- Từ đạo hữu mới vừa nói, tựa hồ có phươngpháp, có thể giúp Vũ Yên, hoàn thiện một không đủ này.
Liễu Vũ Yên đi về phía Từ Huyền.
Từ Huyền tựa như cười mà không phải cười nói:
- Có thể, tiếp đó, Vũ Yên chỉ cần đáp ứng ta một yêu cầu nho nhỏ, liền có thể bước vào một bước này. Nếu như Vũ Yên nguyện ý hoàn thiện tâm tình, nên đáp ứng; nếu như không muốn, đây cũng coi như thôi.
Từ Huyền cũng không đề cập tới yêu cầu này, cụ thể là cái gì.
Nguyện ý nên đáp ứng, không muốn liền phủ định.
- Hảo.
Liễu Vũ Yên cũng không do dự.
Đang ở nháy mắt nàng đáp ứng.
Từ Huyền chậm rãi đến gần, đưa tay dắt lấy tay ngọc trắng nõn của Liễu Vũ Yên.
- Ngươi. . .
Trong đôi mắt đẹp của Liễu Vũ Yên thoáng hiện một tia kinh dị, không có ngờ tới Từ Huyền to gan như vậy, dám quang minh chính đại khinh bạc như thế.
Từ Huyền dắt tay ngọc Liễu tiên tử, cái loại cảm xúc mát mẻ non mềm này, khiến cho người sung sướng đê mê, nhất thời mở cờ trong bụng.
Nhưng cùng lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực nghẹt thở, toàn thân như hãm hầm băng.
- Đây là con đường duy nhất hoàn thiện kẽ hở tâm tình Liễu tiên tử.
Âm thanh Từ Huyền có chút gấp gáp.
Liễu Vũ Yên giận tái đi, mặt cười hiếm thấy hiện lên một tia Hồng Hà, giống như triều dương vừa lộ ra một tia đạm huy, mỹ hám phàm trần.
Giờ khắc này, Từ Huyền tim đập nhanh hơn, đây là thời khắc then chốt nhất.
Một khi Liễu tiên tử thật sự nổi giận, hắn coi như bất tử, cũng trốn không thoát một phen trừng phạt.
Tiên tử ngoại giới này, thân phận cao thượng đến mức nào, ngay cả Thánh chủ cũng phải khách khí.
Nếu để cho người ngoài biết, Từ Huyền dám khinh bạc Liễu tiên tử, coi như là Thánh chủ, cũng che chở hắn không được.
Bất quá cũng may, Liễu Vũ Yên chỉ là lúc đầu nháy mắt ý lạnh cùng giãy dụa, rất nhanh khôi phục như thường.
Thịch thịch! Thịch thịch!
Hỏa chi tâm của Từ Huyền, mơ hồ cảm nhận được tim đập của Liễu tiên tử.
Hai cỗ tim đập, mạc danh khế hợp lại cùng nhau.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cái loại cảm giác kỳ diệu này, như có cảm giác trong lòng.
Tâm tình Liễu tiên tử luôn luôn tĩnh như chỉ thủy, nhấc lên từng trận sóng lớn, cái loại cảm xúc tâm linh mỹ hảo này, khó có thể khống chế.
- Vũ Yên, tâm cảnh của ngươi, vừa phải 'xuất thế', đầu tiên đương nhiên phải 'vào đời', hiểu được phàm trần, thất tình lục dục chân chính. Như vậy, ngươi có thể chân chính siêu thoát thế gian, hòa vào Tiên đạo tự nhiên.
Từ Huyền nắm thật chặt tay tiên tử, cũng chưa mở ra.
- Từ đạo hữu, ngươi là nghĩ. . .
Liễu Vũ Yên nỗi lòng bất ổn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, hầu như khó có thể khống chế.
Từ Huyền nghĩ thầm, Liễu Vũ Yên này ở tình cảm nam nữ, chung quy là một tấm giấy trắng, thiếu hụt các loại từng trải phàm thế, dẫn đến tâm tình cùng ý cảnh khó có thể bù đắp.
