Hôm nay đến ngoại giới vực, pháp bảo của Từ Huyền dĩ vãng đều không còn đủ phẩm cấp.
Như Phương Thiên Họa Kích, Thất Linh Đồng Tước, Phượng Ma Dực các loại… đã không có bao nhiêu giá trị sử dụng.
Phương Ấn Sơn, Hỏa Long linh châu, Ngân Từ Nguyên Châu cũng sắp gặp được bình cảnh rồi.
Dùng thực lực của Từ Huyền giờ phút này, cho dù vượt cấp sử dụng Tứ phẩm thánh khí, cũng có thể phát huy toàn bộ lực lượng.
Cũng may tài liệu trong phủ đệ, đẳng cấp đều cực cao, một ít pháp bảo tàn phiến, đẳng cấp đều thánh khí thất bát phẩm trở lên.
Có tài liệu sung túc Từ Huyền bắt đầu bắt tay vào công việc luyện khí.
Phương Ấn Sơn, Hỏa Long linh châu, Ngân Từ Nguyên Châu, phân biệt đối ứng tài liệu thổ, hỏa, kim dư dùng.
Từ Huyền kết hợp ký ức kiếp trước, cùng với tài nghệ luyện khí chính mình có đủ khiến cho mấy món pháp bảo rèn luyện thăng cấp.
Chỉ dùng ba tháng, Phương Ấn Sơn tăng lên tới thất phẩm truyền thừa thánh khí, bay vọt tới ba bốn đẳng cấp.
Bắt chước làm theo, Hỏa Long linh châu cùng Ngân Từ Nguyên Châu đều tăng vọt đến thất phẩm truyền thừa thánh khí.
Thất phẩm thánh khí, đây chính là đối ứng cấp độ Thần Hư Đế Tôn.
Bất quá, pháp bảo trong tay Từ Huyền đều là loại truyền thừa, cơ hồ không có bình cảnh hạn chế, đặc biệt thích hợp có được thuộc tính vượt cấp chém giết.
Vì tạ ơn Thiền Phức Nhi những năm này trợ giúp, Từ Huyền luyện chế ra ba kiện lục phẩm truyền thừa thánh khí đưa cho nàng.
Ngoài ra, Trấn Hải Minh Châu cung fmaays món trân bảo, đối với Từ Huyền không dùng, cũng đưa cho Thiền Phức Nhi.
Thiền Phức Nhi mừng rỡ ngoài, nhưng có chút lo lắng.
Nàng là người rất dễ thỏa mãn, huống chi còn là đồ vật mà người mình yêu tặng cho.
Nhưng mà một khi đi ngoại giới, đám người mẫu thân chắc chắn sẽ không buông tha Từ Huyền.
Hết lần này tới lần khác thực lực của Từ Huyền giờ phút này nàng cũng cường đại không thể đánh giá, đến lúc đó thật không biết sẽ tạo nên cái cục diện gì.
Hôm nay, thực lực của Từ Huyền toàn bộ đề thăng.
Bất Diệt Kim Thân, tu vi, huyết mạch thần thông, pháp bảo. . . Đồng dạng không kém, toàn bộ tăng vọt!
- Ân, không sai biệt lắm có thể đi ra ngoài.
Từ Huyền tin tưởng bành trướng.
Bảo bối cùng tài liệu trong phủ đệ hắn sớm liền thu thập xong rồi.
Hôm nay chỉ còn lại có một cái phủ đệ trống rỗng, Từ Huyền cũng lười quản.
- Hứa đại ca, mẫu thân của ta,nàng. . .
Trên mặt Thiền Phức Nhi lộ ra vẻ lo lắng và thập phần khẩn trương.
- Không nên gọi ta là Hứa đại ca, ta họ Từ tên Huyền. Từ Huyền mới là danh tự chính thức của ta.
Từ Huyền lạnh nhạt nói.
- Từ. . . Từ đại ca?
Thiền Phức Nhi nhẹ đọc mấy chữ này, nàng cảm giác, cảm thấy có chút quen tai.
Rất nhanh sắc mặt Thiền Phức Nhi khẽ biến, nàng hỏi:
- Huynh chính là tu giả bị Nhiên Ma Quân Đoàn truy nã?
