Càng khó có thể tin chính là nàng này còn nhỏ tuổi hơn cả Từ Huyền, nhưng tu vi lại đạt đến Hóa Anh hậu kỳ.
Đột nhiên chứng kiến nàng này, Từ Huyền bất ngờ sinh ra một loại cảm giác kinh diễm.
Nàng là nữ tử Từ Huyền cảm thấy kinh diễm nhất sau Liễu Vũ Yên, vô luận là thiên phú, hay là mỹ mạo khí chất.
So sánh với Liễu Vũ Yên cao không thể chạm như mộng ảo thì nàng này tươi mát tự nhiên, thập phần thân thiết, lại càng dễ làm cho người ta tiếp cận.
- Nàng là Thiền Phức Nhi, đệ nhất thiên tài của bổn tông, tạo nghệ đan đạo của nàng phóng nhãn toàn bộ Ngọc Huyền Đan Tông đã gần với tông chủ bản tông.
Nam Hương đối với Từ Huyền nói.
Chỉ thấy Thiền Phức Nhi tiếp nhận ngọc giản, thần thức rót vào trong đó.
Sau một lát, đôi mi thanh tú của nàng nhẹ chau lại.
- Cho ta nửa tháng thời gian.
Đôi mắt sáng ngời thanh tịnh của Thiền Phức Nhi lộ ra vẻ đẹp tự nhiên linh động tươi mát hơi trưng cầu nhìn về phía Từ Huyền.
- Được.
Trong lòng Từ Huyền mừng thầm, đây chính là điều mà hắn đang muốn.
Thiền Phức Nhi thu hồi ngọc giản, hơi cảm kích, hướng về phía hắn cười cười.
Từ Huyền có một loại tắm rửa xuân ý hoa hương, Thiền Phức Nhi tùy ý cười cười, còn hơn muôn tía nghìn hồng, khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng tập trung nhìn vào, nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ hái thuốc tố nhã tươi mát, hơi hoạt bát thanh thuần.
Kế tiếp, do nữ tử mặc thúy sam Nam Hương an bài Từ Huyền vào trú tại sơn môn.
- Đừng nhìn nữa. Phức Nhi chính là đệ nhất mỹ nữ của Vạn Phương Thánh Cốc, đệ nhất đan dược thiên tân, còn là y bát của y thánh. Thanh niên tuổi trẻ tài tuấn trong một giới này theo đuổi nàng, không một ai không mạnh hơn người gấp mười gấp trăm lần.
Nam Hương một ra vẻ lão thành khuyên bảo.
Từ Huyền một hồi im lặng, chính mình bất quá là nhìn nhiều Thiền Phức Nhi một chút, không ngờ lại bị đối phương giáo huấn một phen.
Lòng thích cái đẹp mọi người đều có. Nhìn nhiều một chút cũng có cảnh đẹp ý vui.
Đối với cái này, Từ Huyền cũng không có để ở trong lòng.
Hắn cũng sẽ không quên mục đích của chính mình đến Ngọc Huyền Đan Tông là gì.
Cùng ngày, Từ Huyền được an bài đến ở bên trong sơn môn của Ngọc Huyền Đan Tông.
Kế tiếp, hắn phải nắm chặt thời gian ở bên trong Ngọc Huyền Đan Tông điều tra tìm kiếm phủ đệ tạm thời mà kiếp trước lưu lại.
Phạm vi của Ngọc Huyền Đan Tông cũng không nhỏ, với tư cách một trong Tam đại đan dược Thánh tông, riêng sơn môn này đã có phạm vui khu vực mấy vạn dặm.
Ở bên trong sơn môn có rất nhiều Cấm khu, muốn tìm dấu chân của kiếp trước cũng không có dễ dàng như vậy.
Bốn năm ngày thời gian trôi qua rồi.
Từ Huyền đã đi dạo qua tất cả địa phương có thể đi nhưng lại không có tìm được dấu chân kiếp trước.
Chỉ là mỗi khi hắn vận chuyển mộng hồi đều có một tia cảm giác thân thiết cực yếu ớt.
