyền.
Từ Huyền hơi kinh ngạc, giờ khắc này, hắn cuối cùng từ trong mắt Vân Phỉ Nhi thấy được chân thành, hối hận tự trách, cùng với ý nghĩ yêu thương không hề che dấu.
Người từng là địch quốc công chúa này, một mực yêu hắn, chỉ là trong nội tâm Vân Phỉ Nhi thì thân tình và gia tộc còn hơn tất cả.
- Tốt! Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là thị thiếp nữ bộc của ta.
Từ Huyền nhẹ gật đầu.
Khi hắn phát ra lời ấy, Đổng Băng Vân đứng bên cạnh quang mang trong mắt sáng có chút tối sầm lại, chợt lại khôi phục khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Vân Phỉ Nhi vội chạy đến Từ Huyền, cũng chú ý tới vị Băng mỹ nhân này, trong nội tâm nàng cũng rõ thân phận đối phương.
Để công chúa cao quý của một nước thành thị thiếp nữ bộc của mình, yêu cầu của Từ Huyền xem như hoàn thành.
Những Ngưng Đan cao nhân đi theo khác không khỏi sinh lòng hâm mộ.
Trái phải đều là mỹ nữ số một nhân gian, lại còn là thị thiếp nữ bộc, khiến cho người líu lưỡi cùng yêu thích và ngưỡng mộ không thôi.
Huyết khế và yêu cầu sau khi hoàn thành xong xuôi, bọn người Từ Huyền tiến vào hoàng cung đại điện đường của Tử Tiêu Quốc.
Lúc này đây, ngồi trên bảo tọa không phải quốc quân, mà là Đại trưởng lão đến từ Tinh Phong quốc -- Từ Huyền.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, lại buông tay thả Tử Tiêu Quốc quân ra.
Tình hình như thế khiến toàn trường cả kinh.
Hắn nhẹ nhàng thả "con tin" như vậy, chẳng lẻ không sợ Tử Tiêu Quốc phản tập sao?
Bịch!
Thân thể bị bẻ gay hai chân của Tử Tiêu Quốc quân lập tức té trên mặt đất, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
- Quốc quân!
- Phụ vương!
Mấy đại cường giả ở đây nhao nhao nhào tiến về trước, bảo vệ Tử Tiêu Quốc quân vào trong.
Từ Huyền và Nhiếp Hàn, chia làm trái pháim mặt không chút biểu tình.
- Quốc quân được cứu trợ rồi... Mọi người lên!
Tu giả lui ra phía sau cũng không biết ai hô to một tiếng, đại quân tính bằng hàng nghìn, hạo hạo đãng đãng lần nữa tới gần.
Từ Huyền và Nhiếp Hàn, lạnh lùng mà xem.
Sở Đông vỗ Thiên Cơ Phiến trong tay, cười mà không nói.
Tam đại cự đầu Tinh Phong quốc căn bản không hề ngăn cản.
- Toàn bộ lui ra!
Tử Tiêu Quốc Sư kinh sợ hét lớn, thanh âm cứng cáp quanh quẩn toàn trường, khiến những thủ hạ ý đồ tiến tới kia thân hình cứng đờ.
Hơn mười vị Ngưng Đan cao nhân, tu giả đại quân tính bằng đơn vị hàng nghìn cũng không dám tiến lên bước nào nữa.
Quốc quân được mấy người đỡ thần sắc ảm đạm, vô lực phất tay:
- Không có tác dụng đâu, toàn bộ lui ra.
Vân Phỉ Nhi công chúa khóc đến hai mắt sưng đỏ, nửa quỳ ở một bên, thi triển bí thuật chữa thương cho phụ vương.
Sau một lát, lại có thủ tịch dược sư của Tử Tiêu Quốc tới chữa trị cho quốc quân.
Bọn người Từ Huyền cũng không gấp.
Qua thật lâu, Sở Đông chậm rãi mở miệng:
- Đã có thể bắt đầu.
Bọn người Tử Tiêu Quốc quân thần sắc phức tạp, ngẩng đầu nhìn thẳng vào.
