Một cổ cường đại thần thức, trùng kích trận pháp cấm chế bên ngoài lâm viên phủ đệ.
- Lại có người tới khiêu chiến?
Từ Huyền hơi có vẻ kinh ngạc, hắn cảm giác đám tu giả ở bên trong Thánh Cảnh này an nhàn quá lâu, bình thường đều buồn bực thì phải.
- Chủ nhân. Người tới là Lâm Ngư Nhi một trong Tam đại thiên tài Thánh Cảnh, có được lực lượng huyết mạch. Thực lực không tầm thường. Hơn nữa, phụ thân của Lâm Ngư Nhi này còn là một trong thập nhị đại trưởng lão Thánh Cảnh.
Trầm Nguyệt Minh cung kính mà nói.
- À!
Từ Huyền gật nhẹ đầu, điều khiển trận pháp, triển khai thần cảm.
Rất nhanh trong đám người ở bên ngoài, Từ Huyền chứng kiến một thiếu nữ mặc váy dài, ánh mắt giảo hoạt, mang theo vài phần ngoan tiếu.
- Còn trẻ như vậy sao?
Từ Huyền phát hiện, tuổi tác của Lâm Ngư Nhi không lớn hơn mình bao nhiêu, lại có được tu vi Nguyên Đan đỉnh phong lại cộng thêm lực lượng huyết mạch, thực lực chỉ sợ tương đương với các trưởng lão của Thất Hiền Các.
Chỉ chốc lát, Mông Thủy ở bên trong phủ đệ lâm viên bên cạnh sắc mặt hơi âm trầm đi tới.
- Lại là một đám đám ô hợp.
Trên mặt Mông Thủy lộ vẻ khinh thường.
- Ngươi chính là Mông Thủy? Hôm nay bổn cô nương muốn hảo hảo giáo huấn ngươi một chút.
Lâm Ngư Nhi vẻ mặt cao ngạo mà nói.
- Hãy bớt sàm ngôn đi.
Mông Thủy không kiên nhẫn mà nói.
Sau một lát, mọi người chuyển bước tới Thiên Vũ đài lần trước.
Lâm Ngư Nhi cùng Mông Thủy phiêu phù trên một dãy nũi ở bên trong Thiên Vũ đài.
Chiến đấu hết sức căng thẳng.
Mông Thủy vừa ra tay, chính là ám lam thủy quang gió lốc cường đại, khí thế của nó rít gào cuốn hư không, trong thiên địa chỉ còn một tràng lờ mờ.
Nhưng mà thần thông thủ đoạn của Lâm Ngư Nhi không phải chuyện đùa, cái miệng nhỏ nhắn phun ra một cái thác nước ngân lam huyễn băng, xuyên thẳng qua hơn mười dặm, "Ầm ầm " lại bạo liệt thành băng tinh quang điểm mỹ lệ.
Khí tức lạnh lẽo vô cùng tràn ngập bên trong phạm vi bốn mươi năm mươi hình thành một con sông băng.
Mông Thủy do chủ quan vừa mới giao thủ đã ăn thiệt thòi nhỏ.
- Lâm Ngư Nhi cũng có được lực lượng huyết mạch không tầm thường, tu vi cao hơn Mông Thủy, công pháp thần thông tựa hồ có dấu vết của bí thuật Giới Ngoại hiển nhiên có danh sư chỉ điểm. . .
Từ Huyền không khỏi giật mình.
Rất nhanh ở trong, Thiên Vũ đài hai đại thiên tài, đánh cho hừng hực khí thế.
Vừa mới bắt đầu, bởi vì chủ quan, Mông Thủy một lần lâm vào hoàn cảnh xấu, phải mượn tính đặc thù của lực lượng huyết mạch mới miễn cưỡng tới chống lại.
Chiến đấu nửa nén hương, thắng bại khó phân.
Hai người nhao nhao tế ra pháp bảo.
Kết quả, Mông Thủy lại chịu thiệt rồi.
Hắn vốn cho là mình có môt kiện bát phẩm truyền thừa bảo khí, nhất định có thể chiếm cứ ưu thế.
Nhưng làm cho người ta phiền muộn chính là pháp bảo của Lâm Ngư Nhi cường đại hơn.