- Phủ đệ tạm thời Kiếp trước lưu lại khẳng định ngay ở chỗ này. Địa phương có thể đi có thể đi đều tìm không thấy, vậy khẳng định trong cấm địa trong cấm địa của sơn môn..
Từ Huyền mục quang thiểm thước suy nghĩ.
Lúc này, hắn hi vọng Thiền Phức Nhi không nên nhanh như vậy tìm hiểu ra Áo Nghĩa ở bên trong ngọc giản đó.
Thời gian càng ngày càng gấp.
Kế tiếp mấy ngày, mỗi khi ban đêm, Từ Huyền đều vụng trộm đi thăm dò cấm địa của Ngọc Huyền Đan Tông.
Ở bên trong cấm địa Sơn môn, mỗi một chỗ đều có Hóa Anh hậu kỳ trưởng lão tọa trấn, Từ Huyền luôn phải cẩn thận từng li từng tí.
Rốt cục ngày thứ mười vào trú trong sơn môn, Từ Huyền trải qua đủ loại bài trừ và xác định một cái cấm địa.
Đó chính là sơn môn cấm địa -- Tổ Thừa Sơn.
Tổ Thừa Sơn, nghe nói đã có lịch sử mấy vạn năm, là nơi thờ phụng linh vị lịch đại tông chủ cùng trưởng lão cũng cất dấu một ít bí mật không muốn người khác biết.
Ngày bình thường, tại đây ngay cả trưởng lão, đều không cho phép tiến vào.
Trùng hợp chính là.
Ngay tại ngày này, Thiền Phức Nhi thành công tìm hiểu ra phối phương ở bên trong ngọc giản và đến tìm Từ Huyền.
- Hứa đạo hữu!
Thiền Phức Nhi hô vài tiếng, lại không có tìm được Từ Huyền.
- Những ngày này tiểu tử họ Hứa ở bên trong các nơi sơn môn dạo chơi, lén lén lút lút. . .
Nam Hương hừ lạnh nói.
- Hắn đi phương hướng nào?
Đôi mi thanh tú của Thiền Phức Nhi cau lại.
- Hình như là phương hướng của Tổ Thừa Sơn.
Nam Hương không quá chắc chắn mà nói.
- Tổ Thừa Sơn?
Thiền Phức Nhi nhẹ nhẩm ba chữ đó, đột nhiên nghĩ đến cái gì, biến sắc:
- Ngươi nhanh thông tri cao tầng của tông phái.
Dứt lời, nàng hóa thành một đạo lục sắc thanh yên bay về phía Tổ Thừa Sơn.
Cùng lúc đó trước Tổ Thừa Sơn.
- Đứng lại! Nơi này là sơn môn cấm địa.
Một vị nữ tu Hóa Anh trung kỳ quát lạnh một tiếng.
Từ Huyền đã xác định, ở bên trong Tổ Thừa Sơn có một vị Hóa Anh hậu kỳ trưởng lão, Hóa Anh trung kỳ hai mươi vị, còn lại Hóa Anh sơ kỳ hơn 100 vị.
Nếu như không tính tu giả khác Ngọc Huyền Đan Tông Từ Huyền tự nghĩ có thể ứng phó.
Phanh!
Từ Huyền một chưởng đ đánh bay thổ huyết Hóa Anh trung kỳ nữ tu.
Hắn cùng với Ngọc Huyền Đan Tông không ân oán, cũng không có hạ độc thủ.
- Có người tự tiện xông vào cấm địa....
Bên trên Tổ Thừa Sơn trở nên một tràng hỗn loạn.
Từ Huyền phóng thích lực lượng khí lực cường đại của Kim Phách Vương Thể quanh thân bao phủ một tầng ngân từ nguyên quang, tất cả công kích, đều không tới gần được thân thể.
Ba thình thịch bành. . .
Từ Huyền chỉ xuất thủ, đánh bay ngăn trở tu giả tới gần mình.
Một đường rong ruổi, không chỗ nào ngăn cản!
Hóa Anh sơ kỳ, trung kỳ, thậm chí không cách nào lại gần Từ Huyền, cũng ngăn không được hắn một cái đối mặt.
