Không cần vài chục năm nữ thì hoàn cảnh ở đây sẽ vượt qua bản thổ Tinh Phong quốc thôi.
Không dừng lại lâu lắm, Từ Huyền một hơi quay về Tinh Phong quốc.
Lần nữa quay lại Tinh Phong quốc, Từ Huyền ẩn ẩn bắt được số mệnh bồi hồi trong một phương khí hậu.
Mấy năm không thấy, quốc lực, nhân khẩu, độ phồn vinh của Tinh Phong quốc đều đã được tăng lên trên diện rộng.
Trong một hai năm này, lục tục có một ít thế lực tông phái của Tử Tiêu Quốc tới đầu nhập vào.
Hôm nay vừa thấy, Từ Huyền có thể để xác định, thực lực hiện giờ của Tinh Phong đã vượt qua Tử Tiêu Quốc ở thời kỳ đỉnh phong rồi.
Trở lại hoàng cung, Từ Huyền nhìn thấy quốc quân Trương Phong, với Huệ Lan thân là nhất quốc chi mẫu.
Hai người đã thành hôn mấy năm nay, cũng vui sướng hòa thuận, nhưng khiến cho người không ngờ tới là trong lời nói của Trương Phong lại ẩn ẩn một tia khuyết điểm và bi thương.
Mắt Từ Huệ Lan lóe lên, thán giọng nói:
- Sau khi Tinh Phong quốc nhất thống, Trương đại ca một mực cố gắn thu thập càng nhiều số mệnh và thế gian trân bảo, hy vọng có thể phục sinh Vũ Hàm tỷ ngày xưa.
Trương Vũ Hàm?
Trong đầu Từ Huyền không khỏi hiển hiện tuyệt đại phong thái của Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ ngày xưa.
- Năm đó, bởi vì kịp thời đuổi tới nên di hài muội muội không bị tổn hại, những năm này một bảo tồn rất tốt. Chỉ hi vọng một ngày, đợi cho số mệnh đại thành, có thể để Tuyết Vi cô nương ra tay, phục sinh muội muội.
Trương Phong thân hình nhẹ nhàng run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Từ Huyền trầm ngâm một hai, gật đầu đáp ứng:
- Ngày xưa, Vũ Hàm đối với ta cũng nhiều có trợ giúp, chút việc ấy tất nhiên ta sẽ toàn lực.
Nhân Ngư Chi Lệ quả thật có năng lực phục sinh nhất định, nhưng điều kiện cực kỳ hà khắc.
Thứ nhất, tử vong tự nhiên do thọ nguyên đại nan, khó có thể xoay chuyển trời đất.
Thứ hai, nhất thiết phải khiến người chết hồn phách không tán, thân thể không bị đả kích mang tính hủy diệt mới được.
Thứ ba, xác xuất phục sinh cũng không phải là 100%.
Bình thường cho dù phục sinh thành công thì người thi thuật cũng phải nguyên khí đại thương, thậm chí sẽ hao tổn thọ nguyên bản thân.
Năm đó Nhiếp Hàn có thể phục sinh, cũng là do được cứu trị kịp thời, vừa chết đi đã được Từ Huyền trước tiên nghĩ cách cứu viện, để Tuyết Vi dùng Nhân Ngư Chi Lệ thủ hộ phục sinh. Cuối cùng có thể thành công, cũng là do kiếm ý cường đại trong cơ thể Nhiếp Hàn và ý chí mãnh liệt của hắn, đổi thành một người bình thường thì có lẽ đã có kết quả khác rồi.
Tình huống Trương Vũ Hàm lại rất khác, đã bị chết vài chục năm, dù thân thể bảo tồn rất nguyên vẹn thì xác xuất phục sinh về cơ bản là không.
Khả năng nghịch chuyển duy nhất chính là hội tụ số mệnh khổng lồ và phụ dùng linh hồn trân bảo hãn thế mới được.
