Oanh!
Ở bên trong, Vân Ảnh quang điện bạo liệt truyền đến tiếng hét to của Hoa Huyền, Đao Phong gió lốc khiến hế thảy trở thành phấn vụn xông mạnh phạm vi hơn mười dặm cùng Vân Lôi kiếm của Vô Không Minh hung hăng đụng vào nhau.
Chợt toàn bộ Thiên Vũ đài kịch liệt lắc lư, trận pháp một lần bị xông phá.
Phụ cận mấy vị Bất Hủ Kim Đan liên thủ mới khó khăn lắm ổn định.
Thật lâu về sau.
Ở trong Thiên Vũ đài dần dần bình tĩnh trở lại.
Trong sương mù chỉ có thể nhìn thấy một thanh niên lãnh khốc hung lệ.
Hoa Huyền tay cầm Ngân Nguyệt đại đao, sừng sững tại chỗ, khóe miệng tràn ra một tia vết máu.
Mà Vô Không Minh, hấp hối nằm trên mặt đất.
Vù!
Một đạo kim sắc hư ảnh lướt tới, rơi xuống bên người Vô Không Minh.
Đúng là Từ Huyền.
Bởi vì Vô Không Minh cơ hồ sắp tử vong, không cứu giúp ngay thì có khả năng chết.
Từ Huyền không chút do dự, lấy ra một viên Thánh Xuân Đan cho Vô Không Minh ăn vào.
- Ta thua. . .
Trên mặt Vô Không Minh có một tia nhụt chí, nhưng trong mắt vẫn thâm thúy bình tĩnh.
Ăn vào Thánh Xuân Đan về sau, thương thế của Vô Không Minh nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.
- Ta Vô Không Minh thiếu nợ ngươi một cái nhân tình.
Hắn chậm rãi đứng dậy, rất dứt khoát ly khai.
Cho dù thua, nhưng trên trận không có bất kỳ người dám khinh thị hắn.
Bởi vì chiến một trận này, Hoa Huyền cũng bị thụ thương, phải ăn một chút linh đan chữa thương.
- Người cứu Vô Không Minh đấy, không phải Từ Huyền sao?
- Đúng vậy, Từ Huyền! Nghe nói hắn là đệ nhất thiên tài ở ngoại giới Thánh Cảnh.
Trong đám người một hồi tiếng động lớn xôn xao, ánh mắt của mọi người, đều rơi xuống trên người Từ Huyền.
- Hoa Huyền! Lại đánh thắng Từ Huyền, ngươi chính là danh xứng với đệ nhất.
Không ít người hô to nói, trong mắt tràn ngập hi vọng.
- Từ Huyền, ngàn vạn đừng làm mất mặt ngoại giới thiên tài chúng ta.
Mông Thủy sắc mặt xiết chặt.
Nhưng Từ Huyền rõ ràng không có dục vọng khiêu chiến Hoa Huyền, chỉ xoay người rời đi.
Biểu hiện này cũng không làm Mông Thủy ngoài ý muốn, chợt cảm thấy trên mặt không ánh sáng:
- Từ Huyền thực lực tuy mạnh, nhưng chỉ có nhát gan, mất hết mặt mũi ngoại giới thiên tài chúng ta. Bất quá, thực lực của hắn cùng Vô Không Minh không xê xích bao nhiêu, Vô Không Minh bị thua, hắn cũng không thể nào thắng được.
- Hừ, chính là Nguyên Đan trung kỳ, còn chưa có tư cách cùng ta chiến một trận.
Hoa Huyền tùy ý liếc Từ Huyền, dùng tư thái người thắng ly khai.
Mà Từ Huyền, hoàn toàn là không để ý tới mà quay người ly khai.
Mông Thủy cùng Tà Ương, đều cảm giác có chút xấu hổ.
- Từ Huyền đúng là quá ẩn nhẫn.
Tà Ương sẽ không cho là Từ Huyền là nhát gan, sợ hãi chiến đấu.
Bởi vì ở bên trong, Thông Thần di tích cổ, hắn từng tự mình cảm thụ, quyền ý nát bấy hết thảy của Từ Huyền.