- Đúng vậy!
Từ Huyền ngưng mắt gi¬ai nhân t?rước mắt, nhẹ nhàng thở dài:
- Phức Nhi, nàng sẽ không trách ta chứ? Có lẽ ta đến sẽ mang lại tai nạn tới nơi này.
- Phức Nhi không trách huynh.
Thiền Phức Nhi cắn răng, đưa tay ôm chặt lấy Từ Huyền, trong đôi mắt sáng lộ ra hơi nước mông lung:
- Phức Nhi hy vọng có thể vĩnh viễn hỗ trợ Từ đại ca luyện chế đan dược.
Hai người thương nghị một lát, rốt cục đã có đối sách.
Thiền Phức Nhi không muốn trở thành hôn nhân phẩm, chỉ có thể đi theo Từ Huyền, xa chạy cao bay.
Dùng tu vi cấp độ nửa bước Anh Biến của nàng lại còn là luyện đan kỳ tài, suy đoán sẽ không trở thành vật cản của Từ Huyền.
Rời khỏi phủ đệ trước đã.
Thiền Phức Nhi trịnh trọng nói:
- Phức Nhi còn muốn hỏi một vấn đề, Từ đại ca có thể trả lời hay không?
- Nàng cứ hỏi đi.
Từ Huyền coi Thiền Phức Nhi như một người thân có thể tín nhiệm.
- Từ đại ca cùng chủ nhân của phủ đệ này có quan hệ gì?
Thiền Phức Nhi không che dấu vẻ mặt rất hiếu kỳ hỏi.
Từ khi cùng một chỗ tiến vào phủ đệ, nàng vẫn cảm thấy Từ Huyền Từ Huyền khó bề phân biệt.
Từ Huyền cười một tiếng:
- Tổ tiên nàng ngày xưa từng được gặp quý nhân, từ đó cá vượt long môn, phủ đệ này chính là quý nhân thần bí đó lưu lại.
- Chuyện này, Phức Nhi có biết đôi chút.
Thiền Phức Nhi gật đầu, nhanh chóng nhìn chằm chằm vào Từ Huyền.
- Ta , có thể tính toán là hậu bối tử tôn của quý nhân thần bí kia, giống như nàng là hậu nhân của tổ tiên nàng.
Từ Huyền tươi cười sáng lạn.
Lời của Từ Huyền nửa thật nửa giả, đã che giấu bí mật kiếp trước cũng thành công cho thân phận của mình chế tạo xuất xứ hợp lý.
- Không ngờ là như vậy. . .
Thiền Phức Nhi bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng hoàn toàn đã tin tưởng.
Từ Huyền là hậu bối của vị quý nhân thần bí kia, như vậy hết thảy đều đã minh bạch.
- Vậy bức họa kia, khẳng định không phải huynh vẽ . . .
Thiền Phức Nhi hơi cắn môi son, nhìn chằm chằm vào Từ Huyền.
Những năm này, nàng tìm hiểu họa hợp ý cảnh, đi vào nửa bước Anh Biến, bức họa này tuyệt đối là bảo vật vô giá. Chủ nhân của bức họa này tất nhiên là nhân vật tuyệt thế kinh thiên vĩ địa, ít nhất là cấp độ Thần Hư Đế Tôn, thậm chícòn rất cao. . .
- Đó là tổ tiên của ta họa…
Từ Huyền ngượng ngập cười cười.
Việc đã đến nước này, hết thảy “Bí ẩn “, sơ bộ cởi bỏ, tối thiểu có thể khơi thông tiền căn hậu quả.
. . .
Tổ thừa Từ Đường.
Sau lưng phần đông lệnh bài.
Ông!
Chỗ bia đá hiện lên một tia ba động kỳ dị, lưu quang bắn ra bốn phía, một bậc thang bạch ngọc xuất hiện.
- Phủ đệ mở ra rồi.
Đám người Huyền Ngọc Đan Tông kinh hô thất sắc.
Mấy vị trưởng lão, “xoạt” một cái đứng hết lên.
Trong mắt Thánh cốc Cung Chủ lóe lên tinh quang.
