- Viễn Cổ thể tu, tại thời kỳ thượng cổ, thì tuyệt tích rồi, chỗ di tích cổ lưu lại Linh Năng rất mạnh, nhưng vô số người cũng không phù hợp. Hơn nữa thân thể khí lực của Từ Huyền trình độ hoàn mỹ thậm chí tiềm lực, siêu việt Viễn Cổ thể tu, siêu việt một ít Thượng Cổ sinh linh!
Trong đầu Tà Ương lại lần nữa vang lên thanh âm trầm thấp.
Tà Ương căn bản không dám lại gần, kinh hãi lạnh mình.
Một khi tiếp cận phạm vi mười dặm Từ Huyền cũng sẽ bị quyền ý này khóa chặt.
Ở vào trạng thái đốn ngộ Từ Huyền nếu như đánh một quyền, cho dù là núi lớn trăm vạn cân cũng sẽ lập tức nát bấy.
Trên đường đi, Tà Ương cũng không có lưu luyến di tích cổ dưới chân mà là đi lên phía trước từng bước một.
Cho đến một khắc này, phía trước xuất hiện một tòa ngũ sắc thiên thạch đường kính hơn mười dặm có thể so với một tòa núi lớn.
Trên núi ngũ sắc thiên thạch phát ra vô tận khí thế, thần uy mênh mông cuồn cuộn Tịch Diệt Tinh Vũ, sự hiện hữu của nó chấn nhiếp một phương cổ chiến trường
Tại trước mặt nó, thiên thạch Thiên Thiên Cự Vô Phách tuyệt đối như con sâu cái kiến thần tử bình thường phủ phục.
Cho dù Bất Hủ Kim Đan đích thân tới, đều phải run sợ.
- Tại đây hẳn là di tích cổ cường đại nhất Tinh Vẫn Cổ Tích.
Tâm thần Tà Ương phấn chấn mà nói.
Nhưng vào lúc này.
Một cái âm thanh nữ tử lạnh như băng truyền đến:
- Nơi này là Tinh Vẫn Cấm Địa, không được tới gần mười dặm phạm vi, nếu không. . . Giết không tha!
Trong lòng Tà Ương phát lạnh, toàn thân như hãm hầm băng.
Thanh âm kia, đến từ trên không Xích Kim Sơn Phong lục phát lão ẩu (bà lão mặc áo xanh).
Lục phát lão ẩu (bà lão mặc áo xanh), cũng không phải Bất Hủ Kim Đan bình thường. Thân là Thánh Cảnh trưởng lão, tu vi tiếp cận Nguyên Thần Đại Đạo!
Tà Ương đành phải dừng bước lại, cách xa nhau mười dặm, ngưng mắt nhìn Tinh Vẫn Cấm Địa.
- Hừ, thật sự là không biết tự lượng sức mình, ý cảnh thần uy của Ngũ Sắc Tinh Vẫn Sơn cho dù là Nguyên Thần Đại Đạo cũng khó khăn lĩnh ngộ...
Thân ở đỉnh Xích Kim Sơn Phong lục phát lão ẩu (bà lão mặc áo xanh) âm thầm cười lạnh.
Cùng lúc đó, một mặt khác của chiến trường, thân ảnh cao ngất trong gió lớn cuồn cuộn rốt cục mở mắt, thần quang trong mắt chất phác tự nhiên, phảng phất từ Hoang Cổ, lan tràn đến ra xung quanh khiến tâm linh rung động.
- Phần Nhất Quyền Ý Cảnh đúng là vì thể tu mà sáng tạo, tính nguyên vẹn của Linh Năng ẩn chứa bên trong cũng viễn siêu những thứ khác trong di tích cổ.
Từ Huyền chậm rãi hô hấp.
Hơi thở hắn phạm vi mười dặm dần dần thở bình thường lại.
- Để cho ta thử xem uy lực của nó!
Trong đồng tử của Từ Huyền đột nhiên bắn ra thần quang kinh lệ bức nhân, bên ngoài thân kim quang sáng lạn, thân hình phảng phất trong nháy mắt cất cao trăm ngàn trượng, một quyền nâng lên chậm rãi.