- Vũ Yên, để cho ta mang nàng hòa vào phàm thế, lĩnh hội tình ái chân thực. Nàng muốn làm, vẻn vẹn là thả ra tầng gông xiềng tâm hồn kia, nếu như bằng không thì, vĩnh viễn để tâm tình, đạt tới cảnh giới hoàn mỹ. . .
Từ Huyền thong dong cười, lôi kéo tay Liễu Vũ Yên, chờ đợi đáp án của nàng.
Liễu Vũ Yên chậm rãi nhắm mắt lại, tâm tình rộng mở thả ra, phóng ra ý cười giống như thanh hà thuần nhiên, nếu nam tử trước mắt này, thành công đi vào nội tâm mình, cũng dao động nỗi lòng, mình làm sao cần vi phạm bản tâm?
Nhị động thiên, Phiếu Miểu viên.
Trong một toà phủ đệ thô bạo hùng vĩ.
- Chủ nhân, dựa vào tin tức tìm hiểu, Liễu tiên tử cùng Từ Huyền, trước sau tiến vào Tinh Vẫn di tích cổ, tựa hồ. . .
Quản gia một mực cung kính nói.
Đều là nửa bước Kim đan, ở trước mặt vị chủ nhân này, hắn kính phục xuất phát từ nội tâm.
- Tựa hồ cái gì?
Hoa Huyền hơi nhướng mày.
- Tựa hồ, Từ Huyền kia đánh chú ý tiên tử, nhưng hai người một lát không hề đi ra, cũng có thể là hẹn hò.
Quản gia có chút thấp thỏm nói.
- Hẹn hò? Không thể nào!
Trong ánh mắt Hoa Huyền lạnh lẽo, lập loè uy nghiêm đáng sợ, một mặt tàn nhẫn:
- Ta đã cảnh cáo Từ Huyền này, người này lại vẫn dây dưa cùng tiên tử không tha. Lần này, đừng trách ta không khách khí!
Dứt lời, Hoa Huyền lập tức đứng dậy, sấm rền gió cuốn, hướng về phương hướng Tinh Vẫn di tích bay đi.
- Ngươi đi thông báo đám người Tư Đồ Vũ. . .
Trước khi Hoa Huyền bay ra lâm viên, lại dặn quản gia.
- Tiểu nhân rõ ràng.
Quản gia khom người nói, trên mặt hiển lộ ra một tia thương hại, thầm nghĩ: lần này chủ nhân, quyết tâm muốn giáo huấn Từ Huyền.
Thời gian ngắn ngủi.
Hoa Huyền đi tới Tinh Vẫn di tích.
- Trước mắt ta còn chưa có tư cách tiến vào Tinh Vẫn di tích cổ, nếu như hướng lên phía trên xin, cũng không kịp.
Hoa Huyền đang đợi ở trước Tinh Vẫn di tích cổ.
Chỉ chốc lát công phu.
Các thiên tài khác trong Thánh cảnh, từng cái chạy tới.
Trong chuyện này, bao quát Tư Đồ Vũ, Lâm Ngư Nhi, Vô Không Minh, Mông Thủy. . .
Tổng cộng gần hai mươi tên thiên tài.
- Hừ, Từ Huyền kia nhân cơ hội này, tiến vào Tinh Vẫn di tích cổ, khẳng định không có ý đồ tốt.
Tư Đồ Vũ cười lạnh nói.
Ánh mắt Hoa Huyền quét qua mọi người:
- Chờ Từ Huyền kia đi ra, mọi người giúp ta một tay, không cho hắn chạy.
Bởi vì Từ Huyền có Phượng Ma Dực, tốc độ cực nhanh, nếu như cố ý muốn chạy trốn, nửa bước Kim đan cũng rất khó đuổi theo.
- Không thành vấn đề!
- Hắn tuyệt đối chạy không được.
Một đám thiên tài, sát quyền mài chưởng.
Bởi lần trước, Từ Huyền đạt được Liễu tiên tử ưu ái, hiện tại đã trở thành công địch của đám thiên tài ở đây.
Thời gian không có quá lâu.
Lối vào cấm địa mở ra.
Ánh sáng lóe lên, bay ra hai người.