Kế tiếp, mặc kệ Tử Tiêu Quốc có nguyện ý hay không, trước tiên phải ký hạ linh hồn huyết khế cái đã.
Nội dung của linh hồn huyết khế đại khái cũng giống với ước định lúc trước, nhưng lại tăng thêm số lượng tài nguyên, trân bảo, linh thạch mà Tử Tiêu Quốc phải tiến cống hằng năm.
Tử Tiêu Quốc Quân, quốc sư, công chúa và mọi ở ở tràng trong lòng đắng chát, hoặc hối hận, tiếc, hoặc đấm ngực dậm chân.
Một phen giãy dụa, vẫn lạc lưỡng đại Nguyên đan, quốc quân bị thương, cuối cùng vẫn là không thể không ký kết linh hồn huyết khế, cái này đã khiến mặt mũi của Tử Tiêu Quốc đều bị quét sạch.
- Bởi vì Tử Tiêu Quốc không hề có thành ý, đùa bỡn mưu kế nên Tinh Phong quốc ta phải đưa thêm một ít yêu cầu nữa.
Sở Đông thình lình nói.
Lời vừa nói ra, bọn người Tử Tiêu Quốc quân sắc mặt thoáng chốc biến đổi.
Bọn hắn đã sớm ngờ tới, sau khi phản kích thất bại, Tinh Phong quốc tuyệt đối sẽ không lương thiện như vậy.
- Xin nói, bổn quốc sẽ nổ lực hết sức.
Quốc quân sắc mặt tiều tụy, ánh mắt ảm đạm.
Giờ này khắc này, bọn hắn không còn lựa chọn nào khác.
Nếu như không đáp ứng, chờ đợi Tử Tiêu chỉ có diệt quốc, mấy người ở đây chỉ sợ cũng khó mà chạy trốn.
- thứ nhất, Tử Tiêu Quốc nhân khẩu đông đảo, cần vận chuyển hai mươi vạn phàm sĩ và một vạn tu giả cấp thấp đến phụ cận thiên nhiên linh hồ, vô điều kiện trợ giúp bổn quốc tu kiến linh thành, không có thời hạn cụ thể, cho đến khi linh thành xong mới thôi.
- Thứ hai, trong vòng năm năm, Tử Tiêu Quốc đại quân, vô điều kiện nghe theo sự điều khiển của Tinh Phong quốc. Kể cả phản công Hỏa Vân và Lam Phong.
- Thứ ba, Tử Tiêu Quốc cần phải mở đường cho tông phái bổn quốc, cho phép bọn hắn tự do gia nhập Tinh Phong quốc.
Sở Đông tổng cộng đưa ra ba yêu cầu.
Tử Tiêu Quốc quân cùng quốc sư nghe xong, sắc mặt đều biến đổi.
Những yêu cầutrước nghe đều có chút khó xử, nhưng cũng không phải quá hà khắc, Tử Tiêu Quốc cũng có thể làm được
Nhưng những yêu cầu này, đều là lợi dụng, suy yếu, thậm chí còn chiếm đoạt hấp thu thế lực của Tử Tiêu Quốc nữa.
Nhưng cho dù minh bạch thì mấy đại cự đầu Tử Tiêu Quốc ở đây cũng không thể tránh được.
Tất cả dều là bọn hắn gieo gió gặt bảo cả.
Cuối cùng, Tử Tiêu Quốc quân trọng trọng gật đầu, đáp ứng từng cái.
Sở Đông cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống trên người hai người Từ Huyền và Nhiếp Hàn, lại cười nói:
- Các ngươi còn yêu cầu gì muốn thêm vào cũng có thể nói ra.
Bọn người Tử Tiêu Quốc quân nghe vậy, sắc mặt lập tức xám ngắt, khó chịu nổi.
Nhiếp Hàn nghĩ nghĩ, thấp giọng nói:
- Ta muốn trong quốc khố Tử Tiêu Quốc có bí tịch nào có liên quan đến kiếm đạo phải lấy ra để ta tìm hiểu ba năm.
