Ở dưới một kích cuối cùng kia, toàn bộ Thiên Vũ đài, bị sức mạnh tuyệt cường, mạnh mẽ oanh thành nát tan.
Những thiên tài vô cùng chật vật mới chạy ra khỏi nguy hiểm kia, từng cái từng cái hít một ngụm khí lạnh.
Thiên vũ đài, ở bên trong Phiếu Miểu viên, mặc dù chỉ là một pháp đài bình thường, thích hợp cho bọn hậu bối luận bàn, nhưng trên lí luận là có thể chịu đựng Bất Hủ Kim đan công kích, cường độ chất liệu cùng trận pháp, không thể hoài nghi.
Mà Thiên Vũ đài to lớn này, dĩ nhiên ở trong một chiêu cuối cùng, biến thành tro bụi.
Lả tả!
Hai vị Thánh cảnh trưởng lão, đón bão táp diễm khí, vọt vào nơi khói bụi tràn ngập, ánh sáng chớp động khu vực hạch tâm.
Thần uy của Kim đan đại thành, xua tan bụi trần quang vụ.
Chỉ thấy…
Nguyên lai khu vực Thiên Vũ đài, lưu lại một hố sâu không thấy đáy.
Giữa không trung hố lớn, nổi lơ lửng một thanh niên anh tuấn, thân hình khẽ nghiêng, vẫn duy trì tư thế đấm ra một quyền.
Mặc dù, một quyền kia đã đánh ra, giờ khắc này tư thế ra quyền, như trước ẩn chứa một cỗ khí tức phá diệt thiên địa, làm cho người ta cảm thấy xung kích thị giác cường đại.
Một quyền kia, phảng phất từ Viễn cổ kéo dài mà đến.
- Sức mạnh Phá Vạn quyền, ở dưới tình huống chính diện, coi như là ta gắng đón đỡ, cũng sẽ bị thương nặng.
Một vị Bất Hủ Kim đan, đầy mặt khiếp sợ, hít sâu một hơi.
- Hàm nghĩa một quyền này, đã vượt qua Bất Hủ Kim đan phổ thông, hơn nữa uy lực cũng rất lạ kỳ.
Mấy vị Kim đan cường giả, nhìn nhau một cái, đều là một mặt hồi hộp.
Ngày đó ở Tinh Vẫn cấm địa, một quyền đánh ra Từ Huyền, trực tiếp đánh giết Nguyên Đan đỉnh phong Tà Ương.
Khi đó, hắn cũng không có sử dụng Thần Hỏa kim cương cùng Phượng Ma Dực.
Ở dưới Thần Hỏa kim cương cùng Phượng Ma Dực song trọng gia trì, sức mạnh Phá Vạn quyền, cường hành đột phá Nguyên Đan kỳ ràng buộc, đạt đến cấp độ có thể uy hiếp Bất Hủ Kim đan.
Lúc này…
Từ Huyền sừng sững trên hư không, trên người quanh quẩn một tầng lực lượng kinh tâm động phách, toàn thân ánh vàng xán lạn.
Ngoài ra, còn có một tia quang văn màu bạc thần bí, đan dệt trong quang huy kim xán, ngân từ vô hình vô chất cùng lực lượng thể phách, tác dụng tới bốn phương tám hướng, khiến cho hắn ở nơi trọng yếu sức mạnh bạo phát, toàn thân trở ra.
Bất quá, một tia trường lực màu bạc thần bí kia, rất nhanh biến mất.
Hai vị Thánh cảnh trưởng lão, chỉ là vội vã liếc nhìn Từ Huyền, sau đó tập trung vào trong hố lớn.
Trong hố lớn, nằm một thanh niên hầu như không thành hình người, máu thịt be bét.
Hoa Huyền hấp hối, chỉ sót lại một tia sinh cơ, Tà Long quan trên đỉnh đầu, vẫn lưu chuyển quang văn màu tím yếu ớt.
- May mà có cửu phẩm truyền thừa Bảo khí này.
Bàng trưởng lão hơi thở ra một hơi.
Chỉ cần còn có một hơi, đặt ở trong Thánh cảnh, là vấn đề không lớn lắm, huống hồ có hai vị trưởng lão ở đây.
