Cái gì!
Con ngươi Từ Huyền ngưng lại, cảm thụ được một cổ nguy cơ cường liệt. Một chưởng kia của đối phương dẫn dắt quá nửa lực lượng của chính mình, cũng kết hợp pháp lực đáng sợ của bản thân đối phương, sản sinh lực lượng đủ để Nguyên Đan hậu kỳ kinh hãi.
Ầm...
Thổ sắc tinh quang của Từ Huyền trán phóng trán phóng song chưởng, che ngang ở trước người, tị cảm giác thừa thụ vạn mã bồn dằng chi lực.
Chỉ một thoáng, song chưởng của Từ Huyền đau nhức, thân thể bay ra hơn mười, hầu như phun ra một búng máu, may là Thổ Chi Tỳ vừa vặn cố thủ tạng phủ yếu hại.
Mà đúng lúc này, phụ cận hai ba gã Nguyên Đan cường giả đều giết qua đây.
Đằng phanh...
Từ Huyền toàn lực thôi động lực lượng huyết mạch, hóa thành một đạo hỏa hồng sắc quang thúc, thân thể giống như thiêu đốt, tốc độ so với lúc trước lại tăng thêm vài phần.
- Người này tiên pháp huyền ảo, hầu như khắc chế ta, thần thông phòng ngự quỷ dị kinh người, đối phó quá khó khăn.
Từ Huyền không muốn thân hãm vòng vây, lại bay người chạy trốn.
Lúc này đây, hắn đem lực lượng huyết mạch thôi động đến mức tận cùng, mơ hồ thiêu đốt, tới gần trình tự Thần Hỏa Kim Cương.
Dưới tình huống như vậy, tốc độ của Từ Huyền lại tăng, trừ Bùi Kình ra, những người khác rất khó đuổi theo.
- Từ Huyền! Ngươi tuyệt đối chạy không thoát.
Thanh âm ẩn chứa sát ý quyết tâm mênh mông cuồn cuộn, nổ vang phương viên hơn mười dặm.
Từ Huyền vẫn như trước không thoát khỏi Bùi Kình, đối phương đang chậm rãi tiếp cận hắn.
- Hừ, Bùi Kình này đã cho ta dễ đối phó vậy sao?
Sắc mặt Từ Huyền lộ vẻ âm trầm.
Lúc trước không dám cùng Bùi Kình đánh lâu, trừ là đối phương thực lực đáng sợ, thần thông tiên pháp mơ hồ khắc chế bản thân, quan trọng hơn là, bốn phía địch nhân quá nhiều.
Mà hiện tại, cường giả khác cơ bản đều bị Từ Huyền bỏ qua rồi.
Một đấu với một, Từ Huyền cho dù không có phần thắng, cũng tuyệt không sợ người này.
- Từ Huyền? Tốc độ thật nhanh hình như đang lẩn trốn?
Phụ cận khe sâu, ba người đang đứng, trong đó một thiếu niên chất phác nói.
Người nói chính là Mông Thủy.
- Người truy sát hắn chính là Thái Cực Tiên Tông Bùi Kình.
Tuyền Chu sắc mặt khẽ biến:
- Chúng ta nhanh nghĩ cách cứu viện Từ sư đệ.
- Đi xem! Nhưng ta cũng sẽ không đơn giản cứu hắn.
Sắc mặt Mông Thủy đạm mạc nói.
Hưu hưu sưu...
Ba người Thất Hiền Các từ phía sau đuổi qua đây.
Phi hành chỉ chốc lát, Bùi Kình lần thứ hai tiếp cận Từ Huyền, phát động công kích Lôi Đình.
Nhưng thân ảnh hai người ở trên mặt đất nhoáng lên, biến mất không thấy.
Từ Huyền phát động thổ độn bí thuật, thân hình trốn vào trong lòng đất.
- Ha ha ha...tiểu tử! Lẽ nào ngươi không biết, bản tông Âm Dương Độn Pháp, thủy, lục, không tam thông.
Từ Huyền nghe được trong tầng đất một thanh âm khác.
Bùi Kình ở trong tầng đất độn pháp thập phần cấp tốc.