Nghe xong yêu cầu của Nhiếp Hàn, bọn người Tử Tiêu Quốc quân hơi buông lỏng một hơi, yêu cầu này, tương đối đơn g ianr.
Sau đó đến phiên Từ Huyền.
Hắn trầm ngâm thật lâu, ánh mắt rất nhanh lóe lên, dừng lại trên người Tử Tiêu công chúa, mặt không biểu tình nói:
- Ta muốn công chúa điện hạ, trở thành thị thiếp nữ bộc của ta!
Cái gì!
Quốc quân sắc mặt đại biến, vô ý thức lắc đầu:
- Cái này không được!
- Đường đường công chúa của một nước, sao có thể làm nô, nếu là làm thê thiếp, còn có thể cân nhắc.
Lưỡng Đại Nguyên đan cường giả khác lập tức phản bác.
- Ha ha, chẳng lẽ các ngươi không hỏi thăm ý kiến của công chúa điện hả sao?
Ánh mắt Từ Huyền hơi thâm ý rơi xuống trên người Tử Tiêu công chúa.
Vân Phỉ Nhi công chúa tâm thần run lên, hoa dung thất sắc, nàng bỗng nhiên nhớ đổ ước với Từ Huyền lúc xưa ở Côn Vân Quốc Đô.
Nội dun đổ ước là nếu như có một ngày, Từ Huyền có thể đánh bại toàn bộ Tử Tiêu Quốc, như vậy Vân Phỉ nhi công chúa, sẽ đáp ứng tất cả điều kiện của Từ Huyền.
Vân Phỉ Nhi công chúa, cùi đầu xuống, run giọng nói:
- Phụ vương, quốc sư... Phỉ Nhi nguyện ý.
- Cái này sao có thể được!
Quốc quân hổ thân chấn động, khó có thể tin nhìn qua con gái.
- Từ đại ca, Phỉ Nhi thực xin lỗi ngươi, nếu có thể bảo vệ an nguy Tử Tiêu, ta nguyện ý ở bên cạnh ngươi làm nô, yêu ngươi một đời một thế.
Vân Phỉ Nhi trong mắt mang theo hơi nước, trực diện đối mặt với ánh mắt lãnh đạm của Từ Huyền.
Từ Huyền hơi kinh ngạc, giờ khắc này, hắn cuối cùng từ trong mắt Vân Phỉ Nhi thấy được chân thành, hối hận tự trách, cùng với ý nghĩ yêu thương không hề che dấu.
Người từng là địch quốc công chúa này, một mực yêu hắn, chỉ là trong nội tâm Vân Phỉ Nhi thì thân tình và gia tộc còn hơn tất cả.
- Tốt! Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là thị thiếp nữ bộc của ta.
Từ Huyền nhẹ gật đầu.
Khi hắn phát ra lời ấy, Đổng Băng Vân đứng bên cạnh quang mang trong mắt sáng có chút tối sầm lại, chợt lại khôi phục khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Vân Phỉ Nhi vội chạy đến Từ Huyền, cũng chú ý tới vị Băng mỹ nhân này, trong nội tâm nàng cũng rõ thân phận đối phương.
Để công chúa cao quý của một nước thành thị thiếp nữ bộc của mình, yêu cầu của Từ Huyền xem như hoàn thành.
Những Ngưng Đan cao nhân đi theo khác không khỏi sinh lòng hâm mộ.
Trái phải đều là mỹ nữ số một nhân gian, lại còn là thị thiếp nữ bộc, khiến cho người líu lưỡi cùng yêu thích và ngưỡng mộ không thôi.
Huyết khế và yêu cầu sau khi hoàn thành xong xuôi, bọn người Từ Huyền tiến vào hoàng cung đại điện đường của Tử Tiêu Quốc.
Lúc này đây, ngồi trên bảo tọa không phải quốc quân, mà là Đại trưởng lão đến từ Tinh Phong quốc -- Từ Huyền.