- Tới gần. . . Lập tức thì đã tới rồi. . .
Từ Huyền thúc dục mộng hồi , cái loại cảm ứng thân thiết quen thuộc này càng ngày càng gần.
Một hơi tiến vào ở chỗ sâu trong Tổ Thừa Sơn.
Từ Huyền dừng lại trước một tòa Từ Đường cao lớn cũ kỹ: Ai tiến vào Tổ Từ Đường, giết không tha!
Trước Tổ Từ Đường ngồi xếp bằng một vị mỹ phụ ngân thường, một đầu tóc bạc như như thác nước nghiêng xuống, da thịt trắng nõn như trẻ con trong mắt chớp động sát cơ.
Từ Huyền sở dĩ dừng lại, không phải bởi vì vị Hóa Anh hậu kỳ trưởng lão trước mắt.
Mà là vì. . . mục đích của hắn đã đến.
Nhưng lúc này hắn cũng lâm vào ở bên trong nguy cơ cực lớn.
Tổ Thừa Sơn hiện tại có hơn trăm Hóa Anh cường giả, vây giết tới.
Đồng thời mấy vị trưởng lão của Huyền Ngọc Đan Tông đều thẳng đến Tổ Thừa Sơn.
- Hứa đạo hữu. . . Dừng tay!
Đuổi theo gần nhất chính là Thiền Phức Nhi.
- Bọn đạo chích phương này lại dám xông vào cấm địa của bổn tông.
Thiên địa biến sắc, giới diện run rẩy, vô tận linh khí gào thét.
Từ Huyền cảm ứng được khí tức khủng bố của nửa bước Anh Biến Kỳ đang tới gần, phiến hư không phụ cận truyền đến áp lực đáng sợ, trở nên trở nên cất bước gian nan vô cùng.
Giờ khắc này, di chỉ phủ đệ kiếp trước lưu lại đã gần trong gang tấc, tựa hồ có thể đụng tay đến.
Nhưng đồng thời, Từ Huyền cũng lâm vào ở bên trong nguy cơ cực lớn.
Đột nhiên chứng kiến nàng này, Từ Huyền bất ngờ sinh ra một loại cảm giác kinh diễm.
Nàng là nữ tử Từ Huyền cảm thấy kinh diễm nhất sau Liễu Vũ Yên, vô luận là thiên phú, hay là mỹ mạo khí chất.
So sánh với Liễu Vũ Yên cao không thể chạm như mộng ảo thì nàng này tươi mát tự nhiên, thập phần thân thiết, lại càng dễ làm cho người ta tiếp cận.
- Nàng là Thiền Phức Nhi, đệ nhất thiên tài của bổn tông, tạo nghệ đan đạo của nàng phóng nhãn toàn bộ Ngọc Huyền Đan Tông đã gần với tông chủ bản tông.
Nam Hương đối với Từ Huyền nói.
Chỉ thấy Thiền Phức Nhi tiếp nhận ngọc giản, thần thức rót vào trong đó.
Sau một lát, đôi mi thanh tú của nàng nhẹ chau lại.
- Cho ta nửa tháng thời gian.
Đôi mắt sáng ngời thanh tịnh của Thiền Phức Nhi lộ ra vẻ đẹp tự nhiên linh động tươi mát hơi trưng cầu nhìn về phía Từ Huyền.
- Được.
Trong lòng Từ Huyền mừng thầm, đây chính là điều mà hắn đang muốn.
Thiền Phức Nhi thu hồi ngọc giản, hơi cảm kích, hướng về phía hắn cười cười.
Từ Huyền có một loại tắm rửa xuân ý hoa hương, Thiền Phức Nhi tùy ý cười cười, còn hơn muôn tía nghìn hồng, khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng tập trung nhìn vào, nàng vẫn chỉ là một thiếu nữ hái thuốc tố nhã tươi mát, hơi hoạt bát thanh thuần.
Kế tiếp, do nữ tử mặc thúy sam Nam Hương an bài Từ Huyền vào trú tại sơn môn.
