Vậy mà, khi ánh mắt của hắn đảo qua ba người Từ Huyền, sắc mặt đột nhiên đại biến:
- Là ngươi. . . Họ Từ tiểu tử!
Đối mặt ba người Từ Huyền, hắn một cách tự nhiên sản sinh địch ý.
Ngày xưa tại Thiên Cơ cổ thành hao binh tổn tướng, cuối cùng di lạc báu vật kia, lại bị một tiểu tử đạt được, Trấn Tây Hầu tự nhiên là oán hận không cam lòng.
Giờ khắc này, đột nhiên lại gặp được cừu địch ngày xưa, Trấn Tây Hầu nhất thời mất khống chế. Huống hồ, nơi này là Khai Nguyên Thánh đô, thuộc về địa bàn hoàng tộc!
- Ha ha, Trấn Tây Hầu, năm đó gặp mặt một lần, ngươi còn nhớ rõ chúng ta.
Từ Huyền cười một tiếng.
Thần tình hắn thích ý ung dung, có một loại ý vị nhẹ như mây gió.
Trấn Tây Hầu giận tím mặt:
- Ngươi coi như hóa thành tro, ta cũng có thể nhận ra. . . Tiểu tử, còn không bó tay chịu trói, giao ra di lạc báu vật!
Trong phút chốc, thần uy thuộc về Bất hủ Kim đan, áp bách trên thân mấy người Từ Huyền.
- Lão tứ! Dừng tay!
Khai Nguyên Thánh Hoàng kinh hãi đến biến sắc, vội vã ngăn cản.
- Trấn Tây Hầu!
Ánh mắt Thiên Huyền chí tôn lạnh lẽo:
- Ngươi dám động thủ đối với quý khách của ta?
Tiếng nói vừa dứt, cả toà đại điện, hư không phảng phất bị đọng lại.
Khí tức nửa bước Kim đan, không đỡ nổi một đòn, nhất thời hóa thành mây khói.
Thân hình Trấn Tây Hầu cứng ngắc, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, ở dưới tinh thần Bất hủ chí tôn chèn ép xuống, khó có thể nhúc nhích.
- Hừ! Từ đạo hữu là quý khách mà hai người chúng ta cugn4 phải tôn kính, ngươi dám phạm thượng!
Mộc Linh chí tôn quát một tiếng.
Lại một cỗ khí tức Bất hủ chí tôn, giáng lâm trên người Trấn Tây Hầu.
Rầm!
Trấn Tây Hầu sợ đến hồn phi phách tán, trực tiếp nằm rạp đầy đất, không ngừng sợ run.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Trấn Tây Hầu hoàn toàn không tìm được manh mối, cái loại cảm giác này, tựa như trong nháy mắt bị đánh vào Vô Gian địa ngục.
Khai Nguyên Thánh Hoàng cũng thất kinh.
Dưới tình huống này, ngay cả hắn cũng không dám cầu tình vì Trấn Tây Hầu.
- Còn không mau chịu nhận lỗi! Từ đạo hữu không chỉ là quý khách của hai vị Bất hủ chí tôn, cũng là thượng tân của Khai Nguyên Thánh Hoàng ta, đãi ngộ ngang cùng Bất hủ chí tôn.
Khai Nguyên Thánh Hoàng quát lớn nói.
Sống lưng Trấn Tây Hầu lạnh cả người, ánh mắt nhìn phía ba người Từ Huyền, liền chuẩn bị dập đầu tạ tội.
Từ Huyền đột nhiên lên tiếng:
- Năm đó chỉ là gặp mặt một lần, không oán không hận, ngươi cũng không cần nhận lỗi.
Một cỗ sức mạnh vô hình vô chất mạnh mẽ nâng thân thể Trấn Tây Hầu lên.
Gặp cảnh này, Thiên Huyền chí tôn cùng Mộc Linh chí tôn, cũng dồn dập thu hồi khí tức.
Trấn Tây Hầu như được đại xá, sống lưng ướt đẫm, vội vã đứng dậy tạ tội, vẻ mặt nhìn về phía Từ Huyền, lại có vẻ vô cùng phức tạp.