Có thể hắn không có thổ độn thoải mái như Từ Huyền, thế nhưng tại tu vi cảnh giới thậm chí Âm Dương Độn Pháp huyền ảo, vẫn như trước bám chặt lấy Từ Huyền.
- Quả nhiên là một kẻ khó chơi.
Từ Huyền Từ Huyền nếm thử được sự đáng sợ của Nguyên Đan hậu kỳ cường giả, Bùi Kình này thực lực, không kém hơn Thất Hiền Các quyền lực trưởng lão Kiều Bách. Người sau, đó là tồn tại Nguyên Đan đỉnh phong.
Bá bá!
Trong một mảnh rừng rậm, một đạo thân ảnh thổ hoàng sắc trồi lên mặt đất, một quang ảnh ám minh nữu khúc theo sát mà lên.
Hai người cách xa nhau mười trượng, từ xa đối diện.
- Từ Huyền, ngươi không chạy nữa?
Khóe miệng Bùi Kình hiện lên một tia tiếu ý nghiền ngẫm.
- Người nên chạy trốn không phải là Từ mỗ.
Từ Huyền mặt không biểu tình nói.
Lời nói vừa mới rơi xuống.
Hắn hét lớn một tiếng:
- Trọng!
Chỉ một thoáng, một cổ lực lượng vô hình bàng bạc trầm trọng, che phủ hơn mười trượng bốn phía.
Thân thể Bùi Kình trầm xuống, sắc mặt khẽ biến, chợt cười nhạt, hai tay hư hoa, quanh thân Thái Cực đồ án, ám minh biến hóa dĩ nhiên để một bộ phận trọng lực lớn nhất hóa giải.
- Ngươi không làm gì được ta! Coi như là Tà Ương và Tử Ô trong tam đại bất thế kỳ tài, cũng không dám đơn giản cùng ta giao chiến.
Bùi Kình thần tình sắc bén, Bá một tiếng, như thiểm điện lướt về phía Từ Huyền.
Uống!
Từ Huyền lần thứ hai hét lớn một tiếng, dung hợp Thổ Chi Tỳ Phương Ấn Sơn, tuôn ra lực lượng trầm hậu cổ phác.
Một tầng hoa quang vàng sẫm thần bí mơ hồ hiện ra đường viền đại sơn, bám vào bên ngoài thân Từ Huyền.
Chỉ một thoáng, lực lượng và huyền ảo của Từ Huyền tổng hợp lại đề thăng hầu như gấp đôi.
Ông ầm!
Bốn phía trọng lực tăng nhiều, thân hình Bùi Kình hầu như cứng lại:
- Cái gì!
Sát na tiếp theo!
Từ Huyền xuất thủ như lôi đình, trong lòng bàn tay tinh quang thổ hoàn sắc còn dâng lên hư ảnh hỏa hồng gào thét, dáng vẻ bệ vệ hoành trùng.
Ba phanh!
Ngạnh đỡ một chưởng, Bùi Kình cảm giác thân thể bị một tòa núi lớn bắn trúng, bên ngoài thân bốn phía Thái Cực đồ án, làm hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt khẽ biến.
Chỉ là ngạnh đấu một vòng, Bùi Kình đã bị một tia nội thương rất nhỏ.
- Sao có khả năng! Tiểu tử này thực lực dĩ nhiên thoáng cái đề thăng nhiều như vậy!
Tâm thần Bùi Kình run lên.
Nhưng mà, hắn chung quy vẫn là đỉnh tiêm cường giả gần với tam đại bất thế kỳ tài trong Tam Dương Thập Tông, cũng không có xuất hiện hoảng loạn.
Hắn hít sâu một hơi, trong mắt thần quang chợt trán phóng ra, trong cơ thể pháp lực hùng hậu xoay tròn, song chưởng thôi động ở trước người ngưng kết ra một dòng xoáy âm dương, cũng trong nháy mắt mở rộng ra phương viên hơn mười trượng.
Từ Huyền vừa mới chiếm thượng phong, lại đột nhiên cảm giác được mổ cổ nhu lực rộng lớn huyền bí kéo dài đến một khu vực vật thể, thậm chí ngay cả ngoại phóng Nguyên lực, cũng không chịu khống chế, thực lực bị giảm xuống.
