Nghe đến đó, Từ Huyền không khỏi gật đầu.
Thánh cảnh cường đại, này không thể hoài nghi.
- Điểm thứ hai, cường giả ngoại giới giáng lâm giới này, nam tử hắc giáp thần bí kia. Đồng dạng là cường giả ngoại giới, bọn họ lẫn nhau trong lúc đó, tất nhiên cũng có thể ngăn được, thậm chí còn có lợi ích, ân oán tranh cãi.
Sở Đông lại cười nói.
Ánh mắt Từ Huyền sáng lên, ý nghĩ dần dần rõ ràng.
- Thứ ba, chính là Thần hoang!
Sở Đông hít sâu một hơi, trịnh trọng nói:
- Ta suy tính Tiểu Ngư giới nhiều năm, đã đi ra kết luận: Thần hoang chính là nhân tố cùng khởi nguồn to lớn nhất ảnh hưởng vận mệnh một giới.
Thần hoang đại địa!
Từ Huyền không khỏi nhớ tới Thánh chủ giao phó sứ mạng cho mình, trong đầu lóe lên linh quang.
Di lạc chín thành, ngay cả tứ đại Thánh cảnh cũng muốn thăm dò bí mật.
Thánh chủ cũng từng nói thẳng:
- Trong sách cổ Thánh cảnh, miêu tả đối với Thần hoang chín đại bảo vật di lạc, cũng có đánh giá cực cao. Một khi chín bảo vật di lạc hội tụ, sẽ sản sinh sức mạnh kinh thiên, nguồn sức mạnh kia, thậm chí có thể diệt thế!
- Sức mạnh Diệt thế. . . Nếu như ta có thể nắm giữ câu đố sau lưng chín thành di lạc, thậm chí sức mạnh hủy thiên diệt địa trong truyền thuyết kia, cơ hội đối phó kẻ địch ngoại giới, tất nhiên sẽ gia tăng thật lớn.
Từ Huyền tim đập nhất thời tăng nhanh.
Mỗi một lần cùng Sở Đông trò chuyện, Từ Huyền đối với con đường nhân sinh, đều sẽ đặc biệt lý trí cùng rõ ràng.
Tiên diễn sư, thực tại đứng ở một cấp độ khó mà tin nổi.
Sở Đông sau khi tìm hiểu Thiên Cơ sách cổ kia, nghiễm nhiên bước vào một phương diện mới.
- Xem ra ta phải nhanh chóng chạy về Thần hoang.
Ánh mắt Từ Huyền dần dần bay xa, phảng phất xuyên thấu tầng tầng mê vụ, thấy được tình trạng Thần hoang đại địa.
Sau mấy ngày…
Từ Huyền tìm được ba vị Bất Hủ Kim đan của Thánh cảnh đóng quân.
- Từ đạo hữu, ngươi nhanh như vậy đã nghĩ kỹ?
Tây Môn Vũ lại cười nói.
- Ta đề cử mấy người này: bổn quốc quốc quân Trương Phong, quốc sư Sở Đông, Từ Huệ Lan, Du Cầm cô nương. Còn có kiếm tu Nhiếp Hàn.
Từ Huyền đáp.
- Được, bọn họ lúc nào đi?
Tây Môn Vũ suy nghĩ nói.
- Bởi tục chuyện quấn quanh người, bọn họ không thể cùng đi, mong các vị thong cảm. Sau ba năm, bọn họ sẽ theo trình tự trước sau, lục tục tiến vào Thánh cảnh. Thời gian hẳn là sẽ không vượt qua mười năm.
Từ Huyền nói.
- Có chút phiền phức.
Lông mày Tây Môn Vũ đầu tiên là nhíu lại, sau đó vui vẻ gật đầu:
- Bất quá chỉ là chạy nhiều mấy chuyến về Thánh cảnh, ta có hai thủ hạ, quanh năm ở Biên Hoang, cũng rất là tẻ nhạt.
Hắn như trước ghi nhớ Thánh chủ cùng sư tôn Đoàn trưởng lão giao phó, tận lực thỏa mãn yêu cầu của Từ Huyền.
Chuyện này xử lý xong, trong lòng Từ Huyền vô cùng quyết tâm.
Sau đó, hắn bắt đầu làm trù bị cuối cùng, sắp xuất phát đi tới Thần hoang.
Tiếp đến một tháng, ở dưới Thất Hiền Các Kiều trưởng lão nhập trú thanh uy, Tinh Phong quốc thành công hấp thu bốn tu giới quốc trong bảy quốc liên minh.
Những tu giới quốc này, lục tục nương nhờ vào Tinh Phong quốc.
Đại phái đứng đầu Tam Dương mười tông ủng hộ, làm cho Tinh Phong quốc một lần trở thành cường quốc Đông Hoang biên cảnh.
Đông Hoang biên cảnh, đại cục đã định.
Thấy như vậy, Từ Huyền dứt khoát bước lên hành trình mới, rời khỏi Biên Hoang, đặt chân tới chín thành Thần hoang viễn cổ thần bí .
Sau khi Từ Huyền rời đi, như Nhiếp Hàn, Tuyết Vi qua rất nhiều năm, đều chưa có trở về.
Theo thời gian chuyển dời, rất nhiều người, thậm chí quên lãng sự hiện hữu của hắn.