- Người này, thật sự là ngoại giới thiên tài đệ nhất nhân?
Dư quang khóe mắt Hoa Huyền nhìn chăm chú Từ Huyền ly khai, sắc mặt cổ quái.
Bởi vì thực lực của Vô Không Minh đã làm hắn giật mình.
Nếu như Từ Huyền so Vô Không Minh còn muốn lợi hại hơn, vậy thật là có điểm khó giải quyết rồi. . .
- Không có khả năng!
Hoa Huyền cuối cùng lắc đầu.
Từ Huyền chỉ có tu vi Nguyên Đan trung kỳ, cho dù tại khảo hạch cầm thứ nhất, cũng hơn nửa là vận khí cho phép, thực lực mạnh mẽ như thế nào, cũng không có khả năng mạnh hơn Vô Không Minh.
Trên đường phản hồi.
- Từ Huyền, vừa rồi ngươi vì sao không hướng Hoa Huyền khiêu chiến. Nếu như là ta, cho dù biết rõ thua, cũng phải chiến một trận.
Mông Thủy như có chút nghi vấn mà nói.
Cho rằng cho rằng biểu hiện của Từ Huyền liên quan chính mình, trên mặt không ánh sáng.
Khóe miệng Từ Huyền nhếch lên, hắn nói:
- Hoa Huyền rõ ràng bị thương, lại khiêu chiến hắn, cho dù thắng, cũng thắng không có ý nghĩa. Nếu như nguyện ý, cái sứ mạng quang vinh vĩ đại này sẽ giao cho Mông huynh a.
Dứt lời, thân hình hắn nhoáng một cái, bước vào phủ đệ lâm viên của mình.
Mông Thủy khẽ giật mình, chợt kịp phản ứng, tức tới phát run:
- Ngươi. . . Nói xạo! Từ Huyền ngươi nhát gan sợ chiến như thế xem ngươi ngày sau còn có mặt mũi nào trở về Thất Hiền Các.
- Ha ha ha. . . Mông Thủy đúng là quá ngốc.
Từ Huyền tiến vào của mình phủ đệ lâm viên, thoải mái cười to.
Kế tiếp rất nhiều ngày.
Mấy vị thiên tài Ngoại giới đến đều giành giật từng giây tu luyện.
Trong thời gian đó, Hoa Huyền cũng không đến tìm Từ Huyền.
Từ Huyền mừng rỡ thanh nhàn, hắn rất rõ chính mình gặp phải nguy cơ, không muốn làm người cao điệu.
Những thắng bại vinh nhục, hắn không có để ở trong lòng.
Thẳng đến một ngày này.
Đoạn Trưởng Lão hàng lâm phủ đệ của Từ Huyền.
Đối mặt trưởng lão quyền cao chức trọng ở bên trong Thánh Cảnh, Từ Huyền không dám lãnh đạm:
- Đoạn Trưởng Lão tìm ta, có chuyện gì?
- Từ Huyền, ngươi nên biết, gần đây Thánh Cảnh đến hai vị khách quý Giới Ngoại. Trong đó Liễu tiên tử là tuyệt đỉnh thiên tài ở Giới Ngoại.
Đoạn Trưởng Lão nói.
Liễu tiên tử?
Đáy lòng đáy lòng nhấc lên một hồi gợn sóng rất nhỏ.
- Vãn bối biết được.
- Đại khái nửa năm sau, Liễu tiên tử sẽ cùng các ngươi những thiên tài đạt trình độ cao nhất Tiểu Ngư Giới này tiến hành hữu nghị cùng trao đổi. Đến lúc đó, ngươi khẳng định phải đi tham gia, cũng đừng làm cho mọi người thất vọng.
Đoạn Trưởng Lão lại cười nói.
- Vãn bối tự nhiên đem hết toàn lực.
Từ Huyền không rảnh suy tư mà lập tức đáp ứng, thậm chí có chút cầu còn không được.
Liễu Vũ Yên chính là Giới Ngoại Tiên Tử không nhiễm chút khói lửa nhân gian, cơ hồ không có bất kỳ nam tử nào có thể ngăn cản mị lực của nàng.