- Ta thua?
Hoa Huyền không thể động đậy, cả người đau nhức. Miễn cưỡng phân ra một tia thần thức, nhìn thấy nam tử giữa không trung, giống như Viễn cổ bá chủ.
- Mười chiêu, ngươi thua rồi.
Từ Huyền ở giữa không trung, sắc mặt lạnh nhạt.
Mười chiêu phân thắng bại!
Tâm thần Hoa Huyền run lên, đầy mặt khuất nhục, không cam lòng, trong lòng rít gào rống giận:
- Ta dĩ nhiên thua. . . Điều này sao có thể!
Thua!
Không chỉ là thua, còn là mười chiêu bị thua!
Đường đường thiên tài số một Thánh cảnh, cường giả vô địch nửa bước Kim đan, dĩ nhiên thảm bại như vậy!
- Cái này cũng là ngươi gieo gió gặt bão.
Từ Huyền cũng không có bị thương tổn thực chất, rời khỏi Thiên Vũ đài.
Mười chiêu thắng lợi, toàn thân trở ra!
Một đám tu giả cùng thiên tài, sắc mặt gần như dại ra, vẻ khiếp sợ kia là tột đỉnh.
- Từ Huyền dĩ nhiên toàn thắng!
Những thiên tài bản thổ Thánh cảnh, từng cái từng cái thất hồn lạc phách, khó có thể tin.
- Hắn thắng. . .
Cả người Vô Không Minh mơ hồ run rẩy.
Trước kia, ở kiểm tra cửa ải cuối cùng, hắn thua Từ Huyền, trong lòng cũng không để ý lắm.
Khi đó, Từ Huyền thắng lợi, có mấy phần may mắn, cùng với bản thân Vô Không Minh khinh địch.
Sauk hi tiến vào Thánh cảnh, Vô Không Minh tăng nhanh như gió, tu vi giờ khắc này, đã bước vào nửa bước Kim đan.
Hắn vốn tưởng rằng, mình lẽ ra nên kéo dài khoảng cách cùng Từ Huyền.
Nhưng trận chiến đấu này, triệt để lật đổ ý tưởng của hắn.
Trước chiến đấu, Mông Thủy cùng Vô Không Minh đều cho rằng, phần thắng của Từ Huyền cực nhỏ, có thể đánh ngang tay đã là cực hạn.
- Từ Huyền này dĩ nhiên ẩn nhẫn như vậy, thực lực chân chính khủng bố như vậy. . .
Trong lòng Mông Thủy phát lạnh.
Lúc Từ Huyền chậm rãi rơi xuống bên người, Mông Thủy thậm chí đầy mặt xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Trước đây, tuy rằng hắn kiêng kỵ thực lực Từ Huyền, nhưng vẫn xem thường.
- Thiệt thòi ta lúc trước, lại cho là hắn nhát gan sợ chiến. . . tiến bộ Từ Huyền này, vượt qua mọi người, thực lực chân chính, toàn thắng Vô Không Minh.
Mông Thủy cũng không dám nhìn thẳng Từ Huyền.
Mười chiêu định thắng bại.
Từ Huyền dùng hành động cùng sự thực, lật đổ hết thảy thiên tài Thánh cảnh.
Khi hắn chậm rãi rời khỏi, đông đảo thiên tài ánh mắt ảm đạm.
- Người trẻ tuổi ngoại giới này, dĩ nhiên đem hết thảy thiên tài Thánh cảnh, toàn bộ đạp ở dưới chân.
Trong đám người, những nửa bước Kim đan, Bất Hủ Kim đan kia, nghị luận sôi nổi, kinh thán không ngớt.
Trong phế tích…
Thương thế của Hoa Huyền đã ổn định lại, nhưng trận chiến này, trọng thương trí mạng, tổn hại tới căn nguyên.
- Ngươi trở lại, tĩnh dưỡng hai đến ba năm, liền có thể khỏi hẳn.
Một vị dược sư nửa bước Kim đan, điều trị cho Hoa Huyền nói.
