Thần thông viêm Hỏa của Đông trưởng lão, vừa mới tiếp cận khu vực ma cánh kia, nhất thời bị đồng hóa, thậm chí dập tắt.
Biến mất!
- Đó là pháp bảo gì. . .
Vô số tu giả phía dưới ngừng thở, nhìn phía trên không, tâm thần rung động.
Lúc này, trong hư không hiện ra một ma cánh to lớn, ma diễm cùng cương phong màu đen che kín bầu trời, bao phủ phương viên mấy dặm.
Mấy vị nhân vật cấp bậc trưởng lão phụ cận, toàn bộ bị sức mạnh âm u bá đạo kia đánh bay.
Ba vị quyền lực trưởng lão, suýt nữa bị thương, từng cái từng cái ngơ ngác thất sắc.
Thần thông nửa bước Kim đan, lại bị ma cánh sau lưng Từ Huyền rung lên, nghiền nát vạn ngàn.
- Dĩ nhiên là cửu phẩm truyền thừa Bảo khí!
Đông trưởng lão khiếp sợ, trong lòng sinh ra không cam lòng cùng tham lam.
Ở dưới Phượng Ma Dực gia trì, khí thế Từ Huyền nhảy lên tới cực hạn, cùng nửa bước Kim đan giằng co, không rơi xuống hạ phong, còn mơ hồ chiếm ưu thế.
- Từ Huyền, ngươi dám phạm thượng, thân là Chấp pháp trưởng lão, ta có quyền chém giết ngươi.
Đông trưởng lão gầm lên một tiếng, hai tay bấm quyết, hỏa linh viêm lực dâng trào tăng vọt, dĩ nhiên ở sau lưng, ngưng kết ra một đôi quang cánh màu đỏ thắm, đến dài trăm trượng.
- Mau tránh ra…
Tu giả bốn phía, một mảnh hoảng loạn, dồn dập thoái lui.
Mắt thấy hai đạo quang cánh một hắc một đỏ, ở giữa trời cao đụng vào nhau.
Bành bảnh!
Viêm khí khủng bố ở trong hư không nổ tung ra.
Trong đó thanh niên có ma cánh kia gào thét lên một tầng hồng mang, một chưởng bổ ra, ma quang tàn phá bừa bãi, hiện ra kim văn vô hình cùng tinh quang màu đất, nơi đi qua, hư không trầm trọng, âm u bạo ngược, nổ vang đương đương, tất cả hóa thành nát tan, như bẻ cành khô.
Một chưởng kia, Từ Huyền thôi thúc sức mạnh huyết mạch, Hỏa chi tâm cùng Thổ chi tỳ, thậm chí lực lượng Kim Bá Vương thể, đồng thời bạo phát, hơn nữa Phượng Ma Dực gia trì, uy năng thậm chí vượt xa nửa bước Kim đan.
Hừng hực đằng. . .
Đông trưởng lão liên tục rút lui mấy chục trượng, sắc mặt ngơ ngác, khóe miệng tràn ra vết máu.
Giao kích cứng rắn, Đông trưởng lão hoàn toàn bị áp chế, thậm chí bị một ít nội thương.
- Từ Huyền. . . Đừng vội càn rỡ!
Lại một tiếng hét phẫn nộ, từ đàng xa truyền đến.
Ngay sau đó, một khí tức nửa bước Kim đan càng mạnh mẽ hơn, xông thẳng mà đến.
- Là Tông chủ!
Trong đám người phía dưới, truyền đến một trận kinh hô.
Người tới, chính là Thất Hiền tông chủ, cũng là sư tôn Hoàng Phủ Lâm năm đó.
Hoàng Phủ Lâm cùng Tuyền Chu một dạng, chết vào đệ tứ quan Thiên Lục Nguyên.
- Tông chủ, ngươi cũng muốn thẩm vấn tập nã ta?
Ma cánh to lớn sau lưng Từ Huyền, trên dưới chấn động, viêm hỏa ngập trời, giống như Viễn cổ ma thần.