Thiếu cung chủ Phương Ngọc Tề sát quyền mài chưởng, trong lòng hưng phấn, chuẩn bị kỹ càng.
Tất cả mọi người ngừng lại hô hấp…
Chỉ thấy ở bên trong, bậc thang bạch ngọc được lưu quang bao phủ chậm rãi đi ra hai cái thân ảnh, một nam một nữ, giống như thần tiên quyến lữ.
Hai người này đúng là Từ Huyền cùng Thiền Phức Nhi ngày xưa tiến vào cấm địa tổ thừa Từ Đường.
- Thời gi¬an trôi qua thực vui vẻ, ta lúc này trong phủ đệ ngây người hơn mười năm, trăm năm ước hẹn, đã qua một phần năm.
Từ Huyền cảm khái không thôi, thấp lẩm bẩm tự nói.
- Phức Nhi, ngươi không có việc gì là tốt rồi, tu vi còn tấn chức nửa bước Anh Biến. . .
Huyền Ngọc tông chủ hơi có vẻ kinh hỉ, vội vàng đem con gái gọi tới, để tránh bị liên quan đến.
Thiền Phức Nhi đi ra bậc thang, lập tức cùng đám người mẫu thân hội hợp, nàng ngoái đầu nhìn lại Từ Huyền hơi có vẻ lo lắng, thấp thỏm trong lòng.
Những chi tiết này lọt vào trong mắt thiếu cung chủ Phương Ngọc Tề, hắn dâng lên lòng đố kị vô cùng nhìn chằm chằm vào Từ Huyền đi ra khỏi bậc thang cửa vào từ đường, nội tâm gào thét:
- Ở bên trong hơn mười năm này, Phức Nhi cùng người nọ ở chung bình yên vô sự, chẳng lẽ sinh ra nghiệt luyến. .
- Ha ha, xem ra trong phủ đệ có rất nhiều kỳ ngộ.
Ánh mắt Thánh cốc Cung Chủ đảo qua Từ Huyền cùng Thiền Phức Nhi, chỉ hơn mười năm mà tu vi hai người này đều rất có tiến triển.
Như Phương Thiên Họa Kích, Thất Linh Đồng Tước, Phượng Ma Dực các loại… đã không có bao nhiêu giá trị sử dụng.
Phương Ấn Sơn, Hỏa Long linh châu, Ngân Từ Nguyên Châu cũng sắp gặp được bình cảnh rồi.
Dùng thực lực của Từ Huyền giờ phút này, cho dù vượt cấp sử dụng Tứ phẩm thánh khí, cũng có thể phát huy toàn bộ lực lượng.
Cũng may tài liệu trong phủ đệ, đẳng cấp đều cực cao, một ít pháp bảo tàn phiến, đẳng cấp đều thánh khí thất bát phẩm trở lên.
Có tài liệu sung túc Từ Huyền bắt đầu bắt tay vào công việc luyện khí.
Phương Ấn Sơn, Hỏa Long linh châu, Ngân Từ Nguyên Châu, phân biệt đối ứng tài liệu thổ, hỏa, kim dư dùng.
Từ Huyền kết hợp ký ức kiếp trước, cùng với tài nghệ luyện khí chính mình có đủ khiến cho mấy món pháp bảo rèn luyện thăng cấp.
Chỉ dùng ba tháng, Phương Ấn Sơn tăng lên tới thất phẩm truyền thừa thánh khí, bay vọt tới ba bốn đẳng cấp.
Bắt chước làm theo, Hỏa Long linh châu cùng Ngân Từ Nguyên Châu đều tăng vọt đến thất phẩm truyền thừa thánh khí.
Thất phẩm thánh khí, đây chính là đối ứng cấp độ Thần Hư Đế Tôn.
Bất quá, pháp bảo trong tay Từ Huyền đều là loại truyền thừa, cơ hồ không có bình cảnh hạn chế, đặc biệt thích hợp có được thuộc tính vượt cấp chém giết.
Vì tạ ơn Thiền Phức Nhi những năm này trợ giúp, Từ Huyền luyện chế ra ba kiện lục phẩm truyền thừa thánh khí đưa cho nàng.