Về phần hai vị Thánh cảnh trưởng lão, Bàng trưởng lão cùng Đoàn trưởng lão, liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng rời khỏi.
Hai người rất nhanh đuổi theo Từ Huyền.
- Từ Huyền, ngươi lần này biểu hiện, phóng tầm mắt mấy vạn năm Thánh cảnh, đều không có người sánh vai.
Đoàn trưởng lão đầy mặt kinh hỉ.
- Từ đạo hữu tiềm lực tạo hóa, không thể đo đếm.
Bàng trưởng lão vuốt râu mà cười.
Hai người đối với Từ Huyền, vô cùng khách khí, lời nói như ngang hàng tương giao.
Hai vị trưởng lão, đều thấy được tiềm lực đáng sợ của Từ Huyền, ngày sau không hẳn không thể trở thành nhân vật cấp bá chủ một giới.
- Hai vị trưởng lão quá khen, vãn bối chỉ là trùng hợp vận may tốt mà thôi.
Từ Huyền như có chút thụ sủng nhược kinh.
Thánh cảnh trưởng lão, quyền cao chức trọng, thực lực thông thiên. Dưới Nguyên Thần đại đạo, khó gặp gỡ địch thủ, tùy tiện đi ra ngoài một cái, liền có thể làm cho Tam Dương thập tông nằm rạp cúng bái.
Lúc hai vị trưởng lão này vừa gia nhập Thánh cảnh, chỉ có thể khiến người ta ngưỡng mộ, ngay cả Bất Hủ Kim đan cũng phải kính nể.
- Từ Huyền, ngươi quá khiêm nhường. Từ khi đầu tiên gặp lại ngươi, Đoàn mỗ liền lần lượt nhìn thấy kinh hỉ, chẳng lẽ, mỗi một lần kinh hỉ cùng kỳ tích, đều là vận may?
Đoàn trưởng lão nụ cười xán lạn.
Hắn là cao tầng Thánh cảnh từ đầu tới đuôi, quan tâm Từ Huyền biểu hiện cùng tiến triển.
Nếu như một lần kỳ tích, có thể xưng là vận may. Như vậy nhiều lần sáng tạo kỳ tích, không thể nào mỗi một lần, đều là vận may.
Những thiên tài vô cùng chật vật mới chạy ra khỏi nguy hiểm kia, từng cái từng cái hít một ngụm khí lạnh.
Thiên vũ đài, ở bên trong Phiếu Miểu viên, mặc dù chỉ là một pháp đài bình thường, thích hợp cho bọn hậu bối luận bàn, nhưng trên lí luận là có thể chịu đựng Bất Hủ Kim đan công kích, cường độ chất liệu cùng trận pháp, không thể hoài nghi.
Mà Thiên Vũ đài to lớn này, dĩ nhiên ở trong một chiêu cuối cùng, biến thành tro bụi.
Lả tả!
Hai vị Thánh cảnh trưởng lão, đón bão táp diễm khí, vọt vào nơi khói bụi tràn ngập, ánh sáng chớp động khu vực hạch tâm.
Thần uy của Kim đan đại thành, xua tan bụi trần quang vụ.
Chỉ thấy…
Nguyên lai khu vực Thiên Vũ đài, lưu lại một hố sâu không thấy đáy.
Giữa không trung hố lớn, nổi lơ lửng một thanh niên anh tuấn, thân hình khẽ nghiêng, vẫn duy trì tư thế đấm ra một quyền.
Mặc dù, một quyền kia đã đánh ra, giờ khắc này tư thế ra quyền, như trước ẩn chứa một cỗ khí tức phá diệt thiên địa, làm cho người ta cảm thấy xung kích thị giác cường đại.
Một quyền kia, phảng phất từ Viễn cổ kéo dài mà đến.
- Sức mạnh Phá Vạn quyền, ở dưới tình huống chính diện, coi như là ta gắng đón đỡ, cũng sẽ bị thương nặng.
Một vị Bất Hủ Kim đan, đầy mặt khiếp sợ, hít sâu một hơi.
- Hàm nghĩa một quyền này, đã vượt qua Bất Hủ Kim đan phổ thông, hơn nữa uy lực cũng rất lạ kỳ.