- Tông chủ! Từ Huyền nhanh như vậy rời khỏi Thánh cảnh, chuyện có kỳ lạ, nguyên nhân cái chết có quan hệ Tuyền Chu cùng Hoàng Phủ Lâm, ta nghĩ là gặp người này công kích. . .
Đông trưởng lão đầy mặt tức giận sát khí, hướng về Tông chủ thần thức truyền âm.
- Cửu phẩm truyền thừa Bảo khí? Chẳng trách thực lực người này, lại có thể khiêu chiến nửa bước Kim đan.
Ánh mắt Thất Hiền tông chủ, miết quá ma cánh to lớn sau lưng Từ Huyền, sắc mặt phát lạnh, cao giọng hét lớn:
- Từ Huyền, còn không bó tay chịu trói!
- Bó tay chịu trói, vậy thì nhìn các ngươi có bản lãnh này hay không?
Trên mặt Từ Huyền mang theo xem thường.
- Bắt!
Thất Hiền tông chủ cùng Đông trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, dồn dập ra tay.
Vậy mà hai người vừa hơi động, liền cảm nhận được một cỗ chấn động cùng áp lực nặng nề lay động thiên địa, thân hình bỗng dưng cứng đờ.
Cái gì!
Hai đại nửa bước Kim đan, giơ tay nhấc chân, đều nặng tựa vạn cân.
Hai người dồn dập biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên xem.
- Di Thiên chưởng!
Chỉ thấy trong hư không kia, bịt kín một tầng hư ảnh đạm hoàng, nhanh chóng mở rộng, phảng phất như che kín màn trời.
Trong hư ảnh đạm hoàng kia, kim văn di động, hắc khí hỏa văn lan tràn, dần dần ở chính giữa, diễn sinh ra một bàn tay to lớn.
Bàn tay to lớn kia, quang huy xán lạn, thậm chí có phương viên trăm trượng, một sát na hiện thân, sản sinh một cỗ khí tức vô hình vô chất, giống như viễn cổ bá chủ, làm cho ánh vàng hư ảnh kia lan tràn.
Bàn tay khổng lồ óng ánh xán lạn kia vừa hiện thân, một mảnh hư không trầm trọng, tăng vọt gấp mười lần.
Thất Hiền tông chủ cùng Đông trưởng lão thân ở phía dưới, bị áp bách khó có thể nhúc nhích, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, thật sự khó thở.
Ý cảnh Di Thiên chưởng này, đủ khiến Kim đan thay đổi sắc mặt, dung hợp sức mạnh thể phách Viễn cổ thể tu, hai đại nguyên lực cội nguồn sức mạnh, lại thêm Phương Ấn Sơn cùng Phượng Ma Dực tăng cường, uy năng thậm chí áp sát Bất Hủ Kim đan chân chính.
Một khi bị Di Thiên chưởng tập trung, tuyệt khó tránh thoát, ngày đó ở quyết chiến trong Thánh cảnh, ngay cả Hoa Huyền cũng không cách nào phòng ngừa.
Mà Thất Hiền tông chủ cùng Đông trưởng lão, tu vi, pháp bảo, thần thông, chiến đấu,… đều xa xa không bằng Hoa Huyền, trơ mắt nhìn thấy bàn tay to lớn kia đập xuống, thật sự khó thở, khó có thể chống đỡ.
Vù oanh ~~
Di Thiên chưởng kia đập trúng mục tiêu, hai đại nửa bước Kim đan, cùng nhau thổ huyết.
Chợt, bàn tay to lớn kia nắm chặt, lại đem Thất Hiền tông chủ cùng Đông trưởng lão, mạnh mẽ nắm bắt, dù giãy dụa như thế nào, đều trốn không thoát lòng bàn tay. . .
- Tông chủ!
- Đông trưởng lão!
Chư vị trưởng lão phụ cận, kinh hô thất sắc, ngơ ngác cực điểm.
Mà tuyệt đại đa số tu giả trên sân, hoàn toàn sợ ngây người, từng cái từng cái giống như hoá đá, cương cứng tại chỗ.
Mọi người đều bị một màng kinh người này làm chấn động.
Trên trời cao.