- Đừng nhìn nữa. Phức Nhi chính là đệ nhất mỹ nữ của Vạn Phương Thánh Cốc, đệ nhất đan dược thiên tân, còn là y bát của y thánh. Thanh niên tuổi trẻ tài tuấn trong một giới này theo đuổi nàng, không một ai không mạnh hơn người gấp mười gấp trăm lần.
Nam Hương một ra vẻ lão thành khuyên bảo.
Từ Huyền một hồi im lặng, chính mình bất quá là nhìn nhiều Thiền Phức Nhi một chút, không ngờ lại bị đối phương giáo huấn một phen.
Lòng thích cái đẹp mọi người đều có. Nhìn nhiều một chút cũng có cảnh đẹp ý vui.
Đối với cái này, Từ Huyền cũng không có để ở trong lòng.
Hắn cũng sẽ không quên mục đích của chính mình đến Ngọc Huyền Đan Tông là gì.
Cùng ngày, Từ Huyền được an bài đến ở bên trong sơn môn của Ngọc Huyền Đan Tông.
Kế tiếp, hắn phải nắm chặt thời gian ở bên trong Ngọc Huyền Đan Tông điều tra tìm kiếm phủ đệ tạm thời mà kiếp trước lưu lại.
Phạm vi của Ngọc Huyền Đan Tông cũng không nhỏ, với tư cách một trong Tam đại đan dược Thánh tông, riêng sơn môn này đã có phạm vui khu vực mấy vạn dặm.
Ở bên trong sơn môn có rất nhiều Cấm khu, muốn tìm dấu chân của kiếp trước cũng không có dễ dàng như vậy.
Bốn năm ngày thời gian trôi qua rồi.
Từ Huyền đã đi dạo qua tất cả địa phương có thể đi nhưng lại không có tìm được dấu chân kiếp trước.
Chỉ là mỗi khi hắn vận chuyển mộng hồi đều có một tia cảm giác thân thiết cực yếu ớt.
- Phủ đệ tạm thời Kiếp trước lưu lại khẳng định ngay ở chỗ này. Địa phương có thể đi có thể đi đều tìm không thấy, vậy khẳng định trong cấm địa trong cấm địa của sơn môn..
Từ Huyền mục quang thiểm thước suy nghĩ.
Lúc này, hắn hi vọng Thiền Phức Nhi không nên nhanh như vậy tìm hiểu ra Áo Nghĩa ở bên trong ngọc giản đó.
Thời gian càng ngày càng gấp.
Kế tiếp mấy ngày, mỗi khi ban đêm, Từ Huyền đều vụng trộm đi thăm dò cấm địa của Ngọc Huyền Đan Tông.
Ở bên trong cấm địa Sơn môn, mỗi một chỗ đều có Hóa Anh hậu kỳ trưởng lão tọa trấn, Từ Huyền luôn phải cẩn thận từng li từng tí.
Rốt cục ngày thứ mười vào trú trong sơn môn, Từ Huyền trải qua đủ loại bài trừ và xác định một cái cấm địa.
Đó chính là sơn môn cấm địa -- Tổ Thừa Sơn.
Tổ Thừa Sơn, nghe nói đã có lịch sử mấy vạn năm, là nơi thờ phụng linh vị lịch đại tông chủ cùng trưởng lão cũng cất dấu một ít bí mật không muốn người khác biết.
Ngày bình thường, tại đây ngay cả trưởng lão, đều không cho phép tiến vào.
Trùng hợp chính là.
Ngay tại ngày này, Thiền Phức Nhi thành công tìm hiểu ra phối phương ở bên trong ngọc giản và đến tìm Từ Huyền.
- Hứa đạo hữu!
Thiền Phức Nhi hô vài tiếng, lại không có tìm được Từ Huyền.
- Những ngày này tiểu tử họ Hứa ở bên trong các nơi sơn môn dạo chơi, lén lén lút lút. . .
Nam Hương hừ lạnh nói.
- Hắn đi phương hướng nào?
Đôi mi thanh tú của Thiền Phức Nhi cau lại.