Mấy vị Kim đan cường giả, nhìn nhau một cái, đều là một mặt hồi hộp.
Ngày đó ở Tinh Vẫn cấm địa, một quyền đánh ra Từ Huyền, trực tiếp đánh giết Nguyên Đan đỉnh phong Tà Ương.
Khi đó, hắn cũng không có sử dụng Thần Hỏa kim cương cùng Phượng Ma Dực.
Ở dưới Thần Hỏa kim cương cùng Phượng Ma Dực song trọng gia trì, sức mạnh Phá Vạn quyền, cường hành đột phá Nguyên Đan kỳ ràng buộc, đạt đến cấp độ có thể uy hiếp Bất Hủ Kim đan.
Lúc này…
Từ Huyền sừng sững trên hư không, trên người quanh quẩn một tầng lực lượng kinh tâm động phách, toàn thân ánh vàng xán lạn.
Ngoài ra, còn có một tia quang văn màu bạc thần bí, đan dệt trong quang huy kim xán, ngân từ vô hình vô chất cùng lực lượng thể phách, tác dụng tới bốn phương tám hướng, khiến cho hắn ở nơi trọng yếu sức mạnh bạo phát, toàn thân trở ra.
Bất quá, một tia trường lực màu bạc thần bí kia, rất nhanh biến mất.
Hai vị Thánh cảnh trưởng lão, chỉ là vội vã liếc nhìn Từ Huyền, sau đó tập trung vào trong hố lớn.
Trong hố lớn, nằm một thanh niên hầu như không thành hình người, máu thịt be bét.
Hoa Huyền hấp hối, chỉ sót lại một tia sinh cơ, Tà Long quan trên đỉnh đầu, vẫn lưu chuyển quang văn màu tím yếu ớt.
- May mà có cửu phẩm truyền thừa Bảo khí này.
Bàng trưởng lão hơi thở ra một hơi.
Chỉ cần còn có một hơi, đặt ở trong Thánh cảnh, là vấn đề không lớn lắm, huống hồ có hai vị trưởng lão ở đây.
- Ta thua?
Hoa Huyền không thể động đậy, cả người đau nhức. Miễn cưỡng phân ra một tia thần thức, nhìn thấy nam tử giữa không trung, giống như Viễn cổ bá chủ.
- Mười chiêu, ngươi thua rồi.
Từ Huyền ở giữa không trung, sắc mặt lạnh nhạt.
Mười chiêu phân thắng bại!
Tâm thần Hoa Huyền run lên, đầy mặt khuất nhục, không cam lòng, trong lòng rít gào rống giận:
- Ta dĩ nhiên thua. . . Điều này sao có thể!
Thua!
Không chỉ là thua, còn là mười chiêu bị thua!
Đường đường thiên tài số một Thánh cảnh, cường giả vô địch nửa bước Kim đan, dĩ nhiên thảm bại như vậy!
- Cái này cũng là ngươi gieo gió gặt bão.
Từ Huyền cũng không có bị thương tổn thực chất, rời khỏi Thiên Vũ đài.
Mười chiêu thắng lợi, toàn thân trở ra!
Một đám tu giả cùng thiên tài, sắc mặt gần như dại ra, vẻ khiếp sợ kia là tột đỉnh.
- Từ Huyền dĩ nhiên toàn thắng!
Những thiên tài bản thổ Thánh cảnh, từng cái từng cái thất hồn lạc phách, khó có thể tin.
- Hắn thắng. . .
Cả người Vô Không Minh mơ hồ run rẩy.
Trước kia, ở kiểm tra cửa ải cuối cùng, hắn thua Từ Huyền, trong lòng cũng không để ý lắm.
Khi đó, Từ Huyền thắng lợi, có mấy phần may mắn, cùng với bản thân Vô Không Minh khinh địch.
Sauk hi tiến vào Thánh cảnh, Vô Không Minh tăng nhanh như gió, tu vi giờ khắc này, đã bước vào nửa bước Kim đan.
Hắn vốn tưởng rằng, mình lẽ ra nên kéo dài khoảng cách cùng Từ Huyền.
Nhưng trận chiến đấu này, triệt để lật đổ ý tưởng của hắn.
