Vậy mà, ở Tiểu Ngư giới, Kim Đan kỳ hầu như đã là cực hạn, Nguyên Thần đại đạo cường giả, chỉ có ở trong hoàn cảnh đặc biệt, mới có thể sản sinh, thí dụ như Thiên Đô thánh cảnh, này là Thánh địa tu luyện.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Từ Huyền cảm giác, chỉ là cùng Liễu Vũ Yên đơn giản trò chuyện, liền có thể kéo dài vô hạn. . .
Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, Liễu Vũ Yên mới chân thành đứng dậy, đôi mắt đẹp mỉm cười:
- Từ đạo hữu, thực sự là thế gian kỳ nhân, Vũ Yên thu hoạch không ít.
- Vũ Yên, lẽ nào nàng không muốn biết cái không đủ thứ ba?
Từ Huyền tựa như cười mà không phải cười.
- Cùng Từ đạo hữu gặp nhau, Vũ Yên tựa hồ cảm thấy được tâm cảnh không đủ. Nhưng lường trước, Từ đạo hữu không thể nhanh như vậy báo cho.
Liễu Vũ Yên nở nụ cười xinh đẹp, hoàn cảnh chung quanh, phảng phất bị Tử Yên quanh quẩn.
Nửa câu nói sau, làm cho trong lòng Từ Huyền giật mình, Liễu tiên tử này là nhân vật cỡ nào, sao không biết mình là hữu ý treo khẩu vị đối phương.
Bất quá, nửa câu đầu kia, càng thêm ý vị sâu xa, không thể dự đoán.
Trước Lăng Phương viên.
Một đám thiên tài, đều đang chờ đợi.
Cho đến sáng sớm hôm sau, trước Lâm Viên phủ đệ, truyền đến một tia trận pháp cấm chế chấn động.
Chỉ thấy Từ Huyền, đưa Liễu Vũ Yên ra khỏi phủ đệ, mắt nhìn tiên tử giới ngoại hoàn mỹ như mộng ảo, nhẹ nhàng bay đi.
- Từ Huyền!
Sắc mặt Mông Thủy khó coi, nhìn chằm chằm Từ Huyền ở lối vào lâm viên.
Đông đảo thiên tài khác, lấy đám người Hoa Huyền dẫn đầu, trên mặt đều mang theo căm thù, mắt nhìn chằm chằm.
Đối mặt ánh mắt một đám thiên tài có thể giết chết người, Từ Huyền không khỏi giật mình một cái.
Nghiễm nhiên, Từ Huyền trở thành công địch của chúng thiên tài ở đây, đưa tới chúng nộ.
Liễu tiên tử giáng lâm, hầu như trở thành tình nhân trong mộng trong lòng đông đảo thiên tài, cũng là mấy vị thiên tài đứng đầu, kỳ ngộ bước vào giới ngoại.
Mà Từ Huyền, tựa hồ đạt được Liễu Vũ Yên coi trọng, như thế nào không cho người ghen tỵ, sinh lòng căm thù.
Giờ khắc này, ba người Hoa Huyền, Vô Không Minh, Mông Thủy, sắc mặt rất khó coi.
Đặc biệt là Hoa Huyền, nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt ứa ra hỏa.
- Từ Huyền, nghe nói ngươi là thiên tài số một ngoại giới, có can đảm, cùng Hoa mỗ đánh một trận không?
Ánh mắt Hoa Huyền lạnh lẽo như sương, cả người chiến ý nhảy lên cao, tay áo tung bay.
Một cỗ khí tức gần như Bất Hủ Kim đan, áp bách toàn trường, đông đảo thiên tài đều một trận hãi hùng khiếp vía.
Thực lực Hoa Huyền, ở trong các thiên tài Thánh cảnh mới xuất hiện, được công nhận là người số một.
Ngay cả Vô Không Minh, đều liên tục hai lần bại trong tay hắn.
- Hoa Huyền phát sinh khiêu chiến!
- Xem ra Hoa Huyền là quyết định, muốn quét ngang thiên tài ngoại giới.
