Tiên Luyện Chi Lộ

Chương 132: Động Phủ Kinh Biến

Trong thế giới u ám áp lực chỉ còn lại một người sống là Trương Hằng, cũng là người thăng cuối cùng.
Trong lòng hắn trôi lên một loại hào hùng và kích động không thể kìm nén. tạm Thời gạt bỏ cảm giác mệt mỏi trong đầu.
- Còn chưa tới Thời điểm cuối cùng, không thể lơ là.
Trương Hằng vẫn giữ sự cận thận vốn có của hắn như trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngọn núi màu vàng lơ lửng trên bầu Trời. Trong khoảnh khắc này. hắn cảm nhận được một luồng áp lực nặng nề từ trên ngọn núi màu vàng này. dường như đối mặt với một con man hoang cự thú.
Cũng không lập tức theo sợi dây xích cuối cùng đi lên núi. ánh mắt Trương Hằng tập trung ở trên thi thế của Nam Minh.
Đầu tiên Trương Hằng nhặt kiện cổ chiến giáp tổn hại của Nam Minh lên. phát hiện sau khi cổ chiến giáp bị Hư Không Hỏa Diễm công kích dường như đã mất công năng tự khôi phục vốn có. phía trên có một lỗ thúng rất lớn.
Hắn thử đưa một cỗ Luyện Hư Linh Khí vào trong, phát hiện cổ chiến giám này không có phản ứng gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Đã hoàn toàn hư hại rồi.
Trương Hằng khẽ thở dài một hơi. vẫn thu cổ chiến giáp tổn hại này vào túi trữ vật.
Sau đó Trương Hằng lại lấy túi trữ vật của Nam Minh xuống, dùng thần thức quan sát một chút phát hiện bên trong có rất nhiêu thứ không tệ. hơn nữa bản thân túi trữ vật cùng không phải vật phàm.
Điều khiến Trương Hằng ngạc nhiên vui mừng nhất là trong túi trữ vật có một kiện Tiên bảo.
Đây là một kiện Tiên Bảo dạng hồ lô toàn thân màu vàng sẫm tản ra một luồng linh áp đáng sợ khiến Trương Hằng kinh hãi run sợ.
Tiên bảo hắn nắm trong tay này còn đáng sợ hơn so với đối mặt với lão quái Nguyên Anh KỲ.
Tiên bảo chính là Tiên bảo. cho dù còn không nhận chủ. uy lực ẩn chứa cũng cực kỳ đáng sợ.
Trên rất nhiều sách cổ đều ghi lại Tiên bảo là một loại Pháp bảo nghịch thiên có linh tính, tu sĩ bình thường căn bản không thể khống chế. một khi mạnh mẽ nhận chủ sẽ bị Tiên bảo cắn trả.
Tam Tinh Vực từng có một lão quái Nguyên anh kỳtrong lúc vô ý chiếm được một kiện Tiên bảo. tính toán chiếm làm của riêng cuối cùng ngược lại bị Tiên bảo giết chết.
Trên thực tế, Pháp bảo cấp Thông linh pháp bảo trở lên đều có linh tính. Nếu thực lực không đủ căn bản không thể khống chế.
Cho dù một tu sĩ Trúc cơ kỳ dốc hết linh khí toàn thân cũng vị tất chưa chắc có thể khống chế được một kiện Tiên bảo.
Trương Hằng vội vàng thu kiện Tiên bảo này vào trong túi trữ vật của mình. Thứ này là một món đồ nguy hiểm. có thể dùng ngân diễm luyện hóa Hay không còn là một vấn đề.
Sau khi làm xong những chuyện này. Trương Hằng lại bắt đầu tìm kiếm những thứ còn sót lại của Lý Hoành.
Toàn bộ thân thể của Lý Hoành đều bị dung nham làm tan chảy. túi trữ vật của hắn chỉ sợ cũng không thể may mắn thoát khỏi. Nhưng Trương Hằng nhớ rõ lúc hắn thông qua cửa ải thứ ba cũng từng yêu cầu một kiện Tiên bảo của thân ảnh màu máu.