Hắn không biết, Từ Huyền là như thế nào cùng hai vị Bất hủ chí tôn kéo lên quan hệ, thế nhưng có thể xác định, thực lực của đối phương hôm nay, đã vượt qua phạm vi mình có thể ứng phó.
Tiếp đó, hai vị Bất hủ chí tôn đều không để ý đến Trấn Tây Hầu, chuyện liên quan đến Khai Nguyên Thánh Hoàng đều lạnh nhạt mấy phần.
- Từ đạo hữu, di lạc chín thành đã mở ra bảy toà, còn dư lại hai toà cuối cùng. Lần này ngươi tới Thần hoang, một ít vấn đề quyết sách, hai người bọn ta đều sẽ coi ngươi là thủ lĩnh.
Thiên Huyền chí tôn khẽ mỉm cười.
Lời vừa nói ra, mấy người trong đại điện đều khiếp sợ nghi vấn.
Kinh thiên đại sự có quan hệ bí ẩn chín thành, hai vị chí tôn lại muốn lấy Từ Huyền dẫn đầu?
Lẽ nào Thiên Huyền chí tôn này, là đang khiêm tốn?
Thế nhưng, ở trong mắt hai vị chí tôn, Từ Huyền là người phát ngôn của Thánh chủ, được cao tầng Thánh cảnh trọng dụng, lại có một di lạc báu vật, gián tiếp nắm giữ ba di lạc báu vật, xác thực có tư cách này.
Về phần thực lực, trận chiến nửa năm trước ấy, Từ Huyền bày ra thực lực, đã để hai vị Bất hủ chí tôn thuyết phục.
Từ Huyền khiêm tốn nói:
- Thiên Huyền đạo hữu nói nghiêm trọng rồi, đối với Thần hoang hiểu rõ cùng chưởng khống, ta đều không bằng ngươi, không bằng nói vun vào làm, càng là đến thực tế.
Hai vị chí tôn liếc mắt nhìn nhau, âm thầm gật đầu.
Từ Huyền này thân là người phát ngôn của Thánh chủ, thực lực càng có thể khiêu chiến Bất hủ chí tôn, có thể nói thiên chi kiêu tử. Thế nhưng, hắn xử thế làm người, lại không kiêu không nóng nảy.
- Chẳng trách người này tuổi còn trẻ, lại có thể đạt được Thánh chủ trọng dụng.
Thiên Huyền chí tôn triệt để đối với Từ Huyền nhìn với cặp mắt khác xưa.
Tình hình như vậy, rơi xuống trong mắt Khai Nguyên Thánh Hoàng cùng Trấn Tây Hầu, trong lòng chấn động tới ngập trời.
- Từ Huyền này, đến cùng có lai lịch gì. Ngay cả Bất hủ chí tôn, đều đối với hắn khách khí như vậy, thậm chí muốn nghe quyết sách từ hắn?
Khai Nguyên Thánh Hoàng cùng Trấn Tây Hầu liếc mắt nhìn nhau, đầy mặt kinh hãi.
Đột nhiên, uy tín cùng địa vị của Từ Huyền ở trong mắt bọn họ, tăng lên tới độ cao trước nay chưa từng có, không kém gì Bất hủ chí tôn.
Trò chuyện chốc lát, Khai Nguyên Thánh Hoàng đã phái người vì ba người Từ Huyền, an bài phủ đệ tu luyện tốt nhất.
Từ Huyền rõ ràng, di lạc chín thành từng cái hiện thế, phải cần chờ đợi.
Chuyện này ý nghĩa là, hắn sắp sửa trường kỳ nhập trú Thần hoang đại địa.
Đêm đó…
Ba người Từ Huyền ở trong hoàng đô, phân biệt tiến vào phủ đệ từng người.
- Di lạc Cửu Bảo là một lần thời cơ, ta phải làm tốt chuẩn bị vẹn toàn, nhưng trong đời, còn có càng nhiều chuyện trọng yếu hơn. . .
Từ Huyền nhắm con ngươi lại, bắt đầu tĩnh tu.
Từ Huyền chân chính coi trọng chính là vụ tai nạn bảy mươi năm sau kia.