Đồng thời, ở Đông Hoang biên cảnh.
Tinh Phong quốc chỉ dùng ba năm, liền nhất thống toàn bộ Biên Hoang.
Mấy vạn năm tới, Đông Hoang biên cảnh, rốt cục sinh ra một bá chủ thống nhất thiên hạ!
Sau khi nhất thống Đông Hoang biên cảnh.
Quanh thân Tinh Phong quốc, đối với các thế lực cũng không có bất cứ uy hiếp gì, bắt đầu toàn lực củng cố cùng phát triển.
Năm thứ nhất sau khi thống nhất Biên Hoang, quốc quân Trương Phong, thần bí rời khỏi, đi tới trung bộ Thánh địa, lúc này hắn đã lên cấp Nguyên Đan trung kỳ.
Trên dưới Tinh Phong quốc, do Sở Đông quản lý, càng ngày càng phồn vinh cường thịnh.
Sau năm, sáu năm nữa, Trương Phong trở về, một thân tu vi đã đạt đến Nguyên Đan trung kỳ đỉnh phong.
Sau đó, Sở Đông, Từ Huệ Lan, trước sau đi tới Thánh cảnh, Trương Phong lại nắm quyền lực.
Chớp mắt một cái, Từ Huyền rời khỏi Biên Hoang, đã qua mười năm.
Mười năm qua, bao quát đám người Nhiếp Hàn, Tuyết Vi, Yêu Ngư mỹ phụ, đều không hề có tin tức.
- Đã mười năm, Từ sư đệ cùng Nhiếp sư huynh, vẫn chưa về.
Trong lòng Nhạc Phong chung quy có chút lo lắng cùng bất an.
Mấy năm trước, hắn đã lên cấp Nguyên Đan kỳ, thực lực tăng mạnh.
Thấy như vậy, hắn không để ý Trương Phong ngăn cản, dứt khoát đi tới Thần hoang đại địa.
- Hơn mười năm. . . Chỉ mong tất cả bọn họ mạnh khỏe.
Trương Phong chỉ có thể yên lặng cầu khẩn.
Cứ như vậy, ba Đan Đạo cường giả Tinh Phong quốc có thể tự do tiến vào Thần hoang, toàn bộ mất đi tin tức.
Cho đến một năm này, Sở Đông từ Thánh cảnh trở về, khí tức đại biến, tu vi đã đạt đến Nguyên Đan hậu kỳ, nỉ non tự nói:
- Còn chưa có trở lại sao?
Thần hoang chín thành, giống như một vòng xoáy sâu không thấy đáy, đem tất cả người tiến vào bên trong, sâu sắc hút lại.
Nếu như thời gian trở lại mười năm trước. . . Từ Huyền cáo biệt mọi người Tinh Phong quốc, một đường rong ruổi bay nhanh, giống như hùng ưng giương cánh.
Tinh Phong Thánh đô trong tầm nhìn, càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng, dần dần hóa thành một điểm đen mà mắt trần khó có thể thấy.
- Sau bốn mươi năm, ta nhất định sẽ không để cho vụ tai nạn kia giáng lâm.
Từ Huyền hít sâu một hơi, ánh mắt dần mà mạnh mẽ, lộ ra mấy phần sát phạt quả đoán.
Một đường qua lại, phía dưới hoặc là từng mảng từng mảng Cẩm Tú Sơn Hà, hay là núi rừng hoang vu người ở thưa thớt, đều là lãnh địa quốc thổ Tinh Phong quốc.
Rất nhanh, Từ Huyền xuyên qua phạm vi thế lực nguyên của Tử Tiêu quốc, tiến vào sa mạc mênh mông bát hoang.
Bát hoang sa mạc, phạm vi chân chính cực kỳ quảng đại, thậm chí vượt qua nửa cái Đông Hoang biên cảnh mà Tinh Phong quốc quét ngang bây giờ.
Sau khi tiến vào sa mạc Bát hoang, Từ Huyền chậm rãi hạ thấp tốc độ.
Thông qua Ngân Từ Nguyên Châu, hắn có thể cảm nhận được Thiên Cơ cổ thành chôn sâu một góc nào đó ở dưới nền đất, lặng lẽ, trống vắng mà hắc ám.
- Thiên Cơ trong cổ thành, vẫn tồn giữ lại bảo tàng không thể di động. . .
Trên mặt Từ Huyền mang theo vẻ trầm ngâm, có cần đi xuống một chuyến, kiểm tra một thoáng hay không.
Bất quá, nhưng vào lúc này, thần thức Từ Huyền bắt giữ đến một ít khí tức Đan Đạo cường giả ở trong sa mạc phụ cận.
Trước khi Thiên Cơ cổ thành mở ra, ở bát hoang sa mạc, Đan Đạo cường giả cực kỳ hiếm thấy.
Còn lần này, Từ Huyền dọc theo đường đi, thần thức từng nhận thấy được không ít Đan Đạo cường giả, trong đó không thiếu Nguyên Đan cấp tồn tại.
Càng làm cho Từ Huyền không thể tưởng tượng nổi chính là, một trăm ngàn dặm phụ cận Thiên Cơ cổ thành, hội tụ cường giả càng dày đặc hơn.