Càng quan trọng hơn nàng này chính là Lê sư muội mà kiếp trước Từ Huyền yêu thương.
Bất quá, trong lòng của hắn cũng hơi có chút cổ quái.
- Thi đấu hữu nghị? Liễu tiên tử là thiên tài đến từ Giới Ngoại, luận thực lực, tuyệt đối viễn siêu là bất luận cái cái gì bất luận thiên tài gì ở bên trong Tiểu Ngư Giới...
Từ Huyền âm thầm lắc đầu.
Thực lực chênh lệch cực lớn thì cái gọi là thi đấu đã mất đi ý nghĩa chính thức.
Duy nhất đáng giá chờ mong chính là có thể kiến thức thực lực của Giới Ngoại thiên tài một chút, hay chính xác hơn là thực lực của Liễu Vũ Yên tiên siêu phàm toát tục.
Đoạn Trưởng Lão dặn dò:
- Từ Huyền, ta chắc chắc nói với ngươi một câu, những thiên tài bên trong giới này tuyệt đối không thể chiến thắng Liễu tiên tử. Ngay cả chúng ta, những trưởng lão của Thánh địa cũng nhìn không thấu Liễu Vũ Yên. Lần này thi đấu có thể làm cho các ngươi đại khai nhãn giới. Trừ đó ra, còn có một cái ý nghĩa trọng đại khác.
- Ý nghĩa trọng đại khác???
Từ Huyền hơi hơi ngẩn ra, lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Bản thân thực lực của Liễu Vũ Yên thâm bất khả trắc không cần nói nhiều, càng quan trọng hơn là nàng đại biểu Giới Ngoại thế lực sau lưng mình. Liễu tiên tử này đích thân tới Thánh Cảnh, ngay cả Thánh chủ cũng phải khách sáo tiếp đãi.
Đoạn Trưởng Lão trầm giọng nói.
Từ Huyền mơ hồ đã minh bạch, thế lực sau lưng Liễu Vũ Yên đại biểu ngay cả Thánh Cảnh cũng muốn lôi kéo, làm tốt quan hệ.
Ở bên trong, Vân Ảnh quang điện bạo liệt truyền đến tiếng hét to của Hoa Huyền, Đao Phong gió lốc khiến hế thảy trở thành phấn vụn xông mạnh phạm vi hơn mười dặm cùng Vân Lôi kiếm của Vô Không Minh hung hăng đụng vào nhau.
Chợt toàn bộ Thiên Vũ đài kịch liệt lắc lư, trận pháp một lần bị xông phá.
Phụ cận mấy vị Bất Hủ Kim Đan liên thủ mới khó khăn lắm ổn định.
Thật lâu về sau.
Ở trong Thiên Vũ đài dần dần bình tĩnh trở lại.
Trong sương mù chỉ có thể nhìn thấy một thanh niên lãnh khốc hung lệ.
Hoa Huyền tay cầm Ngân Nguyệt đại đao, sừng sững tại chỗ, khóe miệng tràn ra một tia vết máu.
Mà Vô Không Minh, hấp hối nằm trên mặt đất.
Vù!
Một đạo kim sắc hư ảnh lướt tới, rơi xuống bên người Vô Không Minh.
Đúng là Từ Huyền.
Bởi vì Vô Không Minh cơ hồ sắp tử vong, không cứu giúp ngay thì có khả năng chết.
Từ Huyền không chút do dự, lấy ra một viên Thánh Xuân Đan cho Vô Không Minh ăn vào.
- Ta thua. . .
Trên mặt Vô Không Minh có một tia nhụt chí, nhưng trong mắt vẫn thâm thúy bình tĩnh.
Ăn vào Thánh Xuân Đan về sau, thương thế của Vô Không Minh nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp.
- Ta Vô Không Minh thiếu nợ ngươi một cái nhân tình.
Hắn chậm rãi đứng dậy, rất dứt khoát ly khai.
Cho dù thua, nhưng trên trận không có bất kỳ người dám khinh thị hắn.
Bởi vì chiến một trận này, Hoa Huyền cũng bị thụ thương, phải ăn một chút linh đan chữa thương.