Bây giờ, cách tràng đại tai nạn kia, hầu như qua một nửa, thời gian càng ngày càng khẩn bách.
Ở dưới áp lực chưa từng có, Từ Huyền phải nắm chặt từng giây từng phút tu luyện.
Này so với hai toà cổ thành khác mở ra, còn trọng yếu hơn rất nhiều.
Chớp mắt một cái.
Ba người Từ Huyền ở Khai Nguyên vương triều, nhập trú sáu, bảy năm.
Trong sáu, bảy năm này, bất luận là Từ Huyền, hay là Nhiếp Hàn cùng Tuyết Vi, đều chuyên tâm tu luyện.
Sau khi lên cấp Nguyên đan hậu kỳ, mục tiêu tiếp theo, chính là nửa bước Kim đan cùng Bất hủ Kim đan.
Mục tiêu của Từ Huyền là, trước khi toàn bộ di lạc chín thành mở ra, đem tu vi tăng lên tới nửa bước Kim đan.
Bởi vì linh hồn cảnh giới của hắn, đã sớm đột phá Bất hủ Kim đan, chỉ cần tu vi đạt đến Nguyên đan đỉnh cao là được.
Vì tăng cao tu vi, Từ Huyền tiêu hao lượng lớn linh tài cùng linh đan bốn, năm phẩm.
Tình huống của Nhiếp Hàn cùng Tuyết Vi lại bất đồng, bọn họ từng người nắm giữ một toà cổ thành, tư bản cũng hùng hậu, càng trọng yếu hơn là, có thể mượn di lạc báu vật tăng cao tu vi.
Sức mạnh cùng hàm nghĩa của Di lạc báu vật, cùng bọn hắn đối lập phù hợp, đặc biệt là Tuyết Vi.
Thiên Hạt Ma kiếm trong tay Nhiếp Hàn, dung hợp Thiên Hạt ma tâm, linh hồn cảnh giới kế sau Từ Huyền, cũng đạt đến Bất hủ Kim đan.
Sáu, bảy năm qua đi, tu vi cao nhất chính là Tuyết Vi, tiếp cận Nguyên đan đỉnh cao.
- Là ngươi. . . Họ Từ tiểu tử!
Đối mặt ba người Từ Huyền, hắn một cách tự nhiên sản sinh địch ý.
Ngày xưa tại Thiên Cơ cổ thành hao binh tổn tướng, cuối cùng di lạc báu vật kia, lại bị một tiểu tử đạt được, Trấn Tây Hầu tự nhiên là oán hận không cam lòng.
Giờ khắc này, đột nhiên lại gặp được cừu địch ngày xưa, Trấn Tây Hầu nhất thời mất khống chế. Huống hồ, nơi này là Khai Nguyên Thánh đô, thuộc về địa bàn hoàng tộc!
- Ha ha, Trấn Tây Hầu, năm đó gặp mặt một lần, ngươi còn nhớ rõ chúng ta.
Từ Huyền cười một tiếng.
Thần tình hắn thích ý ung dung, có một loại ý vị nhẹ như mây gió.
Trấn Tây Hầu giận tím mặt:
- Ngươi coi như hóa thành tro, ta cũng có thể nhận ra. . . Tiểu tử, còn không bó tay chịu trói, giao ra di lạc báu vật!
Trong phút chốc, thần uy thuộc về Bất hủ Kim đan, áp bách trên thân mấy người Từ Huyền.
- Lão tứ! Dừng tay!
Khai Nguyên Thánh Hoàng kinh hãi đến biến sắc, vội vã ngăn cản.
- Trấn Tây Hầu!
Ánh mắt Thiên Huyền chí tôn lạnh lẽo:
- Ngươi dám động thủ đối với quý khách của ta?
Tiếng nói vừa dứt, cả toà đại điện, hư không phảng phất bị đọng lại.
Khí tức nửa bước Kim đan, không đỡ nổi một đòn, nhất thời hóa thành mây khói.
Thân hình Trấn Tây Hầu cứng ngắc, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, ở dưới tinh thần Bất hủ chí tôn chèn ép xuống, khó có thể nhúc nhích.