Ngoài ra, Trấn Hải Minh Châu cung fmaays món trân bảo, đối với Từ Huyền không dùng, cũng đưa cho Thiền Phức Nhi.
Thiền Phức Nhi mừng rỡ ngoài, nhưng có chút lo lắng.
Nàng là người rất dễ thỏa mãn, huống chi còn là đồ vật mà người mình yêu tặng cho.
Nhưng mà một khi đi ngoại giới, đám người mẫu thân chắc chắn sẽ không buông tha Từ Huyền.
Hết lần này tới lần khác thực lực của Từ Huyền giờ phút này nàng cũng cường đại không thể đánh giá, đến lúc đó thật không biết sẽ tạo nên cái cục diện gì.
Hôm nay, thực lực của Từ Huyền toàn bộ đề thăng.
Bất Diệt Kim Thân, tu vi, huyết mạch thần thông, pháp bảo. . . Đồng dạng không kém, toàn bộ tăng vọt!
- Ân, không sai biệt lắm có thể đi ra ngoài.
Từ Huyền tin tưởng bành trướng.
Bảo bối cùng tài liệu trong phủ đệ hắn sớm liền thu thập xong rồi.
Hôm nay chỉ còn lại có một cái phủ đệ trống rỗng, Từ Huyền cũng lười quản.
- Hứa đại ca, mẫu thân của ta,nàng. . .
Trên mặt Thiền Phức Nhi lộ ra vẻ lo lắng và thập phần khẩn trương.
- Không nên gọi ta là Hứa đại ca, ta họ Từ tên Huyền. Từ Huyền mới là danh tự chính thức của ta.
Từ Huyền lạnh nhạt nói.
- Từ. . . Từ đại ca?
Thiền Phức Nhi nhẹ đọc mấy chữ này, nàng cảm giác, cảm thấy có chút quen tai.
Rất nhanh sắc mặt Thiền Phức Nhi khẽ biến, nàng hỏi:
- Huynh chính là tu giả bị Nhiên Ma Quân Đoàn truy nã?
- Đúng vậy!
Từ Huyền ngưng mắt gi¬ai nhân t?rước mắt, nhẹ nhàng thở dài:
- Phức Nhi, nàng sẽ không trách ta chứ? Có lẽ ta đến sẽ mang lại tai nạn tới nơi này.
- Phức Nhi không trách huynh.
Thiền Phức Nhi cắn răng, đưa tay ôm chặt lấy Từ Huyền, trong đôi mắt sáng lộ ra hơi nước mông lung:
- Phức Nhi hy vọng có thể vĩnh viễn hỗ trợ Từ đại ca luyện chế đan dược.
Hai người thương nghị một lát, rốt cục đã có đối sách.
Thiền Phức Nhi không muốn trở thành hôn nhân phẩm, chỉ có thể đi theo Từ Huyền, xa chạy cao bay.
Dùng tu vi cấp độ nửa bước Anh Biến của nàng lại còn là luyện đan kỳ tài, suy đoán sẽ không trở thành vật cản của Từ Huyền.
Rời khỏi phủ đệ trước đã.
Thiền Phức Nhi trịnh trọng nói:
- Phức Nhi còn muốn hỏi một vấn đề, Từ đại ca có thể trả lời hay không?
- Nàng cứ hỏi đi.
Từ Huyền coi Thiền Phức Nhi như một người thân có thể tín nhiệm.
- Từ đại ca cùng chủ nhân của phủ đệ này có quan hệ gì?
Thiền Phức Nhi không che dấu vẻ mặt rất hiếu kỳ hỏi.
Từ khi cùng một chỗ tiến vào phủ đệ, nàng vẫn cảm thấy Từ Huyền Từ Huyền khó bề phân biệt.
Từ Huyền cười một tiếng:
- Tổ tiên nàng ngày xưa từng được gặp quý nhân, từ đó cá vượt long môn, phủ đệ này chính là quý nhân thần bí đó lưu lại.
- Chuyện này, Phức Nhi có biết đôi chút.
Thiền Phức Nhi gật đầu, nhanh chóng nhìn chằm chằm vào Từ Huyền.