Chính là Từ Huyền cùng Liễu tiên tử.
Ánh mắt mọi người sáng lên, liền chuẩn bị làm khó dễ.
Nhưng trong nháy mắt, hết thảy thiên tài trên sân, sắc mặt dại ra, một mặt chấn động, khó có thể tin.
Giữa không trung, chỉ thấy một nam một nữ, dắt tay mà đi, nam anh tuấn tiêu sái, nữ thanh nhã như tiên.
Giống như một đôi thần tiên quyến lữ.
Từ Huyền cùng Liễu Vũ Yên, dắt tay mà đi, trong con ngươi lộ ra một tia hiểu ý cùng ý cười, lưỡng tình tương duyệt, dáng vẻ thân mật không kẽ hở.
Cái gì!
Hoa Huyền tâm thần chấn động, cảm giác cả người đến linh hồn, rơi vào vực sâu không đáy.
- Điều này sao có thể! Từ Huyền dĩ nhiên cùng Liễu tiên tử...
Con ngươi Mông Thủy co rụt lại, đầy mặt kinh hãi.
Ngoại giới tiên tử cao cao không thể với tới kia, ngay cả Thánh chủ cũng phải khách khí đối đãi, lại bị Từ Huyền bắt được phương tâm.
Chúng thiên tài trên sân, ở khiếp sợ không gì sánh nổi, đồng thời trong lòng sản sinh đố kị mãnh liệt.
Nếu như có thể thắng được phương tâm Liễu tiên tử, như vậy nhất định là có cơ hội tiến vào ngoại giới, thậm chí đạt được trọng điểm bồi dưỡng, có thể nói lý cá vượt Long môn.
- Tại sao lại như vậy. . .
Đôi mắt thâm thúy của Vô Không Minh, cũng đột nhiên ảm đạm, đầy mặt thất lạc, thân hình loáng một cái, sinh ra một cảm giác vô lực.
Từ ngày ấy ở Hư Không điện, cùng Liễu tiên tử luận bàn kiếm đạo, Vô Không Minh liền mạc danh đối với Liễu Vũ Yên sinh ra kính phục, cùng với ái mộ.
Liễu Vũ Yên đi về phía Từ Huyền.
Từ Huyền tựa như cười mà không phải cười nói:
- Có thể, tiếp đó, Vũ Yên chỉ cần đáp ứng ta một yêu cầu nho nhỏ, liền có thể bước vào một bước này. Nếu như Vũ Yên nguyện ý hoàn thiện tâm tình, nên đáp ứng; nếu như không muốn, đây cũng coi như thôi.
Từ Huyền cũng không đề cập tới yêu cầu này, cụ thể là cái gì.
Nguyện ý nên đáp ứng, không muốn liền phủ định.
- Hảo.
Liễu Vũ Yên cũng không do dự.
Đang ở nháy mắt nàng đáp ứng.
Từ Huyền chậm rãi đến gần, đưa tay dắt lấy tay ngọc trắng nõn của Liễu Vũ Yên.
- Ngươi. . .
Trong đôi mắt đẹp của Liễu Vũ Yên thoáng hiện một tia kinh dị, không có ngờ tới Từ Huyền to gan như vậy, dám quang minh chính đại khinh bạc như thế.
Từ Huyền dắt tay ngọc Liễu tiên tử, cái loại cảm xúc mát mẻ non mềm này, khiến cho người sung sướng đê mê, nhất thời mở cờ trong bụng.
Nhưng cùng lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được một cỗ áp lực nghẹt thở, toàn thân như hãm hầm băng.
- Đây là con đường duy nhất hoàn thiện kẽ hở tâm tình Liễu tiên tử.
Âm thanh Từ Huyền có chút gấp gáp.
Liễu Vũ Yên giận tái đi, mặt cười hiếm thấy hiện lên một tia Hồng Hà, giống như triều dương vừa lộ ra một tia đạm huy, mỹ hám phàm trần.
Giờ khắc này, Từ Huyền tim đập nhanh hơn, đây là thời khắc then chốt nhất.
Một khi Liễu tiên tử thật sự nổi giận, hắn coi như bất tử, cũng trốn không thoát một phen trừng phạt.