- Hừ! Từ đạo hữu là quý khách mà hai người chúng ta cugn4 phải tôn kính, ngươi dám phạm thượng!
Mộc Linh chí tôn quát một tiếng.
Lại một cỗ khí tức Bất hủ chí tôn, giáng lâm trên người Trấn Tây Hầu.
Rầm!
Trấn Tây Hầu sợ đến hồn phi phách tán, trực tiếp nằm rạp đầy đất, không ngừng sợ run.
- Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Trấn Tây Hầu hoàn toàn không tìm được manh mối, cái loại cảm giác này, tựa như trong nháy mắt bị đánh vào Vô Gian địa ngục.
Khai Nguyên Thánh Hoàng cũng thất kinh.
Dưới tình huống này, ngay cả hắn cũng không dám cầu tình vì Trấn Tây Hầu.
- Còn không mau chịu nhận lỗi! Từ đạo hữu không chỉ là quý khách của hai vị Bất hủ chí tôn, cũng là thượng tân của Khai Nguyên Thánh Hoàng ta, đãi ngộ ngang cùng Bất hủ chí tôn.
Khai Nguyên Thánh Hoàng quát lớn nói.
Sống lưng Trấn Tây Hầu lạnh cả người, ánh mắt nhìn phía ba người Từ Huyền, liền chuẩn bị dập đầu tạ tội.
Từ Huyền đột nhiên lên tiếng:
- Năm đó chỉ là gặp mặt một lần, không oán không hận, ngươi cũng không cần nhận lỗi.
Một cỗ sức mạnh vô hình vô chất mạnh mẽ nâng thân thể Trấn Tây Hầu lên.
Gặp cảnh này, Thiên Huyền chí tôn cùng Mộc Linh chí tôn, cũng dồn dập thu hồi khí tức.
Trấn Tây Hầu như được đại xá, sống lưng ướt đẫm, vội vã đứng dậy tạ tội, vẻ mặt nhìn về phía Từ Huyền, lại có vẻ vô cùng phức tạp.
Hắn không biết, Từ Huyền là như thế nào cùng hai vị Bất hủ chí tôn kéo lên quan hệ, thế nhưng có thể xác định, thực lực của đối phương hôm nay, đã vượt qua phạm vi mình có thể ứng phó.
Tiếp đó, hai vị Bất hủ chí tôn đều không để ý đến Trấn Tây Hầu, chuyện liên quan đến Khai Nguyên Thánh Hoàng đều lạnh nhạt mấy phần.
- Từ đạo hữu, di lạc chín thành đã mở ra bảy toà, còn dư lại hai toà cuối cùng. Lần này ngươi tới Thần hoang, một ít vấn đề quyết sách, hai người bọn ta đều sẽ coi ngươi là thủ lĩnh.
Thiên Huyền chí tôn khẽ mỉm cười.
Lời vừa nói ra, mấy người trong đại điện đều khiếp sợ nghi vấn.
Kinh thiên đại sự có quan hệ bí ẩn chín thành, hai vị chí tôn lại muốn lấy Từ Huyền dẫn đầu?
Lẽ nào Thiên Huyền chí tôn này, là đang khiêm tốn?
Thế nhưng, ở trong mắt hai vị chí tôn, Từ Huyền là người phát ngôn của Thánh chủ, được cao tầng Thánh cảnh trọng dụng, lại có một di lạc báu vật, gián tiếp nắm giữ ba di lạc báu vật, xác thực có tư cách này.
Về phần thực lực, trận chiến nửa năm trước ấy, Từ Huyền bày ra thực lực, đã để hai vị Bất hủ chí tôn thuyết phục.
Từ Huyền khiêm tốn nói:
- Thiên Huyền đạo hữu nói nghiêm trọng rồi, đối với Thần hoang hiểu rõ cùng chưởng khống, ta đều không bằng ngươi, không bằng nói vun vào làm, càng là đến thực tế.
Hai vị chí tôn liếc mắt nhìn nhau, âm thầm gật đầu.
Từ Huyền này thân là người phát ngôn của Thánh chủ, thực lực càng có thể khiêu chiến Bất hủ chí tôn, có thể nói thiên chi kiêu tử. Thế nhưng, hắn xử thế làm người, lại không kiêu không nóng nảy.