- Người cứu Vô Không Minh đấy, không phải Từ Huyền sao?
- Đúng vậy, Từ Huyền! Nghe nói hắn là đệ nhất thiên tài ở ngoại giới Thánh Cảnh.
Trong đám người một hồi tiếng động lớn xôn xao, ánh mắt của mọi người, đều rơi xuống trên người Từ Huyền.
- Hoa Huyền! Lại đánh thắng Từ Huyền, ngươi chính là danh xứng với đệ nhất.
Không ít người hô to nói, trong mắt tràn ngập hi vọng.
- Từ Huyền, ngàn vạn đừng làm mất mặt ngoại giới thiên tài chúng ta.
Mông Thủy sắc mặt xiết chặt.
Nhưng Từ Huyền rõ ràng không có dục vọng khiêu chiến Hoa Huyền, chỉ xoay người rời đi.
Biểu hiện này cũng không làm Mông Thủy ngoài ý muốn, chợt cảm thấy trên mặt không ánh sáng:
- Từ Huyền thực lực tuy mạnh, nhưng chỉ có nhát gan, mất hết mặt mũi ngoại giới thiên tài chúng ta. Bất quá, thực lực của hắn cùng Vô Không Minh không xê xích bao nhiêu, Vô Không Minh bị thua, hắn cũng không thể nào thắng được.
- Hừ, chính là Nguyên Đan trung kỳ, còn chưa có tư cách cùng ta chiến một trận.
Hoa Huyền tùy ý liếc Từ Huyền, dùng tư thái người thắng ly khai.
Mà Từ Huyền, hoàn toàn là không để ý tới mà quay người ly khai.
Mông Thủy cùng Tà Ương, đều cảm giác có chút xấu hổ.
- Từ Huyền đúng là quá ẩn nhẫn.
Tà Ương sẽ không cho là Từ Huyền là nhát gan, sợ hãi chiến đấu.
Bởi vì ở bên trong, Thông Thần di tích cổ, hắn từng tự mình cảm thụ, quyền ý nát bấy hết thảy của Từ Huyền.
- Người này, thật sự là ngoại giới thiên tài đệ nhất nhân?
Dư quang khóe mắt Hoa Huyền nhìn chăm chú Từ Huyền ly khai, sắc mặt cổ quái.
Bởi vì thực lực của Vô Không Minh đã làm hắn giật mình.
Nếu như Từ Huyền so Vô Không Minh còn muốn lợi hại hơn, vậy thật là có điểm khó giải quyết rồi. . .
- Không có khả năng!
Hoa Huyền cuối cùng lắc đầu.
Từ Huyền chỉ có tu vi Nguyên Đan trung kỳ, cho dù tại khảo hạch cầm thứ nhất, cũng hơn nửa là vận khí cho phép, thực lực mạnh mẽ như thế nào, cũng không có khả năng mạnh hơn Vô Không Minh.
Trên đường phản hồi.
- Từ Huyền, vừa rồi ngươi vì sao không hướng Hoa Huyền khiêu chiến. Nếu như là ta, cho dù biết rõ thua, cũng phải chiến một trận.
Mông Thủy như có chút nghi vấn mà nói.
Cho rằng cho rằng biểu hiện của Từ Huyền liên quan chính mình, trên mặt không ánh sáng.
Khóe miệng Từ Huyền nhếch lên, hắn nói:
- Hoa Huyền rõ ràng bị thương, lại khiêu chiến hắn, cho dù thắng, cũng thắng không có ý nghĩa. Nếu như nguyện ý, cái sứ mạng quang vinh vĩ đại này sẽ giao cho Mông huynh a.
Dứt lời, thân hình hắn nhoáng một cái, bước vào phủ đệ lâm viên của mình.
Mông Thủy khẽ giật mình, chợt kịp phản ứng, tức tới phát run:
- Ngươi. . . Nói xạo! Từ Huyền ngươi nhát gan sợ chiến như thế xem ngươi ngày sau còn có mặt mũi nào trở về Thất Hiền Các.
- Ha ha ha. . . Mông Thủy đúng là quá ngốc.