Trong đám người, nhất thời một mảnh náo động.
Càng nhiều thiên tài, đều cười trên sự đau khổ của người khác nhìn Từ Huyền.
Không có ai tin tưởng, Từ Huyền có thể chiến thắng Hoa Huyền.
- Từ Huyền, có bản lĩnh đi ra đánh một trận!
Có người thét to nói.
Từ Huyền một mặt kinh ngạc, tuy rằng mình thắng được Liễu tiên tử ưu ái cùng hảo cảm, nhưng cũng phải đắc tội hết thảy thiên tài.
- Từ Huyền, nếu ngươi không dám chiến, thì đừng dây dưa Liễu tiên tử. Lần sau nếu như để Hoa mỗ nhìn thấy, liền đánh gãy chân chó của ngươi.
Hoa Huyền bá đạo hung tàn nói.
Từ Huyền không mặn không nhạt nói:
- Dựa vào Từ mỗ biết, các hạ từng khoe khoang khoác lác, xem thường luận bàn cùng tu giả Kim đan tu vi thấp hơn. Từ Huyền chỉ là Nguyên Đan trung kỳ, cũng không dám trèo cao. . .
- Chuyện này. . .
Hoa Huyền thần tình cứng lại.
Ở đây các thiên tài khác, tất cả đều ngẩn ra.
Bởi vì Hoa Huyền xác thực từng nói lời như vậy.
Lúc đó, hắn quét ngang mấy vị thực lực cường hoành nửa bước Kim đan bên trong Thánh cảnh, thậm chí khiêu chiến Bất Hủ Kim đan, hầu như không có bị thua.
Từ đó, hắn dưới Bất Hủ Kim đan là không có địch thủ, tự nhiên xem thường luận bàn cùng tu giả dưới Kim đan.
- Xoạt.
Khóe miệng Từ Huyền nhếch lên một nụ cười, loáng một cái trong lúc đó, rút về Lăng Phương viên.
- Bất hảo, Từ Huyền này trốn vào phủ đệ. . .
Một đám thiên tài, cùng nhau biến sắc.
Hoa Huyền kinh sợ hét lớn:
- Từ Huyền, lăn ra đây cho ta! Tuy ngươi không có tư cách cùng ta chiến một trận, nhưng nếu có thể kiên trì mười chiêu, liền coi như ngươi thắng lợi.
Vậy mà, sau khi Từ Huyền tiến vào Lăng Phương viên, sao còn có thể đi ra.
Hắn lập tức để Trầm Nguyệt Minh, điều khiển đại trận Lăng Phương viên.
- Hừ, mười chiêu? Coi như là một chiêu, ta cũng không ra.
Từ Huyền căn bản không muốn để ý tới những người này.
Cấm chế trận pháp trong Lăng phương viên, sau khi toàn bộ mở ra, Từ Huyền cũng nghe không được âm thanh.
Lấy thực lực đám người Hoa Huyền, có thể mạnh mẽ tấn công đi vào. Thế nhưng bọn họ tuyệt đối không dám.
Nơi này, chính là Thánh địa động thiên của Thánh cảnh, coi như là một ít Bất Hủ Kim đan thực lực mạnh mẽ, cũng không dám tùy tiện xằng bậy.
Muốn đánh đấu, muốn luận bàn, Thánh cảnh cũng không phản đối. Nhưng nếu như mạnh mẽ tấn công phủ đệ người khác, đây chính là muốn lấy tội chết luận phạt.
Tuy rằng Từ Huyền ở dưới chúng thiên tài "Cưỡng bức", thành công toàn thân trở ra, nhưng không có nghĩa là, những thiên tài bên trong Thánh cảnh này sẽ giảng hoà.
Ngoài Lăng Phương viên.
Hoa Huyền cùng rất nhiều thiên tài, đều lấp ló ở lối vào.
- Ta không tin Từ Huyền này không ra.
Trong con ngươi Hoa Huyền hàn mang lấp loé.