Quyền ý không phát, một cỗ Thể Phách Chi Lực kinh thế hãi tục rung chuyển thiên địa, còn hơn dĩ vãng không chỉ một lần.
Nguyên lai ý cảnh một quyền di tích cổ đem khí lực lực lượng chất phác nguyên thủy thể tu Viễn Cổ của Từ Huyền kích phát đến cực hạn, thậm chí viễn siêu lực đạo cố hữu của cố hữu.
Lực lượng Thể Phách Chi Lực đơn thuần thân thể có thể trọng thương, thậm chí diệt sát Nguyên Đan Hậu Kỳ bình thường.
Phanh oanh!!!
Thiên hư đại địa phụ cận ẩn ẩn lắc lư, một đạo quang quyền đỏ vàng giao thoa lập tức lướt ngang qua tinh không bầu trời, một quyền chất phác với nguyên thủy hùng hồn bá đạo, những nơi nó đi qua, hết thảy sự vật đều bị nát bấy.
Ầm ầm. . .
Khói lửa cuồn cuộn theo lực đạo của một quyền kia bổ ra một cái hào rộng trên trăm trượng.
Một quyền qua đi, mặt đất vẫn còn ẩn ẩn rung rung.
- Dưới tình huống bình thường , ta sử dụng toàn lực cũng chỉ có thể lưu lại hố phạm vi mấy trượng mà thôi. Một quyền này lại đánh ra một cái hố phạm vi trên trăm trượng.
Từ Huyền tâm huyết phấn chấn, kích động vô cùng.
Tính chất của cổ chiến trường cực kỳ cứng rắn, chất liệu tiếp cận bảo khí.
Cho dù là một ít dấu vết bình thường cũng không khác vài chục trượng, hơn mười trượng.
Mà một quyền kia của Từ Huyền đi qua lưu lại cái hào rộng dài đến trăm trượng.
Bất quá, một quyền này qua đi, Từ Huyền cảm giác tâm thần, thân thể, đều hơi có mệt mỏi.
Dù sao cũng là quyền lực sử dụng viễn siêu quyền lực bản thân, cũng phải trả giá nhất định một cái giá lớn.
- Một quyền này, nát bấy ngàn vạn thần thông biến hóa, ta liền gọi nó là Phá Vạn Quyền!
Từ Huyền thấp giọng lẩm bẩm.
Hắn cũng không biết.
Một mặt khác, vị đại hán khôi ngô Bất Hủ Kim Đan cách nhau khá xa trợn mắt há hốc mồm:
- Một quyền này lực lượng cho dù là Bán Bộ Kim Đan, cũng khó có thể ngăn cản. Đây thật sự là Nguyên Đan trung kỳ có thể làm được hay sao?
Cũng không tệ lắm, một quyền này vượt qua Bất Hủ Kim Đan bình thường càng quan trọng hơn là vô cùng phù hợp phương thức tu hành của ngươi.
Trong đầu truyền đến lời bình của tàn hồn kiếp trước.
Từ Huyền đã tập mãi thành thói quen, lại đứng tại chỗ đắm chìm thật lâu, nhiều lần thể ngộ ý cảnh của một quyền kia.
Ở bên trong quá trình này, Từ Huyền thỉnh thoảng thì nâng nắm đấm cách không đánh tới.
Lúc này, Từ Huyền cũng không có sử dụng lực lượng, nhưng chỉ là ý cảnh trùng kích, cũng đủ để cho Nguyên Đan lão quái bình thường hít thở không thông thổ huyết.
Ước chừng cả buổi qua đi, Từ Huyền thoả mãn gật nhẹ đầu, trầm ngâm nói:
- Phá Vạn Quyền, ta lĩnh ngộ không sai biệt lắm chính là thiếu khuyết thực chiến. Đồng thời, quyền này ta không thể liên tục đánh ra ba quyền trở lên, có một chút hạn chế. Nếu như lúc nào đúc thành Bán Bộ Kim Đan sẽ không còn hạn chế quá lớn đó nữa.