Lâm Ngư Nhi thậm chí có ba kiện bát phẩm truyền thừa bảo khí: một thanh băng xà quyền trượng, một kiện lam linh thủ, một cái vân toa màu ám bạc.
Công kích, phòng ngự, phi hành phụ trợ, ba thứ đều đủ.
Lại cộng thêm tu vi, ưu thế của thần thông công pháp Lâm Ngư Nhi bắt đầu hành hạ Mông Thủy.
Ưu thế duy nhất của Mông Thủy là huyết mạch đặc thù cường đại.
Nhưng truyền thừa huyết mạch của đối phương cũng không yếu, thuộc tính tương tự, lực lượng thuộc tính băng hàn còn mơ hồ áp chế Hắc Thủy Linh Thể của hắn.
- Mông Thủy hoàn toàn chiếm không đến tiện nghi, chỉ có bị ăn đòn thôi...
Từ Huyền chỉ nhìn thấy mà vẻ mặt hiện ra sự kinh ngạc.
Đặc biệt là tại phương diện pháp bảo, Mông Thủy chịu thiệt không nhỏ.
Đương nhiên Mông Thủy cũng không phải đèn đã cạn dầu, huyết mạch thần thông đặc thù làm hắn dựng ở thế bất bại.
Hai người đánh cho gay cấn, cuối cùng Lâm Ngư Nhi tuy rằng chiếm cứ ưu thế, nhưng cũng khó có thể lấy được ưu thế có tính áp đảo.
Từ Huyền cười cười, phản hồi Lăng Phương Viên, lại bắt đầu tĩnh dưỡng, luyện hóa, lại tĩnh dưỡng. . .
Thời gian vô cùng buồn tẻ, cũng may khi thì có thể chứng kiến Mông Thủy cùng Lâm Ngư Nhi chiến đấu.
Mấy lần chiến đấu về sau, Mông Thủy có tiến bộ, nhưng sau lưng Lâm Ngư Nhi tựa hồ có người chỉ điểm, đồng dạng khá tốt.
Một ngày này, Mông Thủy đến tìm Từ Huyền.
- Từ Huyền, ngươi không thể ngồi yên không lý đến, thay ta đi giáo huấn tiểu nha đầu Lâm Ngư Nhi đó đi.
Mông Thủy nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Những ngày này hắn mặc dù không có bại, nhưng cũng có ăn chút thiệt thòi.
Mông Thủy biết rõ, thực lực của Từ Huyền so với chính mình thì mạnh hơn một chút, đặc biệt còn chiếm được cửu phẩm truyền thừa bảo khí.
Đương nhiên, hắn cũng muốn nhân cơ hội hiểu rõ chi tiết thực lực của Từ Huyền.
- Không có hứng thú!
Trước mắt, hắn đang nắm chặt thời gian luyện hóa Phượng Ma Dực, cũng không có rảnh rỗi mà đi làm những chuyện tình này.
- Ngươi đi tìm Vô Không Minh a.
Con ngươi Từ Huyền đảo một vòng.
Mông Thủy đành phải rầu rĩ không vui ly khai.
Bất quá, tại vài ngày sau.
Mông Thủy thật đúng là mời được Vô Không Minh.
- Ta gần đây tìm hiểu kiếm đạo bí điển của Thiên Cảnh các đang muốn đi một chuyến Tinh Vẫn Cổ Tích. Nếu nàng ta đã làm cho ngươi đau đầu thì ta đây chiếu cố nàng .
Vô Không Minh nhàn nhạt mà nói.
Ngay tại ngày đó.
Bên trong Thiên Vũ đài.
Vô Không Minh cùng Lâm Ngư Nhi, xa xa giằng co.
Quyết chiến hết sức căng thẳng.
- Hì hì, Mông Thủy bài danh thứ hai cũng không phải đối thủ của ta, ngươi chỉ xếp hạng thứ ba, không đủ sức. Mau để cho Từ Huyền xếp hàng thứ nhất đến đây đi.
Lâm Ngư Nhi vẻ mặt khinh thị khinh thường Vô Không Minh ra mặt.
Nhưng mà một cái chớp mắt khi chiến đấu bắt đầu nàng đã biết mình sai rồi.
Chỉ một chiêu.
