- Hảo tiểu tử! Thậm chí có chút bản lĩnh. . .
Bước tiến của Thanh Thạch Cự Nhân hơi chậm lại. Âm thanh như trầm thấp nổ vang.
Ầm ầm ầm. . .
Lúc này, phía dưới đại địa đang không ngừng lay động, xuất hiện từng mảnh từng mảnh vết rách, cũng truyền đến khí tức hai di lạc báu vật khác.
Mắt thấy Thiên Hạt cổ thành kia muốn đột phá tầng nham thạch hoá đá.
- Hừ! Đừng hòng!
Quang hà màu đất dưới chân Thanh Thạch Cự Nhân lan tràn, tiến một bước củng cố khu vực hoá đá.
Từ Huyền tâm thần rùng mình, xem tình hình Thanh Thạch Cự Nhân kia, căn bản không có sử dụng toàn lực đối phó mình.
Đối phương có ít nhất một nửa tâm lực, dùng cho ngăn cản Thiên Hạt cổ thành.
Bất quá, nếu muốn cứu trợ Tuyết Vi cùng Nhiếp Hàn, thiết yếu phải qua cửa ải này.
- Xoạt!
Từ Huyền không chút do dự, lấy ra Thiên Cơ Lệnh, một cự thần binh cao tới mấy chục trượng, phi thân giết về Thanh Thạch Cự Nhân.
Thực lực Cự thần binh, mạnh hơn cả Kim đan tiểu thành, Bất Hủ Kim đan phổ thông, căn bản đối kháng không được mấy lần.
Đang xì…
Trường kích Cự thần binh vung lên, chém ở trên người Thanh Thạch Cự Nhân, bắn lên một trận Hỏa tinh.
Thanh Thạch Cự Nhân kia hơi chút lui về phía sau một bước, trên người rơi xuống một chút đá vụn, dĩ nhiên không có bị thương.
Từ Huyền không khỏi ngơ ngác, sởn cả tóc gáy. . .
Thực lực Thanh Thạch Cự Nhân này, tuyệt đối là tồn tại cường hoành nhất bên trong tu giả hắn nhìn thấy ở Thần hoang đại địa!
Cự thần binh đánh đâu thắng đó, dĩ nhiên thương không tới hắn mảy may.
Lẽ nào đây chính là thực lực của Bất Hủ chí tôn trong Thần hoang đại địa ?
Ầm bảnh…
Thanh Thạch Cự Nhân vung ra một quyền, thiên địa mơ hồ chấn động, đẩy lui cự thần binh ra xa mười mấy trượng, hôi yên hừng hực, đại địa rạn nứt.
- Lưu tiểu tử này lại!
Đang lúc ấy, hơn trăm dặm có mấy người Thiên Hạt tộc, phá không bay tới.
Bay ở trước nhất, chính là Thiên Hạt vương giả kia, chân chính Bất Hủ Kim đan!
Từ Huyền cảm giác áp lực sâu sắc, lòng có chút nóng ruột, chủ yếu là thực lực Thanh Thạch Cự Nhân kia quá mạnh mẽ, một mặt cố thủ hoá đá đại địa, một mặt đối kháng cự thần binh, còn có thể cho mình trọng lực cường đại.
Thực lực Thanh Thạch Cự Nhân này, coi như là tới mười Bất Hủ Kim đan, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Vương giả Thiên Hạt tộc, phá không bay tới, hạt kiềm cách không vạch một cái, lưỡi dao gió sắc bén nửa trong suốt, giống như tia chớp, đâm về Từ Huyền.
Tâm thần Từ Huyền bỗng dưng đau nhói.
Công kích của đối phương, vừa là công kích ẩn chứa pháp lực mạnh mẽ, còn pha lẫn kịch độc phương diện linh hồn.
Lưỡi dao gió nửa trong suốt kia, sau khi tiếp cận Từ Huyền, bị ngân từ lực tràng làm suy yếu, quang hồ màu bạc chớp động, âm thanh nổ vang không ngừng, vẫn như cũ cường thế đến gần.
Đặc biệt là công kích độc thuật phương diện linh hồn kia, làm cho sắc mặt Từ Huyền có chút trắng bệch.