- Hình như là phương hướng của Tổ Thừa Sơn.
Nam Hương không quá chắc chắn mà nói.
- Tổ Thừa Sơn?
Thiền Phức Nhi nhẹ nhẩm ba chữ đó, đột nhiên nghĩ đến cái gì, biến sắc:
- Ngươi nhanh thông tri cao tầng của tông phái.
Dứt lời, nàng hóa thành một đạo lục sắc thanh yên bay về phía Tổ Thừa Sơn.
Cùng lúc đó trước Tổ Thừa Sơn.
- Đứng lại! Nơi này là sơn môn cấm địa.
Một vị nữ tu Hóa Anh trung kỳ quát lạnh một tiếng.
Từ Huyền đã xác định, ở bên trong Tổ Thừa Sơn có một vị Hóa Anh hậu kỳ trưởng lão, Hóa Anh trung kỳ hai mươi vị, còn lại Hóa Anh sơ kỳ hơn 100 vị.
Nếu như không tính tu giả khác Ngọc Huyền Đan Tông Từ Huyền tự nghĩ có thể ứng phó.
Phanh!
Từ Huyền một chưởng đ đánh bay thổ huyết Hóa Anh trung kỳ nữ tu.
Hắn cùng với Ngọc Huyền Đan Tông không ân oán, cũng không có hạ độc thủ.
- Có người tự tiện xông vào cấm địa....
Bên trên Tổ Thừa Sơn trở nên một tràng hỗn loạn.
Từ Huyền phóng thích lực lượng khí lực cường đại của Kim Phách Vương Thể quanh thân bao phủ một tầng ngân từ nguyên quang, tất cả công kích, đều không tới gần được thân thể.
Ba thình thịch bành. . .
Từ Huyền chỉ xuất thủ, đánh bay ngăn trở tu giả tới gần mình.
Một đường rong ruổi, không chỗ nào ngăn cản!
Hóa Anh sơ kỳ, trung kỳ, thậm chí không cách nào lại gần Từ Huyền, cũng ngăn không được hắn một cái đối mặt.
- Tới gần. . . Lập tức thì đã tới rồi. . .
Từ Huyền thúc dục mộng hồi , cái loại cảm ứng thân thiết quen thuộc này càng ngày càng gần.
Một hơi tiến vào ở chỗ sâu trong Tổ Thừa Sơn.
Từ Huyền dừng lại trước một tòa Từ Đường cao lớn cũ kỹ: Ai tiến vào Tổ Từ Đường, giết không tha!
Trước Tổ Từ Đường ngồi xếp bằng một vị mỹ phụ ngân thường, một đầu tóc bạc như như thác nước nghiêng xuống, da thịt trắng nõn như trẻ con trong mắt chớp động sát cơ.
Từ Huyền sở dĩ dừng lại, không phải bởi vì vị Hóa Anh hậu kỳ trưởng lão trước mắt.
Mà là vì. . . mục đích của hắn đã đến.
Nhưng lúc này hắn cũng lâm vào ở bên trong nguy cơ cực lớn.
Tổ Thừa Sơn hiện tại có hơn trăm Hóa Anh cường giả, vây giết tới.
Đồng thời mấy vị trưởng lão của Huyền Ngọc Đan Tông đều thẳng đến Tổ Thừa Sơn.
- Hứa đạo hữu. . . Dừng tay!
Đuổi theo gần nhất chính là Thiền Phức Nhi.
- Bọn đạo chích phương này lại dám xông vào cấm địa của bổn tông.
Thiên địa biến sắc, giới diện run rẩy, vô tận linh khí gào thét.
Từ Huyền cảm ứng được khí tức khủng bố của nửa bước Anh Biến Kỳ đang tới gần, phiến hư không phụ cận truyền đến áp lực đáng sợ, trở nên trở nên cất bước gian nan vô cùng.
Giờ khắc này, di chỉ phủ đệ kiếp trước lưu lại đã gần trong gang tấc, tựa hồ có thể đụng tay đến.
Nhưng đồng thời, Từ Huyền cũng lâm vào ở bên trong nguy cơ cực lớn.