Linh hồn trân bảo phù hợ Từ Huyền ở trong Thiên Cơ cổ thành phát hiện ra linh hồn mã não kia, linh hồn lực lượng tinh khiết tự nhiên, có thể dùng nó để thử một lần.
Như vậy vấ đề duy nhất chính là phải có số mệnh khổng lồ.
Tác dụng của số mệnh chi lực huyền bí vô hạn, có thể Nghịch Thiên Cải Mệnh, hóa không thể thành có thể.
Đây cũng là hi vọng cuối cùng để phục sinh Vũ Hàm.
Đạt được sự cho phép và ủng hộ của Từ Huyền, Trương Phong vẻ mặt cảm kích, hơi có vẻ hưng phấn nói:
- Đợi cho Tinh Phong quốc, khống chế được các nước quanh thân, tiến thêm một bước mở rộng số mệnh đại trận, Đến lúc đó có thể thử một lần rồi.
- Chuyện có quan hệ đến quốc gia và chiến tranh, ta mặc kệ, trừ phi gặp phải địch nhân không thể đối phó.
Từ Huyền tỏ rõ lập trường và thái độ của mình, mục tiêu cuối cùng của hắn và truy tiêm lực lượng đỉnh phong nhất và Tiên Hà tuyên cổ trường tồn, đối với tất cả chuyện khác đều không có hứng thú quá lớn.
Cáo biệt Trương Phong và muội muội, Từ Huyền quay về phủ đệ, trước sau như một tu luyện.
Tài nguyên trân bảo của Thiên Cơ cổ thành cùng với một ít số mệnh chi lực của Tinh Phong quốc khiến tốc độ tu luyện của Từ Huyền hơn xa thời khắc bình thường.
Hắn vốn định một mực điên cuồng tu luyện không ngừng như vậy, có lẽ tương lai trong vòng 50~60 có thể đạt tới cấp độ Bất Hủ Kim Đan.
Thế nhưng trải qua phân tích, Từ Huyền phát hiện, dùng tốc độ thông thường, tấn chức Bất Hủ Kim Đan có lẽ phải mất một trăm năm.
Tốc độ tu hành của Viễn Cổ Thể Tu vốn so với phương thức tu hành bình thường phải chậm hơn rất nhiều, cần chính là thời gian và đại nghị lực.
- Kiếp trước vào tuổi này đã bước vào Bất Hủ Kim Đan rồi.
Từ Huyền cảm giác sâu sắc áp lực.
Đương nhiên, ở giai đoạn này hắn sở dĩ không bằng được kiếp trước ngoại trừ thiên phú và đặc tính của Viễn Cổ Thể Tu ra thì còn có một nhân tố trọng yếu chính là gông cùm xiềng xích cực hạn của bản thân Tiểu Ngư Giới
Kiếp trước và nơi này của Từ Huyền khẳng định không phải cùng một không gian.
Ở Tiểu Ngư Giới, Bất Hủ Kim Đan cơ bản đã là cực hạn.
Từ Huyền dù sao vẫn chưa đạt tới Viễn Cổ Thể Tu cùng Thiên, mà tình trạng cân bằng, tu luyện nguyên lực đã bị hạn chế, mà tu luyện thân thể thì càng về sau càng trở nên gian nan hơn rất nhiều.
Vì thế, Từ Huyền tiến vào ký ức tinh hải thương nghị với tàn hồn kiếp trước.
- Có ba phương pháp. Thứ nhất, tìm được hoàn cảnh tu luyện càng có ưu thế hơn, thí dụ như Bí Cảnh, Động Thiên Phúc Địa. Thứ hai là phục dụng Thiên địa linh tài không hạn chế, phục dụng bí dược tăng cường tu vị có thể sẽ nghiền ép tiềm lực tấn chức sau này của ngươi. Thứ ba, đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, tìm kiếm kỳ ngộ, hoặc là ở sống chết trước mắt có thể kích phát càng nhiều tiềm năng hơn nữa của ngươi, có trợ giúp đột phá rất lớn.
Tàn hồn kiếp trước không rảnh suy tư nói.