Trương Hằng tin tưởng bất kể là kiện Tiên bảo đó hay là Huyết Ảnh u Ma Kiếm cũng sẽ không bị dung nham này làm tan chảy.
Tìm đến nơi Lý Hoành chết, bên ngoài thân Trương Hằng bùng lên một cỗ ngân diễm. Tuy nhiên vào lúc này, cỗ ngân diễm này có chút ảm đạm.
Ngân diễm cùng từ trong Hư Không Hỏa Diễm phát ra. thứ này cũng không phải dùng mãi không hết.
Từ trong đầu truyền đến một cảm giác mệt mỏi dữ đội. Lúc dùng ngân diễm thôn phệ Linh khí hoặc thiên tài địa bảo cùng sẽ không làm cho Trương Hằng sinh ra cảm giác như vậy. ngược lại có thể cảm nhận được sự lớn mạnh của ngân diễm.
Nhưng nếu sử dụng quá nhiều ngân diễm để chiến đấu sẽ khiến cho hắn sinh ra loại cảm giác mệt mỏi này.
Trương Hằng duy trì ngân diễm quanh thân, nhảy vào trong dung nham. Không có ngân diễm bảo hộ. cho dù là Trương Hằng cũng không thể ở lâu trong dung nham này.
Tìm tòi trong dung nham hồi lâu. rốt cục Trương Hằng tìm được một kiện Tiên bảo khác. Đây là một kiện Tiên bảo hình kiếm, mặt ngoài trần đầy lôi điện màu tím khiến người ta sợ hãi.
Trương Hằng không dám hoài nghi, tùy tiện một đạo lôi điện đánh xuống là có thể miểu sát một tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.
Thứ này càng thêm nguy hiểm! Trương Hằng lập tức thu nó vào trong túi trữ vật. về phần Huyết ảnh u Ma Kiếm. Trương Hằng tìm nửa ngày cùng không thấy.
- Chẳng lẽ nó đã bị dung nham Hòa tan. hoặc là sau khi chủ nhân của nó chết đi bị phân thân Huyết Sát thu đi.
Trương Hằng cần nhắc một hồi liền buông tay. So với Tiên bảo, Huyết ảnh u Ma Kiếm này cũng không tính là gì. Cho dù thuộc tính tốt đến đâu cũng chỉ là một kiện Linh khí mà thôi.
Sau khi nháy lên nham thạch. Trương Hằng lập tức thu ngân diễm vào trong cơ thể.
Nhiều lần tiêu hao ngân diễm lại thêm sử dụng Hư Không Hỏa Diễm giết địch, Trương Hằng cảm thấy nguyên thần ở trung tâm thần thức hái của mình gần như có xu thế suy kiệt.
Càng đáng sợ chính là cảm giác mệt mỏi sâu sắc kia. sắc mặt Trương Hằng tái nhợt, đứng yên tại chồ hồi lâu cũng không thấy cảm giác mệt mỏi biến mất.
"Xem ra phải điều dưỡng một trận mới có thể khiến nguyên thần khôi phục bình thường". Trương Hằng thầm nghĩ.
- Không thể chậm trễ nữa.
Trương Hằng nghiến răng, ngẩng đầu nhìn ngọn núi màu vàng lơ lửng trên không trung.
Nếu chậm trễ thêm. Trương Hằng hoài nghi mình có thể nào gục xuống ngủ say một giấc hay không.
"Thịch!" một tiếng. Trương Hằng dùng lực lượng cơ thể nhảy trên vài khối nham thạch. Mỗi một lần nhảy đều xa vài trượng, chỉ chốc lát hắn liền trở về bên bờ dung nham.
Sau khi đến nơi Trương Hằng cảm giác mình càng thêm mệt mỏi. nhưng ngọn núi màu vàng lơ lửng trước mắt lại phát ra hấp dẫn trí mạng khiến hắn có thể kiên trì đến hiện tại.