Kiếm khí của Vô Không Minh phiêu miểu hư vô giống như vô ảnh Thần Châm, phá vỡ tầng phòng ngự của nàng làm cho nàng bị thương.
Chiêu thứ hai, tổn thương càng thêm tổn thương.
Đệ tam chiêu, suýt nữa Lâm Ngư Nhi đã chết.
Vô Không Minh, ba chiêu toàn thắng Lâm Ngư Nhi, toàn bộ quá trình nhẹ nhàng dễ như trở bàn tay.
Nhìn về phía trên rất bình thường, rất đơn giản.
Lâm Ngư Nhi lau khô vết máu ở khóe miệng, trên mặt kinh hoảng, thấp giọng khóc nức nở, nàng ngẩng đầu nhìn về phía nam tử mặt mũi bình thường không có gì lạ này nói:
- Ngươi rất mạnh, có lẽ có thể trở thành đối thủ của Hoa Huyền.
Nàng rất dứt khoát nhận thua.
Bởi vì thời điểm đệ tam chiêu Vô Không Minh đã hạ thủ lưu tình, nếu không nàng khó có thể còn mạng sống.
Mông Thủy cùng Từ Huyền tại bên ngoài Thiên Vũ đài cũng xem xong quá trình chiến đấu, trong lòng thập phần khiếp sợ.
- Mới nửa năm thời gian, phong cách kiếm đạo của Vô Không Minh cơ hồ đã có sự lột xác.
Từ Huyền sắc mặt ngưng trọng.
Có lẽ là khảo hạch cửa ải cuối cùng, Vô Không Minh lật thuyền trong mương thừa nhận thất bại, không ngờ ngược lại xúc tiến đột phá bên trên kiếm đạo.
- Vô Không Minh có thể ở ngắn ngủn trong vòng nửa năm, lấy được tiến bộ như thế khẳng định cùng Thiên Cảnh các có quan hệ.
Mông Thủy mục quang thiểm thước lẩm bẩm.
Thành công qua cửa khảo hạch thiên tài có thể bằng vào lệnh bài qua cửa trong tay tiến vào Thiên Cảnh các, tu luyện mật học cao thâm bên trong thậm chí có cơ hội tiếp xúc đến thần thông bí thuật Giới Ngoại.
- Lại có người tới khiêu chiến?
Từ Huyền hơi có vẻ kinh ngạc, hắn cảm giác đám tu giả ở bên trong Thánh Cảnh này an nhàn quá lâu, bình thường đều buồn bực thì phải.
- Chủ nhân. Người tới là Lâm Ngư Nhi một trong Tam đại thiên tài Thánh Cảnh, có được lực lượng huyết mạch. Thực lực không tầm thường. Hơn nữa, phụ thân của Lâm Ngư Nhi này còn là một trong thập nhị đại trưởng lão Thánh Cảnh.
Trầm Nguyệt Minh cung kính mà nói.
- À!
Từ Huyền gật nhẹ đầu, điều khiển trận pháp, triển khai thần cảm.
Rất nhanh trong đám người ở bên ngoài, Từ Huyền chứng kiến một thiếu nữ mặc váy dài, ánh mắt giảo hoạt, mang theo vài phần ngoan tiếu.
- Còn trẻ như vậy sao?
Từ Huyền phát hiện, tuổi tác của Lâm Ngư Nhi không lớn hơn mình bao nhiêu, lại có được tu vi Nguyên Đan đỉnh phong lại cộng thêm lực lượng huyết mạch, thực lực chỉ sợ tương đương với các trưởng lão của Thất Hiền Các.
Chỉ chốc lát, Mông Thủy ở bên trong phủ đệ lâm viên bên cạnh sắc mặt hơi âm trầm đi tới.
- Lại là một đám đám ô hợp.
Trên mặt Mông Thủy lộ vẻ khinh thường.
- Ngươi chính là Mông Thủy? Hôm nay bổn cô nương muốn hảo hảo giáo huấn ngươi một chút.
Lâm Ngư Nhi vẻ mặt cao ngạo mà nói.
- Hãy bớt sàm ngôn đi.
Mông Thủy không kiên nhẫn mà nói.
Sau một lát, mọi người chuyển bước tới Thiên Vũ đài lần trước.
Lâm Ngư Nhi cùng Mông Thủy phiêu phù trên một dãy nũi ở bên trong Thiên Vũ đài.