Từ Huyền tiến vào của mình phủ đệ lâm viên, thoải mái cười to.
Kế tiếp rất nhiều ngày.
Mấy vị thiên tài Ngoại giới đến đều giành giật từng giây tu luyện.
Trong thời gian đó, Hoa Huyền cũng không đến tìm Từ Huyền.
Từ Huyền mừng rỡ thanh nhàn, hắn rất rõ chính mình gặp phải nguy cơ, không muốn làm người cao điệu.
Những thắng bại vinh nhục, hắn không có để ở trong lòng.
Thẳng đến một ngày này.
Đoạn Trưởng Lão hàng lâm phủ đệ của Từ Huyền.
Đối mặt trưởng lão quyền cao chức trọng ở bên trong Thánh Cảnh, Từ Huyền không dám lãnh đạm:
- Đoạn Trưởng Lão tìm ta, có chuyện gì?
- Từ Huyền, ngươi nên biết, gần đây Thánh Cảnh đến hai vị khách quý Giới Ngoại. Trong đó Liễu tiên tử là tuyệt đỉnh thiên tài ở Giới Ngoại.
Đoạn Trưởng Lão nói.
Liễu tiên tử?
Đáy lòng đáy lòng nhấc lên một hồi gợn sóng rất nhỏ.
- Vãn bối biết được.
- Đại khái nửa năm sau, Liễu tiên tử sẽ cùng các ngươi những thiên tài đạt trình độ cao nhất Tiểu Ngư Giới này tiến hành hữu nghị cùng trao đổi. Đến lúc đó, ngươi khẳng định phải đi tham gia, cũng đừng làm cho mọi người thất vọng.
Đoạn Trưởng Lão lại cười nói.
- Vãn bối tự nhiên đem hết toàn lực.
Từ Huyền không rảnh suy tư mà lập tức đáp ứng, thậm chí có chút cầu còn không được.
Liễu Vũ Yên chính là Giới Ngoại Tiên Tử không nhiễm chút khói lửa nhân gian, cơ hồ không có bất kỳ nam tử nào có thể ngăn cản mị lực của nàng.
Càng quan trọng hơn nàng này chính là Lê sư muội mà kiếp trước Từ Huyền yêu thương.
Bất quá, trong lòng của hắn cũng hơi có chút cổ quái.
- Thi đấu hữu nghị? Liễu tiên tử là thiên tài đến từ Giới Ngoại, luận thực lực, tuyệt đối viễn siêu là bất luận cái cái gì bất luận thiên tài gì ở bên trong Tiểu Ngư Giới...
Từ Huyền âm thầm lắc đầu.
Thực lực chênh lệch cực lớn thì cái gọi là thi đấu đã mất đi ý nghĩa chính thức.
Duy nhất đáng giá chờ mong chính là có thể kiến thức thực lực của Giới Ngoại thiên tài một chút, hay chính xác hơn là thực lực của Liễu Vũ Yên tiên siêu phàm toát tục.
Đoạn Trưởng Lão dặn dò:
- Từ Huyền, ta chắc chắc nói với ngươi một câu, những thiên tài bên trong giới này tuyệt đối không thể chiến thắng Liễu tiên tử. Ngay cả chúng ta, những trưởng lão của Thánh địa cũng nhìn không thấu Liễu Vũ Yên. Lần này thi đấu có thể làm cho các ngươi đại khai nhãn giới. Trừ đó ra, còn có một cái ý nghĩa trọng đại khác.
- Ý nghĩa trọng đại khác???
Từ Huyền hơi hơi ngẩn ra, lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Bản thân thực lực của Liễu Vũ Yên thâm bất khả trắc không cần nói nhiều, càng quan trọng hơn là nàng đại biểu Giới Ngoại thế lực sau lưng mình. Liễu tiên tử này đích thân tới Thánh Cảnh, ngay cả Thánh chủ cũng phải khách sáo tiếp đãi.
Đoạn Trưởng Lão trầm giọng nói.
Từ Huyền mơ hồ đã minh bạch, thế lực sau lưng Liễu Vũ Yên đại biểu ngay cả Thánh Cảnh cũng muốn lôi kéo, làm tốt quan hệ.