Ba phanh!
Hai người quyền chưởng lại giao kích.
Từ Huyền cảm giác trong phạm vi nhìn thân ảnh thân ảnh như hóa thân làm dòng xoáy thật lớn hạo hãn, lực đạo công kích bị phân hoá hấp thu, lại nghịch lưu mà lên, chuyển hướng chính mình,
Đối phương thi triển loại bí thuật cổ quái này, dĩ nhiên mơ hồ chế trụ được Từ Huyền thôi động Phượng Ấn Sơn bí pháp thần thông.
- Đã như vậy...
Từ Huyền hít sâu một hơi, chỉ kim văn thổ quang huyễn động thủ, lại đột nhiên đâm vào trong dòng xoáy âm dương, bao vây lấy cánh tay của Bùi Kình.
Ba!
Bùi Kình cảm giác được một thủ trảo trầm trọng như kim thiết, chế trụ cánh tay của chính mình.
- Thật sự có tài, nhưng còn chưa đủ để nhìn..
Cánh tay của Bùi Kình quanh quẩn Thái Cực quang văn, cương nhu như thủy xà, không chút nào gắng sức, mắt thấy sẽ rời khỏi.
- Lưu lại!
Từ Huyền quát lên một tiếng lớn, trong cơ thể khí huyết kỳ dị rung động, trong Thổ Chi Tỳ phóng xuất ra từng sợi hoàng sắc dị quang.
Hạt hoàng sắc dị quang thần bí kia, thông qua lòng bàn tay và đại địa, lan tràn đến trên người Bùi Kình.
Bùi Kình lại đột nhiên cảm giác được, cánh tay có chút xơ cứng, khó có thể phát huy loại hiền ảo như lúc mới cần.
Hắn đi đứng vừa mới chuẩn bị động, ở trong lực lượng đáng sợ quỷ dị, lan tràn tại hai chân, đồng dạng xơ cứng!
Bị Từ Huyền nắm lấy cánh tayy, một chút cứng đờ, bao trùm một tầng hạt hoàng sắc quang văn, giống như hòn đá hoa văn.
Con ngươi Từ Huyền ngưng lại, cảm thụ được một cổ nguy cơ cường liệt. Một chưởng kia của đối phương dẫn dắt quá nửa lực lượng của chính mình, cũng kết hợp pháp lực đáng sợ của bản thân đối phương, sản sinh lực lượng đủ để Nguyên Đan hậu kỳ kinh hãi.
Ầm...
Thổ sắc tinh quang của Từ Huyền trán phóng trán phóng song chưởng, che ngang ở trước người, tị cảm giác thừa thụ vạn mã bồn dằng chi lực.
Chỉ một thoáng, song chưởng của Từ Huyền đau nhức, thân thể bay ra hơn mười, hầu như phun ra một búng máu, may là Thổ Chi Tỳ vừa vặn cố thủ tạng phủ yếu hại.
Mà đúng lúc này, phụ cận hai ba gã Nguyên Đan cường giả đều giết qua đây.
Đằng phanh...
Từ Huyền toàn lực thôi động lực lượng huyết mạch, hóa thành một đạo hỏa hồng sắc quang thúc, thân thể giống như thiêu đốt, tốc độ so với lúc trước lại tăng thêm vài phần.
- Người này tiên pháp huyền ảo, hầu như khắc chế ta, thần thông phòng ngự quỷ dị kinh người, đối phó quá khó khăn.
Từ Huyền không muốn thân hãm vòng vây, lại bay người chạy trốn.
Lúc này đây, hắn đem lực lượng huyết mạch thôi động đến mức tận cùng, mơ hồ thiêu đốt, tới gần trình tự Thần Hỏa Kim Cương.
Dưới tình huống như vậy, tốc độ của Từ Huyền lại tăng, trừ Bùi Kình ra, những người khác rất khó đuổi theo.
- Từ Huyền! Ngươi tuyệt đối chạy không thoát.
Thanh âm ẩn chứa sát ý quyết tâm mênh mông cuồn cuộn, nổ vang phương viên hơn mười dặm.
Từ Huyền vẫn như trước không thoát khỏi Bùi Kình, đối phương đang chậm rãi tiếp cận hắn.