Ba quyền liên tục của Phá Vạn Quyền.
Từ Huyền tin tưởng, cho dù là Bán Bộ Kim Đan bình thường đều run sợ.
Kế tiếp Từ Huyền ở bên trong Tinh Vẫn Cổ Tích còn thừa lại nửa ngày thời gian.
- Dù sao lệnh bài qua cửa trong tay của ta còn có rất nhiều, không bằng trước ở chỗ này nhìn xem, phải chăng có di tích cổ khác thích hợp.
Từ Huyền di chuyển không có mục đích trong Tinh Vẫn Cổ Tích.
Trên thực tế, đại bộ phận di tích cổ có được Linh Năng Từ Huyền cũng có thể tìm hiểu, nhưng cũng không phải là đặc biệt phù hợp Viễn Cổ thể tu.
Từ Huyền quyết định thà thiếu không ẩu nghĩ cách chuyển lượt các nơi.
Rất nhanh, hắn cũng tìm được một ít di tích cổ phù hợp phù hợp, nhưng mà đều không thể siêu việt bằng di tích cổ lúc trước lĩnh ngộ Phá Vạn Quyền, tối đa đại khái cũng chỉ tạm được.
Từ Huyền hơi có chút thất vọng, hướng chính giữa Tinh Vẫn Cổ Tích mà đến.
Một khắc này, Từ Huyền thấy được một tòa Ngũ Sắc Vẫn Thạch Sơn đường kính hơn mười dặm, tâm thần rung động một cách khó hiểu.
Khí thế Ngũ Sắc Vẫn Thạch Sơn phát ra có thể làm tịch diệt tinh không hoàn vũ, phách tuyệt kiền khôn.
Tâm thần chạm đến Ngũ Sắc Vẫn Thạch Sơn một sát, Từ Huyền phảng phất thấy được toàn bộ tinh không chấn động, thiên thiên vạn vạn thiên thạch khổng lồ, nguyên một đám trọng đạt ngàn vạn cân, giống như vô số Lưu Tinh vũ, từ trên trời giáng xuống, trong lúc nhất thời, sơn băng địa liệt, khói lửa cực lớn bao phủ toàn bộ thiên địa, đại địa sụp đổ, hải dương lật úp. . . Quả thực là một hồi hủy diệt tai nạn.
Trong đầu Tà Ương lại lần nữa vang lên thanh âm trầm thấp.
Tà Ương căn bản không dám lại gần, kinh hãi lạnh mình.
Một khi tiếp cận phạm vi mười dặm Từ Huyền cũng sẽ bị quyền ý này khóa chặt.
Ở vào trạng thái đốn ngộ Từ Huyền nếu như đánh một quyền, cho dù là núi lớn trăm vạn cân cũng sẽ lập tức nát bấy.
Trên đường đi, Tà Ương cũng không có lưu luyến di tích cổ dưới chân mà là đi lên phía trước từng bước một.
Cho đến một khắc này, phía trước xuất hiện một tòa ngũ sắc thiên thạch đường kính hơn mười dặm có thể so với một tòa núi lớn.
Trên núi ngũ sắc thiên thạch phát ra vô tận khí thế, thần uy mênh mông cuồn cuộn Tịch Diệt Tinh Vũ, sự hiện hữu của nó chấn nhiếp một phương cổ chiến trường
Tại trước mặt nó, thiên thạch Thiên Thiên Cự Vô Phách tuyệt đối như con sâu cái kiến thần tử bình thường phủ phục.
Cho dù Bất Hủ Kim Đan đích thân tới, đều phải run sợ.
- Tại đây hẳn là di tích cổ cường đại nhất Tinh Vẫn Cổ Tích.
Tâm thần Tà Ương phấn chấn mà nói.
Nhưng vào lúc này.
Một cái âm thanh nữ tử lạnh như băng truyền đến:
- Nơi này là Tinh Vẫn Cấm Địa, không được tới gần mười dặm phạm vi, nếu không. . . Giết không tha!
Trong lòng Tà Ương phát lạnh, toàn thân như hãm hầm băng.