Chiến đấu hết sức căng thẳng.
Mông Thủy vừa ra tay, chính là ám lam thủy quang gió lốc cường đại, khí thế của nó rít gào cuốn hư không, trong thiên địa chỉ còn một tràng lờ mờ.
Nhưng mà thần thông thủ đoạn của Lâm Ngư Nhi không phải chuyện đùa, cái miệng nhỏ nhắn phun ra một cái thác nước ngân lam huyễn băng, xuyên thẳng qua hơn mười dặm, "Ầm ầm " lại bạo liệt thành băng tinh quang điểm mỹ lệ.
Khí tức lạnh lẽo vô cùng tràn ngập bên trong phạm vi bốn mươi năm mươi hình thành một con sông băng.
Mông Thủy do chủ quan vừa mới giao thủ đã ăn thiệt thòi nhỏ.
- Lâm Ngư Nhi cũng có được lực lượng huyết mạch không tầm thường, tu vi cao hơn Mông Thủy, công pháp thần thông tựa hồ có dấu vết của bí thuật Giới Ngoại hiển nhiên có danh sư chỉ điểm. . .
Từ Huyền không khỏi giật mình.
Rất nhanh ở trong, Thiên Vũ đài hai đại thiên tài, đánh cho hừng hực khí thế.
Vừa mới bắt đầu, bởi vì chủ quan, Mông Thủy một lần lâm vào hoàn cảnh xấu, phải mượn tính đặc thù của lực lượng huyết mạch mới miễn cưỡng tới chống lại.
Chiến đấu nửa nén hương, thắng bại khó phân.
Hai người nhao nhao tế ra pháp bảo.
Kết quả, Mông Thủy lại chịu thiệt rồi.
Hắn vốn cho là mình có môt kiện bát phẩm truyền thừa bảo khí, nhất định có thể chiếm cứ ưu thế.
Nhưng làm cho người ta phiền muộn chính là pháp bảo của Lâm Ngư Nhi cường đại hơn.
Lâm Ngư Nhi thậm chí có ba kiện bát phẩm truyền thừa bảo khí: một thanh băng xà quyền trượng, một kiện lam linh thủ, một cái vân toa màu ám bạc.
Công kích, phòng ngự, phi hành phụ trợ, ba thứ đều đủ.
Lại cộng thêm tu vi, ưu thế của thần thông công pháp Lâm Ngư Nhi bắt đầu hành hạ Mông Thủy.
Ưu thế duy nhất của Mông Thủy là huyết mạch đặc thù cường đại.
Nhưng truyền thừa huyết mạch của đối phương cũng không yếu, thuộc tính tương tự, lực lượng thuộc tính băng hàn còn mơ hồ áp chế Hắc Thủy Linh Thể của hắn.
- Mông Thủy hoàn toàn chiếm không đến tiện nghi, chỉ có bị ăn đòn thôi...
Từ Huyền chỉ nhìn thấy mà vẻ mặt hiện ra sự kinh ngạc.
Đặc biệt là tại phương diện pháp bảo, Mông Thủy chịu thiệt không nhỏ.
Đương nhiên Mông Thủy cũng không phải đèn đã cạn dầu, huyết mạch thần thông đặc thù làm hắn dựng ở thế bất bại.
Hai người đánh cho gay cấn, cuối cùng Lâm Ngư Nhi tuy rằng chiếm cứ ưu thế, nhưng cũng khó có thể lấy được ưu thế có tính áp đảo.
Từ Huyền cười cười, phản hồi Lăng Phương Viên, lại bắt đầu tĩnh dưỡng, luyện hóa, lại tĩnh dưỡng. . .
Thời gian vô cùng buồn tẻ, cũng may khi thì có thể chứng kiến Mông Thủy cùng Lâm Ngư Nhi chiến đấu.
Mấy lần chiến đấu về sau, Mông Thủy có tiến bộ, nhưng sau lưng Lâm Ngư Nhi tựa hồ có người chỉ điểm, đồng dạng khá tốt.
Một ngày này, Mông Thủy đến tìm Từ Huyền.
- Từ Huyền, ngươi không thể ngồi yên không lý đến, thay ta đi giáo huấn tiểu nha đầu Lâm Ngư Nhi đó đi.