Phương pháp thức nhất, tạm thời bất lực, Từ Huyền là Tinh Phong quốc Đại trưởng lão, tự nhiên được hưởng hoàn cảnh tu luyện tốt nhất rồi.
Phương pháp thứ hai, sẽ nghiền ép tiềm lực tấn chức ngày sau, Từ Huyền lập tức bài trừ.
- Xem ra ta có thể cân nhắc đi Thần Hoang đại địa một lần, nơi đó hoàn cảnh tài nguyên ưu việt, hung hiểm hỗn loạn, nhưng kỳ ngộ rất nhiều.... Ngoài ra, ta cũng có chút không yên lòng với Nhiếp Hàn.
Từ Huyền nỉ non lẩm bẩm.
Từ khi lần kia Nhiếp Hàn rời đi, trong nội tâm Từ Huyền vẫn ẩn ẩn có chút không nỡ.
Cứ như thế, hắn ở Tinh Phong quốc tu luyện nửa năm, phục dụng đại lượng Thiên địa linh tài, chuẩn bị xuất phát, đi xem Cửu thành Thần Hoang.
Nhưng vào một ngày này, mấy vị khách không mời mà đến, xâm nhập vào Tinh Phong quốc, cơ hồ không người nào có thể kháng cự.
Trên không hoàn cung, nổi lơ lửng năm sáu người, tu vị dĩ nhiên đều là Nguyên Đan kỳ.
Hai người cầm đầm, một trung niên áo tím mập mạp, một mỹ phụ áo xanh, tu vị đều đạt đến Nguyên Đan trung kỳ đỉnh phong, khí tức khủng bố vô cùng.
Phóng mắt khắp Đông Hoang biên cảnh, Nguyên Đan trung kỳ cường giả đều như phương mao lân giác, chớ đừng nói chi đến xuất hiện hai tồn tại Nguyên Đan trung kỳ như vậy.
Bên trong vương đô, mấy vạn tinh nhuệ phòng giữ, vây quanh ở một bên hoàng cung, cũng không dám tự ý động.
Không dừng lại lâu lắm, Từ Huyền một hơi quay về Tinh Phong quốc.
Lần nữa quay lại Tinh Phong quốc, Từ Huyền ẩn ẩn bắt được số mệnh bồi hồi trong một phương khí hậu.
Mấy năm không thấy, quốc lực, nhân khẩu, độ phồn vinh của Tinh Phong quốc đều đã được tăng lên trên diện rộng.
Trong một hai năm này, lục tục có một ít thế lực tông phái của Tử Tiêu Quốc tới đầu nhập vào.
Hôm nay vừa thấy, Từ Huyền có thể để xác định, thực lực hiện giờ của Tinh Phong đã vượt qua Tử Tiêu Quốc ở thời kỳ đỉnh phong rồi.
Trở lại hoàng cung, Từ Huyền nhìn thấy quốc quân Trương Phong, với Huệ Lan thân là nhất quốc chi mẫu.
Hai người đã thành hôn mấy năm nay, cũng vui sướng hòa thuận, nhưng khiến cho người không ngờ tới là trong lời nói của Trương Phong lại ẩn ẩn một tia khuyết điểm và bi thương.
Mắt Từ Huệ Lan lóe lên, thán giọng nói:
- Sau khi Tinh Phong quốc nhất thống, Trương đại ca một mực cố gắn thu thập càng nhiều số mệnh và thế gian trân bảo, hy vọng có thể phục sinh Vũ Hàm tỷ ngày xưa.
Trương Vũ Hàm?
Trong đầu Từ Huyền không khỏi hiển hiện tuyệt đại phong thái của Hoàng Long đệ nhất mỹ nữ ngày xưa.
- Năm đó, bởi vì kịp thời đuổi tới nên di hài muội muội không bị tổn hại, những năm này một bảo tồn rất tốt. Chỉ hi vọng một ngày, đợi cho số mệnh đại thành, có thể để Tuyết Vi cô nương ra tay, phục sinh muội muội.