Trước chiến đấu, Mông Thủy cùng Vô Không Minh đều cho rằng, phần thắng của Từ Huyền cực nhỏ, có thể đánh ngang tay đã là cực hạn.
- Từ Huyền này dĩ nhiên ẩn nhẫn như vậy, thực lực chân chính khủng bố như vậy. . .
Trong lòng Mông Thủy phát lạnh.
Lúc Từ Huyền chậm rãi rơi xuống bên người, Mông Thủy thậm chí đầy mặt xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống.
Trước đây, tuy rằng hắn kiêng kỵ thực lực Từ Huyền, nhưng vẫn xem thường.
- Thiệt thòi ta lúc trước, lại cho là hắn nhát gan sợ chiến. . . tiến bộ Từ Huyền này, vượt qua mọi người, thực lực chân chính, toàn thắng Vô Không Minh.
Mông Thủy cũng không dám nhìn thẳng Từ Huyền.
Mười chiêu định thắng bại.
Từ Huyền dùng hành động cùng sự thực, lật đổ hết thảy thiên tài Thánh cảnh.
Khi hắn chậm rãi rời khỏi, đông đảo thiên tài ánh mắt ảm đạm.
- Người trẻ tuổi ngoại giới này, dĩ nhiên đem hết thảy thiên tài Thánh cảnh, toàn bộ đạp ở dưới chân.
Trong đám người, những nửa bước Kim đan, Bất Hủ Kim đan kia, nghị luận sôi nổi, kinh thán không ngớt.
Trong phế tích…
Thương thế của Hoa Huyền đã ổn định lại, nhưng trận chiến này, trọng thương trí mạng, tổn hại tới căn nguyên.
- Ngươi trở lại, tĩnh dưỡng hai đến ba năm, liền có thể khỏi hẳn.
Một vị dược sư nửa bước Kim đan, điều trị cho Hoa Huyền nói.
Về phần hai vị Thánh cảnh trưởng lão, Bàng trưởng lão cùng Đoàn trưởng lão, liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng rời khỏi.
Hai người rất nhanh đuổi theo Từ Huyền.
- Từ Huyền, ngươi lần này biểu hiện, phóng tầm mắt mấy vạn năm Thánh cảnh, đều không có người sánh vai.
Đoàn trưởng lão đầy mặt kinh hỉ.
- Từ đạo hữu tiềm lực tạo hóa, không thể đo đếm.
Bàng trưởng lão vuốt râu mà cười.
Hai người đối với Từ Huyền, vô cùng khách khí, lời nói như ngang hàng tương giao.
Hai vị trưởng lão, đều thấy được tiềm lực đáng sợ của Từ Huyền, ngày sau không hẳn không thể trở thành nhân vật cấp bá chủ một giới.
- Hai vị trưởng lão quá khen, vãn bối chỉ là trùng hợp vận may tốt mà thôi.
Từ Huyền như có chút thụ sủng nhược kinh.
Thánh cảnh trưởng lão, quyền cao chức trọng, thực lực thông thiên. Dưới Nguyên Thần đại đạo, khó gặp gỡ địch thủ, tùy tiện đi ra ngoài một cái, liền có thể làm cho Tam Dương thập tông nằm rạp cúng bái.
Lúc hai vị trưởng lão này vừa gia nhập Thánh cảnh, chỉ có thể khiến người ta ngưỡng mộ, ngay cả Bất Hủ Kim đan cũng phải kính nể.
- Từ Huyền, ngươi quá khiêm nhường. Từ khi đầu tiên gặp lại ngươi, Đoàn mỗ liền lần lượt nhìn thấy kinh hỉ, chẳng lẽ, mỗi một lần kinh hỉ cùng kỳ tích, đều là vận may?
Đoàn trưởng lão nụ cười xán lạn.
Hắn là cao tầng Thánh cảnh từ đầu tới đuôi, quan tâm Từ Huyền biểu hiện cùng tiến triển.
Nếu như một lần kỳ tích, có thể xưng là vận may. Như vậy nhiều lần sáng tạo kỳ tích, không thể nào mỗi một lần, đều là vận may.