Mông Thủy nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Những ngày này hắn mặc dù không có bại, nhưng cũng có ăn chút thiệt thòi.
Mông Thủy biết rõ, thực lực của Từ Huyền so với chính mình thì mạnh hơn một chút, đặc biệt còn chiếm được cửu phẩm truyền thừa bảo khí.
Đương nhiên, hắn cũng muốn nhân cơ hội hiểu rõ chi tiết thực lực của Từ Huyền.
- Không có hứng thú!
Trước mắt, hắn đang nắm chặt thời gian luyện hóa Phượng Ma Dực, cũng không có rảnh rỗi mà đi làm những chuyện tình này.
- Ngươi đi tìm Vô Không Minh a.
Con ngươi Từ Huyền đảo một vòng.
Mông Thủy đành phải rầu rĩ không vui ly khai.
Bất quá, tại vài ngày sau.
Mông Thủy thật đúng là mời được Vô Không Minh.
- Ta gần đây tìm hiểu kiếm đạo bí điển của Thiên Cảnh các đang muốn đi một chuyến Tinh Vẫn Cổ Tích. Nếu nàng ta đã làm cho ngươi đau đầu thì ta đây chiếu cố nàng .
Vô Không Minh nhàn nhạt mà nói.
Ngay tại ngày đó.
Bên trong Thiên Vũ đài.
Vô Không Minh cùng Lâm Ngư Nhi, xa xa giằng co.
Quyết chiến hết sức căng thẳng.
- Hì hì, Mông Thủy bài danh thứ hai cũng không phải đối thủ của ta, ngươi chỉ xếp hạng thứ ba, không đủ sức. Mau để cho Từ Huyền xếp hàng thứ nhất đến đây đi.
Lâm Ngư Nhi vẻ mặt khinh thị khinh thường Vô Không Minh ra mặt.
Nhưng mà một cái chớp mắt khi chiến đấu bắt đầu nàng đã biết mình sai rồi.
Chỉ một chiêu.
Kiếm khí của Vô Không Minh phiêu miểu hư vô giống như vô ảnh Thần Châm, phá vỡ tầng phòng ngự của nàng làm cho nàng bị thương.
Chiêu thứ hai, tổn thương càng thêm tổn thương.
Đệ tam chiêu, suýt nữa Lâm Ngư Nhi đã chết.
Vô Không Minh, ba chiêu toàn thắng Lâm Ngư Nhi, toàn bộ quá trình nhẹ nhàng dễ như trở bàn tay.
Nhìn về phía trên rất bình thường, rất đơn giản.
Lâm Ngư Nhi lau khô vết máu ở khóe miệng, trên mặt kinh hoảng, thấp giọng khóc nức nở, nàng ngẩng đầu nhìn về phía nam tử mặt mũi bình thường không có gì lạ này nói:
- Ngươi rất mạnh, có lẽ có thể trở thành đối thủ của Hoa Huyền.
Nàng rất dứt khoát nhận thua.
Bởi vì thời điểm đệ tam chiêu Vô Không Minh đã hạ thủ lưu tình, nếu không nàng khó có thể còn mạng sống.
Mông Thủy cùng Từ Huyền tại bên ngoài Thiên Vũ đài cũng xem xong quá trình chiến đấu, trong lòng thập phần khiếp sợ.
- Mới nửa năm thời gian, phong cách kiếm đạo của Vô Không Minh cơ hồ đã có sự lột xác.
Từ Huyền sắc mặt ngưng trọng.
Có lẽ là khảo hạch cửa ải cuối cùng, Vô Không Minh lật thuyền trong mương thừa nhận thất bại, không ngờ ngược lại xúc tiến đột phá bên trên kiếm đạo.
- Vô Không Minh có thể ở ngắn ngủn trong vòng nửa năm, lấy được tiến bộ như thế khẳng định cùng Thiên Cảnh các có quan hệ.
Mông Thủy mục quang thiểm thước lẩm bẩm.
Thành công qua cửa khảo hạch thiên tài có thể bằng vào lệnh bài qua cửa trong tay tiến vào Thiên Cảnh các, tu luyện mật học cao thâm bên trong thậm chí có cơ hội tiếp xúc đến thần thông bí thuật Giới Ngoại.