Một bộ phận thiên tài, lại canh giữ ở cửa phủ đệ Từ Huyền không đi!
Những tình huống này, tự nhiên cũng thông qua Trầm Nguyệt Minh, truyền tới trong tai Từ Huyền.
- Không có vấn đề.
Từ Huyền hoàn toàn không thèm để ý, bắt đầu ở bên trong phủ tĩnh tu.
Giai đoạn hiện tại, nhiệm vụ trọng yếu nhất của Từ Huyền, chính là tu luyện, tăng cao tu vi cùng cảnh giới.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Một ngày. . . Hai ngày. . . Ba ngày. . .
Mặc kệ những thiên tài ở ngoài phủ đệ thét to như thế nào, bên trong Lăng Phương phủ, không có bất cứ động tĩnh gì.
Sau ba ngày.
Phần lớn thiên tài lần lượt tản đi.
Dù sao, không phải mọi người, đều có tư cách cạnh tranh cùng Từ Huyền.
- Hoa sư huynh, nhìn dáng dấp, Từ Huyền kia là quyết định, muốn làm con rùa đen rút đầu. Như vậy chờ đợi, cũng không có ý nghĩa, trái lại làm lỡ ngươi tu luyện.
Tư Đồ Vũ khuyên nhủ.
Hoa Huyền vẫn không có động.
Mãi đến tận nửa tháng.
Mọi người đều tán đi, chỉ còn lại một người Hoa Huyền.
- Từ Huyền này, có thể ẩn nhẫn như vậy, luận thực lực, hắn chí ít có sức cùng ta đánh một trận.
Trên mặt Hoa Huyền chung quy hiển lộ một tia bất đắc dĩ.
Hắn cũng chỉ là giữ nửa tháng, liền trở về lâm viên của mình.
Trước khi tu luyện, hắn phân phó quản gia trong lâm viên:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi gắt gao nhìn chằm chằm lâm viên phủ đệ Từ Huyền cho ta, chỉ cần hắn vừa ra, liền lập tức cho ta biết.
Trong Thánh cảnh, mỗi thiên tài cùng cơ sở ngầm, đều nhìn chằm chằm phủ đệ Từ Huyền.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Từ Huyền cảm giác, chỉ là cùng Liễu Vũ Yên đơn giản trò chuyện, liền có thể kéo dài vô hạn. . .
Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, Liễu Vũ Yên mới chân thành đứng dậy, đôi mắt đẹp mỉm cười:
- Từ đạo hữu, thực sự là thế gian kỳ nhân, Vũ Yên thu hoạch không ít.
- Vũ Yên, lẽ nào nàng không muốn biết cái không đủ thứ ba?
Từ Huyền tựa như cười mà không phải cười.
- Cùng Từ đạo hữu gặp nhau, Vũ Yên tựa hồ cảm thấy được tâm cảnh không đủ. Nhưng lường trước, Từ đạo hữu không thể nhanh như vậy báo cho.
Liễu Vũ Yên nở nụ cười xinh đẹp, hoàn cảnh chung quanh, phảng phất bị Tử Yên quanh quẩn.
Nửa câu nói sau, làm cho trong lòng Từ Huyền giật mình, Liễu tiên tử này là nhân vật cỡ nào, sao không biết mình là hữu ý treo khẩu vị đối phương.
Bất quá, nửa câu đầu kia, càng thêm ý vị sâu xa, không thể dự đoán.
Trước Lăng Phương viên.
Một đám thiên tài, đều đang chờ đợi.
Cho đến sáng sớm hôm sau, trước Lâm Viên phủ đệ, truyền đến một tia trận pháp cấm chế chấn động.
Chỉ thấy Từ Huyền, đưa Liễu Vũ Yên ra khỏi phủ đệ, mắt nhìn tiên tử giới ngoại hoàn mỹ như mộng ảo, nhẹ nhàng bay đi.
- Từ Huyền!
Sắc mặt Mông Thủy khó coi, nhìn chằm chằm Từ Huyền ở lối vào lâm viên.