Tiên tử ngoại giới này, thân phận cao thượng đến mức nào, ngay cả Thánh chủ cũng phải khách khí.
Nếu để cho người ngoài biết, Từ Huyền dám khinh bạc Liễu tiên tử, coi như là Thánh chủ, cũng che chở hắn không được.
Bất quá cũng may, Liễu Vũ Yên chỉ là lúc đầu nháy mắt ý lạnh cùng giãy dụa, rất nhanh khôi phục như thường.
Thịch thịch! Thịch thịch!
Hỏa chi tâm của Từ Huyền, mơ hồ cảm nhận được tim đập của Liễu tiên tử.
Hai cỗ tim đập, mạc danh khế hợp lại cùng nhau.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cái loại cảm giác kỳ diệu này, như có cảm giác trong lòng.
Tâm tình Liễu tiên tử luôn luôn tĩnh như chỉ thủy, nhấc lên từng trận sóng lớn, cái loại cảm xúc tâm linh mỹ hảo này, khó có thể khống chế.
- Vũ Yên, tâm cảnh của ngươi, vừa phải 'xuất thế', đầu tiên đương nhiên phải 'vào đời', hiểu được phàm trần, thất tình lục dục chân chính. Như vậy, ngươi có thể chân chính siêu thoát thế gian, hòa vào Tiên đạo tự nhiên.
Từ Huyền nắm thật chặt tay tiên tử, cũng chưa mở ra.
- Từ đạo hữu, ngươi là nghĩ. . .
Liễu Vũ Yên nỗi lòng bất ổn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, hầu như khó có thể khống chế.
Từ Huyền nghĩ thầm, Liễu Vũ Yên này ở tình cảm nam nữ, chung quy là một tấm giấy trắng, thiếu hụt các loại từng trải phàm thế, dẫn đến tâm tình cùng ý cảnh khó có thể bù đắp.
- Vũ Yên, để cho ta mang nàng hòa vào phàm thế, lĩnh hội tình ái chân thực. Nàng muốn làm, vẻn vẹn là thả ra tầng gông xiềng tâm hồn kia, nếu như bằng không thì, vĩnh viễn để tâm tình, đạt tới cảnh giới hoàn mỹ. . .
Từ Huyền thong dong cười, lôi kéo tay Liễu Vũ Yên, chờ đợi đáp án của nàng.
Liễu Vũ Yên chậm rãi nhắm mắt lại, tâm tình rộng mở thả ra, phóng ra ý cười giống như thanh hà thuần nhiên, nếu nam tử trước mắt này, thành công đi vào nội tâm mình, cũng dao động nỗi lòng, mình làm sao cần vi phạm bản tâm?
Nhị động thiên, Phiếu Miểu viên.
Trong một toà phủ đệ thô bạo hùng vĩ.
- Chủ nhân, dựa vào tin tức tìm hiểu, Liễu tiên tử cùng Từ Huyền, trước sau tiến vào Tinh Vẫn di tích cổ, tựa hồ. . .
Quản gia một mực cung kính nói.
Đều là nửa bước Kim đan, ở trước mặt vị chủ nhân này, hắn kính phục xuất phát từ nội tâm.
- Tựa hồ cái gì?
Hoa Huyền hơi nhướng mày.
- Tựa hồ, Từ Huyền kia đánh chú ý tiên tử, nhưng hai người một lát không hề đi ra, cũng có thể là hẹn hò.
Quản gia có chút thấp thỏm nói.
- Hẹn hò? Không thể nào!
Trong ánh mắt Hoa Huyền lạnh lẽo, lập loè uy nghiêm đáng sợ, một mặt tàn nhẫn:
- Ta đã cảnh cáo Từ Huyền này, người này lại vẫn dây dưa cùng tiên tử không tha. Lần này, đừng trách ta không khách khí!
Dứt lời, Hoa Huyền lập tức đứng dậy, sấm rền gió cuốn, hướng về phương hướng Tinh Vẫn di tích bay đi.
- Ngươi đi thông báo đám người Tư Đồ Vũ. . .