- Không thể gục ngã. ta phải nhanh chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này.
Trương Hằng rất nhanh liền tìm đến sợi xích sắt cuối cùng. Hắn muốn lẩy bảo vật cuối cùng sớm một chút để tránh sinh, ra biến cố khác.
Phóng người nhảy đựng lên, Trương Hằng lập tức bắt được sợi xích sắt đong đưa qua lại. Hai tay dùng sức leo lên. một lát sau Trương Hằng dẫm chân trên ngọn núi màu vàng bóng loáng như gương.
Xuy!
Chân hắn trượt một cái. thân thể treo giữa không trung.
-Lão tử mệt quá...
Tuy rằng Trương Hằng có một thân lực lượng nhưng tinh thần không thể duy trì nổi khiến hắn không thể sử dụng ra lực lượng tương ứng.
- Không thể gục ngã... Bảo vật cuối cùng!
Trong mắt Trương Hằng hiện vẻ kiên Quyết. răng cắn chặt vào môi. khóe miệng chảy ra một tia máu. Hắn đã cắn rách môi. Cảm giác đau đớn khiến tinh thần của Trương Hằng bị kích thích.
- Tăng tốc!
Trương Hằng thừa dịp tinh thần tỉnh táo. bắt đầu leo nhanh lên trên.
Một trăm thước, hai trăm thước...
Dựa vào cỗ nghị lực và kiên Quyết. rốt cục Trương Hằng bỏ lên đỉnh ngọn núi màu vàng.
- Mệt chết ta rồi!
Trương Hằng lập tức ghé vào đỉnh núi, mắt thấy muốn ngủ đi.
Ngay khoảnh khắc mí mắt hắn sắp sụp xuống, hào quang chói mắt phát ra từ thứ nào đó trên đỉnh núi đâm vào mắt hắn.
- Con mẹ nó. cái gì thế?
Trương Hằng khẽ dụi mắt. từ mặt đất bỏ dậy. Chỉ thấy trên đỉnh núi có một cái bục đá màu vàng. Bục đá này giống như một bộ phận của ngọn núi màu vàng này. giữa chúng nó không có bất kỳ khe hở nào.
Trên bục đá màu vàng có bày ba món đồ, ở bên trái là một cái hộp lóe lên hào quang bảy màu huyễn lệ. ở giữa là một ngọn núi màu vàng nhỏ bằng bàn tay. Bên phải thì là một quả trứng màu xanh.
Trương Hằng lập tức bị ba món đồ này hấp dẫn. Có thể khẳng định là mỗi một thứ nào trong ba thứ này đều là thứ siêu việt Tiên bảo.
Nếu dùng lời nói của thân ảnh màu máu. tập hợp tất cả thiên tài địa bảo của toàn bộ Đông Vân đại lục cùng một chồ cũng không bằng một phần mười.
Tinh thần Trương Hằng rung lên. nhấc bước chân gian nan đi tới bên cạnh bục đá.
- Rốt cục lấy cái gì trước đây? Vạn nhất chỉ có thể Lấy được một thứ thì làm thể nào?
Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu hắn sau đó mệt mỏi dữ dội khiến hắn không có bất kỳ Thời gian suy tư nào.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất thu cả ba món bảo vật này vào túi trữ vật.
Khoảnh khắc cuối cùng hắn thu ngọn núi nhỏ màu vàng ở giữa thì cảm thấy dưới chân trống rỗng, toàn thân rơi xuống bên dưới.
- Con mẹ nó! Chuyện gì thế này?
Trương Hằng không khỏi hoảng sợ. Nếu lại rơi vào trong dung nham, hắn cũng không đám khẳng định mình còn có thể sống mà đi ra hay không.
Đúng lúc này, một luồng ánh sáng màu trắng từ trong hư không bắn xuống, vừa khéo bao phủ lấy Trương Hằng. Một Thanh âm máy móc quanh quẩn trong thiên địa:
- Động phủ thí luyện đã chấm đứt... Có một người thông qua thí luyện đẳng cấp cao nhất... Động phủ sắp tự động hủy diệt.