Đông đảo thiên tài khác, lấy đám người Hoa Huyền dẫn đầu, trên mặt đều mang theo căm thù, mắt nhìn chằm chằm.
Đối mặt ánh mắt một đám thiên tài có thể giết chết người, Từ Huyền không khỏi giật mình một cái.
Nghiễm nhiên, Từ Huyền trở thành công địch của chúng thiên tài ở đây, đưa tới chúng nộ.
Liễu tiên tử giáng lâm, hầu như trở thành tình nhân trong mộng trong lòng đông đảo thiên tài, cũng là mấy vị thiên tài đứng đầu, kỳ ngộ bước vào giới ngoại.
Mà Từ Huyền, tựa hồ đạt được Liễu Vũ Yên coi trọng, như thế nào không cho người ghen tỵ, sinh lòng căm thù.
Giờ khắc này, ba người Hoa Huyền, Vô Không Minh, Mông Thủy, sắc mặt rất khó coi.
Đặc biệt là Hoa Huyền, nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt ứa ra hỏa.
- Từ Huyền, nghe nói ngươi là thiên tài số một ngoại giới, có can đảm, cùng Hoa mỗ đánh một trận không?
Ánh mắt Hoa Huyền lạnh lẽo như sương, cả người chiến ý nhảy lên cao, tay áo tung bay.
Một cỗ khí tức gần như Bất Hủ Kim đan, áp bách toàn trường, đông đảo thiên tài đều một trận hãi hùng khiếp vía.
Thực lực Hoa Huyền, ở trong các thiên tài Thánh cảnh mới xuất hiện, được công nhận là người số một.
Ngay cả Vô Không Minh, đều liên tục hai lần bại trong tay hắn.
- Hoa Huyền phát sinh khiêu chiến!
- Xem ra Hoa Huyền là quyết định, muốn quét ngang thiên tài ngoại giới.
Trong đám người, nhất thời một mảnh náo động.
Càng nhiều thiên tài, đều cười trên sự đau khổ của người khác nhìn Từ Huyền.
Không có ai tin tưởng, Từ Huyền có thể chiến thắng Hoa Huyền.
- Từ Huyền, có bản lĩnh đi ra đánh một trận!
Có người thét to nói.
Từ Huyền một mặt kinh ngạc, tuy rằng mình thắng được Liễu tiên tử ưu ái cùng hảo cảm, nhưng cũng phải đắc tội hết thảy thiên tài.
- Từ Huyền, nếu ngươi không dám chiến, thì đừng dây dưa Liễu tiên tử. Lần sau nếu như để Hoa mỗ nhìn thấy, liền đánh gãy chân chó của ngươi.
Hoa Huyền bá đạo hung tàn nói.
Từ Huyền không mặn không nhạt nói:
- Dựa vào Từ mỗ biết, các hạ từng khoe khoang khoác lác, xem thường luận bàn cùng tu giả Kim đan tu vi thấp hơn. Từ Huyền chỉ là Nguyên Đan trung kỳ, cũng không dám trèo cao. . .
- Chuyện này. . .
Hoa Huyền thần tình cứng lại.
Ở đây các thiên tài khác, tất cả đều ngẩn ra.
Bởi vì Hoa Huyền xác thực từng nói lời như vậy.
Lúc đó, hắn quét ngang mấy vị thực lực cường hoành nửa bước Kim đan bên trong Thánh cảnh, thậm chí khiêu chiến Bất Hủ Kim đan, hầu như không có bị thua.
Từ đó, hắn dưới Bất Hủ Kim đan là không có địch thủ, tự nhiên xem thường luận bàn cùng tu giả dưới Kim đan.
- Xoạt.
Khóe miệng Từ Huyền nhếch lên một nụ cười, loáng một cái trong lúc đó, rút về Lăng Phương viên.
- Bất hảo, Từ Huyền này trốn vào phủ đệ. . .
Một đám thiên tài, cùng nhau biến sắc.