Lúc này hắn thôi thúc Mộng Hồi đại pháp mới miễn cưỡng suy yếu hơn nửa uy năng, chịu đựng bộ phận linh hồn độc thuật.
Tuy rằng thân thể Từ Huyền mạnh mẽ, bách độc bất xâm, nhưng mà phương diện linh hồn, cũng không phải là vô khổng bất nhập như vậy. Nếu hắn không có cảnh giới Bất Hủ Kim đan, cộng thêm Mộng Hồi đại pháp tầng ba, trúng loại độc này, coi như bất tử, cũng phải đánh mất hơn một nửa chiến lực.
Đinh xì phốc!
Lưỡi dao gió màu xám bạc trong suốt, ảm đạm hơn nửa, như trước chém ở trên người Từ Huyền, tinh quang màu đất bên ngoài thân tối sầm lại. Ở trên Kim Bá Vương thể lưu lại một vết máu.
Từ Huyền tê đau một tiếng, pháp lực trong công kích của đối phương, cũng ẩn chứa độc lực, ăn mòn sức sống, phá hoại sinh cơ trong thân thể.
Coi như Bất Hủ Kim đan cùng giai, trúng loại độc này cũng có khả năng chết.
Huống hồ Từ Huyền đồng thời chịu đựng hai tầng độc lực.
- Thực lực Thiên Hạt vương giả này, vượt qua Bất Hủ Kim đan!
Từ Huyền cưỡng chế độc lực, hít sâu một hơi. Một tay vung lên, một Kim Ngẫu Tiểu Sửu hóa thành một đạo hư ảnh màu vàng, giết về phía vương giả Thiên Hạt tộc.
Thực lực Kim ngẫu Tiểu Sửu có thể so với phổ thông Kim đan, trọng yếu chính là, không nhìn linh hồn cùng độc thuật, nhất thời cùng Thiên Hạt vương giả đánh cho hừng hực khí thế.
Nhưng cùng lúc đó, phụ cận còn có hai vị dị tộc nửa bước Kim đan, mấy vị Nguyên đan hậu kỳ. Từ mấy phương hướng bọc đánh lại đây.
- Chà chà sách. . . Lại một di lạc báu vật đưa tới cửa.
Những người này khởi xướng công kích.
Nếu là tình huống bình thường, Từ Huyền cũng không cần sợ hãi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, thực lực hắn bị Thanh Thạch Cự Nhân kia hạn chế quá nửa.
Cỗ trọng lực vô hình này, như trước ngăn cản Từ Huyền.
Không những như vậy, Từ Huyền còn phải phân ra một nửa tâm thần, khống chế cự thần binh kiềm chế Thanh Thạch Cự Nhân.
Bằng không, một khi đối phương xông lại, Từ Huyền căn bản không cách nào chính diện chống lại.
Tình huống như vậy, Từ Huyền nhất thời rơi vào hạ phong, có chút vất vả.
Sau khi đi ra Thánh cảnh, lần thứ nhất Từ Huyền gặp phải nghịch cảnh như vậy.
- Đừng cho tiểu tử này chạy, tổng cộng ba di lạc báu vật, một cái cũng không có thể mất.
Tiếng hét của Thanh Thạch Cự Nhân cuồn cuộn như thiên lôi nổ vang, làm cho Từ Huyền một trận khí huyết sôi trào.
Đương nhiên, chí ít một nửa sức mạnh của Thanh Thạch Cự Nhân, đều dùng cho củng cố tầng nham thạch hoá đá phía dưới.
Ầm ầm ầm. . .
Thiên Hạt cổ thành phía dưới vẫn cứ đang không ngừng lay động, đổ nát đại địa.
Thanh Thạch Cự Nhân có chút căm tức, bên ngoài thân đột nhiên hiện lên một giáp trụ vàng óng, bao vây toàn bộ thân hình.
Chính là di lạc báu vật, Đại địa nguyên giáp!
Trong chớp mắt ấy, Từ Huyền cảm giác trọng lực áp bách đến đỉnh đầu, hầu như tăng cường gấp đôi.