- Hừ, Bùi Kình này đã cho ta dễ đối phó vậy sao?
Sắc mặt Từ Huyền lộ vẻ âm trầm.
Lúc trước không dám cùng Bùi Kình đánh lâu, trừ là đối phương thực lực đáng sợ, thần thông tiên pháp mơ hồ khắc chế bản thân, quan trọng hơn là, bốn phía địch nhân quá nhiều.
Mà hiện tại, cường giả khác cơ bản đều bị Từ Huyền bỏ qua rồi.
Một đấu với một, Từ Huyền cho dù không có phần thắng, cũng tuyệt không sợ người này.
- Từ Huyền? Tốc độ thật nhanh hình như đang lẩn trốn?
Phụ cận khe sâu, ba người đang đứng, trong đó một thiếu niên chất phác nói.
Người nói chính là Mông Thủy.
- Người truy sát hắn chính là Thái Cực Tiên Tông Bùi Kình.
Tuyền Chu sắc mặt khẽ biến:
- Chúng ta nhanh nghĩ cách cứu viện Từ sư đệ.
- Đi xem! Nhưng ta cũng sẽ không đơn giản cứu hắn.
Sắc mặt Mông Thủy đạm mạc nói.
Hưu hưu sưu...
Ba người Thất Hiền Các từ phía sau đuổi qua đây.
Phi hành chỉ chốc lát, Bùi Kình lần thứ hai tiếp cận Từ Huyền, phát động công kích Lôi Đình.
Nhưng thân ảnh hai người ở trên mặt đất nhoáng lên, biến mất không thấy.
Từ Huyền phát động thổ độn bí thuật, thân hình trốn vào trong lòng đất.
- Ha ha ha...tiểu tử! Lẽ nào ngươi không biết, bản tông Âm Dương Độn Pháp, thủy, lục, không tam thông.
Từ Huyền nghe được trong tầng đất một thanh âm khác.
Bùi Kình ở trong tầng đất độn pháp thập phần cấp tốc.
Có thể hắn không có thổ độn thoải mái như Từ Huyền, thế nhưng tại tu vi cảnh giới thậm chí Âm Dương Độn Pháp huyền ảo, vẫn như trước bám chặt lấy Từ Huyền.
- Quả nhiên là một kẻ khó chơi.
Từ Huyền Từ Huyền nếm thử được sự đáng sợ của Nguyên Đan hậu kỳ cường giả, Bùi Kình này thực lực, không kém hơn Thất Hiền Các quyền lực trưởng lão Kiều Bách. Người sau, đó là tồn tại Nguyên Đan đỉnh phong.
Bá bá!
Trong một mảnh rừng rậm, một đạo thân ảnh thổ hoàng sắc trồi lên mặt đất, một quang ảnh ám minh nữu khúc theo sát mà lên.
Hai người cách xa nhau mười trượng, từ xa đối diện.
- Từ Huyền, ngươi không chạy nữa?
Khóe miệng Bùi Kình hiện lên một tia tiếu ý nghiền ngẫm.
- Người nên chạy trốn không phải là Từ mỗ.
Từ Huyền mặt không biểu tình nói.
Lời nói vừa mới rơi xuống.
Hắn hét lớn một tiếng:
- Trọng!
Chỉ một thoáng, một cổ lực lượng vô hình bàng bạc trầm trọng, che phủ hơn mười trượng bốn phía.
Thân thể Bùi Kình trầm xuống, sắc mặt khẽ biến, chợt cười nhạt, hai tay hư hoa, quanh thân Thái Cực đồ án, ám minh biến hóa dĩ nhiên để một bộ phận trọng lực lớn nhất hóa giải.
- Ngươi không làm gì được ta! Coi như là Tà Ương và Tử Ô trong tam đại bất thế kỳ tài, cũng không dám đơn giản cùng ta giao chiến.
Bùi Kình thần tình sắc bén, Bá một tiếng, như thiểm điện lướt về phía Từ Huyền.
Uống!
Từ Huyền lần thứ hai hét lớn một tiếng, dung hợp Thổ Chi Tỳ Phương Ấn Sơn, tuôn ra lực lượng trầm hậu cổ phác.