Thất Hiền tông chủ cùng Đông trưởng lão, bị bàn tay to lớn kia nắm bắt, không thể động đậy, thậm chí đối mặt nguy hiểm tính mạng.
- Ô...
Tông chủ cùng Đông trưởng lão, cật lực giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi.
Mười đại tông phái, Tông chủ cùng Chấp pháp trưởng lão một trong Tam Dương mười tông, lại bị một người nào đó, một chưởng nắm bắt!
Mà người khởi xướng, cũng không phải thế ngoại cao nhân gì đó, cũng không phải là Bất Hủ Kim đan bễ nghễ vũ nội, cũng chỉ là một thiên tài hậu bối Thất Hiền Các.
Điều này thật sự là chấn động lòng người.
Phía dưới không ít thiên tài tham gia chiêu tuyển, nhìn về phía thanh niên trên trời cao kia, ở dưới ma cánh to lớn tôn lên, trong ánh mắt ngoại trừ kính nể cùng ngưỡng mộ, còn mơ hồ lộ ra vài tia sùng bái cùng hưng phấn.
Một chưởng di thiên, bắt một tông chủ nhân, đây là uy phong bễ nghễ cỡ nào... thật sự là quá kiêu ngạo rồi!
- Từ Huyền, tuyệt đối đừng kích động! Tông chủ cùng Đông trưởng lão, cũng không có lỗi lầm lớn.
Kiều trưởng lão kinh gấp lên tiếng.
Xem xu thế này, Từ Huyền hầu như có năng lực giết chết Tông chủ cùng Đông trưởng lão.
Thất Hiền tông chủ, đây chính là cấp bậc cầm lái Tam Dương mười tông, nếu như bị giết chết, đủ để làm toàn bộ Tam Dương cảnh, nhấc lên sóng to gió lớn.
Bất quá, Từ Huyền bày ra thực lực làm hắn kinh hãi, cũng có mừng rỡ mạc danh.
- Từ Huyền này đến cùng đạt đến cấp độ nào, dĩ nhiên nắm giữ thực lực chém giết nửa bước Kim đan.
Biến mất!
- Đó là pháp bảo gì. . .
Vô số tu giả phía dưới ngừng thở, nhìn phía trên không, tâm thần rung động.
Lúc này, trong hư không hiện ra một ma cánh to lớn, ma diễm cùng cương phong màu đen che kín bầu trời, bao phủ phương viên mấy dặm.
Mấy vị nhân vật cấp bậc trưởng lão phụ cận, toàn bộ bị sức mạnh âm u bá đạo kia đánh bay.
Ba vị quyền lực trưởng lão, suýt nữa bị thương, từng cái từng cái ngơ ngác thất sắc.
Thần thông nửa bước Kim đan, lại bị ma cánh sau lưng Từ Huyền rung lên, nghiền nát vạn ngàn.
- Dĩ nhiên là cửu phẩm truyền thừa Bảo khí!
Đông trưởng lão khiếp sợ, trong lòng sinh ra không cam lòng cùng tham lam.
Ở dưới Phượng Ma Dực gia trì, khí thế Từ Huyền nhảy lên tới cực hạn, cùng nửa bước Kim đan giằng co, không rơi xuống hạ phong, còn mơ hồ chiếm ưu thế.
- Từ Huyền, ngươi dám phạm thượng, thân là Chấp pháp trưởng lão, ta có quyền chém giết ngươi.
Đông trưởng lão gầm lên một tiếng, hai tay bấm quyết, hỏa linh viêm lực dâng trào tăng vọt, dĩ nhiên ở sau lưng, ngưng kết ra một đôi quang cánh màu đỏ thắm, đến dài trăm trượng.
- Mau tránh ra…
Tu giả bốn phía, một mảnh hoảng loạn, dồn dập thoái lui.
Mắt thấy hai đạo quang cánh một hắc một đỏ, ở giữa trời cao đụng vào nhau.
Bành bảnh!
Viêm khí khủng bố ở trong hư không nổ tung ra.