Trước khi Hoa Huyền bay ra lâm viên, lại dặn quản gia.
- Tiểu nhân rõ ràng.
Quản gia khom người nói, trên mặt hiển lộ ra một tia thương hại, thầm nghĩ: lần này chủ nhân, quyết tâm muốn giáo huấn Từ Huyền.
Thời gian ngắn ngủi.
Hoa Huyền đi tới Tinh Vẫn di tích.
- Trước mắt ta còn chưa có tư cách tiến vào Tinh Vẫn di tích cổ, nếu như hướng lên phía trên xin, cũng không kịp.
Hoa Huyền đang đợi ở trước Tinh Vẫn di tích cổ.
Chỉ chốc lát công phu.
Các thiên tài khác trong Thánh cảnh, từng cái chạy tới.
Trong chuyện này, bao quát Tư Đồ Vũ, Lâm Ngư Nhi, Vô Không Minh, Mông Thủy. . .
Tổng cộng gần hai mươi tên thiên tài.
- Hừ, Từ Huyền kia nhân cơ hội này, tiến vào Tinh Vẫn di tích cổ, khẳng định không có ý đồ tốt.
Tư Đồ Vũ cười lạnh nói.
Ánh mắt Hoa Huyền quét qua mọi người:
- Chờ Từ Huyền kia đi ra, mọi người giúp ta một tay, không cho hắn chạy.
Bởi vì Từ Huyền có Phượng Ma Dực, tốc độ cực nhanh, nếu như cố ý muốn chạy trốn, nửa bước Kim đan cũng rất khó đuổi theo.
- Không thành vấn đề!
- Hắn tuyệt đối chạy không được.
Một đám thiên tài, sát quyền mài chưởng.
Bởi lần trước, Từ Huyền đạt được Liễu tiên tử ưu ái, hiện tại đã trở thành công địch của đám thiên tài ở đây.
Thời gian không có quá lâu.
Lối vào cấm địa mở ra.
Ánh sáng lóe lên, bay ra hai người.
Chính là Từ Huyền cùng Liễu tiên tử.
Ánh mắt mọi người sáng lên, liền chuẩn bị làm khó dễ.
Nhưng trong nháy mắt, hết thảy thiên tài trên sân, sắc mặt dại ra, một mặt chấn động, khó có thể tin.
Giữa không trung, chỉ thấy một nam một nữ, dắt tay mà đi, nam anh tuấn tiêu sái, nữ thanh nhã như tiên.
Giống như một đôi thần tiên quyến lữ.
Từ Huyền cùng Liễu Vũ Yên, dắt tay mà đi, trong con ngươi lộ ra một tia hiểu ý cùng ý cười, lưỡng tình tương duyệt, dáng vẻ thân mật không kẽ hở.
Cái gì!
Hoa Huyền tâm thần chấn động, cảm giác cả người đến linh hồn, rơi vào vực sâu không đáy.
- Điều này sao có thể! Từ Huyền dĩ nhiên cùng Liễu tiên tử...
Con ngươi Mông Thủy co rụt lại, đầy mặt kinh hãi.
Ngoại giới tiên tử cao cao không thể với tới kia, ngay cả Thánh chủ cũng phải khách khí đối đãi, lại bị Từ Huyền bắt được phương tâm.
Chúng thiên tài trên sân, ở khiếp sợ không gì sánh nổi, đồng thời trong lòng sản sinh đố kị mãnh liệt.
Nếu như có thể thắng được phương tâm Liễu tiên tử, như vậy nhất định là có cơ hội tiến vào ngoại giới, thậm chí đạt được trọng điểm bồi dưỡng, có thể nói lý cá vượt Long môn.
- Tại sao lại như vậy. . .
Đôi mắt thâm thúy của Vô Không Minh, cũng đột nhiên ảm đạm, đầy mặt thất lạc, thân hình loáng một cái, sinh ra một cảm giác vô lực.
Từ ngày ấy ở Hư Không điện, cùng Liễu tiên tử luận bàn kiếm đạo, Vô Không Minh liền mạc danh đối với Liễu Vũ Yên sinh ra kính phục, cùng với ái mộ.