Một tầng hoa quang vàng sẫm thần bí mơ hồ hiện ra đường viền đại sơn, bám vào bên ngoài thân Từ Huyền.
Chỉ một thoáng, lực lượng và huyền ảo của Từ Huyền tổng hợp lại đề thăng hầu như gấp đôi.
Ông ầm!
Bốn phía trọng lực tăng nhiều, thân hình Bùi Kình hầu như cứng lại:
- Cái gì!
Sát na tiếp theo!
Từ Huyền xuất thủ như lôi đình, trong lòng bàn tay tinh quang thổ hoàn sắc còn dâng lên hư ảnh hỏa hồng gào thét, dáng vẻ bệ vệ hoành trùng.
Ba phanh!
Ngạnh đỡ một chưởng, Bùi Kình cảm giác thân thể bị một tòa núi lớn bắn trúng, bên ngoài thân bốn phía Thái Cực đồ án, làm hắn kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt khẽ biến.
Chỉ là ngạnh đấu một vòng, Bùi Kình đã bị một tia nội thương rất nhỏ.
- Sao có khả năng! Tiểu tử này thực lực dĩ nhiên thoáng cái đề thăng nhiều như vậy!
Tâm thần Bùi Kình run lên.
Nhưng mà, hắn chung quy vẫn là đỉnh tiêm cường giả gần với tam đại bất thế kỳ tài trong Tam Dương Thập Tông, cũng không có xuất hiện hoảng loạn.
Hắn hít sâu một hơi, trong mắt thần quang chợt trán phóng ra, trong cơ thể pháp lực hùng hậu xoay tròn, song chưởng thôi động ở trước người ngưng kết ra một dòng xoáy âm dương, cũng trong nháy mắt mở rộng ra phương viên hơn mười trượng.
Từ Huyền vừa mới chiếm thượng phong, lại đột nhiên cảm giác được mổ cổ nhu lực rộng lớn huyền bí kéo dài đến một khu vực vật thể, thậm chí ngay cả ngoại phóng Nguyên lực, cũng không chịu khống chế, thực lực bị giảm xuống.
Ba phanh!
Hai người quyền chưởng lại giao kích.
Từ Huyền cảm giác trong phạm vi nhìn thân ảnh thân ảnh như hóa thân làm dòng xoáy thật lớn hạo hãn, lực đạo công kích bị phân hoá hấp thu, lại nghịch lưu mà lên, chuyển hướng chính mình,
Đối phương thi triển loại bí thuật cổ quái này, dĩ nhiên mơ hồ chế trụ được Từ Huyền thôi động Phượng Ấn Sơn bí pháp thần thông.
- Đã như vậy...
Từ Huyền hít sâu một hơi, chỉ kim văn thổ quang huyễn động thủ, lại đột nhiên đâm vào trong dòng xoáy âm dương, bao vây lấy cánh tay của Bùi Kình.
Ba!
Bùi Kình cảm giác được một thủ trảo trầm trọng như kim thiết, chế trụ cánh tay của chính mình.
- Thật sự có tài, nhưng còn chưa đủ để nhìn..
Cánh tay của Bùi Kình quanh quẩn Thái Cực quang văn, cương nhu như thủy xà, không chút nào gắng sức, mắt thấy sẽ rời khỏi.
- Lưu lại!
Từ Huyền quát lên một tiếng lớn, trong cơ thể khí huyết kỳ dị rung động, trong Thổ Chi Tỳ phóng xuất ra từng sợi hoàng sắc dị quang.
Hạt hoàng sắc dị quang thần bí kia, thông qua lòng bàn tay và đại địa, lan tràn đến trên người Bùi Kình.
Bùi Kình lại đột nhiên cảm giác được, cánh tay có chút xơ cứng, khó có thể phát huy loại hiền ảo như lúc mới cần.
Hắn đi đứng vừa mới chuẩn bị động, ở trong lực lượng đáng sợ quỷ dị, lan tràn tại hai chân, đồng dạng xơ cứng!
Bị Từ Huyền nắm lấy cánh tayy, một chút cứng đờ, bao trùm một tầng hạt hoàng sắc quang văn, giống như hòn đá hoa văn.