Trong đó thanh niên có ma cánh kia gào thét lên một tầng hồng mang, một chưởng bổ ra, ma quang tàn phá bừa bãi, hiện ra kim văn vô hình cùng tinh quang màu đất, nơi đi qua, hư không trầm trọng, âm u bạo ngược, nổ vang đương đương, tất cả hóa thành nát tan, như bẻ cành khô.
Một chưởng kia, Từ Huyền thôi thúc sức mạnh huyết mạch, Hỏa chi tâm cùng Thổ chi tỳ, thậm chí lực lượng Kim Bá Vương thể, đồng thời bạo phát, hơn nữa Phượng Ma Dực gia trì, uy năng thậm chí vượt xa nửa bước Kim đan.
Hừng hực đằng. . .
Đông trưởng lão liên tục rút lui mấy chục trượng, sắc mặt ngơ ngác, khóe miệng tràn ra vết máu.
Giao kích cứng rắn, Đông trưởng lão hoàn toàn bị áp chế, thậm chí bị một ít nội thương.
- Từ Huyền. . . Đừng vội càn rỡ!
Lại một tiếng hét phẫn nộ, từ đàng xa truyền đến.
Ngay sau đó, một khí tức nửa bước Kim đan càng mạnh mẽ hơn, xông thẳng mà đến.
- Là Tông chủ!
Trong đám người phía dưới, truyền đến một trận kinh hô.
Người tới, chính là Thất Hiền tông chủ, cũng là sư tôn Hoàng Phủ Lâm năm đó.
Hoàng Phủ Lâm cùng Tuyền Chu một dạng, chết vào đệ tứ quan Thiên Lục Nguyên.
- Tông chủ, ngươi cũng muốn thẩm vấn tập nã ta?
Ma cánh to lớn sau lưng Từ Huyền, trên dưới chấn động, viêm hỏa ngập trời, giống như Viễn cổ ma thần.
- Tông chủ! Từ Huyền nhanh như vậy rời khỏi Thánh cảnh, chuyện có kỳ lạ, nguyên nhân cái chết có quan hệ Tuyền Chu cùng Hoàng Phủ Lâm, ta nghĩ là gặp người này công kích. . .
Đông trưởng lão đầy mặt tức giận sát khí, hướng về Tông chủ thần thức truyền âm.
- Cửu phẩm truyền thừa Bảo khí? Chẳng trách thực lực người này, lại có thể khiêu chiến nửa bước Kim đan.
Ánh mắt Thất Hiền tông chủ, miết quá ma cánh to lớn sau lưng Từ Huyền, sắc mặt phát lạnh, cao giọng hét lớn:
- Từ Huyền, còn không bó tay chịu trói!
- Bó tay chịu trói, vậy thì nhìn các ngươi có bản lãnh này hay không?
Trên mặt Từ Huyền mang theo xem thường.
- Bắt!
Thất Hiền tông chủ cùng Đông trưởng lão liếc mắt nhìn nhau, dồn dập ra tay.
Vậy mà hai người vừa hơi động, liền cảm nhận được một cỗ chấn động cùng áp lực nặng nề lay động thiên địa, thân hình bỗng dưng cứng đờ.
Cái gì!
Hai đại nửa bước Kim đan, giơ tay nhấc chân, đều nặng tựa vạn cân.
Hai người dồn dập biến sắc, ngẩng đầu nhìn lên xem.
- Di Thiên chưởng!
Chỉ thấy trong hư không kia, bịt kín một tầng hư ảnh đạm hoàng, nhanh chóng mở rộng, phảng phất như che kín màn trời.
Trong hư ảnh đạm hoàng kia, kim văn di động, hắc khí hỏa văn lan tràn, dần dần ở chính giữa, diễn sinh ra một bàn tay to lớn.
Bàn tay to lớn kia, quang huy xán lạn, thậm chí có phương viên trăm trượng, một sát na hiện thân, sản sinh một cỗ khí tức vô hình vô chất, giống như viễn cổ bá chủ, làm cho ánh vàng hư ảnh kia lan tràn.
Bàn tay khổng lồ óng ánh xán lạn kia vừa hiện thân, một mảnh hư không trầm trọng, tăng vọt gấp mười lần.