Thanh âm kia, đến từ trên không Xích Kim Sơn Phong lục phát lão ẩu (bà lão mặc áo xanh).
Lục phát lão ẩu (bà lão mặc áo xanh), cũng không phải Bất Hủ Kim Đan bình thường. Thân là Thánh Cảnh trưởng lão, tu vi tiếp cận Nguyên Thần Đại Đạo!
Tà Ương đành phải dừng bước lại, cách xa nhau mười dặm, ngưng mắt nhìn Tinh Vẫn Cấm Địa.
- Hừ, thật sự là không biết tự lượng sức mình, ý cảnh thần uy của Ngũ Sắc Tinh Vẫn Sơn cho dù là Nguyên Thần Đại Đạo cũng khó khăn lĩnh ngộ...
Thân ở đỉnh Xích Kim Sơn Phong lục phát lão ẩu (bà lão mặc áo xanh) âm thầm cười lạnh.
Cùng lúc đó, một mặt khác của chiến trường, thân ảnh cao ngất trong gió lớn cuồn cuộn rốt cục mở mắt, thần quang trong mắt chất phác tự nhiên, phảng phất từ Hoang Cổ, lan tràn đến ra xung quanh khiến tâm linh rung động.
- Phần Nhất Quyền Ý Cảnh đúng là vì thể tu mà sáng tạo, tính nguyên vẹn của Linh Năng ẩn chứa bên trong cũng viễn siêu những thứ khác trong di tích cổ.
Từ Huyền chậm rãi hô hấp.
Hơi thở hắn phạm vi mười dặm dần dần thở bình thường lại.
- Để cho ta thử xem uy lực của nó!
Trong đồng tử của Từ Huyền đột nhiên bắn ra thần quang kinh lệ bức nhân, bên ngoài thân kim quang sáng lạn, thân hình phảng phất trong nháy mắt cất cao trăm ngàn trượng, một quyền nâng lên chậm rãi.
Quyền ý không phát, một cỗ Thể Phách Chi Lực kinh thế hãi tục rung chuyển thiên địa, còn hơn dĩ vãng không chỉ một lần.
Nguyên lai ý cảnh một quyền di tích cổ đem khí lực lực lượng chất phác nguyên thủy thể tu Viễn Cổ của Từ Huyền kích phát đến cực hạn, thậm chí viễn siêu lực đạo cố hữu của cố hữu.
Lực lượng Thể Phách Chi Lực đơn thuần thân thể có thể trọng thương, thậm chí diệt sát Nguyên Đan Hậu Kỳ bình thường.
Phanh oanh!!!
Thiên hư đại địa phụ cận ẩn ẩn lắc lư, một đạo quang quyền đỏ vàng giao thoa lập tức lướt ngang qua tinh không bầu trời, một quyền chất phác với nguyên thủy hùng hồn bá đạo, những nơi nó đi qua, hết thảy sự vật đều bị nát bấy.
Ầm ầm. . .
Khói lửa cuồn cuộn theo lực đạo của một quyền kia bổ ra một cái hào rộng trên trăm trượng.
Một quyền qua đi, mặt đất vẫn còn ẩn ẩn rung rung.
- Dưới tình huống bình thường , ta sử dụng toàn lực cũng chỉ có thể lưu lại hố phạm vi mấy trượng mà thôi. Một quyền này lại đánh ra một cái hố phạm vi trên trăm trượng.
Từ Huyền tâm huyết phấn chấn, kích động vô cùng.
Tính chất của cổ chiến trường cực kỳ cứng rắn, chất liệu tiếp cận bảo khí.
Cho dù là một ít dấu vết bình thường cũng không khác vài chục trượng, hơn mười trượng.
Mà một quyền kia của Từ Huyền đi qua lưu lại cái hào rộng dài đến trăm trượng.
Bất quá, một quyền này qua đi, Từ Huyền cảm giác tâm thần, thân thể, đều hơi có mệt mỏi.
Dù sao cũng là quyền lực sử dụng viễn siêu quyền lực bản thân, cũng phải trả giá nhất định một cái giá lớn.