Hoa Huyền kinh sợ hét lớn:
- Từ Huyền, lăn ra đây cho ta! Tuy ngươi không có tư cách cùng ta chiến một trận, nhưng nếu có thể kiên trì mười chiêu, liền coi như ngươi thắng lợi.
Vậy mà, sau khi Từ Huyền tiến vào Lăng Phương viên, sao còn có thể đi ra.
Hắn lập tức để Trầm Nguyệt Minh, điều khiển đại trận Lăng Phương viên.
- Hừ, mười chiêu? Coi như là một chiêu, ta cũng không ra.
Từ Huyền căn bản không muốn để ý tới những người này.
Cấm chế trận pháp trong Lăng phương viên, sau khi toàn bộ mở ra, Từ Huyền cũng nghe không được âm thanh.
Lấy thực lực đám người Hoa Huyền, có thể mạnh mẽ tấn công đi vào. Thế nhưng bọn họ tuyệt đối không dám.
Nơi này, chính là Thánh địa động thiên của Thánh cảnh, coi như là một ít Bất Hủ Kim đan thực lực mạnh mẽ, cũng không dám tùy tiện xằng bậy.
Muốn đánh đấu, muốn luận bàn, Thánh cảnh cũng không phản đối. Nhưng nếu như mạnh mẽ tấn công phủ đệ người khác, đây chính là muốn lấy tội chết luận phạt.
Tuy rằng Từ Huyền ở dưới chúng thiên tài "Cưỡng bức", thành công toàn thân trở ra, nhưng không có nghĩa là, những thiên tài bên trong Thánh cảnh này sẽ giảng hoà.
Ngoài Lăng Phương viên.
Hoa Huyền cùng rất nhiều thiên tài, đều lấp ló ở lối vào.
- Ta không tin Từ Huyền này không ra.
Trong con ngươi Hoa Huyền hàn mang lấp loé.
Một bộ phận thiên tài, lại canh giữ ở cửa phủ đệ Từ Huyền không đi!
Những tình huống này, tự nhiên cũng thông qua Trầm Nguyệt Minh, truyền tới trong tai Từ Huyền.
- Không có vấn đề.
Từ Huyền hoàn toàn không thèm để ý, bắt đầu ở bên trong phủ tĩnh tu.
Giai đoạn hiện tại, nhiệm vụ trọng yếu nhất của Từ Huyền, chính là tu luyện, tăng cao tu vi cùng cảnh giới.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Một ngày. . . Hai ngày. . . Ba ngày. . .
Mặc kệ những thiên tài ở ngoài phủ đệ thét to như thế nào, bên trong Lăng Phương phủ, không có bất cứ động tĩnh gì.
Sau ba ngày.
Phần lớn thiên tài lần lượt tản đi.
Dù sao, không phải mọi người, đều có tư cách cạnh tranh cùng Từ Huyền.
- Hoa sư huynh, nhìn dáng dấp, Từ Huyền kia là quyết định, muốn làm con rùa đen rút đầu. Như vậy chờ đợi, cũng không có ý nghĩa, trái lại làm lỡ ngươi tu luyện.
Tư Đồ Vũ khuyên nhủ.
Hoa Huyền vẫn không có động.
Mãi đến tận nửa tháng.
Mọi người đều tán đi, chỉ còn lại một người Hoa Huyền.
- Từ Huyền này, có thể ẩn nhẫn như vậy, luận thực lực, hắn chí ít có sức cùng ta đánh một trận.
Trên mặt Hoa Huyền chung quy hiển lộ một tia bất đắc dĩ.
Hắn cũng chỉ là giữ nửa tháng, liền trở về lâm viên của mình.
Trước khi tu luyện, hắn phân phó quản gia trong lâm viên:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi gắt gao nhìn chằm chằm lâm viên phủ đệ Từ Huyền cho ta, chỉ cần hắn vừa ra, liền lập tức cho ta biết.
Trong Thánh cảnh, mỗi thiên tài cùng cơ sở ngầm, đều nhìn chằm chằm phủ đệ Từ Huyền.