Thất Hiền tông chủ cùng Đông trưởng lão thân ở phía dưới, bị áp bách khó có thể nhúc nhích, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, thật sự khó thở.
Ý cảnh Di Thiên chưởng này, đủ khiến Kim đan thay đổi sắc mặt, dung hợp sức mạnh thể phách Viễn cổ thể tu, hai đại nguyên lực cội nguồn sức mạnh, lại thêm Phương Ấn Sơn cùng Phượng Ma Dực tăng cường, uy năng thậm chí áp sát Bất Hủ Kim đan chân chính.
Một khi bị Di Thiên chưởng tập trung, tuyệt khó tránh thoát, ngày đó ở quyết chiến trong Thánh cảnh, ngay cả Hoa Huyền cũng không cách nào phòng ngừa.
Mà Thất Hiền tông chủ cùng Đông trưởng lão, tu vi, pháp bảo, thần thông, chiến đấu,… đều xa xa không bằng Hoa Huyền, trơ mắt nhìn thấy bàn tay to lớn kia đập xuống, thật sự khó thở, khó có thể chống đỡ.
Vù oanh ~~
Di Thiên chưởng kia đập trúng mục tiêu, hai đại nửa bước Kim đan, cùng nhau thổ huyết.
Chợt, bàn tay to lớn kia nắm chặt, lại đem Thất Hiền tông chủ cùng Đông trưởng lão, mạnh mẽ nắm bắt, dù giãy dụa như thế nào, đều trốn không thoát lòng bàn tay. . .
- Tông chủ!
- Đông trưởng lão!
Chư vị trưởng lão phụ cận, kinh hô thất sắc, ngơ ngác cực điểm.
Mà tuyệt đại đa số tu giả trên sân, hoàn toàn sợ ngây người, từng cái từng cái giống như hoá đá, cương cứng tại chỗ.
Mọi người đều bị một màng kinh người này làm chấn động.
Trên trời cao.
Thất Hiền tông chủ cùng Đông trưởng lão, bị bàn tay to lớn kia nắm bắt, không thể động đậy, thậm chí đối mặt nguy hiểm tính mạng.
- Ô...
Tông chủ cùng Đông trưởng lão, cật lực giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi.
Mười đại tông phái, Tông chủ cùng Chấp pháp trưởng lão một trong Tam Dương mười tông, lại bị một người nào đó, một chưởng nắm bắt!
Mà người khởi xướng, cũng không phải thế ngoại cao nhân gì đó, cũng không phải là Bất Hủ Kim đan bễ nghễ vũ nội, cũng chỉ là một thiên tài hậu bối Thất Hiền Các.
Điều này thật sự là chấn động lòng người.
Phía dưới không ít thiên tài tham gia chiêu tuyển, nhìn về phía thanh niên trên trời cao kia, ở dưới ma cánh to lớn tôn lên, trong ánh mắt ngoại trừ kính nể cùng ngưỡng mộ, còn mơ hồ lộ ra vài tia sùng bái cùng hưng phấn.
Một chưởng di thiên, bắt một tông chủ nhân, đây là uy phong bễ nghễ cỡ nào... thật sự là quá kiêu ngạo rồi!
- Từ Huyền, tuyệt đối đừng kích động! Tông chủ cùng Đông trưởng lão, cũng không có lỗi lầm lớn.
Kiều trưởng lão kinh gấp lên tiếng.
Xem xu thế này, Từ Huyền hầu như có năng lực giết chết Tông chủ cùng Đông trưởng lão.
Thất Hiền tông chủ, đây chính là cấp bậc cầm lái Tam Dương mười tông, nếu như bị giết chết, đủ để làm toàn bộ Tam Dương cảnh, nhấc lên sóng to gió lớn.
Bất quá, Từ Huyền bày ra thực lực làm hắn kinh hãi, cũng có mừng rỡ mạc danh.
- Từ Huyền này đến cùng đạt đến cấp độ nào, dĩ nhiên nắm giữ thực lực chém giết nửa bước Kim đan.