- Chẳng trách người này tuổi còn trẻ, lại có thể đạt được Thánh chủ trọng dụng.
Thiên Huyền chí tôn triệt để đối với Từ Huyền nhìn với cặp mắt khác xưa.
Tình hình như vậy, rơi xuống trong mắt Khai Nguyên Thánh Hoàng cùng Trấn Tây Hầu, trong lòng chấn động tới ngập trời.
- Từ Huyền này, đến cùng có lai lịch gì. Ngay cả Bất hủ chí tôn, đều đối với hắn khách khí như vậy, thậm chí muốn nghe quyết sách từ hắn?
Khai Nguyên Thánh Hoàng cùng Trấn Tây Hầu liếc mắt nhìn nhau, đầy mặt kinh hãi.
Đột nhiên, uy tín cùng địa vị của Từ Huyền ở trong mắt bọn họ, tăng lên tới độ cao trước nay chưa từng có, không kém gì Bất hủ chí tôn.
Trò chuyện chốc lát, Khai Nguyên Thánh Hoàng đã phái người vì ba người Từ Huyền, an bài phủ đệ tu luyện tốt nhất.
Từ Huyền rõ ràng, di lạc chín thành từng cái hiện thế, phải cần chờ đợi.
Chuyện này ý nghĩa là, hắn sắp sửa trường kỳ nhập trú Thần hoang đại địa.
Đêm đó…
Ba người Từ Huyền ở trong hoàng đô, phân biệt tiến vào phủ đệ từng người.
- Di lạc Cửu Bảo là một lần thời cơ, ta phải làm tốt chuẩn bị vẹn toàn, nhưng trong đời, còn có càng nhiều chuyện trọng yếu hơn. . .
Từ Huyền nhắm con ngươi lại, bắt đầu tĩnh tu.
Từ Huyền chân chính coi trọng chính là vụ tai nạn bảy mươi năm sau kia.
Bây giờ, cách tràng đại tai nạn kia, hầu như qua một nửa, thời gian càng ngày càng khẩn bách.
Ở dưới áp lực chưa từng có, Từ Huyền phải nắm chặt từng giây từng phút tu luyện.
Này so với hai toà cổ thành khác mở ra, còn trọng yếu hơn rất nhiều.
Chớp mắt một cái.
Ba người Từ Huyền ở Khai Nguyên vương triều, nhập trú sáu, bảy năm.
Trong sáu, bảy năm này, bất luận là Từ Huyền, hay là Nhiếp Hàn cùng Tuyết Vi, đều chuyên tâm tu luyện.
Sau khi lên cấp Nguyên đan hậu kỳ, mục tiêu tiếp theo, chính là nửa bước Kim đan cùng Bất hủ Kim đan.
Mục tiêu của Từ Huyền là, trước khi toàn bộ di lạc chín thành mở ra, đem tu vi tăng lên tới nửa bước Kim đan.
Bởi vì linh hồn cảnh giới của hắn, đã sớm đột phá Bất hủ Kim đan, chỉ cần tu vi đạt đến Nguyên đan đỉnh cao là được.
Vì tăng cao tu vi, Từ Huyền tiêu hao lượng lớn linh tài cùng linh đan bốn, năm phẩm.
Tình huống của Nhiếp Hàn cùng Tuyết Vi lại bất đồng, bọn họ từng người nắm giữ một toà cổ thành, tư bản cũng hùng hậu, càng trọng yếu hơn là, có thể mượn di lạc báu vật tăng cao tu vi.
Sức mạnh cùng hàm nghĩa của Di lạc báu vật, cùng bọn hắn đối lập phù hợp, đặc biệt là Tuyết Vi.
Thiên Hạt Ma kiếm trong tay Nhiếp Hàn, dung hợp Thiên Hạt ma tâm, linh hồn cảnh giới kế sau Từ Huyền, cũng đạt đến Bất hủ Kim đan.
Sáu, bảy năm qua đi, tu vi cao nhất chính là Tuyết Vi, tiếp cận Nguyên đan đỉnh cao.