- Một quyền này, nát bấy ngàn vạn thần thông biến hóa, ta liền gọi nó là Phá Vạn Quyền!
Từ Huyền thấp giọng lẩm bẩm.
Hắn cũng không biết.
Một mặt khác, vị đại hán khôi ngô Bất Hủ Kim Đan cách nhau khá xa trợn mắt há hốc mồm:
- Một quyền này lực lượng cho dù là Bán Bộ Kim Đan, cũng khó có thể ngăn cản. Đây thật sự là Nguyên Đan trung kỳ có thể làm được hay sao?
Cũng không tệ lắm, một quyền này vượt qua Bất Hủ Kim Đan bình thường càng quan trọng hơn là vô cùng phù hợp phương thức tu hành của ngươi.
Trong đầu truyền đến lời bình của tàn hồn kiếp trước.
Từ Huyền đã tập mãi thành thói quen, lại đứng tại chỗ đắm chìm thật lâu, nhiều lần thể ngộ ý cảnh của một quyền kia.
Ở bên trong quá trình này, Từ Huyền thỉnh thoảng thì nâng nắm đấm cách không đánh tới.
Lúc này, Từ Huyền cũng không có sử dụng lực lượng, nhưng chỉ là ý cảnh trùng kích, cũng đủ để cho Nguyên Đan lão quái bình thường hít thở không thông thổ huyết.
Ước chừng cả buổi qua đi, Từ Huyền thoả mãn gật nhẹ đầu, trầm ngâm nói:
- Phá Vạn Quyền, ta lĩnh ngộ không sai biệt lắm chính là thiếu khuyết thực chiến. Đồng thời, quyền này ta không thể liên tục đánh ra ba quyền trở lên, có một chút hạn chế. Nếu như lúc nào đúc thành Bán Bộ Kim Đan sẽ không còn hạn chế quá lớn đó nữa.
Ba quyền liên tục của Phá Vạn Quyền.
Từ Huyền tin tưởng, cho dù là Bán Bộ Kim Đan bình thường đều run sợ.
Kế tiếp Từ Huyền ở bên trong Tinh Vẫn Cổ Tích còn thừa lại nửa ngày thời gian.
- Dù sao lệnh bài qua cửa trong tay của ta còn có rất nhiều, không bằng trước ở chỗ này nhìn xem, phải chăng có di tích cổ khác thích hợp.
Từ Huyền di chuyển không có mục đích trong Tinh Vẫn Cổ Tích.
Trên thực tế, đại bộ phận di tích cổ có được Linh Năng Từ Huyền cũng có thể tìm hiểu, nhưng cũng không phải là đặc biệt phù hợp Viễn Cổ thể tu.
Từ Huyền quyết định thà thiếu không ẩu nghĩ cách chuyển lượt các nơi.
Rất nhanh, hắn cũng tìm được một ít di tích cổ phù hợp phù hợp, nhưng mà đều không thể siêu việt bằng di tích cổ lúc trước lĩnh ngộ Phá Vạn Quyền, tối đa đại khái cũng chỉ tạm được.
Từ Huyền hơi có chút thất vọng, hướng chính giữa Tinh Vẫn Cổ Tích mà đến.
Một khắc này, Từ Huyền thấy được một tòa Ngũ Sắc Vẫn Thạch Sơn đường kính hơn mười dặm, tâm thần rung động một cách khó hiểu.
Khí thế Ngũ Sắc Vẫn Thạch Sơn phát ra có thể làm tịch diệt tinh không hoàn vũ, phách tuyệt kiền khôn.
Tâm thần chạm đến Ngũ Sắc Vẫn Thạch Sơn một sát, Từ Huyền phảng phất thấy được toàn bộ tinh không chấn động, thiên thiên vạn vạn thiên thạch khổng lồ, nguyên một đám trọng đạt ngàn vạn cân, giống như vô số Lưu Tinh vũ, từ trên trời giáng xuống, trong lúc nhất thời, sơn băng địa liệt, khói lửa cực lớn bao phủ toàn bộ thiên địa, đại địa sụp đổ, hải dương lật úp. . . Quả thực là một hồi hủy diệt tai nạn.