Mà vào lúc này. thân hình Trương Hằng đã biến mất khỏi thế giới u ám này.
***
Nơi mở ra động phủ trên Phương Vân sơn cũng biến mất trong khoảnh khắc này. Sườn núi nhỏ vốn tồn tại đã hóa thành hư ảo.
- Sao lại thế này? Vậy mà không có ai đi ra?
Bốn năm người chờ đợi ở nơi động phủ mở ra đều có thực lực Kết Đan KỲ trở lên. thậm chí còn có một lão già khô gầy Nguyên Anh Kỳ. Người này chính là Thiên Lai thượng nhân sư tôn của Nam Minh.
về phần một vị tu sĩ Nguyên anh kỳkhác - Vô Cực Độc Ma, đã không biết tung tích, tám chín phần mười là bị phân thân Huyết Sát xử lý.
Ngoài ra, dường như Âu Dương lão tổ Kết Đan KỲ cũng không có mặt tại hiện trường, không biết bận việc gì Hay là có nguyên nhân khác.
- Chẳng lẽ chết sạch rồi?
Trên mặt Hỏa Vân tán nhân của Hỏa Vân Môn lộ vẻ quái dị.
- Có phải người lấy được bảo vật đã được truyền tống đến nơi khác Hay không?
Khưu Vân Hạc của Tiên Vân Tông phỏng đoán.
- Trong dĩ vãng, mỗi lần động phủ thí luyện đều có rất nhiều người có thể bình yên đi ra. người được một ít bảo vật cũng có thể đi ra.
Sắc mặt Thiên Lai thượng nhân có chút khó coi. trong lòng lão sinh ra một loại cảm giác không ổn.
- Có ai trong hàng đệ tử tham gia thí luyện của Phương Vân sơn các ngươi lưu lại bản mạng nhân ngẫu (hình nhân) Hay không?
Thiên Lai thượng nhân nói.
- Mấy đệ tử trọng yếu của Tiên Vân Tông chúng ta đều lưu lại bản mạng nhân ngẫu.
Khưu Vân Hạc đáp.
- Mau đi xem một chút!
Thiên Lai thượng nhân lộ vẻ gấp rút nói.
- Được, mời các vị theo ta.
Khưu Vân Hạc khống chế độn quang mang theo mấy người bay về phía Thiên Linh Phong.
Chỉ chốc lát mấy người bay đến một nơi trọng địa trên Thiên Linh Phong.
Dưới sự dẫn dắt của Khưu Vân Hạc. mấy người đi vào một đại điện giống như từ đường.
Trong đại điện này có treo một hai chục con rối gỗ hình người, trên thân có khắc những đường nét màu đỏ.
- Toàn bộ đã chết...
Khưu Vân Hạc không dám tin nhìn vào bốn năm nhân ngẫu treo ở góc phải đại điện.
Những nhân ngẫu này đều dùng một loại gỗ đặc biệt chế tạo thành, giờ phút này đều bốc khói nhẹ. thân thể cháy đen.
Chúng tu sĩ khiếp sợ không thôi.
Sắc mặt Thiên Lai thượng nhân nháy mắt liền thay đổi. toàn thân hóa thành một luồng sáng xanh bắn ra Thiên Linh Phong, bay về phía Bích Tuyết Tương Vân Tông.
Bản mạng nhân ngẫu của đám người Nam Minh cũng ở trong Mật địa tông môn, lão rất lo lắng đến an nguy của Nam Minh cùng Mộ Tuyền.
- Ta cũng phải về tông môn gấp.
Tôn Lâm cũng cảm nhận được sự cấp bách của chuyện này. khống chế độn quang bay đi.
- Rốt cục trong động phủ xảy ra loại biến cố gì? Chẳng lẽ tất cả đều đã chết?
Ba tu sĩ Kết Đan Kỳ còn lại của Phương Vân sơn đưa mặt nhìn nhau, vẻ khiếp sợ trên mặt còn chưa biến mất.

back top