"Bảnh" một tiếng, Thanh Thạch Cự Nhân kia một chưởng đánh bay cự thần binh.
Ca xì!
Phần eo Cự thần binh, dĩ nhiên gãy lìa một mảng nhỏ.
Đây là từ khi ở Thiên Cơ cổ thành tới nay, lần thứ nhất cự thần binh bị hao tổn.
Mượn sức mạnh Đại địa nguyên giáp, thần thông Thanh Thạch Cự Nhân tăng nhiều, Thiên Hạt cổ thành phía dưới rất nhanh bị gắt gao áp chế, tầng nham thạch hoá đá càng kiên cố hơn, sóng chấn động vàng óng ánh, hết thảy khe nứt, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khép lại.
- Bất hảo!
Từ Huyền kinh hãi thay đổi sắc mặt, thân thể ở giữa không trung, tốc độ chậm đến cực điểm.
- Thần Hỏa kim cương!
Hắn lập tức thôi thúc bí thuật, thể phách, thần thông tăng nhiều, hóa thành kim cương mười trượng, trong cuồng phong liệt diễm, bốn phía hóa thành thế giới hỏa diễm.
Nhưng như trước không đủ! Không đủ để thoát khỏi khốn cảnh.
Một khi Thanh Thạch Cự Nhân kia nhàn rỗi, sẽ lại đây trừng trị hắn.
Cách cách!
Gặp tình hình này, sau lưng Từ Huyền lại triển khai một đôi ma cánh rộng 50, 60 trượng, ma viêm cương phong tàn phá bừa bãi, cùng sức mạnh Thần Hỏa kim cương đan xen vào nhau.
Vèo…
Thân hình Từ Huyền rất nhanh phá không bay tới thiên hư, cũng thoát ly lĩnh vực trọng lực của Thanh Thạch Cự Nhân kia.
Ở dưới Phượng Ma Dực gia trì, phía sau nửa bước Kim đan, hoàn toàn không đuổi kịp Từ Huyền, Thiên Hạt tộc vương giả kia bị kim ngẫu Tiểu Sửu kiềm chế, cũng đuổi không tới.
Bước tiến của Thanh Thạch Cự Nhân hơi chậm lại. Âm thanh như trầm thấp nổ vang.
Ầm ầm ầm. . .
Lúc này, phía dưới đại địa đang không ngừng lay động, xuất hiện từng mảnh từng mảnh vết rách, cũng truyền đến khí tức hai di lạc báu vật khác.
Mắt thấy Thiên Hạt cổ thành kia muốn đột phá tầng nham thạch hoá đá.
- Hừ! Đừng hòng!
Quang hà màu đất dưới chân Thanh Thạch Cự Nhân lan tràn, tiến một bước củng cố khu vực hoá đá.
Từ Huyền tâm thần rùng mình, xem tình hình Thanh Thạch Cự Nhân kia, căn bản không có sử dụng toàn lực đối phó mình.
Đối phương có ít nhất một nửa tâm lực, dùng cho ngăn cản Thiên Hạt cổ thành.
Bất quá, nếu muốn cứu trợ Tuyết Vi cùng Nhiếp Hàn, thiết yếu phải qua cửa ải này.
- Xoạt!
Từ Huyền không chút do dự, lấy ra Thiên Cơ Lệnh, một cự thần binh cao tới mấy chục trượng, phi thân giết về Thanh Thạch Cự Nhân.
Thực lực Cự thần binh, mạnh hơn cả Kim đan tiểu thành, Bất Hủ Kim đan phổ thông, căn bản đối kháng không được mấy lần.
Đang xì…
Trường kích Cự thần binh vung lên, chém ở trên người Thanh Thạch Cự Nhân, bắn lên một trận Hỏa tinh.
Thanh Thạch Cự Nhân kia hơi chút lui về phía sau một bước, trên người rơi xuống một chút đá vụn, dĩ nhiên không có bị thương.
Từ Huyền không khỏi ngơ ngác, sởn cả tóc gáy. . .
Thực lực Thanh Thạch Cự Nhân này, tuyệt đối là tồn tại cường hoành nhất bên trong tu giả hắn nhìn thấy ở Thần hoang đại địa!