Trương Phong thân hình nhẹ nhàng run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Từ Huyền trầm ngâm một hai, gật đầu đáp ứng:
- Ngày xưa, Vũ Hàm đối với ta cũng nhiều có trợ giúp, chút việc ấy tất nhiên ta sẽ toàn lực.
Nhân Ngư Chi Lệ quả thật có năng lực phục sinh nhất định, nhưng điều kiện cực kỳ hà khắc.
Thứ nhất, tử vong tự nhiên do thọ nguyên đại nan, khó có thể xoay chuyển trời đất.
Thứ hai, nhất thiết phải khiến người chết hồn phách không tán, thân thể không bị đả kích mang tính hủy diệt mới được.
Thứ ba, xác xuất phục sinh cũng không phải là 100%.
Bình thường cho dù phục sinh thành công thì người thi thuật cũng phải nguyên khí đại thương, thậm chí sẽ hao tổn thọ nguyên bản thân.
Năm đó Nhiếp Hàn có thể phục sinh, cũng là do được cứu trị kịp thời, vừa chết đi đã được Từ Huyền trước tiên nghĩ cách cứu viện, để Tuyết Vi dùng Nhân Ngư Chi Lệ thủ hộ phục sinh. Cuối cùng có thể thành công, cũng là do kiếm ý cường đại trong cơ thể Nhiếp Hàn và ý chí mãnh liệt của hắn, đổi thành một người bình thường thì có lẽ đã có kết quả khác rồi.
Tình huống Trương Vũ Hàm lại rất khác, đã bị chết vài chục năm, dù thân thể bảo tồn rất nguyên vẹn thì xác xuất phục sinh về cơ bản là không.
Khả năng nghịch chuyển duy nhất chính là hội tụ số mệnh khổng lồ và phụ dùng linh hồn trân bảo hãn thế mới được.
Linh hồn trân bảo phù hợ Từ Huyền ở trong Thiên Cơ cổ thành phát hiện ra linh hồn mã não kia, linh hồn lực lượng tinh khiết tự nhiên, có thể dùng nó để thử một lần.
Như vậy vấ đề duy nhất chính là phải có số mệnh khổng lồ.
Tác dụng của số mệnh chi lực huyền bí vô hạn, có thể Nghịch Thiên Cải Mệnh, hóa không thể thành có thể.
Đây cũng là hi vọng cuối cùng để phục sinh Vũ Hàm.
Đạt được sự cho phép và ủng hộ của Từ Huyền, Trương Phong vẻ mặt cảm kích, hơi có vẻ hưng phấn nói:
- Đợi cho Tinh Phong quốc, khống chế được các nước quanh thân, tiến thêm một bước mở rộng số mệnh đại trận, Đến lúc đó có thể thử một lần rồi.
- Chuyện có quan hệ đến quốc gia và chiến tranh, ta mặc kệ, trừ phi gặp phải địch nhân không thể đối phó.
Từ Huyền tỏ rõ lập trường và thái độ của mình, mục tiêu cuối cùng của hắn và truy tiêm lực lượng đỉnh phong nhất và Tiên Hà tuyên cổ trường tồn, đối với tất cả chuyện khác đều không có hứng thú quá lớn.
Cáo biệt Trương Phong và muội muội, Từ Huyền quay về phủ đệ, trước sau như một tu luyện.
Tài nguyên trân bảo của Thiên Cơ cổ thành cùng với một ít số mệnh chi lực của Tinh Phong quốc khiến tốc độ tu luyện của Từ Huyền hơn xa thời khắc bình thường.
Hắn vốn định một mực điên cuồng tu luyện không ngừng như vậy, có lẽ tương lai trong vòng 50~60 có thể đạt tới cấp độ Bất Hủ Kim Đan.
Thế nhưng trải qua phân tích, Từ Huyền phát hiện, dùng tốc độ thông thường, tấn chức Bất Hủ Kim Đan có lẽ phải mất một trăm năm.