- Ta , có thể tính toán là hậu bối tử tôn của quý nhân thần bí kia, giống như nàng là hậu nhân của tổ tiên nàng.
Từ Huyền tươi cười sáng lạn.
Lời của Từ Huyền nửa thật nửa giả, đã che giấu bí mật kiếp trước cũng thành công cho thân phận của mình chế tạo xuất xứ hợp lý.
- Không ngờ là như vậy. . .
Thiền Phức Nhi bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng hoàn toàn đã tin tưởng.
Từ Huyền là hậu bối của vị quý nhân thần bí kia, như vậy hết thảy đều đã minh bạch.
- Vậy bức họa kia, khẳng định không phải huynh vẽ . . .
Thiền Phức Nhi hơi cắn môi son, nhìn chằm chằm vào Từ Huyền.
Những năm này, nàng tìm hiểu họa hợp ý cảnh, đi vào nửa bước Anh Biến, bức họa này tuyệt đối là bảo vật vô giá. Chủ nhân của bức họa này tất nhiên là nhân vật tuyệt thế kinh thiên vĩ địa, ít nhất là cấp độ Thần Hư Đế Tôn, thậm chícòn rất cao. . .
- Đó là tổ tiên của ta họa…
Từ Huyền ngượng ngập cười cười.
Việc đã đến nước này, hết thảy “Bí ẩn “, sơ bộ cởi bỏ, tối thiểu có thể khơi thông tiền căn hậu quả.
. . .
Tổ thừa Từ Đường.
Sau lưng phần đông lệnh bài.
Ông!
Chỗ bia đá hiện lên một tia ba động kỳ dị, lưu quang bắn ra bốn phía, một bậc thang bạch ngọc xuất hiện.
- Phủ đệ mở ra rồi.
Đám người Huyền Ngọc Đan Tông kinh hô thất sắc.
Mấy vị trưởng lão, “xoạt” một cái đứng hết lên.
Trong mắt Thánh cốc Cung Chủ lóe lên tinh quang.
Thiếu cung chủ Phương Ngọc Tề sát quyền mài chưởng, trong lòng hưng phấn, chuẩn bị kỹ càng.
Tất cả mọi người ngừng lại hô hấp…
Chỉ thấy ở bên trong, bậc thang bạch ngọc được lưu quang bao phủ chậm rãi đi ra hai cái thân ảnh, một nam một nữ, giống như thần tiên quyến lữ.
Hai người này đúng là Từ Huyền cùng Thiền Phức Nhi ngày xưa tiến vào cấm địa tổ thừa Từ Đường.
- Thời gi¬an trôi qua thực vui vẻ, ta lúc này trong phủ đệ ngây người hơn mười năm, trăm năm ước hẹn, đã qua một phần năm.
Từ Huyền cảm khái không thôi, thấp lẩm bẩm tự nói.
- Phức Nhi, ngươi không có việc gì là tốt rồi, tu vi còn tấn chức nửa bước Anh Biến. . .
Huyền Ngọc tông chủ hơi có vẻ kinh hỉ, vội vàng đem con gái gọi tới, để tránh bị liên quan đến.
Thiền Phức Nhi đi ra bậc thang, lập tức cùng đám người mẫu thân hội hợp, nàng ngoái đầu nhìn lại Từ Huyền hơi có vẻ lo lắng, thấp thỏm trong lòng.
Những chi tiết này lọt vào trong mắt thiếu cung chủ Phương Ngọc Tề, hắn dâng lên lòng đố kị vô cùng nhìn chằm chằm vào Từ Huyền đi ra khỏi bậc thang cửa vào từ đường, nội tâm gào thét:
- Ở bên trong hơn mười năm này, Phức Nhi cùng người nọ ở chung bình yên vô sự, chẳng lẽ sinh ra nghiệt luyến. .
- Ha ha, xem ra trong phủ đệ có rất nhiều kỳ ngộ.
Ánh mắt Thánh cốc Cung Chủ đảo qua Từ Huyền cùng Thiền Phức Nhi, chỉ hơn mười năm mà tu vi hai người này đều rất có tiến triển.