Cự thần binh đánh đâu thắng đó, dĩ nhiên thương không tới hắn mảy may.
Lẽ nào đây chính là thực lực của Bất Hủ chí tôn trong Thần hoang đại địa ?
Ầm bảnh…
Thanh Thạch Cự Nhân vung ra một quyền, thiên địa mơ hồ chấn động, đẩy lui cự thần binh ra xa mười mấy trượng, hôi yên hừng hực, đại địa rạn nứt.
- Lưu tiểu tử này lại!
Đang lúc ấy, hơn trăm dặm có mấy người Thiên Hạt tộc, phá không bay tới.
Bay ở trước nhất, chính là Thiên Hạt vương giả kia, chân chính Bất Hủ Kim đan!
Từ Huyền cảm giác áp lực sâu sắc, lòng có chút nóng ruột, chủ yếu là thực lực Thanh Thạch Cự Nhân kia quá mạnh mẽ, một mặt cố thủ hoá đá đại địa, một mặt đối kháng cự thần binh, còn có thể cho mình trọng lực cường đại.
Thực lực Thanh Thạch Cự Nhân này, coi như là tới mười Bất Hủ Kim đan, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Vương giả Thiên Hạt tộc, phá không bay tới, hạt kiềm cách không vạch một cái, lưỡi dao gió sắc bén nửa trong suốt, giống như tia chớp, đâm về Từ Huyền.
Tâm thần Từ Huyền bỗng dưng đau nhói.
Công kích của đối phương, vừa là công kích ẩn chứa pháp lực mạnh mẽ, còn pha lẫn kịch độc phương diện linh hồn.
Lưỡi dao gió nửa trong suốt kia, sau khi tiếp cận Từ Huyền, bị ngân từ lực tràng làm suy yếu, quang hồ màu bạc chớp động, âm thanh nổ vang không ngừng, vẫn như cũ cường thế đến gần.
Đặc biệt là công kích độc thuật phương diện linh hồn kia, làm cho sắc mặt Từ Huyền có chút trắng bệch.
Lúc này hắn thôi thúc Mộng Hồi đại pháp mới miễn cưỡng suy yếu hơn nửa uy năng, chịu đựng bộ phận linh hồn độc thuật.
Tuy rằng thân thể Từ Huyền mạnh mẽ, bách độc bất xâm, nhưng mà phương diện linh hồn, cũng không phải là vô khổng bất nhập như vậy. Nếu hắn không có cảnh giới Bất Hủ Kim đan, cộng thêm Mộng Hồi đại pháp tầng ba, trúng loại độc này, coi như bất tử, cũng phải đánh mất hơn một nửa chiến lực.
Đinh xì phốc!
Lưỡi dao gió màu xám bạc trong suốt, ảm đạm hơn nửa, như trước chém ở trên người Từ Huyền, tinh quang màu đất bên ngoài thân tối sầm lại. Ở trên Kim Bá Vương thể lưu lại một vết máu.
Từ Huyền tê đau một tiếng, pháp lực trong công kích của đối phương, cũng ẩn chứa độc lực, ăn mòn sức sống, phá hoại sinh cơ trong thân thể.
Coi như Bất Hủ Kim đan cùng giai, trúng loại độc này cũng có khả năng chết.
Huống hồ Từ Huyền đồng thời chịu đựng hai tầng độc lực.
- Thực lực Thiên Hạt vương giả này, vượt qua Bất Hủ Kim đan!
Từ Huyền cưỡng chế độc lực, hít sâu một hơi. Một tay vung lên, một Kim Ngẫu Tiểu Sửu hóa thành một đạo hư ảnh màu vàng, giết về phía vương giả Thiên Hạt tộc.
Thực lực Kim ngẫu Tiểu Sửu có thể so với phổ thông Kim đan, trọng yếu chính là, không nhìn linh hồn cùng độc thuật, nhất thời cùng Thiên Hạt vương giả đánh cho hừng hực khí thế.
Nhưng cùng lúc đó, phụ cận còn có hai vị dị tộc nửa bước Kim đan, mấy vị Nguyên đan hậu kỳ. Từ mấy phương hướng bọc đánh lại đây.