Tốc độ tu hành của Viễn Cổ Thể Tu vốn so với phương thức tu hành bình thường phải chậm hơn rất nhiều, cần chính là thời gian và đại nghị lực.
- Kiếp trước vào tuổi này đã bước vào Bất Hủ Kim Đan rồi.
Từ Huyền cảm giác sâu sắc áp lực.
Đương nhiên, ở giai đoạn này hắn sở dĩ không bằng được kiếp trước ngoại trừ thiên phú và đặc tính của Viễn Cổ Thể Tu ra thì còn có một nhân tố trọng yếu chính là gông cùm xiềng xích cực hạn của bản thân Tiểu Ngư Giới
Kiếp trước và nơi này của Từ Huyền khẳng định không phải cùng một không gian.
Ở Tiểu Ngư Giới, Bất Hủ Kim Đan cơ bản đã là cực hạn.
Từ Huyền dù sao vẫn chưa đạt tới Viễn Cổ Thể Tu cùng Thiên, mà tình trạng cân bằng, tu luyện nguyên lực đã bị hạn chế, mà tu luyện thân thể thì càng về sau càng trở nên gian nan hơn rất nhiều.
Vì thế, Từ Huyền tiến vào ký ức tinh hải thương nghị với tàn hồn kiếp trước.
- Có ba phương pháp. Thứ nhất, tìm được hoàn cảnh tu luyện càng có ưu thế hơn, thí dụ như Bí Cảnh, Động Thiên Phúc Địa. Thứ hai là phục dụng Thiên địa linh tài không hạn chế, phục dụng bí dược tăng cường tu vị có thể sẽ nghiền ép tiềm lực tấn chức sau này của ngươi. Thứ ba, đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện, tìm kiếm kỳ ngộ, hoặc là ở sống chết trước mắt có thể kích phát càng nhiều tiềm năng hơn nữa của ngươi, có trợ giúp đột phá rất lớn.
Tàn hồn kiếp trước không rảnh suy tư nói.
Phương pháp thức nhất, tạm thời bất lực, Từ Huyền là Tinh Phong quốc Đại trưởng lão, tự nhiên được hưởng hoàn cảnh tu luyện tốt nhất rồi.
Phương pháp thứ hai, sẽ nghiền ép tiềm lực tấn chức ngày sau, Từ Huyền lập tức bài trừ.
- Xem ra ta có thể cân nhắc đi Thần Hoang đại địa một lần, nơi đó hoàn cảnh tài nguyên ưu việt, hung hiểm hỗn loạn, nhưng kỳ ngộ rất nhiều.... Ngoài ra, ta cũng có chút không yên lòng với Nhiếp Hàn.
Từ Huyền nỉ non lẩm bẩm.
Từ khi lần kia Nhiếp Hàn rời đi, trong nội tâm Từ Huyền vẫn ẩn ẩn có chút không nỡ.
Cứ như thế, hắn ở Tinh Phong quốc tu luyện nửa năm, phục dụng đại lượng Thiên địa linh tài, chuẩn bị xuất phát, đi xem Cửu thành Thần Hoang.
Nhưng vào một ngày này, mấy vị khách không mời mà đến, xâm nhập vào Tinh Phong quốc, cơ hồ không người nào có thể kháng cự.
Trên không hoàn cung, nổi lơ lửng năm sáu người, tu vị dĩ nhiên đều là Nguyên Đan kỳ.
Hai người cầm đầm, một trung niên áo tím mập mạp, một mỹ phụ áo xanh, tu vị đều đạt đến Nguyên Đan trung kỳ đỉnh phong, khí tức khủng bố vô cùng.
Phóng mắt khắp Đông Hoang biên cảnh, Nguyên Đan trung kỳ cường giả đều như phương mao lân giác, chớ đừng nói chi đến xuất hiện hai tồn tại Nguyên Đan trung kỳ như vậy.
Bên trong vương đô, mấy vạn tinh nhuệ phòng giữ, vây quanh ở một bên hoàng cung, cũng không dám tự ý động.