- Chà chà sách. . . Lại một di lạc báu vật đưa tới cửa.
Những người này khởi xướng công kích.
Nếu là tình huống bình thường, Từ Huyền cũng không cần sợ hãi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, thực lực hắn bị Thanh Thạch Cự Nhân kia hạn chế quá nửa.
Cỗ trọng lực vô hình này, như trước ngăn cản Từ Huyền.
Không những như vậy, Từ Huyền còn phải phân ra một nửa tâm thần, khống chế cự thần binh kiềm chế Thanh Thạch Cự Nhân.
Bằng không, một khi đối phương xông lại, Từ Huyền căn bản không cách nào chính diện chống lại.
Tình huống như vậy, Từ Huyền nhất thời rơi vào hạ phong, có chút vất vả.
Sau khi đi ra Thánh cảnh, lần thứ nhất Từ Huyền gặp phải nghịch cảnh như vậy.
- Đừng cho tiểu tử này chạy, tổng cộng ba di lạc báu vật, một cái cũng không có thể mất.
Tiếng hét của Thanh Thạch Cự Nhân cuồn cuộn như thiên lôi nổ vang, làm cho Từ Huyền một trận khí huyết sôi trào.
Đương nhiên, chí ít một nửa sức mạnh của Thanh Thạch Cự Nhân, đều dùng cho củng cố tầng nham thạch hoá đá phía dưới.
Ầm ầm ầm. . .
Thiên Hạt cổ thành phía dưới vẫn cứ đang không ngừng lay động, đổ nát đại địa.
Thanh Thạch Cự Nhân có chút căm tức, bên ngoài thân đột nhiên hiện lên một giáp trụ vàng óng, bao vây toàn bộ thân hình.
Chính là di lạc báu vật, Đại địa nguyên giáp!
Trong chớp mắt ấy, Từ Huyền cảm giác trọng lực áp bách đến đỉnh đầu, hầu như tăng cường gấp đôi.
"Bảnh" một tiếng, Thanh Thạch Cự Nhân kia một chưởng đánh bay cự thần binh.
Ca xì!
Phần eo Cự thần binh, dĩ nhiên gãy lìa một mảng nhỏ.
Đây là từ khi ở Thiên Cơ cổ thành tới nay, lần thứ nhất cự thần binh bị hao tổn.
Mượn sức mạnh Đại địa nguyên giáp, thần thông Thanh Thạch Cự Nhân tăng nhiều, Thiên Hạt cổ thành phía dưới rất nhanh bị gắt gao áp chế, tầng nham thạch hoá đá càng kiên cố hơn, sóng chấn động vàng óng ánh, hết thảy khe nứt, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được khép lại.
- Bất hảo!
Từ Huyền kinh hãi thay đổi sắc mặt, thân thể ở giữa không trung, tốc độ chậm đến cực điểm.
- Thần Hỏa kim cương!
Hắn lập tức thôi thúc bí thuật, thể phách, thần thông tăng nhiều, hóa thành kim cương mười trượng, trong cuồng phong liệt diễm, bốn phía hóa thành thế giới hỏa diễm.
Nhưng như trước không đủ! Không đủ để thoát khỏi khốn cảnh.
Một khi Thanh Thạch Cự Nhân kia nhàn rỗi, sẽ lại đây trừng trị hắn.
Cách cách!
Gặp tình hình này, sau lưng Từ Huyền lại triển khai một đôi ma cánh rộng 50, 60 trượng, ma viêm cương phong tàn phá bừa bãi, cùng sức mạnh Thần Hỏa kim cương đan xen vào nhau.
Vèo…
Thân hình Từ Huyền rất nhanh phá không bay tới thiên hư, cũng thoát ly lĩnh vực trọng lực của Thanh Thạch Cự Nhân kia.
Ở dưới Phượng Ma Dực gia trì, phía sau nửa bước Kim đan, hoàn toàn không đuổi kịp Từ Huyền, Thiên Hạt tộc vương giả kia bị kim ngẫu Tiểu Sửu kiềm chế, cũng đuổi không tới.